[AkuAtsu] NGƯỜI HỔ TRONG KỲ RỤNG LÔNG, LÀM SAO BÂY GIỜ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 落空

Link raw: https://aye2098330.lofter.com/post/756589b8_2b9b53986

==

Vừa vào hè, hai người liền đặc biệt sầu não. Nakajima Atsushi đang quét dọn lông mình rớt, nhìn nguyên căn phòng, chỗ nào cũng có lông, lòng lại thấy buồn rầu.

Vì việc này mà Akutagawa Ryunosuke không thể không đeo khẩu trang ở trong nhà, Akutagawa bị dị ứng lông động vật, nghiêm trọng hơn là nếu hít phải lông sẽ phát tác bệnh phổi. Vì thế, hai người đều rất buồn rầu.

Atsushi nhìn đống lông quét mãi không xong, đầu cũng đau theo.

Kỳ rụng lông của cậu bắt đầu từ tuần trước. Hồi trước, mỗi lần tới kỳ rụng lông, mọi người đều hỗ trợ quét dọn cùng cậu, cậu cũng rất ngại, mãi đến khi cậu với Akutagawa yêu đương rồi sống chung.

Atsushi cứ đến hè là lại rụng lông, có lần cậu không nhớ tới kỳ rụng lông của mình, hại Akutagawa vừa mới ngồi xuống sofa đã bắt đầu hắt xì với ho khan, mặt cũng trắng bệch theo, Atsushi chưa có lần nào thấy Akutagawa ho dữ hội như vậy, cậu vội vàng dẫn gã tới bệnh viện.

Atsushi đau khổ đứng chờ Akutagawa ở hành lang bệnh viện, sau khi gã khám xong, cậu phát hiện Akutagawa đeo khẩu trang. "Thế nào Akutagawa?" Akutagawa nhìn Atsushi thoáng chốc, tự hỏi có nên cho đối phương xem báo cáo không, nhưng mới nghĩ tới đó, gã liền nhíu mày. Biểu cảm kỳ lạ này khiến Atsushi tưởng gã mắc phải bệnh cực kỳ nghiêm trọng.

"Không sao đâu, có việc gì, em bồi anh." Atsushi an ủi gã. Akutagawa do dự một hồi, cuối cùng vẫn cho Atsushi xem, Atsushi xem xong, nháy mắt sửng sốt. Do lông động vật đi theo đường hô hấp kích thích phổi, cho nên Akutagawa mới ho khan, khám kỹ hơn thì phát hiện gã bị dị ứng với lông động vật, dẫn tới hắt xì liên tục, thảo nào mặt đối phương trắng tới mức này, hoàn toàn tại vì cậu!

"Akutagawa... Em xin lỗi, em không biết anh dị ứng với lông động vật, tại em sơ sẩy, hại bệnh phổi của anh nặng thêm..." Atsushi vô cùng áy náy, Akutagawa nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, thầm khen tóc thật mềm. "Không sao, tại hạ không trách em, tụi mình về thôi."

Căn nhà hai người ở cách bệnh viện này không quá xa, có thể đi bộ về. Trên đường về, hai người không nói với nhau một lời, Atsushi đi trước Akutagawa, Akutagawa không thấy được sắc mặt đối phương, nhưng gã có thể khẳng định, dựa theo tính cách của Atsushi, hiện tại cậu nhất định rất áy náy, hơn nữa mình có an ủi thế nào cũng vô dụng, phải nghĩ biện pháp...

Về tới nhà rồi, Atsushi dọn dẹp phòng khách, dùng máy hút bụi hút hết các góc trong nhà một lần, quét lông dính trên sofa và giường.

Sau đó, Akutagawa thấy Atsushi ôm gối đầu và chăn ra phòng dành cho khách, "Em làm gì đó, jinko?" Atsushi quay đầu lại trả lời: "Từ hôm nay trở đi, em ngủ trong phòng cho khách, chờ tới khi kỳ rụng lông của em qua rồi mới dọn về phòng tụi mình." Akutagawa vốn định nói không cần thiết, nhưng Atsushi sống chết không chịu, gã cũng bó tay, hiện tại xem ra gã phải xa Atsushi một đoạn thời gian.

Atsushi quét dọn vệ sinh xong, mệt tới nằm liệt giường không muốn động, đã một tuần từ lúc kỳ rụng lông tới, cậu với Akutagawa phải chịu cảnh xa nhau một tháng, một tháng sau mới qua được kỳ rụng lông.

...

Nửa tháng đi qua, Atsushi và Akutagawa không gặp nhau nhiều, Akutagawa ngày nào cũng chấp hành nhiệm vụ, chỉ cần có nhiệm vụ là gã liền làm, Atsushi thường đêm khuya ngủ không được, lỗ tai nhạy bén thi thoảng nghe thấy tiếng Akutagawa mở cửa vào nhà, cho dù đối phương đã rất nhẹ nhàng cẩn thận, nhưng tai hổ quá thính, vẫn có thể nghe được một chút tiếng động.

Cậu nhìn trần nhà ngẩn người, cậu nhớ Akutagawa, muốn nằm trong lòng đối phương, cậu muốn được đối phương ôm, đây là lần đầu tiên cậu nhớ nhung một người mãnh liệt đến vậy, đều tại kỳ rụng lông đáng chết này, hại bọn họ không thể không tách ra một tháng, nghĩ tới đây, Atsuhi dùng sức đấm vào đuôi, thấy đau lại dúi đầu vào gối.

Đêm khuya, Akutagawa làm xong nhiệm vụ, vừa về đã đi ngủ luôn, mấy hôm nay vẫn luôn thức khuya, thậm chí suốt đêm không ngủ, gã cũng căng không nổi.

Akutagawa nằm trên giường, nhưng vẫn không ngủ được, cái giường lớn thế này có thể chứa được gã và Atsuhi, ngày trước mình về muộn, Atsushi luôn theo thói quen chui vào lòng mình ngủ, mình cũng sẽ ôm đối phương ngủ thiếp đi.

Gã xoay người, chỉ ôm được một đoàn không khí, Akutagawa sửng sốt, còn đang nghĩ Atsushi đi đâu rồi, chợt nhớ tới tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe kia. Phải rồi, gã dị ứng lông động vật, giờ Atsushi đang rụng lông nên chia phòng mất rồi... Gã lại trở mình, nhìn lên trần nhà, tai bắt đầu ù đi, Akutagawa bực bội dùng tay phải che hai mắt, muốn làm mình bình tĩnh lại.

Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán, cả hai người đều bị mất ngủ. Sáng dậy, cả hai đồng thời mở cửa phòng ra, nhìn trân trân đối phương. "Buổi sáng tốt lành..." Atsushi không biết vì sao chỉ một câu nói rất bình thường nhưng khi thốt ra lại thấy xấu hổ cực kỳ. "Ừ, chào buổi sáng." Akutagawa đóng cửa lại, vào thẳng nhà bếp.

Atsushi không dám đi ra ngoài, lặng lẽ nhốt mình trong phòng. "Jinko, tại hạ đã nấu xong bữa sáng, lát nữa em ra ăn chút nhé." Tiếp đó cậu nghe thấy tiếng đóng cửa.

Lúc Atsushi đi ra, Akutagawa đã đi làm rồi, cậu nhìn ly sữa bò còn nóng, vài miếng bánh mì và tô salad trái cây ở trên bàn, tự dưng tưởng tượng tới cảnh Akutagawa ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho cậu. Đây là lần đầu tiên trong nửa tháng này, Akutagawa có thời gian nấu bữa sáng cho cậu.

Kỳ rụng lông bao giờ mới qua đây.

...

Theo thời gian, một tháng đã qua, cậu vẫn còn rụng một ít lông, mặc dù không nhiều như lúc trong kỳ nhưng cũng không ít so với bình thường.

Akutagawa đeo khẩu trang ngồi xuống sofa, ngó qua Atsushi ở bên, "Jinko, kỳ rụng lông đã qua rồi, có phải em nên..." Atsushi lắc đầu, "Mặc dù kỳ rụng lông đã qua, nhưng giờ em vẫn còn rụng một ít, sẽ ảnh hưởng tới anh, chờ tới khi ổn định rồi..." "Chậc." Akutagawa chép miệng không vui, vậy lại chờ thêm mấy ngày nữa đi.

Vài hôm sau, Atsushi đã không còn rụng lông nữa, Akutagawa biết được liền trực tiếp ném thẳng Atsushi lên giường, thô bạo xé nát quần áo của đối phương. Gã đã nhịn một tháng, giờ có thể tùy ý phát tiết trong cơ thể Atsushi, Atsushi cũng biết Akutagawa đúng thật đã nhịn quá lâu, cho dù bị làm đến khóc không nổi, nhưng cậu vẫn bằng lòng mặc cho gã xử trí.

Akutagawa xin cho Atsushi nghỉ một tháng, nói là người không thoải mái.

"Akutagawa-kun, Atsushi-kun thật sự không sao chứ?" Dazai Osamu hỏi.

"Dạ không sao, tại hạ sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."

"Vậy thì được rồi."

Akutagawa cúp điện thoại, cúi người xuống hôn Atsushi đã mệt lử trên giường.

"Vất vả cho em rồi."

=== HẾT ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro