Siêu Sắc P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một số việc đến lúc mình hiểu ra thì đã không còn kịp nữa.


Đến tột cùng là tại sao mọi việc lại có thể tiến triển theo hướng này? Bản thân Việt Tiền Long Mã cũng không biết. Cậu cảm thấy như thể linh hồn của mình đã thoát khỏi thân thể và đang trôi lơ lửng ở giữa không trung, lúc đưa mắt nhìn xuống thân thể thì Việt Tiền Long Mã đã thấy mình đang núp ở một hành lang bỏ hoang u ám mà theo dõi cô, tựa hồ như dã thú.


Lộc cộc lộc cộc, tiếng bước chân từ xa đến gần, từng bước từng bước khiến trái tim cậu như đang khiêu vũ, mỗi một bước chân vang lên thì trái tim của cậu lại một lần đập mạnh.


Lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, ánh sáng trắng bệch chiếu lên trên khuôn mặt cậu, mười một giờ bốn mươi phút, thứ năm, ngày mồng bảy tháng mười


Một năm trước, khi cha của cô đang ở nước ngoài bỗng nhiên được điều đến Cửu Châu, em trai cô ở lại Kanagawa để đi học, trong nhà ở Tokyo bây giờ chỉ còn cô và mẹ mình.


Công việc làm thêm của cô là ở một cửa hàng tiện lợi, mỗi thứ tư hàng tuần cô đều đi làm ở đó lâu hơn một chút, nếu bình thường cô tan ca lúc mười giờ thì thứ tư cô lại làm đến tận mười một giờ.


Mười một giờ là thời gian không còn sớm nữa, hay nói đúng hơn là quá muộn rồi, từ cửa hàng tiện lợi về đến nhà cô phải đi một lượt xe buýt, sau hơn hai mươi phút thì xe buýt đến trạm dừng, từ trạm dừng xe buýt đến nhà cô chỉ mất khoảng mười lăm phút. Nói như vậy có nghĩa là tầm mười một giờ bốn mươi, cô sẽ đi qua vùng đất khu hoạch bị bỏ hoang vì chuyện liên quan đến tiền nong, ở nơi này thỉnh thoảng sẽ có một vài kẻ lang thang lảng vảng lại gần, nhưng hôm nay ngoài cậu ra thì nhìn đi nhìn lại cũng không thấy ai khác.


Dưới thứ ánh sáng lờ mờ của đèn đường, những con thú hoang núp trong bóng tối dần dần ngẩng đầu lên, yết hầu bên trong cổ họng của thiếu niên khẽ chuyển động, nhìn cậu giống như một lữ nhân đang đi trong sa mạc, tất cả những gì cậu có bây giờ chính là chờ đợi cùng khát vọng.


Khi bóng dáng mảnh khảnh đi vào lọt tầm dưới ánh đèn kia cậu liền đưa tay ra, một tay bịt lấy mũi và miệng của cô để cô không thể la lên, tay còn lại bao trọn lấy thân thể của cô, đem cô từ trong ánh sáng kéo vào vũng bùn của bóng tối.

Lục Xuyên Hổ Phách chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải loại chuyện như thế này.

Suốt cả một tháng nay cô vẫn luôn cảm thấy có người theo dõi mình, giống như có gì đó dính chặt ở sau lưng vậy, làm thế nào cũng không gỡ ra được. Nhưng cả tuần này thì cảm giác bị theo dõi dường như đã biến mất, cô còn nghĩ là bản thân mình đã quá đa nghi nên có chút buông lỏng cảnh giác.

Dù mảnh đất này chỉ là một vùng chung cư bị bỏ hoang, nhưng bình thường cũng có không ít người qua lại, cũng có bảo vệ an ninh, mỗi ngày cô đều đi qua đây nhưng lại chưa từng nghĩ đến nơi này lại chứa nhiều nguy hiểm như vậy.

Cô liều mạng giãy dụa, cố gắng để có thể gây ra một tiếng động nào đó khiến cho người khác chú ý tới, tuy bây giờ đã là mười hai giờ đêm, đã không còn ai ra ngoài vào giờ này nữa nhưng cô vẫn hy vọng sẽ có ai đó tới cứu mình.

Hai tay cô dùng sức muốn bỏ cái tay đang che miệng và mũi cô xuống, nhưng là sức lực kẻ phía sau quá lớn, thậm chí lúc cô giãy dụa cô còn có thể cảm nhận được cơ bắp đang được che giấu dưới lớp quần áo của người đó.

Không thể làm gì được, không khí cô hít vào lại càng ngày càng ít, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, những cảnh vật trước mặt dường như ngày càng xa.

Lúc này người kia mới chịu dừng lại, tuy rằng thân thể cô vẫn bị ôm chặt lấy nhưng bàn tay che mũi cô đã mở ra một chút khe hở, cô vội hít vào từng ngụm từng ngụm không khí, trong óc hỗn độn cũng dần dần rõ ràng hơn.

Cô không biết mình đã bị kéo tới nơi nào, thanh âm tựa hồ đều ở một nơi xa xôi nào đó, cho dù bây giờ cô có kêu lớn cũng không ai có thể nghe được.

Thân thể dính sát vào nhau, cô cảm giác như tim mình đang đập bùm bùm, hô hấp nóng cháy đi qua cổ cô, hiện tại cũng chỉ có thể hi vọng tên này là kẻ cướp, chỉ là muốn cướp tiền thôi.

Rốt cục tên cướp ấn mạnh cô lên tường, bức tường lạnh như băng khiến cô không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt dần thích ứng với bóng tối, lần theo bàn tay đang che miệng mình, cô thấy rõ bộ dạng của tên cướp này.

Kiểu dáng quần áo thể thao quen thuộc, màu trắng Berets, tựa hồ như mắt mèo sáng lên trong đêm tối...

" Long... Long Mã sao?" Lục Xuyên Hổ Phách mở to hai mắt nhìn, tên cướp này chính là sinh viên năm nhất trường cao đẳng, với cô cũng coi như là đàn em trong trường, là tân binh của đội tuyển teniss trong mấy năm gần đây, thậm chí còn là quán quân trong một vài trận đấu thể thao quốc tế, Việt Tiền Long Mã.

"Là em, chị Lục Xuyên." giọng nói thiếu niên thời kỳ đổi giọng có chút khàn khàn, cậu hơi nới lỏng bàn tay đang che miệng cô.

" Long Mã, em muốn làm gì vậy? Nếu là đùa thì chẳng phải là hơi quá đáng rồi sao?" Hổ Phách mở tay của Việt Tiền Long Mã ra: "Lần sau mong em đừng đùa như vậy, chị còn phải về nhà, tránh ra đi." Cho dù tính cách của Hổ Phách rất tốt, nhưng nếu bị dọa như vậy thì cho dù là đàn em quen biết, cô cũng không thể không tức giận.

Cô đẩy Việt Tiền Long Mã ra phía trước, quay đầu bước đi, nhưng chưa đi được mấy bước liền bị cậu kéo tay lại, lần nữa bị kéo đến bên tường.

"Đến lúc này rồi mà chị vẫn cho rằng đây là trò đùa quá trớn sao?" Việt Tiền Long Mã dựa vào sát bên tai cô, Hổ Phách liền xoay đầu muốn tránh khỏi cậu.

Dường như Việt Tiền Long Mã bị hành động này của cô chọc giận, cương quyết dán sát vào mặt Hổ Phách: "Đây không phải là đùa đâu, chị à."

Việt Tiền Long Mã vươn lưỡi, liếm liếm gò má trắng nõn của cô, cảm thấy thật đáng tiếc vì nếu là ban ngày thì cậu đã có thể nhìn thấy gò má này của cô bởi vì cậu mà nhiễm lên màu sắc tươi đẹp như thế nào rồi.

"Em thật sự...muốn chị. Mỗi ngày em đều suy nghĩ tới, ngay cả trong mơ cũng đều liên tưởng đến, lần lượt giữ lấy chị. Nghĩ đến muốn nổ tung rồi."

Hạ thân cậu đặt vào giữa hai chân Hổ Phách nhẹ nhàng cọ xát, ma sát đến khu tam giác của cô như nóng cháy lên rồi.

" Đừng... Đừng đùa Long Mã. Em không biết bản thân mình đang làm gì sao? Đây là phạm tội. Hơn nữa em cũng biết, chị là bạn gái của của Long Nhã mà." Không sai, Lục Xuyên Hổ Phách đang là bạn gái của Việt Tiền Long Nhã.

" Tên xấu xa đó đã rời đi bốn tháng rồi, chị à, chị bối cảm thấy anh ấy còn có thể trở về sao. So với chị thì em hiểu anh ấy hơn, dù sao...nói gì thì em cũng là em trai của anh ấy mà."

Theo tiếng nói nho nhỏ, Việt Tiền Long Mã càng ngày càng liếm láp đi xuống, áo thể thao Berets rơi xuống đất, khuôn mặt thiếu niên đã nhanh chóng vùi sâu vào ngực Hổ Phách.

" Đừng như vậy...Long Mã..."

Trong giọng nói của Hổ Phách pha lẫn chút nức nở, cô không biết làm thế nào để phản kháng, nói Việt Tiền Long Nhã sẽ quay về, đến chính cô còn không tin, anh không nói một tiếng liền rời đi, trong bốn tháng không gọi điện cũng không có lấy một cái tin nhắn nào, nếu không có hôm nay thì chắc cô đã quên mất rằng mình đang có bạn trai, cô bây giờ chỉ có thể cố gắng hết sức để đẩy Việt Tiền Long Mã đang càng ngày càng liếm đi xuống kia ra khỏi người mình.

"Dừng tay... Đừng như vậy..."

Hổ Phách giãy dụa, tay Việt Tiền Long Mã lần theo vạt áo luồn vào trong thân thể cô, cảm nhận da thịt mềm mại, sau đó đưa tay lên trên, lại bị nội y thiếu nữ ở đôi gò bồng đảo chặn lại.


"Nếu việc này bị phát hiện ra ngoài, Long Mã sẽ không thể tham gia thi đấu các cuộc thi tennis ở trường nữa, Long Mã thích tennis như vậy, nhất định không muốn như thế đúng không, cho nên hãy dừng tay đi Long Mã, chị sẽ coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối sẽ không nói việc này với ai khác biết."


Bàn tay vỗ về chơi đùa với bộ ngực của cô chợt ngừng lại, bỏ ra khỏi vạt áo, Hổ Phách thấy thế liền có chút vui mừng, phảng phất thấy được hi vọng.


"Chị nói không sai, nếu chuyện này bị biết, tuy rằng vì vẫn còn là vị thành niên không cần phải ngồi tù, cùng lắm sẽ bị đưa vào trung tâm cải tạo, nhưng nếu bị đồn ra ngoài thì từ nay về sau em sẽ không được tham gia các trận thi đấu chính quy nữa, hơn thế còn bị những người xung quanh nhìn vào bằng ánh mắt kỳ thị, có lẽ còn có thể bị bố đuổi ra khỏi nhà, không được tiếp tục đọc sách, không đữo tiếp tục đánh tennis, em dường như cũng đã có thể tự tưởng tượng ra bi kịch của mình thảm khốc đến thế nào rồi."


"Cho nên nhân lúc còn chưa muộn em hãy mau dừng tay lại đi!" Hổ Phách rốt cục bật khóc.


"Nói như vậy thì vận mệnh về sau của em, đều nằm trong tay chị rồi. Nhưng là em không thể buông chị ra." Việt Tiền Long Mã khẽ vuốt khuôn mặt Hổ Phách, chóp mũi chạm vào chóp mũi, hô hấp phả quyện vào nhau: "Vậy thì chị hãy lựa chọn đi, chọn lớn tiếng kêu cứu, để cho người khác biết chúng ta làm loại sự tình này, đưa em đến trung tâm quản giáo, hay là chọn..." Việt Tiền Long Mã ngừng một chút, Hổ Phách khẽ nhíu mày nhìn thiếu niên vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trước mặt, đồng tử màu vàng đã bị bóng tối xâm chiếm, tay cậu vuốt ve mặt cô trượt xuống dưới, nhỏ giọng nói: "Trở thành của em."


Đè nén cỗ hoả nhiệt đang nóng bừng lên trong thân thể, cổ áo Hổ Phách bị kéo mở, mảng lớn da thịt tuyết trắng lõa lồ hiện ra, thiếu niên vội vàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi dò xét vào trong miệng cô, cạy mở hàm răng đang khép chặt, mềm mại đảo qua từng ngóc ngách trong khoang miệng, hấp thụ nước bọt ngọt ngào từ đầu lưỡi, đem chiếc lưỡi mềm mại đang cố trốn chạy hút vào trong miệng mình, bắt cô phải quấn giao với mình, phảng phất muốn đem cô nuốt vào.


Bàn tay theo vạt áo bị xé mở mà thăm dò vào, nắm chặt láy dây quai dùng sức giật một cái, đôi ngực thiếu nữ run run rẩy rẩy liền lập tức lộ ra, Việt Tiền Long Mã nhanh chóng đưa bàn tay mình cầm lấy đôi ngực mềm mại, ngón tay cái gảy nhẹ nhuỵ hoa ở trên khiến nó dần dần dựng thẳng lên.


Cậu cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi của Hổ Phách, một sợi chỉ bạc theo môi hai người mà bị kéo dài ra: "Chị lựa chọn cái nào đây? Không cần phải vội, lựa chọn này luôn luôn có hiệu lực, vậy nên chị có thể từ từ mà suy nghĩ, còn bây giờ em muốn chuyển động rồi."


Tuy rằng cậu chỉ mới là sinh viên năm nhất, nhưng dáng người Việt Tiền Long Mã rất to lớn, cậu hoàn toàn đem cô ở trước mắt che lại, cô xinh xắn lanh lợi như vậy, tựa như hiện tại, cậu muốn dùng môi hôn lên đôi ngực của nữ thần trước mặt, liền phải khom người xuống.


Không giống như những bộ ngực vĩ đại cao ngất mà cậu nhìn thấy trên tạp chí, bộ ngực của cô mềm mại trắng nõn, mượt mà rắn chắc, vừa vặn có thể bị một tay của cậu nắm bóp thưởng thức, rãnh ngực thiếu nữ lộ ra hương thơm đặc hữu, khiến cậu nhịn không được dùng chóp mũi cọ xát.


Thứ xúc cảm mềm mại ở trong tay, khiến cậu nhớ lại lúc trên lớp học, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy cô đang chạy bộ bên ngoài, trên người mặc áo thể thao, dùng chiếc áo sơ mi thường phục buộc bên hông, hở ra bộ ngực vì chạy bộ mà nẩy lên nẩy xuống, nhìn đến cảnh đó hạ thân của cậu liền cương, hại cậu suýt chút xấu mặt.


"Đều là do chị không tốt, lúc nào cũng dụ dỗ em."


Cậu hơi ủy khuất than thở, lại nghĩ tới không biết có bao nhiêu người thấy được hình ảnh lôi cuốn hấp dẫn như vậy, dường như là muốn hả giận liền cắn lên nhũ hoa trước mắt một cái. Đầu ngực truyền đến cảm giác hơi đau khiến Hổ Phách cúi đầu rên rỉ một tiếng.


Cô biết bản thân đáng lẽ là phải lớn tiếng kêu cứu, để cho người khác đến ngăn cản loại sự tình này, nhưng là trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Việt Tiền Long Mã ở trên sân bóng, trong tay nắm chặt lấy vợt bóng bàn, ánh mắt không khuất phục, khát vọng chiến thắng, thật sự...muốn hủy diệt tất cả sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro