TMTLBTAD 59: Ngủ chung đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Nhi mở cánh ra muốn bay lên trần nhà theo phản xạ tự nhiên, Tống Giang buồn cười kéo cô lại: "Vào phòng ngủ đi."

Cô lập tức trốn vào phòng ngủ, cô hé cửa ra, tò mò nhìn xung quanh --- Muộn thế này còn ai đến tìm ảnh đế đại nhân thế, đồ ăn bên ngoài cũng không nhanh thế được.

Người đến chính là đạo diễn và biên kịch, ngoài bọn họ ra còn có Chu Tử Thanh, Chu Hân Duyệt với một vài diễn viên khác, đạo diễn giải thích:

"Tiểu Tống, ống nước phòng tôi có chút vấn đề, bây giờ đang sửa chữa cho nên không dùng phòng được. Cậu ở gần tôi nhất, tôi bèn để mọi người đến chỗ cậu họp, không làm phiền cậu chứ?"

Tất nhiên anh không thể đuổi họ ra ngoài được, anh không thể làm gì khác hơn là đón họ vào.

Đạo diễn là một người nghiêm túc cẩn thận, gần như mỗi buổi tối mỗi ngày sau khi nghiệm thu công việc xong đều sẽ mở cuộc họp tại khách sạn.

Đêm nay vì phòng của ông ta có sự cố, khiến cho cuộc họp bị trì hoãn lại rất lâu, ông ta không muốn lãng phí thời gian nữa, cho nên đã tìm đến phòng Tống Giang.

Phòng của anh là phòng suite, có thể chứa được nhiều người.

Đạo diễn bắt đầu tiến hành chỉ đạo và thảo luận những cảnh quay của ngày mai, có lúc trong một bộ phim, tuy rằng ban đầu đã quyết định kịch bản xong, nhưng vì trong tiến trình quay phim sẽ xảy ra đủ loại vấn đề nên sẽ sửa chữa kịch bản.

Nội dung cuộc họp đêm nay của đạo diễn là dò hỏi ý kiến của diễn viên chính, cải tạo sửa chữa những cảnh quay của ngày mai, để biên kịch thức suốt đêm làm lại kịch bản.

Duẫn Nhi: "..."

Cái này phải họp đến năm nào tháng nào đây?

Sau khi mọi người ngồi xuống, Tống Giang cầm ipad: "Tôi đi thay quần áo."

Anh vừa đi vào phòng ngủ đã đối diện với ánh mắt tha thiết mong chờ của cô, anh sờ sờ đầu cô, giọng điệu yêu chiều: "Tôi không ngờ đạo diễn lại đến, em chơi ipad đi, nếu mệt thì cứ ngủ trước."

Duẫn Nhi ngơ ngác: "Tôi... Ngủ ở đâu?"

Tống Giang bật cười: "Không muốn ngủ trên giường vậy em muốn ngủ ở đâu."

Vậy đến lúc đó anh ngủ ở đâu... Duẫn Nhi không tiện hỏi câu này, cảm giác như cô đang mời ảnh đế đại nhân ngủ cùng với cô vậy, tuy rằng không phải chưa từng ngủ chung.

Thế nhưng...

Cô lúng túng nhìn anh lấy quần áo từ trong tủ quần áo ra, mãi đến khi anh bắt đầu cởi áo ngủ thì cô mới phản ứng lại được, vội vàng xoay người đi.

Tống Giang thay quần áo xong, anh quay đầu lại, nhìn thấy vành tai đã đỏ đến muốn nhỏ máu của nhóc con, anh không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ, xúc cảm thật mềm: "Tôi ra ngoài trước."

Duẫn Nhi: "...."

Cừa đóng lại, cô trực tiếp nhào lên giường, cuốn lấy chăn lăn hai vòng. Cô chợt nhớ tới gì đó bèn đi đến trước tranh ---

Bây giờ cô đã lớn lên, liệu còn có thể về thế giới trong tranh không.

Duẫn Nhi thử đưa một ngón tay vào, thật sự có thể vào được, có một sức hút truyền đến -- Là ngọn cỏ.

"Tiểu Thanh." cô khom lưng, ngọn cỏ nhọn nhọn nghiêng thân, hệt như đang nghi ngờ tại sao cô lại bỗng biến lớn như thế.

Duẫn Nhi vui mừng nói: "Ta đã lớn lên rồi, làm gì cũng rất tiện."

Cô nói chuyện với Tiểu Thanh một chút, sao đó nằm lên giường, mở ipad ra tiếp tục xem weibo, lần này cô xem phần bình luận.

Trong phần bình luận có rất nhiều người mắng Trình Viện, tất nhiên cũng có người nói chuyện này là giả, rất có thể là Liễu Chi Mi muốn tẩy trắng mình nên cố ý dùng thủ đoạn bôi đen Trình Viện.

Duẫn Nhi bỏ qua những bình luận này, cô chuyên chọn mấy bình luận mắng Trình Viện mà xem, tâm tình thoải mái gần chết.

Nếu cô đã lớn lên, có một số phải tự làm, không thể mãi chờ Tống Giang giúp được.

Ngày mai cô sẽ theo anh vào đoàn làm phim, sẽ đi gặp Trình Viện.

"Chuyện này là thật hay giả thế, nếu là thật thì Trình Viện này cũng quá ghê tởm rồi, cô ta khác nào giết người đâu."

"Mẹ nó, ép buộc em gái không có máu mủ ruột thịt hiến thận cho mình, đây là chuyện người làm ra được à? Cảnh sát đâu mau điều tra chuyện này đi chứ. Phải để chuyện này lên hotsearch, để nhiều người nhìn thấy hơn."

"Tuy rằng tin này đột nhiên nhảy lên hotsearch, nhưng nội dung chân thật quá, tuyệt đối không phải chuyện không có lửa mà có khói đâu. Trình Viện ác độc như thế, sẽ gặp báo ứng thôi."

"Tôi @$%#$&%&^, muốn dùng những lời thô tục tồi tàn nhất để mắng cô @Trình Viện."

.....

Duẫn Nhi đăng nhập vào tài khoản phụ --- Tài khoản phụ này là của Kiều Hựu Song cho cô, nói rằng nếu thấy ai mắng Tống Giang trên mạng, lúc cần thì có thể dùng tài khoản này để mắng lại.

Tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng có thể hả giận.

Cho nên đầu tiên cô dùng tài khoản phụ nhấn like toàn bộ bình luận mắng Trình Viện, sau đó cô cũng dùng tài khoản phụ để bình luận. Thế nhưng trình độ mắng người của cô chẳng ra làm sao, cuối cùng chỉ đành thôi.

Không biết qua bao lâu, cô đứng dậy đi ra cửa, cô dán lỗ tai vào mặt cửa, sau đó nghe được âm thanh ăn uống bên ngoài.

Duẫn Nhi: "..." Như vậy có được không thế?

Tống Giang để Kiều Hựu Song mua một đống đồ ăn ngoài đến, mọi người còn tưởng anh cố tình mua cho họ, cho nên nói cảm ơn không ngừng.

Mọi người ăn đến vui vẻ, ngoại trừ Chu Hân Duyệt ra, làm một nghệ sĩ nữ, cô ta phải duy trì vóc dáng của mình.

"Được rồi, quyết định như thế đi. Mọi người về đi, quay về nghỉ ngơi cho tốt, nhiệm vụ của ngày mai rất nặng đấy." Đạo diễn đứng lên trước hết, Tống Giang đưa mọi người ra khỏi phòng.

Mặc dù thức ăn mua đến khá nhiều, nhưng cũng không chịu nổi đám người vừa nãy. Đồ ăn đã gần cạn đáy, Kiều Hựu Song nhanh nhẹn thu dọn tàn cục.

"Anh Tống, cái bánh này ăn ngon cực, vừa nãy em đã lặng lẽ giấu đi đấy, để cho Tiểu Hoa ăn." Kiều Hựu Song nhìn quanh: "Tiểu Hoa đâu."

"Không cần." Tống Giang nói, anh cũng lấy ra một phần bánh.

Kiều Hựu Song há hốc mồm: Anh Tống giấu đi khi nào thế, cậu ta hoàn toàn không biết.

Thuận tiện não bổ hình ảnh Tống Giang lặng lẽ giấu đồ ăn, chuyện này quá nằm ngoài dự liệu của cậu ta, cậu ta chỉ phải nín cười rời đi.

Tống Giang cầm phần bánh đi vào phòng ngủ, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Duẫn Nhi đang nằm lỳ trên giường, cô đã ngủ mất.

Đôi cánh tựa như một lớp lụa mỏng nhẹ nhàng bao bọc lấy cô, mái tóc xoăn dài mềm mại xõa tung trên gối tựa như một thước vải satin đen tuyền. Bức tranh này, sự yên tĩnh xinh đẹp này khiến người ta không nỡ lên tiếng phá vỡ nó.

Anh ngồi xuống một bên giường, anh vén tóc mai ra sau tai cho cô, để lộ nửa gương mặt xinh đẹp trắng nõn nã. Anh dịu dàng nhìn cô rồi bỗng cúi người, ngay khi bờ môi anh sắp chạm vào mặt cô thì chợt dừng lại.

Duẫn Nhi mở mắt ra.

Tống Giang đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ vào đuôi mày của cô, anh nói với gương mặt không hề biến sắc: "Duẫn Nhi, hình như chỗ này của em có một nốt mụn."

Cô ngồi bật dậy, mụn?

Cô giơ tay sờ vào, mặt mũi mờ mịt: "Không có mà."

Tống Giang ho nhẹ một tiếng: "Vậy có lẽ tôi nhìn nhầm rồi."

Nếu đã thức... Anh đưa bánh sang cho cô: "Nếm thử đi."

Sự chú ý của cô lập tức bị anh dời đi, cô há miệng cắn một miếng bánh trên tay anh, chỉ một giây sau cô đã sáng mắt lên: "Ngon quá đi."

Một bàn tay khác của anh chắp sau lưng đang nắm thành quyền lặng lẽ buông ra.

Ha.. Nguy hiểm thật, cũng may nhóc con dễ dụ.

------

Tác giả có lời muốn nói:

Ảnh đế đại nhân suýt bị phát hiện hôm trộm người ta, đừng thấy vẻ mặt anh bình tĩnh như thế, thật ra trong lòng đã hoảng thành một nhóm rồi ớ ~

"Có phải ngày mai cần diễn nhiều hơn trước không?" Trước đó Duẫn Nhi có mơ hồ nghe được một chút, cô hơi bận tâm nhìn anh, hôm trước anh đóng phim bị thương, vẫn còn chưa khỏi nữa.

"Em không cần lo lắng." anh không muốn nói nhiều về vấn đề này: "Em buồn ngủ cứ ngủ tiếp đi."

Duẫn Nhi vừa thức, nhất thời không còn ngủ được nữa, cô vừa nghĩ đến gì đó thì anh chợt đưa tay tới, kéo áo ngủ đã trượt đến bên vai của cô lên lại.

Duẫn Nhi: "!!!"

Gương mặt cô đỏ bừng lên, vì thế, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn lộ nửa vai nói chuyện với anh à.

Cô muốn nói gì đó, nhưng vẻ mặt của ảnh đế đại nhân lại chẳng thể bình thường hơn được nữa, nếu cô mở miệng thì ngược lại có hơi bất ngờ, cô không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh đưa gương mặt đỏ như cà chua ra: "Thầy Tống, ngày mai tôi có thể đến đoàn làm phim không?"

"Duẫn Nhi, em ở chỗ tôi, em tự do." anh nói, ý rằng tất nhiên có thể.

"Nhưng em cần có một cái áo khoác."

Duẫn Nhi nghiêng đầu nhìn cánh của mình, cô có hơi đau đầu. Lúc thu nhỏ có cánh rất thuận tiện, cô có thể bay đến nơi cô muốn. Bây giờ cô đã có được tỉ lệ người bình thường, trong cuộc sống hằng ngày, có cánh có hơi không tiện chút.

May là cánh mỏng, chỉ cần mặc áo khoác là có thể che được.

Nhưng mà.. Lẽ nào cô phải mặc áo khoác của ảnh đế đại nhân đến trường quay?

Suy nghĩ này mới lóe lên thì Tống Giang đã đứng dậy, anh lấy bút vẽ ra. Duẫn Nhi ôm mặt, cô đã quên mất anh có thể vẽ.

Chỉ cần vẽ một cái áo khoác có kích thước bình thường, sau đó để ngọn cỏ đưa ra là được rồi.

Thế nhưng ngày mai anh phải quay nhiều phân cảnh lắm, phải dậy sớm, cô không đành lòng.

Dường như Tống Giang đọc được suy nghĩ trong lòng cô từ nét mặt của cô: "Nếu không muốn tốn thời gian thì em ở bên cạnh mài màu vẽ cho tôi đi."

Cuối cùng Duẫn Nhi cũng coi như có thể giúp đỡ được một chút, cô đi nhanh đến bên cạnh anh, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái rồi bật cười: "Duẫn Nhi, tôi nhờ em mài màu vẽ cho tôi, không phải mài dao, em không cần sốt sắng như thế."

Duẫn Nhi không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể đáp lại anh bằng một nụ cười ngọt ngào.

Sau khi làm xong chuẩn bị, anh bắt đầu vẽ vào khu vực trống của tranh.

Ban đầu cô vẫn nhìn anh vẽ, nhìn một hồi, cuối cùng ánh mắt không tự chủ chuyển hướng sáng tay của anh, bắt đầu chìm đắm vào thịnh thế mỹ tay.

"Duẫn Nhi, ngày mai em định đi gặp Trình Viện à?"

Duẫn Nhi gật đầu không chút đắn đo, gật được một nửa cô bỗng cứng người, cô nhìn anh bằng vẻ khiếp sợ, sao anh lại biết ngày mai cô muốn đi gặp Trình Viện?

Đây là suy nghĩ trong lòng cô mà.

Tống Giang vẫn không ngừng động tác tay, anh nghiêm túc cẩn thận vẽ áo cho cô, cũng không chậm trễ chuyện còn lại, anh nói: "Đi gặp cũng tốt, nếu cô ta bắt nạt em, em đừng sợ, cô ta đối với em thế nào thì em cứ trả lại thế ấy."

Nói tới đây, anh bỗng quay đầu lại, trong ánh mắt anh là sự ấm áp và cổ vũ.

Duẫn Nhi cúi đầu, cô không để anh nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của mình. Cô "ừ" một tiếng, cô đã chết một lần rồi, cô còn sợ gì nữa.

Nhưng ánh mắt kia của anh đã cho cô chỗ dựa và sự dịu dàng nhất thế gian, khiến cô cảm nhận được cảm giác an toàn vô cùng lớn lao.

Cô không nói cảm ơn nữa, Tống Giang đã giúp cô làm tất cả, chỉ vẻn vẹn hai chữ "Cảm ơn" thôi là không đủ.

Anh cũng rất quen tay khi vẽ quần áo, chỉ hơn mười phút là đã vẽ xong rồi. Ngọn cỏ gọn gàng cuốn lấy một ống tay áo đưa ra ngoài, sau đó Duẫn Nhi cầm lấy kéo cả cái áo ra.

Cô mặc áo khoác lên người, không lớn không nhỏ, rất vừa người. Cũng có thể che giấu được cánh của cô, chỉ cần cô không cởi áo ra thì không ai biết dưới chiếc áo khoác này chính là một đôi cánh xinh đẹp.

Vô cùng hoàn mỹ.

Mắt thấy đã làm xong mọi thứ, đã tới lúc phải nghỉ ngơi, Duẫn Nhi chủ động đề nghị: "Thầy Tống, tôi ra ghế salong ngủ."

Tống Giang lắc đầu: "Tôi ngủ salong."

"Không được không được." cô kiên trì, cô nhấn anh xuống giường: "Anh nhất định phải ngủ trên giường."

Ghế salong vừa ngắn vừa hẹp, ảnh đế đại nhân tay dài chân dài nằm trên đó không thoải mái.

Tống Giang cười cười: "Ngủ chung đi."

Duẫn Nhi: "..."

Anh nói rất tự nhiên, hệt như câu nói này chẳng có chỗ nào không bình thường vậy.

Nội tâm của cô đang có một con người và một thiên thần đấu tranh dữ dội với nhau, cô bỗng hiểu ra, anh chỉ đang đối xử với cô như đối xử với tinh linh hoa nhỏ mà thôi, chứ không phải đối xử như một "cô gái" bình thường.

Đối với anh mà nói, bây giờ cô ngủ cùng anh chẳng khác gì cô ngủ cùng anh lúc cô còn nhỏ cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro