[Trans] [FudouKidou] Teikoku Cafeteria (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tittle: Teikoku Cafeteria.

Author: Starline148.

Translator: Merc.

Link source: https://archiveofourown.org/series/1882879

Rating: Well, đọc nếu mọi người thích.

Fandom: Inazuma Eleven.

Length: 8 chapter.

Characters: Fudou Akio, Kidou Yuuto, Genda Koujirou, Henmi Wataru, Takanashi Shinobu, Sakuma Jirou, Sakiyama Shuuji, Otonashi Haruna, Kageyama Reiji.

Tags: Coffee shop AU.

Relationship: Fudou Akio x Kidou Yuuto, Genda Koujirou x Sakuma Jirou.

Warning: OOC vô cực. Không đảm bảo dịch sát 100%, nhưng đảm bảo nội dung 90%. Đã có permission, không repost ra bên ngoài xin cảm ơn.

Summary:

Teikoku Cafeteria được biết đến là một trong những quán cà phê tốt nhất, nếu không phải nói là cực kì tốt trong tất cả những quán ở Inazuma. Nhưng cuộc sống thường nhật của những nhân viên trong quán có nguy cơ lung lay bởi vì chủ của họ, Kageyama Reiji, giới thiệu một nhân viên mới: Kidou Yuuto. Một cậu ấm nhà giàu chưa bao giờ làm việc trong một quán cà phê và họ phải dạy cậu cách làm việc ở đó, và Fudou Akio - người hướng dẫn cho cậu.

Chapter 1: New Employee.

Cafeteria Teikoku nổi tiếng là một trong những quán cà phê tốt nhất ở Inazuma, đối với nhiều người thì đó là quán tốt nhất. Đó là thành công của quán, ngay sau khi chủ quán Kageyama Reiji chuyển Cafeteria Teikoku thành một thương hiệu nhượng quyền và bắt đầu mở rộng ra khắp đất nước. Hắn thậm chí còn mở thêm ba quán cà phê tại Inazuma theo nhu cầu của công chúng.

Teikoku Cafeteria được biết đến là nơi luôn phục vụ những sản phẩm chất lượng nhất. Mọi thứ ở đây đều tuyệt vời và tinh tế, từ hương thơm của cà phê chất lượng mới xay đến những chiếc ghế bành đắt tiền bằng vải mỏng cho khách hàng ngồi. Đó là một nơi đắt đỏ và sang trọng, khách hàng của quán cà phê đều là những người giàu có hoặc những người quan trọng sẵn sàng trả tiền cho các dịch vụ ở đây. Mặc dù nổi tiếng như vậy nhưng đôi khi những người thuộc tầng lớp trung lưu và khách du lịch vẫn đến để khám phá những nét mê hoặc mà họ đã được nghe nói rất nhiều.

Tất nhiên các nhân viên của Cafeteria Teikoku cũng phải tương xứng với những thứ đó. Những nhân viên đều được đào tạo chuyên nghiệp và có những thành tích tuyệt vời. Tuổi tác không phải là yếu tố quyết định, nhưng Kageyama Reiji nói là thích những người trẻ tuổi và có kỹ năng.

Có lẽ vì buổi sáng luôn là thời điểm tuyệt nhất tại Teikoku Cafeteria - nơi nằm trong khu thương mại Inazuma, nên từ sớm đã náo nhiệt.

Đó là một quán cà phê có phần nhỏ hơn những quán khác, chỉ có bốn nhân viên tổ chức lo việc bếp núc và phục vụ khách hàng. Đối với Kageyama Reiji, đó là nhóm tốt nhất mà hắn ta có, và đó là lý do tại sao hắn ta chọn quán cà phê đó chứ không phải là những nơi khác.

Sáng hôm đó, một cơn gió nam nổi lên, thời tiết thay đổi, lạnh và ẩm ướt; chỉ là một khoảng thời gian ngắn trước khi bước vào mùa thu, ban ngày dần dần ngắn lại và bớt nóng hơn một chút.

Bốn nhân viên của quán đã thay đồ và đang nói chuyện sôi nổi thì cửa sau đột ngột mở ra. Quản lí quán; một thanh niên với mái tóc dài màu nâu và đôi mắt màu xanh lục, ngoài hai mươi tuổi, ngay lập tức tiến lại gần với ý định đuổi kẻ vừa bước vào. Nhưng anh sững sờ khi nhìn thấy sếp của mình.

"Ngài Kageyama ..." anh có vẻ ngạc nhiên, sự hiện diện của Kageyama luôn đồng nghĩa với có tin mới; và chúng không phải lúc nào cũng tốt. Sau đó đôi mắt xanh lục của anh chàng dời sang một người khác đang ẩn mình dưới cái bóng của hắn ta và anh cảm thấy ngực mình nhói lên một cái.

Nghe tiếng đồng nghiệp, những người còn lại trở nên lo lắng và cố gắng xếp hàng trước khi người đàn ông kia bước vào. Kageyama Reiji là một kẻ đáng sợ, dáng người rất cao với cái mũi dài, cằm nhọn và buộc tóc đuôi ngựa, hắn ta luôn đeo kính râm ngay cả khi ở trong quán.

Mọi người sững sờ nhìn người đàn ông đó cho đến khi hắn ta bước vào. Họ nhanh chóng cho rằng mình sắp có một nhân viên mới, mặc dù lúc đó không ai trong số họ biết tầm quan trọng của chuyện này đối với tương lai của mình.

Cậu ấy là một thanh niên trạc tuổi họ, trên thực tế dường như cậu không quá hai mươi ba. Nhưng sự xuất hiện của cậu... Bốn nhân viên cảm thấy ớn lạnh, như thể tiếng móng tay cào lên bảng đen.

"Chào buổi sáng. Tôi giới thiệu với mọi người Kidou Yuuto, cậu ấy là con trai một người bạn cũ của tôi, Kidou Sadao, chủ sở hữu của tập đoàn Kidou. Cậu Kidou này chưa bao giờ làm việc trong lĩnh vực phục vụ ăn uống nên hãy kiên nhẫn với cậu ấy" Kageyama liếc nhìn cậu một lúc và nhỏ giọng nói thêm "Chắc chắn là từ trước tới giờ cậu ấy chưa phải làm việc gì cả."

Bốn nhân viên run lên vì tức giận, một người trong số họ dũng cảm nói lên những gì mọi người đang nghĩ.

"Cậu ta làm gì ở đây khi cậu ta không biết làm việc?"

Ngay lúc đó, Kageyama quay sang anh, anh có vẻ là người lớn tuổi nhất, với mái tóc nâu đỏ rối bù, cứ như thể anh đã dùng vài lít gel cùng vẻ ngoài bình thường, và đôi mắt màu xanh biển mạnh mẽ sáng lên một cách khó chịu. Anh quả là một người rất hấp dẫn.

"Cậu ấy sẽ học cách làm việc, Genda. Tất cả các cậu sẽ lo việc đó."

"Có chỗ học phục vụ riêng, chúng tôi không biết dạy", cô gái duy nhất ở nơi đó phản đối, người có mái tóc màu hồng đào được buộc lại thành búi với mái tóc xoăn lọn to.

Bốn người họ xôn xao, nhưng họ biết rằng họ chỉ có thể phàn nàn trong giới hạn, Kageyama Reiji không phải là một người dễ đối phó. Ngay lúc đó, hắn ta đã đến giới hạn nhẫn nại và họ nhận ra điều đó vì khóe môi hắn đang nhếch lên, đó là điềm báo chuyện không hay sắp xảy ra.

"Đúng là vậy Takanashi, nhưng cô là nhân viên tốt nhất của tôi và tôi biết tôi có thể tin tưởng cô. Hơn nữa ... Fudou, tôi muốn cậu trực tiếp đảm nhận công việc dạy cậu ấy."

Fudou, cậu thanh niên có đôi mắt xanh lục lắc đầu một cái, cố gắng tìm một lí do trốn tránh cho bản án tử hình đó. Nhưng không, đôi mắt hắn mở to với đôi đồng tử căng ra và sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Anh mở miệng định hét lên điều gì đó, nhưng người đồng nghiệp bên cạnh đã thúc vào anh, anh còn nói gì nữa thì là đúng là liều mạng.

.

Fudou trừng mắt nhìn cậu bạn kia, cậu vẫn chưa nói gì vì là người cuối cùng bước vào quán và sự hiện diện của Kageyama vẫn khiến anh kinh hãi. Cậu là một thiếu niên xanh xao với khuôn mặt sắc sảo và đôi mắt xếch có vẻ mệt mỏi, mái tóc dài mềm nhẹ được búi cao. Ngay cả khi biết rằng những gì mình đang làm có thể gây ra những hậu quả tiêu cực, anh quay sang sếp của mình, sẵn sàng đối mặt với những gì hắn ta yêu cầu.

"Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm nếu không mất thời gian giảng dạy..." Kageyama thở dài thườn thượt và day thái dương, tất cả mọi người trừ Fudou đều lùi lại, ngay cả Kidou cũng lùi ra xa.

"Hãy coi đó như một bài kiểm tra, nếu cậu khiến nhân viên mới thích nghi với nhóm và dạy cậu ta đúng cách, tôi sẽ tăng 50% lương và cậu, Fudou, sẽ được thăng chức như những gì cậu muốn trong thời gian sắp tới."

Bốn nhân viên im lặng, lời đề nghị này khá là tốt. Họ nhìn nhau và gật đầu.

"Được thôi." Cả bốn người đồng thanh.

"Tuyệt vời" Kageyama nói với giọng điệu lạnh lùng thường ngày "Các cậu có ba tháng, nếu làm được thì các cậu đã biết phần thưởng rồi" tất cả họ cố tỏ ra biết ơn nhưng sau đó Kageyama nói thêm với một nụ cười nham hiểm "Thay vào đó, nếu các cậu không làm hoặc Kidou từ chức, tôi sẽ sa thải Fudou."

"Cái gì? Thật không công bằng!" Fudou hét lên, nắm chặt tay và nhoài người về phía trước.

Tất cả mọi người đều tức giận, bao gồm cả Kidou. Tuy nhiên, Kageyama không hề nao núng, thậm chí còn cười nhiều hơn và quay sang Kidou.

"Chào mừng cậu đến với nhóm của Cafeteria Teikoku, nhân viên giặt ủi sẽ mang đồng phục lên cho cậu" hắn nhìn vào đồng hồ đeo tay và gương mặt tối sầm trong thoáng chốc "anh ta đến muộn..." rồi lại nhìn lên. "Tôi sẽ ghé qua sau hai tuần để xem tiến trình diễn ra như thế nào."

Kageyama quay lưng bỏ đi, để lại bầu không khí căng thẳng và khó chịu phía sau. Khi cánh cửa đóng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Kidou Yuuto.

.

Đôi mắt của mỗi người đều dồn vào thứ mà họ cho là ngớ ngẩn nhất trong trang phục của cậu. Kiểu tóc với một nửa màu rám nắng được buộc cao đuôi ngựa và nửa còn lại buông xõa trên vai; bộ quần áo của cậu mix giữa một dòng quần áo sang trọng với một chiếc áo choàng màu đỏ ngu ngốc hay cặp kính có tròng màu xanh lá cây khiến cậu có một vẻ ngoài như là một tên mất trí với một mớ âm mưu hay là một tên luôn theo dõi các chương trình người ngoài hành tinh, tệ nhất là trường hợp cậu đã ghé thăm Chernobyl. Fudou cau mày nhìn cậu, cậu sẽ hấp dẫn nếu không có cặp kính đó, mặc dù cậu trông giống như một cậu ấm nhà giàu hư hỏng.

.

"Tên tôi là Genda Koujirou, hân hạnh làm quen" anh chàng với mái tóc nâu đỏ và đôi mắt xanh dương tiến lên một bước để phá vỡ bầu không khí tồi tệ và đưa tay ra.

Kidou ngập ngừng nhìn anh, nhanh chóng nắm tay chào lại, rồi lấy khăn lau tay và lẩm bẩm một cách khinh thường.

"Ước gì tôi cũng có thể nói như vậy."

Mắt Genda giật nhẹ một cái và đột nhiên anh cảm thấy muốn đấm cậu một cú thật mạnh.

"Tôi là Takanashi Shinobu."

"Henmi Wataru, rất vui được gặp cậu."

Mọi người đều nhìn về phía Fudou, người đang khoanh tay với vẻ mặt gay gắt, anh cảm thấy không tốt về tất cả những chuyện này.

"Fudou Akio, không thể tin được tôi lại là người hướng dẫn của cậu."

Kidou làm vẻ mặt chế giễu và lạnh nhạt đáp lại.

"Điều khó tin nhất là trong tóc của anh lại không có tổ chim đấy, anh có biết lược là gì không? Không đúng không, đừng nói với tôi là anh quá nghèo để mua một cái đấy nhé."

Ba người còn lại kinh ngạc, Fudou nheo mắt với cái nhìn chết người khiến mọi người rùng mình; nhưng có lẽ cặp kính của cậu đã khiến nó giảm đi hiệu quả vì không có dấu hiệu nào cho thấy ánh mắt đó ảnh hưởng đến cậu.

"Nghe này, tên khốn kia ..."

Ngay sau đó họ nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài và đi ra mở, người đó ngại ngùng lên tiếng.

"Kidou Yuuto? Tôi tới mang đồng phục cho cậu."

Cậu nhân viên mới đi tới cửa bỏ lại vị quản lí phía sau trong cơn giận dữ.

"Sao cậu dám bỏ đi với thái độ thô lỗ như vậy?"

Kidou đóng cửa sau đó mang theo vài túi vải đựng quần áo vào và quay sang Fudou.

"Anh có được học hành đàng hoàng không vậy? Tôi bất ngờ đấy, tôi cứ tưởng anh là một con linh trưởng đeo nơ cơ."

Ai đó trong phòng đã bật cười.

"Cậu nghĩ cậu thông minh lắm hả đồ công tử bột? Tôi mong cậu pha cà phê giỏi như cách cậu xúc phạm người khác. Đến đây để tôi chỉ cho cậu phòng thay đồ, sau đó thì cậu có thể bắt đầu thể hiện giá trị của mình."

"Đúng vậy, tôi là một người có năng lực cao, mặc dù tôi không có nhiều hy vọng vào việc thăng tiến đấy lắm" Kidou đáp, vừa cười vừa đi theo phía sau khiến Fudou càng tức giận.

.

Sau khi dẫn cậu thông qua sảnh chính từ cánh cửa bên trái để vào phòng thay đồ, Fudou để cậu lại một mình và quay sang đồng nghiệp với tâm trạng chưa từng thấy vào buổi sáng, như thể bị ai đó đã xúc phạm tách mokaccino đã được chuẩn bị sẵn vì nó không đủ ngọt.

.

Không ai trong số những người còn lại tỏ ra vui vẻ.

"Tại sao hắn lại đưa người mới cho chúng ta?" Shinobu phàn nàn trong khi cô đã chuẩn bị xong vài cái bánh nướng nhỏ và tính cẩn thận thời gian vì chỉ còn lúc nữa thôi là phải bỏ bánh ra "Ugh, chúng ta muộn rồi."

"Có lẽ bởi vì quán mình là quán cà phê tốt nhất, không phải tự nhiên mà Teikoku Cafeteria của chúng ta giành được giải thưởng trong hai năm liên tiếp và Fudou đã là nhân viên xuất sắc nhất của tháng trong mười tháng liên tục" Genda trả lời khi cố gắng nghĩ theo hướng tích cực.

"Chà, tui không nghĩ năm nay chúng ta sẽ giành giải," Henmi, người đang chuẩn bị máy để làm nước ép trái cây tự nhiên lên tiếng.

"Giá như tôi có thể khiến cậu ta từ chức mà không phải mạo hiểm vị trí của mình" Fudou thở dài khi tiến về phía những người khác.

"Có lẽ chúng ta chỉ đang phóng đại mọi thứ và cậu Kidou này có thể sẽ là một nhân viên tốt."

"Ông thực sự nghĩ thế à, Koujirou? Cậu ta trông như chưa bao giờ phải phục vụ một ly sữa cho người khác trước đây ấy". Fudou gầm gừ khiến Henmi và Shinobu bật cười.

"Tốt hơn hết chúng ta nên nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn" cô nàng mỉm cười, cầm lấy chìa khóa ra mở cửa quán.

.

Trước khi anh có thể rời đi, Kidou Yuuto đã xuất hiện trong nhà bếp trong bộ đồng phục làm việc. Một bộ vest tối màu thanh lịch với logo quán cà phê bằng vàng trên ngực, áo sơ mi trắng bên trong và cà vạt màu đỏ máu. Bộ vest rất vừa vặn với cậu, Fudou nhìn cậu đầy ngưỡng mộ một lúc rồi chỉ vào cậu.

"Bỏ kính ra, người mới. Chúng tôi không muốn có bất kì ai nghĩ rằng cậu sẽ bắt cóc họ".

"Không."

"Gì cơ?" Fudou cảm thấy bản thân không tự chủ được, những người khác cũng chú ý đến sởn cả tóc gáy "Đó là mệnh lệnh của cấp trên, tháo kính ra."

"Tôi không tháo!" Kidou hét lên, ngả người ra sau và đặt tay lên kính "Hơn nữa, nó có khác gì đâu, tôi đã mặc những bộ quần áo lố bịch này rồi."

Genda cáu gắt trước sự xúc phạm đối với bộ đồng phục làm việc anh mặc với vẻ tự hào tột độ, Henmi lao vào giữa.

"Hình như tui nghe thấy tiếng bà Yamada ở ngoài?" anh ấy hỏi với hy vọng rằng nó sẽ khiến đồng nghiệp của mình phản ứng.

Shinobu nhăn mặt.

"Ôi trời, đúng rồi kìa." và cô vội vã ra ngoài để mở quán, bởi vì ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra nếu bà Yamada không có một tách cappuccino hàng ngày với năm cái bánh churro vào buổi sáng đúng giờ.

.

Ngay lập tức giọng nói giận dữ của một người phụ nữ lớn tuổi truyền đến họ, tiếp theo là giọng điệu ngọt ngào của Shinobu khiến người đó thay đổi thái độ ngay lập tức.

"Nhưng cháu đúng là một cô gái ngoan và chăm chỉ, cháu yêu. Bà hy vọng họ trả đủ lương cho cháu. Bà đã bao giờ nói với cháu về cháu trai của bà chưa nhỉ? Bà chắc rằng hai đứa sẽ là một cặp đôi đáng yêu đấy."

"Bà thật hài hước, bà Yamada" Shinobu bật cười mặc dù cô vừa bước vào cùng những người khác vừa đảo mắt.

"Bà ấy vẫn còn hy vọng cậu sẽ kết hôn với cháu trai của bà ấy à?" Genda thích thú hỏi.

"Có vẻ là vậy" Shinobu vừa lầm bầm vừa chuẩn bị churro "Nhưng vô ích thôi, tớ không thích cháu trai của bất kỳ ai cả."

Tất cả mọi người ngoại trừ nhân viên mới đều bật cười, ngay cả Fudou cũng nhận ra rằng mình không thể tiếp tục hét lên vì khách hàng có thể nghe thấy.

.

"Được rồi Kidou, nói cho chúng tôi biết, cậu biết gì về cách làm việc trong quán cà phê?"

Người được hỏi nhún vai.

"Mức lương thấp và đây chỉ là việc dành cho những người bình thường."

Henmi che miệng để cố nén cười không thì anh sẽ nhận một trong những ánh nhìn chết người từ Fudou và điều đó sẽ khiến anh gặp ác mộng trong nhiều ngày. Vậy mà đôi mắt xanh biển của Fudou lại nhìn sâu vào gáy cậu như một chiếc đinh ghim trên một con bướm nhồi bông được sưu tầm.

"Tuyệt đấy," cậu trai tóc nâu trẻ tuổi thì thầm một cách mỉa mai, "còn những sản phẩm được phục vụ thì sao?"

Kidou trả lời không do dự.

"Lấy sữa từ bò."

"Lấy sữa từ bò" Fudou lặp lại với đôi mắt hoang dại khi Henmi và Genda không thể chịu được nữa và cười "Lấy sữa từ bò! Mấy cậu nghe không? Hóa ra hắn đã mang đến cho chúng ta một tên nhóc tiểu học thay vì một người lớn. "

Shinobu mở miệng.

"Có lẽ anh nên dạy cậu ấy từ những điều cơ bản, Akio," cô đề nghị kèm biểu cảm thương hại với anh họ của mình.

Fudou khịt mũi và đặt tay lên hông.

"Có lẽ thay vì phàn nàn quá nhiều về việc tôi thiếu kiến ​​thức về một thứ chưa bao giờ khiến tôi hứng thú, mấy người có thể bắt đầu giải thích cho tôi những điều tôi cần để có thể hoàn thành những gì tôi mong đợi và hắn ta có thể tăng lương cho mấy người. Có thể sau đó hắn sẽ trả cho anh đủ để anh không còn trông giống như một quả dưa chuột bị nhét vào *** nữa."

.

Theo sau những lời nói của cậu là một sự im lặng dày đặc đến nỗi nó dường như có thể bị cắt bởi một con dao; mà ngay cả Henmi hay Genda cũng không dám cười, không phải vì họ không muốn mà vì họ đã nhìn thấy khuôn mặt của Fudou đang đỏ dần lên như thế nào, và họ đều biết rằng khi đỏ tới tai thì vụ nổ sẽ được kích hoạt. Mạch máu trên thái dương của Fudou giật mạnh như đếm ngược đến thảm họa.

.

Shinobu chạy ra làm đơn của bà Yamada, Henmi nhớ ra rằng còn nhiều sữa cần bỏ ra khỏi phòng để thức ăn và Genda không cần lý do hẳn hoi gì, anh nói rằng anh cần sử dụng phòng tắm và chạy đi.

.

Nhưng cả hai đều không nghe thấy tiếng nổ vì Fudou buộc mình phải bình tĩnh. Anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại để không nhìn thấy cặp kính ngốc nghếch gớm ghiếc kia trong giây lát. Không, anh không thể để mất kiểm soát nếu anh muốn thăng chức, nếu anh muốn trở thành nhân viên xuất sắc nhất tháng liên tục trong một năm, một thành tích mà chưa ai đạt được. Anh mở mắt khi cơn đau trong ngực trở lại bình thường.

"Chà, người mới, hãy chú ý và hy vọng khả năng học tập của cậu sẽ chẳng khác gì cái tính tình khó chịu đó."

Kidou cau mày nhưng không nói gì khác; cậu không thích nơi này, cậu không thích phải làm việc với những người này, hay bất cứ ai khác.

.

Fudou đã cố gắng giải thích mọi thứ cho cậu từ những điều cơ bản, mặc dù việc đó thực sự khó chịu khi Kidou không biết các loại sữa khác nhau hiện có trên thị trường và loại sữa nào tốt nhất cho mỗi cách kết hợp.

.

Trong giờ nghỉ, Kidou đi ra ngoài đường để cảm nhận bầu không khí, cậu hít thở để cố gắng trấn tĩnh bộ não như một quả bom hẹn giờ của mình. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có ngày cậu phải nhớ những dữ liệu ngu ngốc như lượng nước chính xác cho một ly cà phê. Chưa kể tới còn phải nhớ nhiệt độ khác nhau tùy thuộc vào đồ uống được phục vụ. Cậu cảm thấy kiệt sức, đối với cậu trà là thứ mà quản gia của cậu luôn chuẩn bị sẵn và cậu không cần phải mất quá nhiều thời gian quý báu của mình.

.

Ngày hôm đó thật khó khăn đối với tất cả mọi người, đặc biệt là đối với Fudou, người phải thường xuyên cảnh giác để bản thân mình không đánh người mới bằng cây cán bột vào đầu sau một trong nhiều lời nói không mấy thiện cảm của cậu. Khi cậu rời đi, những người khác thở dài và ngồi phịch xuống bàn.

"Tui thực sự mong chờ đến cuối ngày" Henmi lẩm bẩm với một miếng bánh bông lan còn thừa.

"Tôi ghét cậu ta" Fudou phàn nàn xoa đầu.

"Ông không phải là người duy nhất, Akio" Genda lẩm bẩm "Tôi nghĩ rằng cậu ta suýt làm nát một trong những chiếc bánh bông lan của tôi bằng cách cắt nó bằng con dao làm mứt."

"Bánh của cậu rất ngon, Koujirou" Shinobu ăn nốt vài miếng bánh trên đĩa.

"Tôi biết" anh ưỡn ngực tự hào đáp.

"Tôi chưa bao giờ gặp ai vụng về như vậy" Fudou thở dài gắp nốt miếng bánh từ tay Shinobu trước ánh mắt căm thù từ người chị họ của mình.

"Tui cũng vậy, và tôi biết Koujirou cũng thấy thế từ khi cậu ta bước vào ..."

Cậu trai quả quyết và mọi người cười.

"Có lẽ cậu ấy chỉ cần thời gian" Henmi trầm ngâm nói "Cậu ấy có vẻ là một người không tương tác nhiều với người khác, tui chắc nếu chúng ta đối xử tốt, cậu ấy sẽ đáp lại tích cực."

Mọi người vẫn im lặng.

"Tôi không muốn tốt với cậu ta, tôi muốn bỏ cuộc" Fudou rên lên, phá vỡ sự im lặng.

Cả bốn người nhìn nhau e ngại, sợ rằng sự xuất hiện của nhân viên mới sẽ phá vỡ bầu không khí tốt đẹp và tình bạn thân thiết vốn có giữa họ.

.

Nỗi sợ hãi ngày càng gia tăng trong những ngày còn lại của tuần. Kidou hóa ra lại là một nhân viên tệ hại, cậu luôn cản trở công việc của người khác. Cậu gần như làm hỏng bột của chiếc bánh socola mà Henmi đang làm, trộn lẫn các lọ sữa khác nhau khiến mỗi thứ một nơi, và ngáng đường Shinobu khi cô đang bưng khay phục vụ khách hàng.

.

Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hàng tuần, mọi người đều ở trên bờ vực suy nhược tinh thần và Kidou cũng không ngoại lệ. Cậu đã rất thất vọng vì không thể pha dù chỉ là một ly cà phê đơn giản và đã trút giận bằng cách xúc phạm Fudou, những lời lăng mạ khiến Fudou gay gắt đáp lại. Ngày hôm đó, họ đã lên tới đỉnh điểm mà trong một khoảnh khắc, những người khác đã tin rằng họ sẽ giết nhau; vì vậy tới khi Kidou cuối cùng cũng rời đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi nghĩ rằng tuần này tôi đã mất đi vài năm tuổi thọ" Genda phàn nàn "Tôi chả ngạc nhiên gì nếu tôi có một vài sợi tóc bạc."

"Chà tới giờ anh mới nhắc đến nó, Koujirou" Henmi lẩm bẩm nheo mắt nhìn vào mái tóc của anh.

"Cái gì? Thật sao? Ở đâu?" Genda bồn chồn, vò đầu bứt tóc, rồi phát hiện ra Henmi đang trêu mình và đấm vào vai cậu ta mấy cái.

"Này này, tui còn cần tới nó để bê khay đấy nhé."

Hai người bật cười, nhưng một tiếng động lạ khiến họ quay lại. Đó là Fudou với bộ dạng hốc hác, người vừa nuốt một đống churro với tốc độ đáng báo động, giống như một con chuột đồng sắp chết đói.

"Tui nghĩ Kidou sẽ giết anh ta mất" Henmi thì thầm vào tai Genda, buồn bã khẳng định.

"Không liên quan gì đến cậu ta, đơn giản là cậu ta không thích hợp ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro