[AkuAtsu] NẾU DỊ NĂNG CỦA HỌ YÊU NHAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 小倾j小倾

Link raw: https://zhaocaijingbao19724.lofter.com/post/77f2d362_2bab77744

==

Akutagawa Ryunosuke cảm thấy gần đây Rashomon cứ bị sao ấy, thường xuyên tự tiện hành động.

Đặc biệt hiện tại, vừa thấy Nakajima Atsushi thì đã tự rượt theo cậu.

"Akutagawa ― Anh làm gì đó?" Atsushi hoảng hồn, "Chúng ta đã ký hiệp ước ngừng chiến rồi mà!"

"Tại hạ cũng không khống chế được." Akutagawa túm Rashomon.

"Ai biết có phải anh cố ý hay không!"

"Tại hạ không nhàm chán như vậy." Thế là Akutagawa thành công đội nồi.

Rashomon đuổi một hồi, Atsushi không ngờ Mãnh Thú Dưới Trăng tự hóa cái đuôi ra.

"Tình huống này là sao?!" Atsushi cúi đầu xuống kiểm tra đuôi của mình.

"Tự cử động?" Atsushi lạ lẫm.

Rashomon và đuôi quấn lấy nhau, tự thắt thành nơ con bướm.

Hai người lúng túng xem cảnh ấm áp này.

"Hóa ra là dị năng ngu xuẩn quyến rũ dị năng của tại hạ, dẫn tới Rashomon của tại hạ bị mất khống chế." Akutagawa làm như nhìn thấu mọi chuyện.

"Dị năng của tôi quyến rũ dị năng của anh? Anh có lộn không vậy, rõ ràng là dị năng của anh rượt theo tôi thì có!" Atsushi một lời trúng đích.

"Tóm lại đều tại hổ đần hết!" Akutagawa đột nhiên đuối lý.

"Trách tôi thì có ích gì, mau tháo chúng ra." Atsushi nhắc nhở.

Akutagawa nắm lấy đuôi Atsushi.

"Á ― Anh không thể nhẹ nhàng hơn chút sao?" Atsushi đỏ mặt.

"Tại hạ không thể." Akutagawa tiếp tục túm lấy đuôi Atsushi xoa nắn.

Atsushi giữ lấy tay Akutagawa, "Thả ra, anh làm thế, tôi rất khó chịu."

Hai người cố hết sức cởi bỏ dị năng: "Hô, cuối cùng cũng tháo ra được rồi."

"Mãnh Thú Dưới Trăng của hổ ngốc cần phải chịu trách nhiệm với Rashomon của tại hạ."

"Chịu trách nhiệm? Tụi nó còn nhỏ, không được." Atsushi cự tuyệt.

--

Akutagawa nằm lên giường, cảm nhận Rashomon đang xao động, ồn tới bản thân gã cũng không thoải mái theo.

Gã ngồi dậy, "Hổ đần cần phải chịu trách nhiệm."

Thế là mới hơn nửa đêm, Akutagawa đã trộm Atsushi từ ký túc xá của Thám tử Vũ trang ra.

Tới nửa đường, Atsushi bừng tỉnh, "Chuyện này là sao, Akutagawa? Anh đang làm gì thế, ôm tôi làm gì?"

"Hổ ngốc, la lớn như vậy là muốn phá làng phá xóm hả?" Akutagawa nhắc nhở.

"Ăn cướp nghiêm trọng hơn ồn ào đó."

"Tại hạ cướp tiền hay cướp sắc? Đều không phải thì gọi là cướp cái gì?"

"Tôi... Vậy anh muốn mang tôi đi đâu?"

"Về nhà tại hạ."

"Lý do?"

"Dị năng của tại hạ không an phận đều tại hổ ngốc hết."

"A ― Không nói lý lẽ gì cả." Atsushi nằm trong lòng Akutagawa, nhắm mắt ngủ tiếp.

"Thật ngốc, nằm trong lòng đối thủ không đội trời chung mà cũng có thể ngủ được."

Akutagawa đặt Atsushi lên giường, cởi áo khoác ra, đặt lên người cậu.

Bản thân gã cũng ôm cậu ngủ, Rashomon cuối cùng cũng chịu an phận.

Akutagawa ngủ một giấc ngon lành.

Sáng sớm hôm sau.

Gã mặc quần áo xong, gọi Atsushi dậy, "Hổ ngốc, còn ngủ nữa là đi làm muộn đấy."

"A... Trễ thế này rồi, tại anh hết đó, xa như vậy..." Atsushi mở con mắt nhập nhèm buồn ngủ.

"Tại hạ chở ngươi đi, mau nhanh lên." Gã phát một phát lên mông cậu.

"A, sáng sớm tinh mơ, nổi điên gì thế không biết." Atsushi xoa xoa "cặp đào" chịu khổ, lập tức tỉnh ráo, động tác rời giường cũng nhanh hơn.

--

"Atsushi-kun, quan hệ của hai anh tốt như vậy từ bao giờ thế, hôm qua anh không ngủ trong ký túc xá hả?" Izumi Kyoka hỏi.

"À... Chuyện đó..." Atsushi đột nhiên không biết nói sao, dường như nói thế nào cũng xấu hổ hết.

"Atsushi-kun, đã xảy ra chuyện gì?" Kyoka lo lắng.

Atsushi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, chợt nhớ đến một câu làm nũng đang hot trên mạng, cậu chọt chọt Akutagawa, buột miệng thốt ra:

"Ông xã, anh nói gì đi."

Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.

"..." Kyoka.

"A a a a, không không không, anh nói lộn." Atsushi giương nanh múa vuốt muốn giải thích.

"Khụ." Akutagawa hiếm khi đỏ mặt, "Tối hôm qua tại hạ dùng hổ ngốc một chút."

"..." Kyoka trợn lòi con mắt như đang đợi một lời giải thích.

"Akutagawa, anh... Anh nói thế dễ gây hiểu lầm lắm." Atsushi sốt ruột dậm chân.

"Hổ ngốc gọi tại hạ là ông xã thì không bị hiểu lầm chắc?"

"Em đã nói là nói lộn rồi mà."

"Mọi người tụ tập ở đây làm gì đấy, ô, Akutagawa-kun cũng ở đây à?" Dazai Osamu tới muộn.

"Dazai-san, hai người họ làm với nhau rồi." Kyoka giơ tay dành trả lời trước.

Atsushi hóa đá.

"Khụ." Akutagawa ngượng ngùng, "Dazai-san."

"Thanh niên mà, cứ tự do yêu đương đi." Dazai tỏ vẻ ủng hộ.

"Này, mấy cô cậu sao còn chưa làm việc?" Cuối cùng, không khí xấu hổ bị Kunikida Doppo xuất hiện kịp thời đánh vỡ.

--

Tới giờ tan tầm, Akutagawa đến đón Atsushi về nhà, còn xin chỉ thị của Dazai.

"Dazai-san, đêm nay cho tại hạ mượn jinko chút." Akutagawa nghiêm túc xin xỏ.

Mặt Atsushi đỏ như trái táo: "Akutagawa, ai dạy anh nói như vậy?"

"Ô hô hô, đúng là thanh niên, đi đi." Dazai đẩy Atsushi tới trước mặt Akutagawa.

"Dazai-san..." Atsushi chưa kịp giải thích thì đã bị Akutagawa kéo đi.

"Hổ ngốc đi thôi."

"Anh vội đi đầu thai chắc?"

"Cái gì, có thai song sinh?" Dazai hỏi trêu.

--

Hai người vừa đi vừa dính sát vào nhau.

"Akutagawa, anh không thấy nóng à, làm gì mà đứng gần em thế?" Atsushi như muốn cháy đến nơi.

Có lẽ không phải tại thời tiết mà chỉ vì người kia ở gần mình quá.

Trái tim cũng đập dồn dập, cậu nghĩ có lẽ là vì tình cảm của Mãnh Thú Dưới Trăng dành cho Rashomon...

"Tại hạ vì Rashomon thôi." Akutagawa giải thích.

Gã không chỉ không tách ra xa chút mà còn ôm lấy eo cậu.

Atsushi cứng đờ người, giọng lại mềm xuống, "Có cần thiết không?"

"Cần." Akutagawa ôm chặt hơn, hóa ra giọng hổ ngốc mà mềm xuống cũng đáng yêu như mèo con.

=== HẾT ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro