[Trans] [FudouKidou] Teikoku Cafeteria (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 3: A lucky kidnapping

Summary:

Fudou trở về nhà trong một ngày lạnh giá và nhìn thấy tên đồng nghiệp nào đó đang đi một mình trên con phố vắng vẻ, thậm chí anh đã cố gắng tránh xa mấy rắc rối này vì chúng có thể cản trở mình.

.

Sau tai nạn với chiếc bánh, bầu không khí tại nơi làm việc thay đổi hoàn toàn, mặc dù không ai ngoại trừ hai người đã dàn dựng thảm họa biết tại sao. Kidou biết ơn vì sự dũng cảm nhận lỗi của Fudou và Fudou nhận ra rằng Kidou không phải là một tên rỗng tuếch tự phụ như những gì anh vẫn luôn tin cho đến hôm đó. Thực tế thì, Fudou đã không hề rời mắt khỏi cậu trai trẻ, và mặc dù không muốn gặp thêm rắc rối nhưng cứ như có một cái nam châm hút lấy anh vậy.

Thời gian tiếp tục trôi và mùa thu đã hoàn toàn phủ lấy Inazuma. Những ngọn cây nhuộm màu đất và mặt đất phủ đầy những chiếc lá khô xơ xác khi ai đó lướt qua.

Chiều hôm đó trời đặc biệt lạnh vì mưa, mùi đất ẩm ướt bốc lên từ những công viên gần đó và con đường phản chiếu ánh đèn giao thông. Fudou chần chừ đôi chút khi anh đóng cửa sau của quán sau khi xong việc. Anh luôn là người đến đầu tiên và cũng là người ra về cuối cùng.

Anh ngáp lớn một cái rồi đội mũ bảo hiểm và lên xe máy, anh muốn về nhà và tắm nước nóng. Mong ước này càng trở nên mạnh mẽ hơn khi anh khởi động xe máy và không khí lạnh tràn vào trong quần áo của anh.

Anh vừa đi vừa ngân nga, tiếp tục hát với cái giai điệu cứ in hằn trong đầu mình mãi. Anh phanh gấp khi thấy vạch kẻ đường và chờ đèn xanh. Đôi khi anh nghĩ lời cho bài hát, đôi mắt đỏ hoe của cậu đồng nghiệp nào đó lại chợt hiện lên trong đầu. Nhưng bạn bè của anh đã cười nhạo anh khi anh đề nghị làm một bài hát về ma cà rồng. Những ngón tay gõ nhịp nhàng trên tay lái theo giai điệu của anh.

Đột nhiên tâm trí vô thức hiện lên một bóng hình mà anh vừa thoáng nhìn qua khóe mắt, mặc dù anh quá tập trung vào giai điệu và phải mất một lúc sau anh mới nhận ra mình đang nhìn thấy gì. Lúc đó, anh quay đầu lại và cảm thán.

Kidou Yuuto đang đi trên con phố vắng vẻ thì bốn thanh niên tiến lại gần cậu với những động tác nham hiểm. Fudou thở dài thất vọng, tại sao lúc không muốn gặp rắc rối nhất thì nó lại tự tìm đến vậy? Không hiểu kiểu gì mà Kidou lại không biết đường này nguy hiểm khi đi bộ một mình như thế nào? Đột nhiên anh nhìn thấy ánh sáng không thể lẫn đi đâu được của dao cạo trên tay của một trong những tên kia và anh cảm thấy adrenaline đang dâng lên mạnh mẽ.

Anh chỉ mất một phần nghìn giây để tính toán tất cả rủi ro và lợi ích của kế hoạch điên rồ trong đầu mình, anh nhận ra rằng có nhiều hiểm họa hơn là lợi thế nhưng anh là một tên liều lĩnh và phóng xe máy lao thẳng về phía đám người đang đi vào góc khuất đó cùng tiếng còi inh ỏi.

Năm tên kia nhận thấy nguy hiểm đến tính mạng, và lo lắng cho sự an toàn của mình. Tất cả họ tránh khỏi đường khi chiếc xe lao tới. Fudou bốc đầu xe, làm chói mắt chúng từ cự ly gần và lái vòng quanh với tốc độ cao. Khả năng ngã là rất lớn nhưng vận may đã mỉm cười với anh trong ngày hôm đó. Anh không chỉ có một khoản lớn nhờ tiền boa từ khách hàng, mà chiếc xe máy cũ của anh cũng không khiến anh bị xòe ngay tại trận. Vẫn là cái mùi cao su cháy khét lẹt trong phổi. Anh cau mày, ho khan, anh không còn thời gian để nghĩ nữa. Anh lái xe và tiến về phía Kidou, sau đó túm chặt cậu rồi phóng đi như một linh hồn bị quỷ ám.

Cậu ấm giàu có kia thậm chí còn không kịp phản ứng trước khi phát hiện mình bị bắt cóc bởi một kẻ đang ngồi trên xe máy. Tim cậu loạn nhịp, cứ như từ trong đống lửa chui vào than hồng. Nhưng rồi cậu ngửi thấy mùi hương đó, mặc dù mũ bảo hiểm ngăn cậu thấy người kia là ai, cậu vẫn hoàn toàn thoải mái. Chỉ có một người mới có mùi như vậy, hỗn hợp cà phê với đường và socola.

Kẻ bắt cóc tốt bụng đã giúp cậu ngồi vững lên yên mặc dù không giảm tốc độ dù chỉ một tích tắc trong cuộc đua đó. Kidou gần như không giữ thăng bằng được và ôm chặt lấy eo anh, áp mặt vào lưng anh.

Không ai nói gì hay dừng lại, bất chấp vượt đèn đỏ, cho đến khi chiếc xe máy tấp vào bãi đậu xe tư nhân trong một dãy nhà cũ. Họ dừng lại rồi rên rỉ vài tiếng và chiếc xe dường như thở dài cùng với họ bằng một tiếng kít trước khi dừng lại hoàn toàn.

"Cảm ơn, Fudou."

Anh cởi mũ bảo hiểm và quay lại.

"Cậu phải cẩn thận hơn khi đi một mình, Kidou. Mấy tên đó sẽ cướp đồ cậu đấy."

Môi Kidou cong lên thành một nụ cười chế giễu,

"Thật sao? Tôi không nhận ra."

Fudou mím môi và đỏ mặt vì khó chịu trước sự mỉa mai trong giọng nói của kẻ được cứu kia. Anh nhảy khỏi xe và đỡ Kidou xuống, cậu tò mò nhìn xung quanh.

"Chúng ta đang ở đâu?"

"Tôi đã về nhà mà không kịp dừng lại để suy nghĩ" Fudou gãi gáy trả lời "Để tôi đi uống nước và và tắm cái đã, rồi tôi sẽ đưa cậu tới bất cứ nơi nào cậu muốn."

Kidou bật cười và vô tình thốt lên.

"Có vẻ anh thực sự có vấn đề."

"Này!" Fudou phàn nàn khoanh tay "Tử tế hơn chút đi, tôi vừa cứu cậu đấy."

"Đúng ha, bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi trong tình huống đó" Kidou đột ngột lẩm bẩm.

"Không phải... Dù sao thì, cậu sống ở đâu?"

Kidou nhìn xuống, biểu hiện của cậu chuyển từ thoải mái sang căng thẳng trong giây lát. Cậu cắn môi thở dài. Fudou chớp mắt mà vẫn để ý thấy hành động đó, anh biết biểu hiện đấy có nghĩa là gì.

"Được rồi, được rồi, thưa ngài. Cậu có thể ở nhà tôi đêm nay nếu cậu muốn."

"Thật sao? Tôi không muốn làm phiền."

"Muộn rồi," Fudou càu nhàu khi đi về phía lối ra bãi đậu xe. "Kể từ khi tôi biết cậu, cậu đã luôn rắc rối."

Kidou không nói gì, nhưng trong lòng cậu lại mỉm cười thích thú. Cậu đi theo anh lên cầu thang đã mòn theo thời gian để tới cửa căn hộ. Anh chàng lấy ra mấy cái chìa khóa và mở cửa, cởi giày, không thèm quan tâm mình vứt chúng ở đâu.

"Con về rồi đây! Mẹ ơi, bà ơi, con đưa bạn tới."

"Bạn gái?" một người phụ nữ lớn tuổi nhanh chóng bước ra khỏi bếp, theo sau là người trẻ hơn nhưng có vẻ mệt mỏi.

"Không phải bạn gái, bà ạ. Là một đồng nghiệp, cậu ấy tên Kidou Yuuto."

Kidou nhăn mặt và dõng dạc chào hỏi.

"Hân hạnh được gặp, cảm ơn sự hiếu khách của mọi người."

Bà của Fudou đã thoáng nhăn nhó vì cảm thấy không hài lòng, nay lại hỏi lại với một ánh mắt tinh nghịch.

"Vậy là bạn trai à?"

"Không bà ơi" Fudou gầm lên với đôi tai đỏ bừng, tiến lại gần mặc dù biết làm vậy bà sẽ hôn lên trán anh mừng anh về nhà.

Kidou đứng lặng ở lối vào mà không biết phải phản ứng thế nào, tai cậu cũng đỏ và đột nhiên cảm thấy tim mình loạn nhịp. Fudou quay về hướng người đang đi phía sau.

"Giày... đôi giày," cậu lẩm bẩm và sững sờ trước ánh mắt của ba người trong ngôi nhà đó.

"Ồ, đúng rồi. Có dép của khách trên tủ đó."

.

Mặc dù lúc đầu Kidou cảm thấy ở đây vô cùng khó chịu nhưng khi cậu thư giãn, cậu cảm thấy được chào đón và thoải mái hơn.

"Tại sao cháu lại đeo cái kính xấu xí này?" Bà của Fudou đột nhiên hỏi khiến cậu há hốc mồm không biết nói gì.

"Đó là chiếc kính đặc biệt, bà ạ. Cậu ấy cần chúng vì cậu ấy bị mù màu. "

"Ôi, ta rất xin lỗi cháu, chàng trai trẻ. Ta nghĩ chú Hiroki đã chết vì điều đó."

"Không bà ơi, chú Hiroki chết vì ăn phải nấm độc và bệnh mù màu chỉ ngăn chú nhìn thấy màu sắc thôi."

Bà gãi gãi hai má rồi đưa hai ngón tay lên nghiêm túc hỏi.

"Cháu thấy được bao nhiêu ngón tay?"

Fudou thở dài thườn thượt nhưng Kidou bật cười. Đôi mắt màu xanh biển của Fudou nhìn cậu và sau đó anh nhìn đi chỗ khác vì thấy bụng mình có gì đó cồn cào, anh cho là bản thân mình đang đói. Thay vào đó, bà của anh đảo mắt và khi bà đứng dậy để đi lấy thứ gì đó từ nhà bếp, bà thì thầm nói với con gái mình.

"Nó nói rằng không phải bạn trai, làm như ta tin ấy. Con trai con thích cậu bé đó hơn cả cách ta thích bộ răng giả mới."

"Mẹ, đừng gây rối chúng... nhiều quá."

.

Ngay sau khi họ chuẩn bị bàn ăn cho bữa tối và mặc dù Kidou là một trở ngại lớn hơn bất cứ thứ gì khác, họ đã giúp cậu và khiến cậu cảm thấy mình hữu ích khi mang lên món salad và nồi đậu nành. Cậu ngồi cạnh vị đồng nghiệp kia và nhìn thức ăn như thể nó là sản phẩm của trí tưởng tượng bí ẩn vậy, kiểu như người tuyết hay việc rớt giá trên thị trường chứng khoán. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ăn một thứ gì đó tầm thường như vậy, nhưng trong sự đơn giản và bình thường đó lại có một sức hấp dẫn khó lý giải.

.

Đột nhiên cậu nhìn chằm chằm vào miếng bông cải xanh mà cậu đang gắp với vẻ mặt lơ đễnh và không nhận ra rằng mình đang tự hỏi một cách lớn tiếng, cậu lẩm bẩm.

"Hóa ra đây là vị thức ăn mà mẹ anh nấu à?"

Cả nhà vụng trộm nhìn nhau, họ đều biết câu hỏi này ẩn chứa một ẩn ý tối tăm.

"Nó có ngon không, con yêu?" Mẹ anh hỏi với một nụ cười thương xót.

Kidou nhìn lên và gật đầu.

"Cô rất vui. Mặc dù một số thứ do Akio nấu."

"Akio sẽ là một người vợ tốt, cứ nghĩ về điều này nhé chàng trai trẻ."

"Bà!"

.

Đến giờ ngủ Kidou không biết phải đi đâu, cậu đã nghĩ gì khi cho rằng quyết định ở lại đây là một ý kiến ​​hay cơ chứ? Sự hiện diện của cậu chỉ gây bất tiện cho gia đình. Cậu đến gần Fudou đang chuẩn bị chăn ga trong phòng.

"Tôi về đây... Tôi làm phiền anh đủ rồi..."

Fudou đảo mắt.

"Này đồ ngốc. Tôi đã thay ga giường rồi nên giờ cậu cứ ngủ đây đi."

"Ở đây? Trong phòng anh?"

"Ừ, trong phòng của tôi."

"Còn anh?"

"Tôi sẽ ngủ trên sa lông."

Kidou nuốt nước bọt, cậu chưa bao giờ ngủ trên ghế sa lông và cậu chắc chắn gia đình anh sẽ thấy không thuận tiện nếu làm như vậy.

"Không, tôi ngủ ở trên ghế sa lông, tôi không muốn quấy rầy..."

Cậu ngừng lại vì Fudou đã đặt tay lên miệng và ngăn cậu nói thêm bất cứ điều gì nữa.

"Tôi đã thay ga giường rồi, nên nếu cậu không muốn tôi tức giận, hay không muốn thấy tôi tức giận, hãy ngủ trên giường tôi."

"Vậy chúng ta ngủ cùng nhau."

Fudou bật cười và cốc cậu một cú âu yếm.

"Xem cậu đang nói gì, Kidou Yuuto"

Fudou đi đến chiếc ghế dài và trầm ngâm nằm xuống, chuyện gì đang xảy ra giữa tên này và gia đình mình vậy? Anh nhớ lại ánh mắt sợ hãi của Kidou khi cậu làm rơi chiếc bánh và đầy tức giận, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không ổn chút nào. Có thể một ngày anh sẽ biết, hoặc có thể không. Một phần anh nói thà đừng vướng vào chuyện này nữa, phần khác anh lại nhớ tới lời người kia bảo ngủ chung rồi thở dài dụi mắt. Một lúc lâu sau anh mới chìm vào giấc ngủ.

.

Mặc dù ấn tượng đầu tiên khi bước vào là chiếc giường cũ với ga giường thô ráp nhưng Kidou đã ngủ ngay lập tức. Cậu cảm thấy an toàn và thoải mái, khăn trải giường có một mùi nhẹ của chất tẩy rửa kém chất lượng và mùi hương trên người Fudou, cậu không chỉ ngửi thấy mùi cà phê, không thể miêu tả được nhưng đó là một mùi hương xoa dịu sự hỗn loạn trong tâm trí cậu. Đêm đó cậu ngủ ngon và mơ thấy chim cánh cụt pha cà phê và làm bánh quy hình trái tim.

.

Khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy bối rối, dường như cậu đã nghe thấy cái gì đó, nhưng cậu không nhớ rõ. Cậu cảm thấy mất phương hướng khi thấy mình ở một nơi mà ánh sáng chiếu vào các tấm áp phích sặc sỡ của các nhóm nhạc, truyện tranh và chim cánh cụt. Cậu ngồi dậy nhìn vào tấm poster về những chú chim cánh cụt và nhớ lại giấc mơ của mình. Cậu ngáp lớn và có người tới gõ cửa phòng.

"Người đẹp ngủ trong rừng đã dậy chưa?"

"Ah?"

Fudou mở cửa bước vào.

"Xin lỗi vì phải đánh thức cậu sớm như vậy, nhưng cậu nên tắm trước khi chúng ta đi làm vì cậu biết đấy, tôi luôn đến sớm."

Kidou ngay lập tức nhớ lại mọi thứ và gật đầu lia lịa.

"Không sao, tôi đi đây."

Fudou nhìn cái người đang mặc đồ ngủ của mình kia đứng dậy và suýt ngã khi mắc phải một trong những tấm khăn trải giường dưới hai chân. Mặc dù mắt anh không rời khỏi đôi mắt trần trụi của ai đó. Đôi mắt đỏ, sâu thẳm và dữ dội. Đôi mắt khiến anh sôi sục.

"Pff, cậu vụng về thật đấy..." Đợi cậu đứng lên, anh khoanh tay dựa vào khung cửa hỏi: "Cậu nghỉ ngơi tốt chưa?"

Kidou nhìn lên và đột nhiên tê liệt khi phát hiện ra mình không đeo kính, cậu sợ hãi quay lại tìm, nó được đặt trên bàn cạnh giường, khi đeo vào cậu thở bình tĩnh hơn và quay sang Fudou.

"Tôi nghỉ ngơi tốt rồi, cảm ơn. Eh... a-anh đang làm gì vậy? "

Anh chàng tóc nâu đã lợi dụng khoảnh khắc bất cẩn của Kidou để tiếp cận cậu và chặn cậu vào tường, đưa mặt cậu lại gần mình hơn.

"Tại sao cậu luôn đeo cặp kính đó?"

Đầu gối Kidou run lên cầm cập, một giọng nói cố vang lên trong tâm trí cậu nhưng đôi mắt xanh biển của Fudou chằm chằm nhìn cậu khiến cậu nghĩ đến chuyện khác. Khoảnh khắc mà cậu bị ngã và làm rơi bánh. Cậu nhìn đi chỗ khác và mím môi không đáp lại.

Fudou khịt mũi và giật kính cậu xuống.

"Kính của tôi!" Kidou kêu lên, ngay lập tức nhắm mắt lại và mò mẫm "Trả nó lại đây, làm ơn."

Giọng cậu tràn ngập hoảng sợ và tuyệt vọng.

"Kidou... kính của cậu có giúp cậu nhìn rõ hơn không?"

Người bị hỏi bất động và ngạc nhiên trả lời.

"Không."

"Nó có giúp cậu cải thiện chức năng nào không?"

"Không..."

"Tại sao cậu lại đeo nó?"

Cậu lại mím môi và muốn hét vào mặt anh để lấy lại đồ của mình, nhưng Fudou ngay lúc đó đã đeo kính lại cho cậu và khi cậu hạ tay xuống, anh vuốt má cậu.

"Cậu có đôi mắt rất đẹp, Kidou. Thật tiếc khi cậu che chúng đi."

Và không nói thêm gì nữa, anh rời khỏi phòng để cậu lại cùng với những giọt nước mắt nhẹ nhõm mà cậu không bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể rơi.

Cậu ngã xuống đất và gục đầu vào giữa hai đầu gối. Những kí ức chồng chất lên nhau.

>> Đôi mắt của mày thật kinh khủng, Yuuto. <<

>> Tại sao cậu luôn đeo kính? <<

>> Mày nên che đôi mắt đó lại để tao không phải nhìn thấy nữa, Yuuto. <<

>> Thật tiếc khi cậu che chúng đi. <<

>> Đừng nhìn tao như thế! Tao không phải mẹ của mày. Tao ghét đôi mắt mày, tap thực sự ghét đôi mắt của mày. <<

>> Cậu có đôi mắt rất đẹp, Kidou. <<

Kidou lau nước mắt và đứng dậy, đi tắm như lời Fudou nói trong khi anh đang chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Khi làn nước nóng chảy xuống cơ thể mình, cậu đã nghĩ, có lẽ từ trong sâu thẳm trái tim... sâu trong lòng cậu, rằng chuyện bắt đầu làm việc trong quán cà phê đó cũng không tệ lắm.

Cậu vẫn làm sai rất nhiều điều, trên thực tế cậu luôn làm sai mọi thứ; nhưng cậu đã cho phép anh mở cửa cái lồng nơi mình bị nhốt. Cậu cho phép bản thân mình trốn thoát và tìm những người khác đối xử tốt với mình. Hoặc là đối tốt nhất có thể trong những trường hợp nhất định.

Cậu biết rằng đôi khi đồng nghiệp phát cáu với mình, khéo họ còn muốn tùng xẻo cậu rồi treo ở trước bàn dân thiên hạ và nhảy mua ấy chứ, nhưng... họ sẽ không, không bao giờ thực sự xuống tay chống lại cậu. Cậu phát hiện điều này vào ngày hôm đó, khi Fudou đã ôm cậu thay vì đánh như cậu nghĩ.

Cậu đưa tay lên má trái, nơi đã bị bàn tay lạnh giá kia đánh không biết bao nhiêu lần. Cậu đã tìm thấy những người quan tâm đến con người thật của mình. Đó sẽ là một bước biến chuyển tốt trong cuộc sống hỗn loạn và tối tăm kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro