( 5 ) HIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 18 tuổi, Minh Di đích thực là một chị đại. Năm đó, cô từng cứu một người con trai suýt bị đâm. Khi con dao dính đầy máu đó cứa qua tay cô, cô thấy ánh mắt người con trai kia là bàng hoàng, là áy náy hay cũng có thể là một nỗi bi thống.

Nhiều năm sau cô cũng không thể hiểu ánh mắt ấy có ý gì? Rõ ràng chỉ là một vết cứa, tại sao lại bi thương? Cho đến năm 21 tuổi cô cũng hiểu: Kết quả xét nghiệm HIV của cô là dương tính. Nghe có vẻ thật nực cười nhưng lại là sự thật.

Cô từng đọc một cuốn tiểu thuyết, nam chính vì hiến máu nhân đạo mà nhiễm HIV. Lúc đó, cô còn cảm thấy buồn cười, cảm thấy xui xẻo thay người kia. Không ngờ rằng bây giờ cô lại trở thành người xui xẻo ấy.

Một cô gái 21 tuổi với bao khát vọng, mộng ước cho tương lai lại đột nhiên phát hiện mình bị HIV. Cảm giác đó chính là cảm giác cả thế giới sụp đổ.

Gia đình Minh Di có thể nói là giàu có, thế nhưng giờ cũng chỉ có thể đưa cô vào bệnh viện ngày ngày đối mặt với cái chết. Ngày gặp bác sĩ điều trị, cô đã vô cùng sửng sốt. Anh ta là người con trai năm đó.

- Thật trùng hợp _ Cô lẩm bẩm.

Ông trời cũng thật là... Nhưng cô không hề trách người con trai kia, anh ta vô tội.

- Không trùng hợp, là tôi cố ý _ Anh thì thầm vào tai cô.

----------

Minh Di nghe người ta bảo anh tên là Thừa Huy, bác sĩ nổi tiếng ở Mỹ. Gần đây trở về nước nghiên cứu căn bệnh thế kỉ - HIV.

Những ngày này, gần như thời gian của anh đều là ở bên cô. Cô đi dạo, anh cũng sẽ đi dạo. Cô đi ăn, anh cũng sẽ đi ăn. Ngay cả cô về thăm bố mẹ anh cũng đi. Cô hỏi đến anh lại mặt dày nói rằng: "Em là bệnh nhân của tôi, không đi theo em thì theo ai?".

Hai tháng này cô nằm viện, may mà có anh trò chuyện. Có lần cô thắc mắc:

- Này bác sĩ, anh chỉ có một bệnh nhân là em thôi sao?

- Tôi thích ai thì mới điều trị cho người đó _ Anh nhàn nhạt trả lời, nhưng mà nghe câu này thật mờ ám a ~~

- Thôi đi, không ai dám để anh điều trị thì có.

----------
Hôm nay cô cùng anh đi dạo, lại nghe được tin đồn: Bác sĩ Thừa Huy và bệnh nhân Minh Di đang yêu nhau.

Cô muốn lên tiếng đính chính thì anh lại bịt mồm kéo cô vào phòng.

- Này, sao anh không để em giải thích? _ Cô vừa vào phòng liền lên tiếng hỏi.

- Vì sao phải giải thích?

- Thì vì... Không đúng sự thật.

- Tôi có nói là không đúng sự thật sao? Tin đồn đó là tôi tung ra.

- Anh... Anh... Vì sao?

- Em bị ngốc đấy à? Không phải vì tôi thích em sao?

- Anh đừng có đùa.

- Tôi không phải người thích đùa.

----------
Lúc sáng anh tức giận bỏ đi để lại cô với mớ suy nghĩ. Hình như cô thích anh mất rồi. Cô không biết từ khi nào lại quen có anh bên cạnh, quen đấu khẩu cùng anh, quen đi dạo có anh, quen bị anh véo má mỗi ngày... Chính là thói quen... Ông trời đúng là biết trêu ngươi, đến khi cô gần chết thì lại gặp được anh. Anh từ nơi nào đó đến đây, kéo cô ra khỏi bóng đen của bệnh tật. Nhưng bệnh của cô sao cô lại không rõ chứ. Có thể may mắn cô sẽ sống được 1 năm, 2 năm, 5 năm, nhưng cũng có thể ngay ngày mai cô đã không còn. Cô làm sao có thể để một người hoàn hảo như anh yêu cô? Làm sao có thể để tương lai sáng lạn của anh vì cô mà tăm tối. Anh xứng đáng với một người tốt hơn, không phải với một đứa nhiễm HIV như cô.

Cô yêu cầu thay đổi bác sĩ điều trị nhưng không được. Họ bảo chính anh yêu cầu.

Cô nhốt mình trong phòng bệnh không dám gặp anh. Cô sợ, sợ rằng gặp anh sẽ không thể dằn lòng mà ôm lấy anh. Sợ rằng sẽ không thể dằn lòng mà phá hoại tương lai của anh ...

Tối, anh cuối cùng cũng trở lại bệnh viện. Anh tức giận bảo cô mở cửa:

- Hạ Minh Di, em mở cửa ra ngay cho tôi.

- Mở cửa , mau lên.

.......
Anh ở nơi đó quát. Còn cô ngồi đó, giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống.

"Thừa Huy, anh đi đi, đi đi mà!".

Từ khi biết mình bị bệnh, cô cũng chưa từng khóc. Nhưng lần này, lại không cách nào kiềm chế.

- Em thật sự không mở? Được rồi. _ Anh gằn giọng, rồi cô không còn nghe thấy tiếng anh nữa.

Cứ ngỡ anh đi rồi, cô lại khôg ngờ chỉ vài giây sau cánh cửa bị anh đạp đến rơi ra.

- Hạ Minh Di, em bị điên sao? Em có biết nhốt mình như thế này nguy hiểm lắm không? Lỡ như có chuyện gì thì sao hả? Em có biết tôi lo lắng thế nào không?

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro