11. EM DÙNG CẢ ĐỜI ĐỂ QUÊN ANH CŨNG KHÔNG ĐƯỢC ( HUNBAEK)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi Ngô Thế Huân năm nay 78 tuổi. Tay đã chống gậy, chân cũng chẵng còn khỏe khoắn gì. Tôi 1 tay cầm gậy 1 tay cầm 1 giỏ lớn chứa đồ trước 1 ngôi mộ, nở 1 nụ cười.

- Anh Bạch Hiền khỏe không nè? Thế Huân ngoan đến thăm anh nè. Em có nấu canh thịt bò và mang café đến cho anh nè. Hôm qua anh ngủ ngon không?

Tôi ngồi trước ngôi mộ nói chuyện 1 mình. Trên mộ có khắc.

Biện Bạch Hiền.

Sinh 6-5-1992. Mất 12-4-X.

Trên mộ có hình 1 cậu trai cười rất đẹp, rất đáng yêu. Tôi nhìn tấm hình đó và vút nhẹ nó. Đầu tôi bỗng ùa về loạt ký ức của tôi và anh Bạch Hiền.

Flash Black:

# 19 tuổi:

Tôi Thế Huân. Năm nay phải lên thành phố học. Tôi đi loanh quanh tìm nhà cho thuê giá rẻ. Nhưng khó thật. Tìm cả ngày trời nhưng chẳng được căn nào vừa ý. Tôi đi tới căn nhà cuối cùng của ngày hôm nay.

Tôi mệt mỏi nhấn chuông cửa. Có 1 cậu trai mở cửa. Tôi cúi chào, nhẹ nhàng cất giọng:

- Có phải ở đây cho thuê không ạ?

- Ừ.

- Tôi có thể vào xem?

- Được.

Cậu ấy mở cửa cho tôi vào. Ấn tượng của tôi là căn nhà rất sạch sẽ, gọn gàng, chẳng giống nhà 1 đứa con trai nào cả. Căn nhà được bày trí rất đẹp. Tôi gật đầu tỏ vẻ thích. Tôi hỏi cậu ấy:

- Phòng thế nào?

- Đi theo tôi.

Tôi đi theo cậu ấy bước vào 1 căn phòng. Cậu ấy dáng người rất nhỏ. Có thể 1 tay ôm hết cậu ấy. Nhìn cậu ấy có vẻ gầy yếu. Tôi ngượng ngùng hỏi:

- Cậu tên gì?

- Bạch Hiền.

- Ồ.

- Phòng nè.

Tôi thấy căn phòng khá ổn, cũng rộng, có đầy đủ đồ nội thất. Chủ nhà hơi lạnh lùng nhưng mà dễ thương. Căn nhà sạch sẽ, gọn gàng. Qúa tốt. Thuê thôi. Tôi xoay người nhìn cậu thấy thì thấy cậu ấy đang chúi đầu vào chiếc điện thoại trên tay chẳng chú ý tới khách. Tôi hơi bực. Cậu ấy hỏi tôi:

- Thuê không?

- Thuê. Giá thế nào?

- XX 1 tháng. Điện nước 1 người 1 nửa. Ăn uống bao luôn.

- Tôi thuê.

- Theo tôi ký vài thứ.

Tôi lẽo đẽo theo cậu ta. Tôi ký 1 đống thứ linh tinh, đưa nào chứng mình thư, thẻ sinh viên, giấy khai sinh lấy luôn. Bó tay kỹ lưỡng quá mức. Cậu ta nhìn chằm chằm vào chứng minh thư tôi rồi nói:

- Cậu nhỏ hơn tôi 2 tuổi.

- Vậy phải gọi bằng anh sao?

- Ừ. Dùng cả kính ngữ.

- Dạ.

- Chừng nào chuyển vào?

- Hôm nay được không ạ?

- Được. Tùy cậu.

Anh ấy đứng dậy cầm đống giấy tờ đi vào phòng. Phòng anh ấy đối diện phòng tôi. Điều này khiến tôi có chút vui. Không hiểu lý do. Tôi chỉ mang 1 cái vali theo. Ít vô cùng.

Tôi vào phòng sắp xếp đồ đạc của mình vào, lau dọn 1 tý rồi mệt mỏi lăn ra nằm. Tôi nghe có người gõ cửa nên lười biếng đứng dậy xem.

- Là anh à?

Là Bạch Hiền. Anh ấy mang gương mặt lạnh lùng hỏi tôi:

- Đói không?

Tôi dùng tay xoa xoa bụng. Đói lắm rùi. Tôi cười lại và nói:

- Đói ạ.

- Tôi có nấu cơm. Cậu có ăn thì ra.

- Dạ. Em ra ngay.

Tôi lẽo đẽo đi theo sau anh ấy. Tôi và anh Bạch Hiền ngồi vào bàn ăn. Anh ấy nói:

- Cậu ăn trước.

- Tại sao? Anh lớn hơn mà.

- Cậu là khách.

- Em là người nhà nha. Em ở đây cùng anh cũng coi như là người nhà nha,

- Ừ. Ăn. Cùng ăn.

Anh ấy cầm muỗng ăn cơm. Tôi cũng chỉ im lặng ăn. Xong xuôi, tôi đứng dậy giành rửa chén. Anh ấy không nói gì chỉ để tôi rửa chén. Tôi hì hục rửa chén. Còn anh ấy ngồi thảnh thơi xem TV. Tôi khinh. Tôi rửa chén trong tâm trạng bực mình.

Bỗng, có cảm giác ai đang nắm lấy cổ tay mình. Tôi ngước mặt lên nhìn. Là anh Bạch Hiền. Tôi hỏi:

- Có gì sao?

- Đeo vào đi.

Anh ấy quăng cho tôi 1 cặp găng tay cao su. Tôi ngơ ngác hỏi:

- Tại sao?

- Để không bị trơn và nước rửa chén ăn tay. Muốn tốt cho cậu thôi?

Tôi gật đầu rồi đưa 2 tay trước mặt anh ấy bảo:

- Đeo vào giúp em đi. Tay em bẩn rồi.

- Tự đeo.

Anh ấy nói rồi lạnh lùng bước vào phòng. Tôi bực mình đeo găng tay vào. Rửa xong đống chén là tôi buồn ngủ vô cùng. Tôi bước tới trước cửa phòng anh Bạch Hiền và nhẹ gõ cửa. Tiếng anh ấy vọng ra:

- Vào đi.

Tôi mở cửa bước vào. Anh ấy đang đắp chăn, cầm điện thoại nằm trên giường. Tôi hỏi ảnh:

- Mai mấy giờ anh thức dậy?

- Chi?

- Để em thích nghi cùng. Chứ anh là người nấu ăn cho em. Anh thức dậy sớm quá đồ ăn sẽ bị nguôi, anh thức trễ quá em sẽ bị bỏ đói. Em sẽ dậy chung để tốt cho đôi bên.

- 6 giờ rưỡi.

Tôi gật đầu. Anh ấy nói tiếp:

- Cậu có thể ra ngoài chưa?

- À. Dạ em đi ngay đây.

Tôi gãi đầu cười cười bước ra. Vừa đi tôi vừa nhìn thấy 1 bức ảnh trên đầu giường anh ấy. Là anh Bạch Hiền và 1 cậu trai cao tầm tôi, da ngâm đen, cười lên rất đẹp. Hai người đón nhìn trong hình rất thân mật.

Tôi đã khựng lại 1 lúc để xem bức ảnh. Anh Bạch Hiền bực mình nhìn tôi và lấy lại bức ảnh nhét vào hộc tủ, nói với tôi:

- Đừng tùy tiện nhìn đồ người khác như vậy. Đi được chưa?

- Dạ. Em xin lỗi. Em đi ngay.

Tôi cúi đầu xin lỗi và đi ra ngoài. Tôi vào phòng là lăn lên giường, chỉnh báo thức rồi ngủ ngay.

~ Sáng hôm sau:

Tôi dậy vào lúc 6 giờ. Làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ đi học đầy đủ rồi đứng trước cửa đợi tiếng mở cửa của anh Bạch Hiền. Tôi muốn ra cùng 1 lúc với anh ấy. Không biết tại sao.

Tôi đợi 1 hồi cũng nghe được tiếng mở cửa. Tôi nhanh chóng bước ra theo. Hai người đụng mặt nhau. Tôi cười. Anh ấy chỉ có gương mặt lạnh lùng nhìn tôi.

Hôm nay anh ấy mặc 1 chiếc áo somi trắng, quần jean xanh đậm, vác 1 cái balo nhỏ. Anh ấy bỏ balo lên bàn ăn, xắn tay áo và bắt đầu làm bữa sáng. Tôi cũng để balo của mình lên bàn và tiến gần lại phía anh ấy. Nhưng anh ấy nói:

- Khu vực bếp, cậu không được bén mạng vào và đụng vào bất cứ cái gì. Muốn gì thì nói với tôi. Hiểu chưa?

- À...dạ.

Tôi giật mình khi anh ấy nói như thế với tôi. Anh Bạch Hiền không muốn tôi vào bếp tôi sẽ không vào. Anh ấy nấu chuyên nghiệp lắm. Tôi thấy hình như anh ấy...nhắm mắt mà nấu. Anh Bạch Hiền còn buồn ngủ nên mắt cứ nhắm chặt.

Tôi thắc mắc tại sao anh ấy nấu được. Anh ấy bưng ra 1 dĩa trứng ốp la, thịt xông khói và 1 bát salat. Anh ấy ngồi xuống và bắt đầu ăn. Tôi cũng nhanh chóng ăn. Tôi trộn salat và không thấy dưa chuột nên tôi hỏi:

- Anh Bạch Hiền không có dưa chuột sao?

- Không. Cậu muốn ăn à?

- Có hơi.

- Sau này cậu tự mua ăn. Tôi không ăn được dưa chuột.

- Vậy em cũng không ăn.

- Tùy cậu.

Thứ anh Bạch Hiền không thích tôi cũng sẽ không thích. Tôi và anh ấy nhanh chóng hoàn thành bữa sáng và bắt đầu 1 ngày dài mệt mỏi. Tôi và anh ấy cùng xuống nhà. Tôi hỏi anh ấy:

- Anh Bạch Hiền anh có biết trường XX nằm đâu không?

- Bên kia kìa.

Anh ấy chỉ về phía bên tay trái chúng tôi. Tôi tiếp tục hỏi:

- Anh đi bên nào?

- Bên đó luôn.

- Vậy tốt rồi. Anh có thể dẫn đường cho em. Em mới lên thành phố nên còn mù đường lắm. Anh dẫn em đi nha.

- Trước giờ tôi chưa từng chỉ đường cho ai. Vả lại tôi cũng mù đường lắm sợ dẫn cậu đi lạc sẽ trễ học cậu.

- Không sao. Anh cứ dẫn em đi đi.

Anh ấy miễn cưỡng gật đầu và bước đi. Tôi theo sau anh ấy. Chúng tôi đi được 1 quãng thì anh ấy dừng lại trước 1 tiệm café chưa mở cửa và bảo tôi:

- Từ đây đi thẳng lên sẽ thấy trường.

- Sao anh không dẫn em đi tiếp.

- Tôi đi làm.

- Ở đây?

Tôi chỉ tay vào căn tiệm đang đóng cửa. Anh ấy gật đầu. Tôi thắc mắc hỏi:

- Nhưng nó chưa mở cửa mà?

- Chủ không mở thì sao mà nó mở được.

- Anh là chủ ở đây?

- Ừ.

Anh ấy quay lưng lấy chìa khóa mở mấy cái ổ khóa ra. Tôi khá ngạc nhiên vì anh ấy có 1 tiệm café lớn thế. Tôi ngơ ngác 1 hồi rồi nói:

- Anh à. Em đi nha. Tạm biệt.

- Đi đi.

Anh ấy lạnh lùng không tạm biệt tôi. Tôi buồn bã đi đến trường.

Đã đến giờ tan học. Hôm nay tôi quen được 1 người bạn tên là Kim Chung Đại. Nó thân thiện, dễ hòa đồng lắm. Tôi với nó bước ra khỏi trường. Tôi hỏi nó:

- Này cậu có biết tiệm café Telelight(tên sức mạnh của Kai và Baekhyun ghép lại) gần trường mình không?

Chung Đại không nói vài giây rồi trả lời:

- Biết chứ.

- Cậu biết chủ tiệm đó không?

- ...Biết. Là anh Bạch Hiền.

- Ồ. Vậy cậu biết gì về anh ấy?

- Là anh dâu tớ.

- HẢ? ANH DÂU?

- Đúng. Anh Bạch Hiền và anh trai tớ Chung Nhân đã kết hôn. Nhưng mà anh Chung Nhân đã chết do bệnh, bỏ lại anh Bạch Hiền 1 mình.

- ...

Tôi á khẩu 1 lát. Tôi hỏi tiếp:

- Anh Bạch Hiền có đau lòng không?

- Vô cùng đau lòng. Từ lúc anh Chung Nhân qua đời đến giờ. Anh Bạch Hiền rất hiếm cười và mãi chưa quên được anh Chung Nhân. Hai người đó rất yêu nhau. Tiệm café của anh Bạch Hiền là do anh ấy và anh Chung Nhân mở lên. Sau khi anh Chung Nhân đi anh ấy vẫn tiếp tục mở tiệm làm ăn. Nhà anh Bạch Hiền đang ở cũng là nơi 2 người đó diễn ra cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Người đi có thể thanh thản nhưng người ở thì đau lòng khôn siết. Mà cậu hỏi chuyện anh Bạch Hiền làm gì vậy?

- À. Tớ hiện đang là khách trọ tại nhà anh ấy. Nên muốn biết đôi chút về chủ nhà thôi.

- Anh ấy cho thuê nhà?

- Ừ.

- Mừng quá. Cuối cùng cũng có thể.

- Tại sao cậu lại vui?

- Tớ muốn anh Bạch Hiền quên anh Chung Nhân và sống bình thường đi. Gia đình tớ cảm thấy rất có lỗi với anh Bạch Hiền. Chuyện anh ấy cho thuê nhà là 1 điều cho thấy anh ấy muốn đưa anh Chung Nhân ra khỏi lòng 1 mình đi 1 tý. Như vậy là đủ rồi.

- À.

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên. Tôi cũng khá sốc khi anh Bạch Hiền có chồng vào lúc trẻ thế này. Nhưng mà chuyện riêng của anh ấy. Tôi xen vào được à?

Tôi và Chung Đại đến quán café của anh ấy. Chung Đại mở cửa bước vào, tôi theo sau. Anh Bạch Hiền đang đứng ở quầy thu ngân kiểm kê tiền bạc, nghe thấy tiếng mở cửa anh ấy ngước mắt lên nhìn. Chung Đại vẫy vẫy tay nói:

- Anh ơi. Em đến này.

- Ừ.

Anh Bạch Hiền lạnh nhạt trả lời. Anh ấy nhìn tôi rồi nhanh chóng đảo mắt đi phía khác. Anh ấy bảo:

- Tìm 1 bàn ngồi đi.

- Dạ.

Chung Đại nói to. Cậu ấy dắt tôi lại phía bàn trong cùng. Anh Bạch Hiền nhanh chóng đi đến. Chung Đại đang lục balo tìm gì đó. Lúc này anh Bạch Hiền hỏi tôi:

- Cậu uống gì?

- Socola nóng. Phiền anh.

- Ừ. Thằng kia như cũ đúng không?

- Dạ.

Anh ấy nói chuyện khá thoải mái với Chung Đại. Tôi thấy Chung Đại lục muốn rách luôn cái balo mà chưa tìm thấy đồ. Tôi liền thắc mắc hỏi:

- Cậu tìm gì thế?

- Một thứ quan trong vô cùng. A đây rồi.

Cậu ấy lấy trong balo ra 1 bức thư đã cũ, giấy vàng cả. Cậu ấy cười, nhét hết đồ vào balo rồi vút thằng lại bức thư. Anh Bạch Hiền bước đến cùng 2 ly nước. Anh ấy nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Tôi đưa tay nhận lấy. Chung Đại nhìn anh Bạch Hiền cười cười rồi cũng nhận. Anh ấy nói:

- Hai người uống xong thì đi. Anh như cũ. Không lấy tiền.

- Dạ.

Chung Đại cười. Anh Bạch Hiền chuẩn bị xoay lưng đi thì Chung Đại gọi:

- Anh ơi. Khoan.

- Gì?

Chung Đại đưa cho anh Bạch Hiền bức thư ban nãy. Cậu ấy nói:

- Của tuần này.

Anh Bạch Hiền đơ 1 lát rồi mới cầm lấy. Anh ấy nở nụ cười buồn nói:

- Cảm ơn em.

- Không có gì. Chỉ là nhiệm vụ.

Anh ấy siết chặt bức thư trong tay rồi quay lưng đi. Tôi nhanh chóng hỏi Chung Đại:

- Thư gì vậy?

- Thư của anh Chung Nhân. Trước khi anh ấy đi. Ngày nào anh ấy cũng viết 1 bức thư bảo tớ là cứ 1 tuần đưa 1 bức cho anh Bạch Hiền.

- Trong đó viết gì?

- Tớ không biết. Chưa bao giờ xem.

- Thì ra là vậy.

Chung Đại về trước để tôi ngồi ở đó. Anh Bạch Hiền đi về phía tôi, ngồi xuống đối diện hỏi:

- Lát nữa còn tiết học không?

- Dạ không.

- Vậy về trước đi. Có muốn ăn gì không? Tôi nấu cho.

- Anh à.

- Gì?

- Anh có thể chấp nhận em không?

- Sao cơ?

- Ngô Thế Huân em nguyện ý làm chỗ thế thân cho vị trí của Kim Chung Nhân trong lòng anh. Em tình nguyện làm thứ giúp anh mất đi phần ký ức về Kim Chung Nhân. Em đồng ý chịu đau khổ để anh quên đi Kim Chung Nhân. Anh chấp nhận em đi.

- Nếu cậu thương hại tôi thì tôi không cần. Tôi không muốn làm phiền người khác.

- Em yêu anh. Nên cho phép em làm vậy đi.

- Yêu. Dễ nói đến vậy à? Tôi với cậu ở chung 1 chỗ chưa được bao lâu mà đã yêu tôi.

- Mới gặp đã yêu. Mới gặp đã muốn chiếm hữu anh. Mới gặp đã muốn anh là của em. Anh chấp nhận em đi. Chỉ là thử thôi.

Anh Bạch Hiền có vẻ do dự, cúi gầm mặt, cắn môi, đắn đo suy nghĩ và nhẹ nhàng cất giọng nói:

- Được. Thử yêu em xem sao.

Tôi cười lên. Anh ấy cũng cười. Nụ cười đầu tiên tôi thấy ở anh ấy. Qủa nhiên rất đẹp. Tôi bắt lấy đôi tay bé nhỏ đang đặt trên bàn. Nắm lấy nó, bao trọn nó trong bàn tay mình.

Anh ấy để yên cho tôi nhắm, không phản kháng. Tôi hôn lên tay nhỏ của anh ấy và nói:

- Cứ xem em là Kim Chung Nhân. Cứ thoải mái làm em vui, buồn, đau khổ hay bất kỳ điều gì. Em cũng sẽ không kháng cự.

- Ừ.

- Anh đóng cửa sớm nha. Ta đi hẹn hò.

- Hẹn hò?

- Lần hẹn hò đầu tiên. Được chứ?

- Ừ.

Tôi 1 lần nữa hôn lên bàn tay anh ấy. Nó rất mềm mại, chỉ muốn nắm mãi không buông.

Anh ấy nhanh chóng đóng cửa tiệm rồi đi hẹn hò với tôi. Vừa bước ra khỏi cửa là 1 luồng gió lạnh thổi vào chúng tôi. Hiện tại đang là tháng 11, một tháng khá lạnh.

Anh Bạch Hiền lúc này chỉ có 1 lớp áo khoác mỏng, không khăn choàng, nón, găng tay. Chẳng có gì cả. Tai anh ấy đỏ lên hết, thở của ra khói. Tôi chà xát 2 tay mình lại và đặt vào tai anh ấy.

Anh Bạch Hiền ngước mặt nhìn tôi và nở nụ cười nhẹ. Anh ấy nói:

- Cảm ơn em.

- Chuyện nên làm.

Tôi kéo anh ấy ôm vào lòng, ôm rất chặt. Anh ấy để im cho tôi ôm, không cự quậy. Anh Bạch Hiền còn vòng tay qua eo tôi ôm vào. Tôi rất xúc động. Tôi đẩy nhẹ anh ấy ra và...

Cúi xuống, nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi anh ấy 1 nụ hôn. Chỉ là nụ hôn tiếp xúc da thịt, vô cùng nhẹ nhàng. Tôi lùi ra vài bước xem gương mặt đang đỏ lên của anh ấy.

Không biết vì lạnh hay mắc cỡ nhỉ?

Tôi lấy áo khoác của mình choàng vào cho anh ấy. Nó rất to. Nhìn như anh Bạch Hiền mặc áo của bố. Tôi kéo áo khoác lên cao tới cổ để giữ ấm cổ cho anh ấy. Tay tôi thì nắm chặt tay anh ấy. Chúng tôi truyền từng hơi ấm cho nhau.

Lúc này tôi chỉ muốn thời gian ngưng đọng để có thể chăm lo cho anh Bạch Hiền như vậy. Điều tôi đơn giản muốn đó là làm người đàn ông duy nhất bên cạnh anh ấy.

Chúng tôi rảo bước trên con đường đầy lá cây rụng. Đạp lên những chiếc lá khô, không còn sự sống kia. Những tiếng xào xạc của lá làm cho chúng tôi bớt ngượng ngùng với nhau hơn. Tôi và anh ấy không biết nói gì chỉ im lặng mà đi.

Anh Bạch Hiền khẽ cất giọng:

- Thế Huân.

- Dạ.

- Em không lạnh sao?

- Có anh em không lạnh. Có anh em không sao. Có anh dù thế giới biến mất cũng không sao. Có anh dù đổi bao nhiêu thứ cũng không sao. Có anh dù tốn trăm năm tuổi thọ cũng không sao. Nếu sau này em không có anh em thở cũng lười.

- Anh quan trọng vậy sao?

- Anh coi em là Kim Chung Nhân. Em coi là là Biện Bạch Hiền của Ngô Thế Huân không phải Biện Bạch Hiền của Kim Chung Nhân.

- Anh nói câu này có thể khiến em đau lòng nhưng...

- Anh nói đi.

- Anh mãi mãi là Biện Bạch Hiền của Kim Chung Nhân. Anh có thể cho em mọi thứ như thân thể, thời gian, ánh mắt. Nhưng anh không thể cho em tình yêu. Thật xin lỗi.

- Không sao. Anh coi em là gì cũng được, làm gì em cũng được. Chỉ cần cho em ở bên anh.

- Được.

Chỉ 1 chữ ' được' đã làm tôi vui biết nhường nào. Tôi và anh ấy đi tới 1 tiệm mỳ. Không gian ấm áp, quán không đông mấy, rất thoải mái. Anh ấy chọn 1 bàn rất khuất tầm nhìn của mọi người.

Anh Bạch Hiền cởi áo khoác trả tôi. Tôi ngơ ngác không nhận lại. Anh ấy bảo:

- Nãy giờ em thế này chắc lạnh lắm rồi.

- Không có mà. Anh mặc vào đi.

- Đừng có cãi. Mặc vào đi.

Tôi sợ anh ấy giận nên nhận lấy và mặc vào. Tôi nhìn anh Bạch Hiền rồi hỏi:

- Còn anh thì sao?

- Không sao. Anh không lạnh.

- Anh lại đây.

Tôi vẫy anh ấy lại chỗ tôi. Vì tôi với ảnh ngồi đối diện nhau. Anh ấy thắc mắc đi lại. Tôi nắm tay kéo anh ấy ngồi lên đùi mình. Anh ấy lập tức định đứng dậy thì bị tôi kéo lại. Anh ấy đẩy đẩy tôi, bực dọc nói:

- Sao em lại làm vậy? Thả ra coi. Người ta nhìn thấy thì kỳ lắm.

- Ngồi vậy cho nó ấm. Anh Chung Nhân chắc hẳn đã làm thế này với anh. Em chỉ là người tường thuật lại mọi việc.

Nói tới đây thì anh ấy ngồi yên hẳn. Tôi dựa đầu vào tấm lưng gầy gò của anh ấy, tay nắm lấy tay anh ấy. Ngồi được 1 hồi thì tôi thả anh ấy ra để...ăn mỳ.

Tôi cẩn thận tách đũa đưa cho anh Bạch Hiền. Chúng tôi bắt đầu ăn. Anh Bạch Hiền hình như dùng đũa không thạo, gắp mỳ khó khăn. Tôi lấy đôi đũa trong tay anh ấy ra, đi lại ngồi cạnh anh ấy.

Tôi từ từ dùng đũa của mình gắp vào muỗng, đút cho anh ấy cẩn thận. Anh Bạch Hiền tiếp nhận từng muỗn tôi đưa tới. Ăn rất ngon.

Anh ấy là Bạch Hiền người lớn hơn tôi 2 tuổi. Có nhiều kinh nghiệm đời hơn tôi. Đã từng trải nhiều hơn tôi. Đã làm nhiều chuyện mọi người không tưởng được. Nhưng đối với tôi anh ấy là 1 Bạch Hiền mãi mãi cần người bên cạnh chăm sóc. Một Bạch Hiền không thể trưởng thành.

# 20 tuổi:

Tôi đã trải qua 1 năm có anh Bạch Hiền. Có rất nhiều thay đổi xảy ra từ khi tôi có anh ấy. Hanh phúc hơn, vui vẻ hơn, sung sướng hơn.

Hôm nay là sinh nhật thứ 20 của tôi. Ngày 12 tháng 4 năm 1994. Anh Bạch Hiền mới từ sáng sớm đã dậy nấu canh rong biển cho tôi, làm nhiều món tôi thích.

Tôi đòi qua sinh nhật của anh ấy. Anh Bạch Hiền cười cười bảo tôi nhắm mắt lại, xòe tay ra. Tôi ngoan ngoãn làm theo. Tôi cảm nhận được thứ gì đó mềm mềm, mịn mịn, ấm ấm được đặt vào tay tôi. Anh ấy bảo tôi mở mắt.

Món quà tôi nhận được là...anh Bạch Hiền. Anh ấy cong mắt cười nói:

- Anh tặng chính bản thân mình cho em. Sau này phải bảo quản, chăm sóc anh cẩn thận. Tuyệt đối không được làm anh tổn thương.

- Đã rõ.

Tôi nhận được anh Bạch Hiền. Và sinh nhật đầu tiên của tôi và anh ấy trôi qua như vậy.

# 25 tuổi:

Đã 6 năm ở bên anh Bạch Hiền. Tôi vẫn yêu anh ấy. Anh Bạch Hiền vẫn thế với tôi. Chỉ coi tôi là người thế thân cho Kim Chung Nhân và 1 người em trai anh ấy coi trọng.

Anh ấy vẫn không thể trao tình yêu của anh ấy cho tôi. Tôi đã bao lần nói yêu anh ấy. Còn ảnh thì chưa từng. Chỉ nói " Anh thích em". Tôi không bao giờ từ bỏ anh Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền cần có Ngô Thế Huân chăm sóc.

Biện Bạch Hiền cần có Ngô Thế Huân bên cạnh.

Biện Bạch Hiền cần có Ngô Thế Huân yêu thương.

Biện Bạch Hiền cần có Ngô Thế Huân theo dõi.

Biện Bạch Hiền cần có Ngô Thế Huân mới xóa được phần ký ức về Kim Chung Nhân.

# 28 tuổi:

Vẫn 1 lòng không hề thay đổi.

Dạo này anh Bạch Hiền rất yếu. Thường hay quên trước quên sau, phản ứng chậm, mắt mờ,...

Tôi lo lắm. Tôi khuyên anh ấy đi bệnh viện. Nhưng anh ấy chỉ lắc đầu bảo không đi.

# 29 tuổi:

Anh ấy đã nhập viện do có khối u ác tính trong não làm các dây thần kinh đều có vấn đề. Trị không khỏi. Khối u nằm vị trí hiểm. Chỉ có nước chờ chết.

Hiện giờ, tôi không dám rời mắt khỏi anh ấy 1 giây. 1 giây cũng tiếc. Sau này không được gặp anh nữa. Em xót lắm.

Ngày nào anh ấy cũng bảo tôi đọc cho anh ấy nghe mấy bức thư của Kim Chung Nhân gửi cho. Thì ra từ trước đến giờ anh Bạch Hiền chưa đọc bức nào. Chỉ bảo quản kỹ lưỡng nó trong 1 cái thùng.

Ngày cuối cùng của anh ấy. Anh Bạch Hiền bảo tôi cho ảnh xuất viện đi chơi. Bác sĩ không cấm. Tôi cũng đồng ý.

Tôi mặc áo khoác cho anh ấy, đội nón lên cẩn thận. Tôi lái xe chở anh ấy đi xa chơi. Tôi đi ra ngoài vùng thảo nguyên rộng lớn. Ở đây gió thổi mát rười rượi.

Tôi cõng anh ấy. Anh ấy tựa đầu vào vai tôi, tay ôm chặt cổ tôi, thì thầm nhỏ:

- Thế Huân à. Chúc mừng sinh nhật em. Happy Birthday to you~ Happy Birthday to you~ Happy Birthday~Happy Birthday to you~

- Cảm ơn anh. Qùa em đâu vậy?

- Anh yêu em. Yêu em từ lâu. Đã rất yêu em. Vẫn đang yêu em. Anh muốn làm Biện Bạch Hiền của Ngô Thế Huân, không phải Biện Bạch Hiền của Kim Chung Nhân nữa.

- Thật à?

- Anh yêu em.

- Em yêu anh.

Tôi không kìm được nước mắt. Nó lăn dài trên má tôi. Tôi vẫn bước đi nhưng không còn hơi thở phà vào cổ tôi nữa. Tôi không còn cảm thấy được hơi thở đó nữa. Nó đã không còn tồn tại nữa.

Ngày 12-4-XX Biện Bạch Hiền không còn tồn tại.

Tôi đã trải qua sinh nhật thứ 29 với anh ấy. Đó là ngày sinh nhật cuối cùng tôi nở nụ cười. Đó là ngày sinh nhật cuối cùng tôi trải qua cùng anh ấy. Đó là ngày sinh nhật hạnh phúc và đau khổ nhất cuộc đời tôi.

End Flashblack.

Tôi đã dần quên đi ngày sinh nhật của tôi và xem đó là ngày mất của anh Bạch Hiền.

Tôi khóc trước mộ anh ấy. Khóc rất lâu. Khóc đến khi tôi nhìn thấy anh ấy đang cười với tôi ở nơi thiên đường.

- Anh vẫn chờ em này Thế Huân.

Anh Bạch Hiền ngọt ngào nói với tôi, cầm lấy tay tôi đi về phía có ánh sáng kia.

Người đầu tiên em yêu là anh và đến cuối cuộc đời vẫn là anh. Biện Bạch Hiền. Ngô Thế Huân yêu anh, không bao giờ quên được anh, không bao giờ xóa đi ký ức về anh được. Em vẫn 1 lòng như năm 19 tuổi kia.

# END 12






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro