Phần 4 - Năm Càn Long: Hoa Tử Vi khoe sắc đỉnh Thiên Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Quỳnh Dao Chi Bản Tọa Ngận Phiền
(Tổng Quỳnh Dao: Bản tọa rất phiền)

Săn bắn Mộc Lan, Yến Tử bay bay

Thượng Thư Phòng

Tiếng đọc sách lang lảnh truyền ra, mà Lam Linh lẳng lặng dựa trên long ỷ, Kỷ Hiểu Lam nghiêm túc lên lớp cho các vị a ca, các vị a ca cũng nghiêm túc mười phần, hôm nay ai dám không nghiêm túc, hoàng thượng ngồi đó đâu...

Kỷ Hiểu Lam dạy xong một đoạn, dừng lại nhìn hoàng thượng, không biết hoàng thượng có phải muốn khảo giáo các vị a ca không, hắn dừng chút tương đối tốt.

Lam Linh nhàn nhạt nhìn Kỷ Hiểu Lam, kẻ này trái lại rất thông minh, quay đầu nhìn a ca phía dưới, kéo khóe miệng, như thờ ơ nói: "Tiểu Thập Nhị, trị quốc là gì?"

Kỷ Hiểu Lam và các vị a ca trong lòng "Lộp bộp", có tâm cảm thấy không thích hợp, vì sao hết lần này tới lần khác hỏi Thập Nhị a ca vấn đề này, cho dù là tùy ý hỏi, lấy tuổi Thập Nhị a ca trả lời vấn đề như vậy cũng khó khăn đi, nếu như không phải tùy ý, vậy...

Thượng Thư Phòng nhất thời lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người chằm chằm Thập Nhị a ca, Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ dọa nhảy, lại bị nhìn khó chịu, cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng nói: "Trị quốc là... vì dân..."

Lam Linh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, không nói, Tiểu Thập Nhị tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng quốc chi căn bản đã nhìn ra được, Lam Linh trái lại không lưu ý đích tử trưởng tử gì, Ma Đô vốn là nơi nhược nhục cường thực, năng giả cư thượng, bất quá ở đây rất chú trọng đích tử, đích tử không sai y sẽ chọn, không tốt, y cũng lười quản, hoàng vị chi tranh vốn là tàn khốc.

Lam Linh không nói chuyện, mọi người phía dưới cũng không dám nói lời nào, Vĩnh Cơ cúi đầu kéo góc áo, vụng trộm nhìn Lam Linh, thấp thỏm bất an, hoàng ngạch nương, ta nói sai rồi sao, hoàng a mã thế nào không nói...

Lam Linh nhìn Vĩnh Cơ, kéo khóe miệng: "Được rồi, ngồi xuống đi, Tiểu Thập Nhị." Vĩnh Cơ thở ra ngồi xuống, Lam Linh nhìn Kỷ Hiểu Lam, Kỷ Hiểu Lam lập tức ngầm hiểu, tiếp tục lên lớp. Mọi người phía dưới thu hồi ánh mắt, mà Ngũ a ca Vĩnh Kỳ vừa định nói gì, bị Kỷ Hiểu Lam quét mắt, cũng cúi đầu đọc sách.

Bởi Lam Linh không bất công như nguyên chủ, đối đãi mỗi a ca không sai biệt, nhiều năm như vậy, Ngũ a ca không dám kiêu ngạo không coi ai ra gì, mà Tiểu Thập Nhị tự nhiên không nhu nhược nhát gan.

Thượng Thư Phòng kết thúc, khi Lam Linh bãi giá về Dưỡng Tâm Điện, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nhàn nhạt nói với Kỷ Hiểu Lam: "Kỷ ái khanh, hảo hảo dạy Tiểu Thập Nhị."

Tiểu Thập Nhị tuy rằng nhỏ, lại minh lí lẽ, không gian trưởng thành rất lớn, hảo hảo giáo dục, sẽ không sai...

Kỷ Hiểu Lam cả kinh, lập tức phản ứng: "Dạ, hoàng thượng." Nhìn ngự giá của hoàng thượng đi xa, Kỷ Hiểu Lam thở ra, chậm rãi ra cung, không nghĩ tới hoàng thượng cả ngày hờ hững, đối các a ca lạnh lùng nhàn nhạt, lại sớm hướng vào Thập Nhị a ca, Thập Nhị a ca trung cung đích tử, thân phận cao, tính cách không kém, hắn phải trở về đẽo gọt cẩn thận dạy thế nào...

Mà câu Lam Linh sáng nay hỏi ở Thượng Thư Phòng, rất nhanh truyền khắp hậu cung, có kẻ án binh bất động, có kẻ tức giận, có kẻ cao hứng, tất cả phản ứng, không đến một nén nhang đặt trên bàn ở Ngự Thư Phòng...

Mấy ngày sau, Ngự Thư Phòng

"Khải bẩm hoàng thượng, tổng lĩnh đại nhân ở ngoài cầu kiến." Cao Vô Dung rủ xuống mi mắt nói.

"Truyền." Lam Linh không ngẩng đầu tiếp tục lật sách trong tay.

Theo tiếng bước chân nhẹ nhàng mà trầm ổn, một giọng nam vang lên: "Khải bẩm hoàng thượng, vũ khí kiểu mới đã làm xong, mời hoàng thượng xem."

"Trình lên đây."

Lam Linh có chút hứng thú, tiện tay loay hoay những vũ khí kia, thử, gợi lên khóe miệng: "Không sai, xuống lĩnh thưởng."

"Tạ hoàng thượng."

Tiếng bước chân chậm rãi đi xa, Lam Linh cầm vũ khí suy nghĩ một hồi, thờ ơ hỏi: "Cao Vô Dung, sắp săn bắn Mộc Lan đi."

"Dạ." Cao Vô Dung lập tức phản ứng, "Hoàng thượng định..."

"Không, chiếu thường ngày là được." Lam Linh hơi nhướng mày, y muốn đích thân chơi thử vũ khí này.

Rất nhanh, săn bắn Mộc Lan đã tới, vẫn là quần thần xuất động, Lam Linh cưỡi ngựa, trái phải lệch sau là Phó Hằng nhà Phú Sát và Hòa thân vương Hoằng Trú, sau nữa là lớn nhỏ quan viên theo sát.

Cưỡi ngựa chạy một hồi, Lam Linh dừng lại, hơi mị mắt, nhàn nhạt nói: "Phía trước có đầu lộc."

Phó Hằng phản ứng cấp tốc dâng cung, "Hoàng thượng."

Lam Linh tiện tay cầm cung, thử sức kéo, lại bỏ xuống, chậm rãi mở miệng: "Không cần."

Phó Hằng, Hoằng Trú sửng sốt, hoàng thượng cảm thấy cung lỏng? Phó Hằng lập tức xoay người mệnh lệnh thuộc hạ, "Đi đổi cung..."

"Bính!!!" Phó Hằng chưa dứt lời, đã nghe một tiếng nổ, lập tức quay đầu, "Hoàng thượng..."

Nhưng rất nhanh lời Phó Hằng kẹt, mở miệng, an tĩnh, không riêng Phó Hằng, toàn trường đều an tĩnh...

Lam Linh hơi nhíu mày, nãy thế nào đột nhiên nhảy ra một người cản thay lộc, "Phó Hằng, đi xem, nhà ai chạy qua đó."

"Dạ." Phó Hằng chạy nhanh về phía lộc.

Tất cả nhìn như rất bình thường, rất tốt đẹp, chỉ có kẻ quản lý ẩn giữa không trung run rẩy chỉ vào tay Lam Linh, lẩm bẩm: "Vì, cái, gì là thứ này, là thứ này, mũi tên vào tim đâu, mũi tên đâu!!!" Kẻ quản lý lặng lẽ rơi lệ, chậm rãi ngẩng đầu, đối dương quang chói mắt: "Thái dương a thái dương, vì sao là súng kíp——!!!!"

...

Tử Vi, Tử Vi

Khu vực săn bắn rất an tĩnh, chỉ có tiếng quần áo bay trong gió, Phó Hằng vừa rất cẩn thận tới gần nữ tử nằm trên đất, vừa chú ý hoàng thượng, Lam Linh thấy động tác của Phó Hằng, hơi gật đầu, Phó Hằng này rất không sai~~

Phó Hằng nhẹ nhàng lật nữ tử lại, đờ một cái, lông mày hung hăng nhíu, đây là trang phục bình dân, khu vực săn bắn Mộc Lan bình dân nào có thể trà trộn vào?! Nếu như, không phải bình dân, mặc như vậy là định làm gì... Phó Hằng đổi mặt, lập tức quay người bước nhanh về phía Lam Linh, "Hoàng thượng, nhìn trang phục là giống bình dân bách tính."

Lam Linh hơi nhướng mày, lạnh lùng nhàn nhạt hỏi: "Là giống?"

"Hoàng thượng bớt giận, thần có tội." Phó Hằng lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói.

"Hoàng thượng bớt giận" Các vị đại thần thấy không thích hợp, cũng xuống ngựa quỳ xuống.

"Được rồi, Phó Hằng, trước áp giải kẻ này về kinh thẩm vấn." Lam Linh nhẹ nhàng phất tay, nhìn rừng cây, như có suy nghĩ nói tiếp, "Sau rừng là gì?"

Phó Hằng sửng sốt. Lập tức phản ứng: "Hồi hoàng thượng, là vách núi, thần nhất định lục soát rõ chân núi."

"Ừ." Lam Linh nhàn nhạt gật đầu, "Tiếp tục đi."

Tiểu nhạc đệm này rất nhanh trôi qua, Lam Linh không để ý, các đại thần cũng không để ý, tiếp tục trên dưới vui vẻ quân thần săn bắn...

Mấy ngày sau

Phó Hằng ngồi ở thư phòng, gắt gao chằm chằm mặt bàn, trong lòng phát khổ, tỷ tỷ, đệ đệ có lẽ rất nhanh đi bồi ngươi...

"A mã." Cửa thư phòng truyền đến thanh âm nhi tử Phúc Linh An, Phó Hằng hồi thần, "Đều vào đi."

Phó Hằng nhìn vào các nhi tử, không khỏi bi ai, sau hôm nay, hắn có thể gặp lại sao...

"A mã, ngài tìm chúng ta có việc gì?" Phúc Linh An nhìn các đệ đệ, lại nhìn thần tình a mã nhà mình, thấp thỏm bất an hỏi.

"Không có gì, a mã phải vào cung làm việc, có lẽ, rất lâu không thể về nhà, Phúc Linh An, ngươi là Đại ca, chiếu cố tốt trong nhà." Phó Hằng mặt không biểu tình dặn dò.

"A mã, ngươi đi bao lâu?" Phúc Khang An nho nhỏ nghiêng đầu, trừng to mắt nhìn Phó Hằng, "A mã đã nói sẽ dạy ta cưỡi ngựa."

Phó Hằng nghe trên mặt hiện ra ý cười nhàn nhạt: "A mã trở về sẽ dạy ngươi."

"Được rồi, đừng nháo a mã các ngươi, đi chơi đi." Một giọng nữ ôn nhu đoan trang vang lên ngoài cửa.

"Ngạch nương." Phúc Linh An hành lễ, dẫn các đệ đệ ra ngoài.

"Đường Nhi..." Phó Hằng hổ thẹn nhìn phu nhân của mình.

"Gia, ta biết, ngươi một đường cẩn thận." Phó Hằng phu nhân Na Lạp thị Đường Nhi mang theo ôn nhu cười thường ngày, đi qua sửa lại quần áo Phó Hằng, nhìn Phó Hằng rời khỏi...

Phó Hằng ngồi trên xe, duỗi tay vén màn, nhìn nhà càng ngày càng xa, nhàn nhạt thở dài, không nghĩ tới bãi săn Mộc Lan lần này dĩ nhiên liên lụy phong lưu mười mấy năm trước, hoàng thượng khi đó tuổi trẻ, nơi nơi lưu tình, Hạ Tử Vi ở hồ Đại Minh gì kia, không nghĩ tới mười mấy năm sau, ra một cái nhận thân ký... Hiện tại hoàng thượng không phải tuổi trẻ mười mấy năm trước, khí thế kia, tâm cơ kia, hắn lần này cuốn vào sự kiện tư sinh nữ hoàng gia, có thể toàn thân mà lui sao...

Ngự Thư Phòng

Hòa thân vương Hoằng Trú thấp đầu, mặt một hồi biến khổ qua, một hồi biến nghiêm túc, một hồi lại biến cười gian, Phó Hằng liếc Hoằng Trú, tiếp tục thấp đầu nói xong, lui lại, mắt khép mắt, không lên tiếng.

Lam Linh một tay chống đầu, một tay lật sách, như không nghe thấy, Ngự Thư Phòng nhất thời an tĩnh, chỉ có tiếng lật sách sàn sạt, Hoằng Trú miệng rút, hắn đích xác rất không thích bầu không khí quỷ dị này, hắn không nên hiếu kỳ ở lại, hiện tại được rồi, hắn phiền muộn...

Nửa ngày, Lam Linh nhàn nhạt nói: "Xác định sao?"

"Dạ, đã đi Tế Nam Hạ gia xác nhận." Phó Hằng nói xong, tiếp tục lui lại giả làm tranh tường...

"Dẫn Hạ gì kia tới Dưỡng Tâm Điện hỏi." Lam Linh lãnh đạm phân phó.

"Dạ." Phó Hằng nhận lệnh lập tức chạy, xem ra có thể trốn qua một kiếp, lưu lại Hoằng Trú tiếp tục giả mặt khổ qua.

Mà phòng nhỏ chỗ Hạ Tử Vi vừa lau nước mắt, vừa co giật nói: "Kim Tỏa, ngươi nói Tiểu Yến Tử có nặng lắm không, nàng vì ta thân chịu trọng thương, lại ở chốn tù không thấy ngày mai, làm thế nào, ta đi cầu Đại ca trông cửa, cầu hắn để ta thăm Tiểu Yến Tử..."

"Tiểu thư, ngươi là kim chi ngọc diệp, có thể nào làm như vậy." Kim Tỏa cắn môi, "Để ta đi đi, tiểu thư ngươi không cần lo lắng, đợi ngươi được hoàng thượng nhận, chúng ta có đại phu tốt nhất chẩn trì cho Tiểu Yến Tử."

"Kim Tỏa..." Tử Vi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Kim Tỏa, "Hoàng thượng nhất định sẽ nhớ tới tình yêu vui buồn lẫn lộn với nương, ta..."

"Mời cô nương đi theo ta." Tử Vi chưa dứt lời, đã bị đánh gãy.

Tử Vi ngơ ngẩn mở to mắt nhìn kẻ tới, Kim Tỏa lập tức nhảy ra ngăn: "Các ngươi muốn dẫn tiểu thư đi đâu?"

"Mời!" Kẻ tới căn bản không để ý Kim Tỏa, chấp hành việc mình.

"Ngươi..."

"Kim Tỏa," Tử Vi vội vã ngăn cản Kim Tỏa, "Người là dao thớt, ta là thịt cá."

"Tiểu thư..." Kim Tỏa lo lắng nhìn Tử Vi.

Kẻ tới rất bất đắc dĩ, tiểu thư này có vọng tưởng bị hại đi, bọn họ muốn thu thập nàng sớm đã hạ thủ, còn đợi lâu như vậy, rửng mỡ sao.

"Tiểu thư..." Kim Tỏa bắt đầu khóc, "Kim Tỏa ở đây đợi tiểu thư, không đi đâu cả..."

Tử Vi cẩn thận mỗi bước đi, nước mắt xoát xoát rơi xuống, trong miệng cũng gọi: "Kim Tỏa..."

Kẻ dẫn đường hung hăng liếc trắng, rồi, biến thành hát tuồng.

Tử Vi mang tâm tình thấp thỏm bất an vào Tử Cấm Thành, từ khi biết hoàng thượng triệu kiến nàng, nàng hận không thể lập tức đứng trước mặt hoàng thượng, nàng cuối cùng tìm được phụ thân... phụ thân này là phụ thân tôn quý nhất, được người kính ngưỡng nhất trên đời...

Vừa vào Dưỡng Tâm Điện, Tử Vi ngơ ngẩn nhìn nam nhân ngồi phía trên, đây là phụ thân của nàng cỡ nào cao quý, cỡ nào bất phàm... Y và nương cỡ nào xứng...

Phó Hằng nhìn Hạ Tử Vi kích động sắp ngất, hung hăng nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Quỳ xuống!!"

Tử Vi nghe lập tức "Ùm" một tiếng quỳ xuống, Phó Hằng và Hoằng Trú hung hăng rút khóe miệng, quy củ kiểu gì...

Theo Tử Vi quỳ xuống, một giọng nữ mang nồng đậm khóc nức nở vang lên: "Hoàng thượng, ngài còn nhớ Hạ Vũ Hà ở hồ Đại Minh mười tám năm trước sao?"

Lam Linh dựa trên long ỷ, hơi nhíu mày, hình như nàng vừa nói một câu Sơn Đông?!

...

Hoa Tử Vi rơi vào nhà ai

Sau một tiếng thâm tình, Tử Vi ngẩng đầu sáng quắc chằm chằm hoàng thượng, trong lòng phức tạp như phiên giang đảo hải, hoàng thượng nhất định cảm động, hoàng thượng nhất định nhớ tới nương nàng, hoàng thượng nhất định rơi vào hồi ức...

Tử Vi tỉ mỉ chằm chằm hoàng thượng, không nghĩ sai qua bất luận biểu tình nào, chậm rãi cao hứng kích động trong lòng nàng lạnh xuống... Kế nàng thâm tình gọi, Lam Linh không liếc nàng một cái, tiếp tục lật sách trên tay, Phó Hằng, Hoằng Trú làm kẻ tàng hình cũng không nói, Dưỡng Tâm Điện an tĩnh, theo thời gian trôi qua, bầu không khí quỷ dị khiến Tử Vi chịu không nổi, chậm rãi cúi đầu, rơi vào hối hận, nương... Phụ thân vì sao không nói, vì sao không để ý ta... Là ta không tốt sao...

Nửa ngày, thanh âm lạnh nhạt của Lam Linh vang lên: "Hạ Vũ Hà là ai?"

Tử Vi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn người ở địa vị tối cao kia, trời ơi, nương, phụ thân quên thề non hẹn biển của các ngươi, quên quá khứ của các ngươi, y hỏi, ngươi là ai...

Tử Vi mở miệng, định nói gì, một thanh âm trước nàng lên tiếng, "Hồi hoàng thượng, Hạ tiểu thư là mỹ nhân mười tám năm trước hoàng thượng đi tuần, quan viên Sơn Đông dâng."

Lam Linh nhàn nhạt gật đầu, hoàng đế đi tuần, các nơi dâng mỹ nhân rất bình thường, bất quá quan viên nơi này làm việc thế nào, dĩ nhiên không xử lý sạch sẽ sự việc tiếp sau, còn lưu lại long loại.

"Không——" Tử Vi trắng bệch, cực kỳ bi thương nói, "Nương nói nàng và người nàng tâm ái gặp nhau ở hồ Đại Minh, nương nàng không phải mỹ nhân được dâng."

Lam Linh hơi nhíu mày, nhìn Cao Vô Dung, Cao Vô Dung lập tức phản ứng, tiếp tục nói: "Vị Hạ tiểu thư kia, là quan viên Sơn Đông cố ý an bài ở hồ Đại Minh, đến cái ngẫu ngộ hoàng thượng."

"Không, không phải, nương không phải..." Tử Vi liên tục lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi.

"Không phải cái gì?" Lam Linh lạnh lùng đánh gãy Tử Vi, "Người Hán có nữ nhi trong sạch nào sẽ tùy tiện dạo ở ngoài, ngẫu ngộ nam nhân."

Tử Vi đờ dẫn, sắc mặt càng ngày càng trắng, nước mắt cũng quên chảy, chỉ biết nhìn hoàng thượng.

Lam Linh chậm rì rì cầm ly trà, nhẹ nhàng uống một hơi, y không muốn "nữ nhi" này tí nào, sạp tiền nhiệm lưu lại, y bằng cái gì phải nhận, giữ hòa thân? Nói đùa, công chúa hòa thân thân phận rất cao, nhìn Hòa Kính, nhìn Hòa Uyển, cái nào thân phận thấp, thu làm nghĩa nữ hòa thân, cũng phải thân phận như Hòa Uyển mới xứng, tư sinh nữ hòa thân, không phải vũ nhục người ta, đợi khai chiến sao!! Lam Linh rất ghét bỏ Tử Vi, bản thân như ngựa gầy Dương Châu, nhận thì vô dụng, quăng cho nhà ai ai cũng không thích...

Lam Linh nhìn Tử Vi trắng bệch mang bi thống, cảm thấy rất phiền, nhìn như tùy ý hỏi: "Ngươi biết cái gì?"

Tử Vi nghe, trong mắt lập tức có hào quang, "Nương từ nhỏ dạy ta cầm kỳ thư hoạ, thi từ ca phú."

Lam Linh thờ ơ tiếp tục hỏi: "Cưỡi ngựa bắn tên, Mãn Mông ngữ biết không?"

Tử Vi ngỡ ngàng lắc đầu.

Lam Linh vừa uống trà, vừa phong khinh vân đạm nói: "Cưỡi ngựa bắn tên, Mãn Mông ngữ, mới là Mãn Thanh cách cách nên biết, cầm kỳ thư hoạ, thi từ ca phú không phải thanh lâu giáo phường cô nương tinh thông sao."

Hoằng Trú nghe lập tức cúi đầu, gắt gao che miệng, hắn muốn cười quá, Tứ ca, ngươi rất không phúc hậu, Hạ Tử Vi phiền ngươi, ngươi cũng không cần đả kích người ta như vậy đi~~~

Hạ Tử Vi đâu, nàng quỳ phía dưới sắc mặt càng trắng, nương không nói cho nàng, thanh lâu, giáo phường, những từ này không ngừng xuất hiện trong đầu, Tử Vi định mở miệng nói gì, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã xuống...

Lam Linh rất tùy ý phất tay, "Nâng xuống đi."

Tử Vi bị nâng đi, Lam Linh nhàn nhạt nhìn Phó Hằng, Hoằng Trú, gợi lên khóe miệng: "Biết làm thế nào đi."

"Dạ, vi thần xin cáo lui."

Phó Hằng lau mồ hôi, mang theo tâm tình sống sót sau tai nạn ra Dưỡng Tâm Điện, mà Hoằng Trú mặt vặn vẹo, hắn vì sao nhàn như vậy lưu lại, hiện tại xử lý tiếp sau, nhà ai muốn nữ nhi loại hình này——

Sau, Phó Hằng vội vàng khiến nhân viên liên quan biến mất, Hoằng Trú vội vàng tìm một nhà trên danh nghĩa, Phó Hằng làm việc rất sạch sẽ lưu loát, mà Hoằng Trú phiền, tìm nhà ai cũng không thích hợp, hắn suýt nữa ghim mặt cười, hỏi kẻ tới nhà mình: "Bằng hữu, ngươi cần nữ nhi không, cầm kỳ thư hoạ mọi thứ đều biết, thi từ ca phú hạ bút thành văn, nỉ non như lê hoa đái vũ, nhập mộc tam phân, đi như nhược liễu phù phong, lung lay sắp đổ~~~"

Cuối cùng vẫn không tìm được, Hoằng Trú im lặng, nhảy nhót đến Viên Minh Viên tìm thái hậu nghĩ cách, mà thái hậu quản lý viên giả dạng, vung tay, hào sảng tới câu: "Nhà Du thân vương chỉ còn mình Tình cách cách, gửi ở danh nghĩa nhà nàng."

Hoằng Trú có chút khó xử: "Như vậy được không, Du thân vương là chết trận, chúng ta tự dưng nhét cái nữ nhi cho hắn..."

Thái hậu rất bình tĩnh nói: "Vậy trực tiếp hỏi Tình Nhi là được."

Thái hậu triệu Tình cách cách tới, Hoằng Trú trần thuật sự thật đã viết lại... Nhưng chưa dứt lời, đã bị một giọng nữ kích động đánh gãy: "Ta nguyện ý, đây là vinh hạnh nhà nô tỳ," Tình Nhi vừa nói, trên mặt vừa mang thần tình hướng về, "Nữ hài cỡ nào kiên cường, cỡ nào cao quý, cỡ nào thiện lương, hoàng thượng cũng là bị kiên cường của nàng thuyết phục, mới muốn nhận nuôi nàng đi, nàng là ta cứng cỏi, ta khí tức cao quý bao phủ, có muội muội như vậy, ta đích xác rất cao hứng."

Hoằng Trú vặn vẹo, quay đầu nhìn thái hậu bình tĩnh uống trà, dùng ánh mắt hỏi: "Ngài thế nào dạy nàng thành như vậy?"

Thái hậu trả lại ánh mắt thấy nhiều sao hiếm, "Tự lớn thành vậy."

Hoằng Trú: "..."

...

Giữa biển người mờ mịt

Hoằng Trú đi ra Viên Minh Viên, lập tức vào cung, cuối cùng, xử lý xong đóa hoa kia, hắn có thể về nhà tiếp tục "làm tang sự"... Ừ, lần này nhất định bắt Phó Hằng tới cổ động, đưa tấm thiệp mời qua là được~~~~

(Phó Hằng: "... Ta không muốn đi tí nào...")

Ngự Thư Phòng

Lam Linh nửa dựa trên tháp, nhắm mắt, lẳng lặng nghe Hoằng Trú hội báo, Hoằng Trú nói xong ngẩng đầu nhìn Tứ ca nhà mình, hoàng huynh, ngài cho ta tí phản ứng được không... Hoằng Trú chằm chằm một hồi, Lam Linh vẫn nhắm mắt không phản ứng, Hoằng Trú cổ mặt, lại phiền muộn cúi đầu làm tranh tường, hắn muốn về nhà a——

Giữa lúc Hoằng Trú nghĩ ngợi lung tung, thanh âm lãnh đạm của Lam Linh truyền tới: "Để Tử Vi kia ở chỗ thái hậu đi, cùng hài tử nhà Du thân vương."

"Dạ." Cao Vô Dung lập tức lên tiếng.

Hoằng Trú ngẩng đầu nhìn Lam Linh, lại nhìn Cao Vô Dung, chớp mắt mấy cái, Cao Vô Dung bất đắc dĩ mở miệng: "Vậy... Hoàng thượng, phẩm cấp của Tử Vi cô nương..."

Lam Linh thờ ơ đáp: "Ấn thứ nữ nhà thân vương mà làm."

"Dạ." Cao Vô Dung khom người, xem ra hoàng thượng rất không thích nữ nhi thình lình nhảy ra này, đã nuôi đến nhà người khác, vẫn là thứ nữ...

Hoằng Trú nghe Lam Linh nói như vậy, mắt bật sáng, đôi ngươi chuyển, vui tươi hớn hở mở miệng: "Hoàng huynh, hài tử nhà Du thân vương, mọi người đều gọi nàng Tình cách cách, cách cách mới tới này, tên cũng phải giống Tình cách cách mới tốt."

Lam Linh nhàn nhạt liếc Hoằng Trú, hơi gợi lên khóe miệng, chậm rãi mở miệng: "Đã như vậy, nàng nguyên danh Tử Vi... Sau này là Hoa cách cách!!"

"Dạ." Cao Vô Dung vội vã cúi đầu đáp, Hòa thân vương, ngài không phúc hậu, lão nô suýt nữa cười văng, Cao Vô Dung nhìn Hoằng Trú, phát hiện Hoằng Trú thấp đầu, sắp nghẹn chết...

Qua mấy ngày, phủ Hòa thân vương

Hòa thân vương Hoằng Trú đứng ở hậu viện chỉ huy nhi tử nhà mình, "Tiểu tử thối, dọn nhanh lên, dọn đống tranh chữ này lên xe."

Vĩnh Bích rút khóe miệng, tăng nhanh tốc độ, a mã, ngài có thể một ngày không lăn qua lăn lại ta sao, ngài không thể tìm hạ nhân sao, nói, ta hôm qua bán lực khóc như vậy, hiện tại vẫn cảm thấy mất nước đâu...

Cuối cùng dọn xong, Hòa thân vương Hoằng Trú nhảy lên xe, cười híp mắt đối nhi tử nhà mình nói: "Nhi tử a, ngươi hôm nay phải dọn chỗ này, là vì hôm qua ngươi ở linh đường khóc rất giả, a mã ta trừng phạt ngươi mà thôi~~~~"

Vĩnh Bích: "..."

Hoằng Trú hài lòng nhìn khuôn mặt xanh đen của nhi tử, phất tay: "Nhi tử yêu~~~ a mã ta đi Viên Minh Viên bồi thái hậu một thời gian, lớn nhỏ trong nhà, ngươi quản đi~~~"

Vĩnh Bích: "... Ta không muốn quản tí nào..."

Hoằng Trú nói xong, không nhìn nhi tử, tuyệt trần mà đi...

Hoằng Trú ngồi trên xe, tâm tình phá lệ tốt, hắn chỉ cần nghĩ tới nha đầu Tình Nhi, cộng thêm Tử Vi hoa ở chỗ thái hậu, liền cảm thấy hài lòng, một cái Tình Nhi đã như vậy, tới thêm cái Tử Vi hoa, hoàng ngạch nương, chỗ ngài "náo nhiệt" cỡ nào~~~~ nhi tử ta đến xem náo nhiệt~~~

Mấy ngày sau, ở Viên Minh Viên

Hoằng Trú và thái hậu chơi thuyền bên hồ, Hoằng Trú trái ngắm phải nhìn, cuối cùng nén không được hỏi câu: "Hoàng ngạch nương, mấy ngày nay không nhìn thấy Tình Nhi và Hoa Nhi..."

Thái hậu bình tĩnh liếc Hoằng Trú, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Hoa Nhi đang học quy củ, Tình Nhi bàng thính..."

"A?" Hoằng Trú ngẩn ngơ, lập tức phản ứng, tiếp tục hỏi: "Cái kia... Hoàng ngạch nương, Tình Nhi đã như vậy, Hoa Nhi này có thể dạy sao?"

Thái hậu nhẹ nhàng cắn điểm tâm, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi cảm thấy Tình Nhi nhìn qua thế nào?"

"Nhìn qua tuyệt đối tri thư đạt lý, tiểu thư khuê các." Hoằng Trú suy nghĩ một hồi, tiếp tục nói, "Bất quá đầu óc như lạc đà chạy nhảy không ngừng trên đại thảo nguyên."

Thái hậu rút khóe miệng, nhìn Hoằng Trú: "Ngươi dĩ nhiên so nàng với lạc đà!!"

Hoằng Trú hi hi cười: "Hoàng ngạch nương, ta không phải..."

Thái hậu nhấp một ngụm trà, khôi phục bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: "Tối thiểu lạc đà đáng yêu hơn nàng..."

Hoằng Trú bĩu môi, hoàng ngạch nương, ý ngài là nàng còn không bằng lạc đà...

"Bề ngoài tốt là được..." Thái hậu buông ly trà, tiếp tục nói, "Ai gia yêu cầu không cao, chỉ cần giống phúc tấn của Thạc quận vương..."

Hoằng Trú vừa nghe rút, giống vị phúc tấn hồng hạnh xuất tường, đội nón xanh cho lão công nhà mình kia?! Hoàng ngạch nương ngài là khen nàng hay sỉ nàng?!

Hoằng Trú định hỏi, đã thấy thái hậu nhìn xa, yếu ớt tới câu: "Sau đó nhìn nhà ai không vừa mắt, gả qua..."

Hoằng Trú: "..."

Mà chỗ Tình Nhi và Tử Vi đâu, từ ngày hoàng thượng hạ chỉ, tứ danh Tử Vi là "Hoa", Tử Vi giam mình trong phòng một ngày, lặng lẽ rơi lệ, nương, Tử Vi, Tử Vi, hài âm đại biểu hoàng gia này, bị phụ thân lau đi, phụ thân không thích ta, hắn không muốn nhận ta, lần nữa tứ ta danh... Ta ở đây một mình bơ vơ vô y nên làm thế nào...

Khi Tử Vi hối hận, cửa phòng bị gõ vang, một giọng nữ ôn nhu êm tai vang lên: "Hoa cách cách, có sao?"

Tử Vi vội vã lau khô nước mắt, bước nhanh về phía cửa phòng: "Có, có việc gì sao..."

Cửa phòng mở, Tử Vi sững sờ, ngoài cửa đứng một vị thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp, mang ôn nhu, nhẹ nhàng mở miệng: "Hoa cách cách, ta là Tình Nhi phủ Du thân vương."

Tử Vi ngốc, lập tức phản ứng: "Ngươi là Tình cách cách?"

Tình Nhi vẫn cười ôn nhu nói: "Còn gọi cái gì Tình cách cách, sau này ngươi là muội muội ta, sửa gọi ta tỷ tỷ."

Tử Vi vội vã nhường chỗ: "Cái kia... Tình... tỷ tỷ, mời vào."

Tình Nhi ôn nhu cười, không từ chối, vào phòng.

"Đoạn thời gian trước, ta biết ngươi sẽ tới, cao hứng không được, phòng này, là ta tỉ mỉ bố trí, ngươi thấy thích sao?" Tình Nhi quy củ ngồi xuống hỏi.

Tử Vi kinh ngạc, Tình Nhi nàng là thân vương cách cách cao cao tại thượng, dĩ nhiên nguyện ý tiếp nhận nàng không quan hệ, còn bảo vệ nàng như vậy, Tử Vi nghĩ, vành mắt lại đỏ: "Ta, ta không biết nên cảm ơn ngươi thế nào, ta..."

"Được rồi," Tình Nhi cầm khăn, nhẹ nhàng lau nước mắt Tử Vi, "Sau này chúng ta là người một nhà, không cần xa lạ như vậy."

Tử Vi ngẩng đầu nhìn Tình Nhi: "Ngươi, ngươi không ghét bỏ ta?"

Tình Nhi dừng lại, tiếp tục nói: "Ta vẫn chờ mong ngươi tới, ngươi là người kiên cường thiện lương cỡ nào. Ta vẫn hy vọng có muội muội như ngươi, phẩm chất cao quý, ánh mắt thiện lương, bộ dáng ôn nhu như nước, từng tí của ngươi cọ rửa lòng ta, biển người mờ mịt, ta đợi, số phận đưa ngươi tới, ta từ đáy lòng cảm ơn trời xanh, có muội muội như ngươi..."

Tử Vi nhìn Tình Nhi vành mắt càng đỏ, những ngày này sợ hãi, khẩn trương, bất an, đều biến mất, Tử Vi thấp đầu nhào vào lòng Tình Nhi khóc lớn...

Mà mật thám Niêm Can Xử trên nóc nhà, rất bình tĩnh viết: "Đêm trăng thanh gió mát, giữa biển người mờ mịt, Hoa cách cách và Tình cách cách gặp nhau như số phận!!"

...

Trời đẹp hoa muốn nở

Ngự Thư Phòng

Nắng vàng xuyên qua cửa sổ, rải trên mặt đất, cho Ngự Thư Phòng an tĩnh, nhiễm một tầng quang huy, Lam Linh ngồi trên long ỷ chậm rãi lật mật báo, nửa ngày, thanh âm lãnh đạm vang lên: "Rất tốt, tiếp tục giám thị."

"Dạ." Tổng lĩnh Niêm Can Xử quỳ phía dưới chậm rãi lui ra.

Ngự Thư Phòng quay về an tĩnh, Lam Linh tiện tay ném mật báo sang bên, buồn chán ngã ra, khép hờ mắt, tựa nghỉ ngơi, Cao Vô Dung thấy hoàng thượng như vậy, chậm rãi tới gần, khẽ nói: "Khải bẩm hoàng thượng, hôm nay là Thượng Thư Phòng Kỷ đại nhân khảo giáo các vị a ca, hoàng thượng muốn đi xem sao?"

Qua một hồi, Lam Linh thờ ơ nói: "Vậy đi xem đi."

Thượng Thư Phòng

Kỷ Hiểu Lam khuôn mặt nghiêm túc đứng trước, Lam Linh tùy ý ngồi ở chủ vị, các vị a ca an tĩnh, Lam Linh tùy ý quét qua, ừ... Lớn rất nghiêm túc nhận chân, nhỏ lại lo sợ bất an, biểu hiện bình thường... Ngoại trừ một người... Ngũ a ca Vĩnh Kỳ...

Lam Linh hơi nhướng mày, nhìn Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ này đầu ngẩng cao, dùng khóe mắt nhìn a ca khác, là định làm gì...

"Vĩnh Kỳ." Lam Linh nhìn như quan tâm mở miệng, "Có phải trời rất nóng, ngươi bị chảy máu mũi, ngẩng cao như vậy, máu sẽ chảy ngược vào hầu, vẫn là tuyên thái y đi."

Lam Linh nói xong, mọi người ở Thượng Thư Phòng chằm chằm... mũi Ngũ a ca... Thì ra Ngũ a ca bình thường ngẩng cao đầu như vậy, là vì hay bị chảy máu mũi...

Ngũ a ca Vĩnh Kỳ nghe lời Lam Linh, trực tiếp sững sờ, đợi hắn phản ứng, phát hiện mọi người sáng quắc chằm chằm mũi hắn, mở miệng định nói hắn không chảy máu, đột nhiên ngẫm lại, hoàng a mã là chỉ... sắc mặt tái nhợt, lập tức cúi đầu...

Lam Linh không nhìn Vĩnh Kỳ, chỉ là nhàn nhạt nói với Kỷ Hiểu Lam: "Bắt đầu đi."

"Dạ."

Thời gian chậm rãi trôi qua, các a ca đều được khảo giáo, Kỷ Hiểu Lam sờ râu, gật đầu, quay người nhìn Lam Linh: "Hoàng thượng, thần đã khảo giáo xong, mời hoàng thượng định đoạt."

Lam Linh nhàn nhạt nhìn các vị a ca, chậm rãi mở miệng: "Quân là gì?"

Các vị a ca nhìn nhau, lại nhìn Lam Linh, sững sờ, vấn đề này của hoàng a mã... Mọi người cúi đầu liều mạng nghĩ, phải biểu hiện vừa đúng, cũng phải cẩn thận đừng chạm vào cái gì không nên... Bọn họ cảm thấy áp lực thật lớn...

Lam Linh nhìn các vị a ca đau khổ, hơi gợi lên khóe miệng, bưng trà uống một hơi.

Mà Kỷ Hiểu Lam thấy Lam Linh cười, rút, hoàng thượng, ác thú vị này của ngài đâu ra... Đúng rồi, Hòa thân vương là đệ đệ của hoàng thượng, quả nhiên không phải người một nhà không vào một cửa sao...

Khi Kỷ Hiểu Lam vớ va vớ vẩn, đột nhiên một giọng nam vang lên: "Hồi hoàng a mã, nhi thần đã có."

Lam Linh nhìn Ngũ a ca Vĩnh Kỳ đứng dậy, đột nhiên rất muốn nói: "Mấy tháng?"

... ... ...

Lam Linh đầu mặc dù nghĩ, cũng lập tức hoàn hồn, ngoài mặt nhàn nhạt, nhìn không ra gì, "Nói đi."

Vĩnh Kỳ rất đắc ý nhìn a ca khác, đặc biệt Thập Nhị a ca, nhướng mày, một bộ kiêu ngạo dào dạt, bắt đầu blablablablabla...

Nói một hồi, Lam Linh không kiên nhẫn, lạnh lùng đánh gãy: "Được rồi, trẫm hỏi là cách nhìn của ngươi, ngươi cầm một đống lời trên sách của tiền nhân đến lấy lệ trẫm sao?!"

Ngự Thư Phòng đột nhiên an tĩnh, Kỷ Hiểu Lam lập tức phản ứng quỳ xuống, "Hoàng thượng bớt giận!!"

Mọi người thấy Kỷ Hiểu Lam quỳ, cũng vội vã làm theo, chỉ có Ngũ a ca ngây ngốc đứng đó, như bị sét đánh.

Ngự Thư Phòng nhất thời an tĩnh quỷ dị, như chỉ còn tiếng hít thở, Lam Linh lạnh nhạt nhìn Ngũ a ca Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ mới phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch "Ùm" một tiếng quỳ xuống.

Lam Linh lạnh nhạt nhìn, chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói: "Xem ra Ngũ a ca đã thuộc lòng sách vở, sau này không cần tới Thượng Thư Phòng, ngoan ngoãn ở A Ca Sở đi!"

Nói xong, Lam Linh quay người đi, thật đáng ghét, hắn khó được hứng thú tới Thượng Thư Phòng, dĩ nhiên gặp phải Vĩnh Kỳ, Tiểu Thập Nhất, Thập Nhị đọc thuộc lòng còn có thể tha thứ, ngươi mấy tuổi, so với Tiểu Thập Nhất, Thập Nhị...

Khi Lam Linh chậm rì rì dạo Ngự Hoa Viên, hậu cung đã truyền khắp "Ngũ a ca tức đi hoàng thượng" các loại câu chuyện...

Mà chỗ Tử Vi đâu, khi Tử Vi khôi phục từ thiện lương cao quý của Tình Nhi, cuối cùng nhớ tới Tiểu Yến Tử...

"Tình tỷ tỷ... muội muội có một việc khẩn cầu..." Tử Vi cắn môi, nàng mới sống cùng Tình tỷ tỷ, đột nhiên cầu Tình tỷ tỷ giúp, có phải rất không tốt, nhưng nàng quản không được nhiều như vậy, Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử nàng nguy ở sớm tối...

Tình Nhi ôn nhu cười: "Hoa Nhi, chúng ta là người một nhà, có việc gì nói đi."

Tử Vi cay đắng nhìn Tình Nhi, nói ra sự việc, đương nhiên là phiên bản chính phủ Hòa thân vương Hoằng Trú sửa lại, đổi Tiểu Yến Tử giúp nàng tìm phụ, thành giúp nàng giải oan, Tử Vi nghĩ đến khuôn mặt lãnh khốc của Hòa thân vương, không khỏi run lên, phụ thân của nàng chán ghét nàng, thúc thúc của nàng cũng chán ghét, uy hiếp, cảnh cáo nàng, nàng không thể nói ra chân tướng hại mọi người...

Tình Nhi nhìn Tử Vi run lên, cho rằng nàng sợ hãi, vỗ nhẹ, "Không sao, hiện tại ngươi ở đây, đã không có kẻ xấu."

Tử Vi cảm kích nhìn Tình Nhi: "Tình tỷ tỷ, ngươi có thể giúp ta sao?"

Tình Nhi cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Nào có đáng gì, nói không chắc Tiểu Yến Tử sớm được thả ra, đã tốt rồi, nghe ngươi nói như vậy, ta cũng muốn gặp vị Tiểu Yến Tử thần kỳ kia."

Trên mặt Tử Vi hiện ra nụ cười: "Tình tỷ tỷ, ngươi thật tốt, ngươi như thái dương, khiến ta cảm thấy ấm áp!"

Tình Nhi cũng lộ ra nụ cười, dịu dàng nói: "Cho nên, ta là Tình Nhi, ngươi là Hoa Nhi, hoa chỉ nở rộ dưới ánh mặt trời..."

Trong phòng, hai người nhìn nhau mà cười...

Mà mật thám Niêm Can Xử vẫn trên nóc nhà, rất bình tĩnh viết nhật ký: "Ngày X tháng X năm Càn Long X, Hoa cách cách nở rộ dưới ánh nắng của Tình cách cách..."

...

Mục tiêu của thái hậu

Khi Tử Vi và Tình Nhi cười đến hài lòng, Tình Nhi như đột nhiên nhớ tới gì, nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái: "Ta nhớ ra rồi, Hòa thân vương ở viên, chúng ta đi hỏi hắn xem."

"Hòa thân vương?" Tử Vi kỳ quái nhìn Tình Nhi.

Tình Nhi ôn nhu cười: "Hòa thân vương là vương gia nổi tiếng hoang đường, nhưng hắn cũng là thân đệ đệ của hoàng thượng, quyền lợi rất lớn, chúng ta tìm hắn giúp, Tiểu Yến Tử sẽ không thành vấn đề."

Mắt Tử Vi bật sáng, thân đệ đệ của hoàng thượng... Đó là thân thúc thúc của nàng sao... Hắn sẽ biết nàng đi... Hắn sẽ giúp đi...

Tử Vi vừa nghĩ ngợi lung tung, vừa theo Tình Nhi tới hồ ở viên...

Hòa thân vương Hoằng Trú đang cùng thái hậu thiên nam hải bắc loạn kéo, Ngọc ma ma bên cạnh thái hậu nhẹ nhàng tới nói: "Khải bẩm thái hậu, Hòa thân vương, Hoa cách cách và Tình cách cách cầu kiến."

Thái hậu hơi nhíu mày: "Các nàng có nói việc gì sao?"

"Hai vị cách cách nói tới thỉnh an Hòa thân vương."

Thái hậu châm chọc cười, thổi trà: "Thật là buồn cười, Hòa thân vương tới nhiều ngày như vậy, thế nào không thấy các nàng thỉnh an, hôm nay đột nhiên xum xoe."

Hòa thân vương Hoằng Trú nhướng mày nói: "Nhi tử phỏng chừng các nàng có việc cầu nhi tử, mà còn không liên quan hậu viện, chỉ liên quan triều đình, mới chuyên môn tới thỉnh an."

"Truyền!" Thái hậu mím môi, nói tiếp, "Hừ, hậu cung không được can chính, ai gia muốn xem các nàng định làm gì!"

Một hồi, từ ngoài cửa vào hai đại cô nương duyên dáng yêu kiều, Hoằng Trú mị mắt quan sát, lại nhìn thái hậu "Hai người này xem ra rất tiểu thư khuê các."

Thái hậu liếc Hoằng Trú "Tri nhân tri diện bất tri tâm!"

"Thỉnh an thái hậu nương nương, Hòa thân vương."

"Thỉnh an thái hậu nương nương, Hòa thân vương."

"Ừ, đứng lên đi." Thái hậu chậm rãi nhấp một ngụm trà, tiếp tục: "Hôm nay các ngươi thế nào không dạo viên, chạy tới chỗ ai gia?"

Tử Vi sửng sốt không biết nên nói thế nào, Tình Nhi lập tức phản ứng, cười nói: "Hôm nay nghe nói Hòa thân vương đại nhân tới viên, chúng ta thân là tiểu bối, xem có thể may mắn bồi thái hậu, Hòa thân vương dạo viên, phụng dưỡng bên cạnh không."

Yêu~~~ Hòa thân vương hứng thú chằm chằm Tình Nhi trái ngắm phải nhìn, nếu không phải mấy ngày trước thấy chân diện mục động kinh của Tình Nhi, hắn khẳng định cho rằng nàng là tiểu thư khuê các tiến thối hữu độ, nghe xem hôm nay mới biết bản vương tới, giũ sạch tội danh, rõ ràng có việc cầu, lại như chuyên môn tới phụng dưỡng thái hậu...

Hòa thân vương lấy ánh mắt sùng bái nhìn thái hậu "Ngài thật lợi hại~~"

Thái hậu nâng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoằng Trú "Không cần sùng bái ai gia, ai gia là truyền thuyết!"

"Khái khái," Hoằng Trú vờ ho hai cái, mở miệng hỏi thái hậu, "Hoàng ngạch nương, ngài muốn đi ngắm hoa sao, đám hoa từ Tây Dương tới sắp nở."

Thái hậu duỗi tay, Hoằng Trú lập tức đỡ: "Cũng tốt, bãi giá."

Đám người thái hậu Hoằng Trú hạo hạo đãng đãng đi ngắm hoa, Tình Nhi thấy, lập tức kéo Tử Vi đuổi kịp.

Tử Vi có chút thấp thỏm bất an hỏi: "Tình tỷ tỷ... Chúng ta lúc nào có thể hỏi..."

Tình Nhi khẽ cười, trấn an Tử Vi: "Chờ một chút, yên tâm, có ta."

"Ừ."

Một ngày trôi qua, thái hậu và Hoằng Trú trước ngắm hoa, sau nghe kịch, rồi chèo thuyền, lại gặp mệnh phụ, bận chân không chạm đất, Tử Vi và Tình Nhi mấy lần muốn mở miệng đều bị thái hậu Hoằng Trú coi thường, cuối cùng buổi tối, thái hậu nhìn Tình Nhi và Tử Vi, lại nhìn Hoằng Trú, chậm rãi nói: "Nếu đã tới, vậy lưu lại dùng bữa đi."

"Tạ thái hậu ban cho." Tình Nhi Tử Vi vội vã hành lễ.

Khi ăn, thái hậu và Hoằng Trú không nói một câu, Tử Vi, Tình Nhi cũng không dám nói gì, bữa cơm kết thúc dưới bầu không khí khó hiểu.

"Được rồi." Thái hậu chậm rãi đứng dậy, "Hôm nay Tình Nhi Hoa Nhi theo ai gia dạo chơi một ngày, các ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Tình Nhi nghe, lập tức hành lễ, "Thái hậu nương nương, Tình Nhi có việc muốn cầu."

"Nói đi." Thái hậu nhàn nhạt nói.

Tử Vi lập tức quỳ xuống, blablablabla nói việc Tiểu Yến Tử...

Thái hậu lãnh đạm nhìn Tình Nhi và Tử Vi, phất tay nói: "Việc này ai gia không quản được, Tiểu Yến Tử kia ở đại lao Hình bộ, thuộc về triều đình, hoàng thượng tự có định đoạt."

Tình Nhi lập tức nói: "Thái hậu nương nương ngài thiện lương nhân từ như vậy, Hòa thân vương..."

"Được rồi," Thái hậu lạnh lùng đánh gãy, mắt lóe lệ mang, hay cho Tình cách cách, cũng dám cầm nàng làm thương sử, nếu nàng mở miệng nói với Hoằng Trú, Hoằng Trú nhất định không thể cự tuyệt, xem ra Tình cách cách tuổi lớn, tâm cũng dã...

Hoằng Trú nhìn Tình Nhi, lại nhìn thái hậu không biểu tình, khẽ cười: "Tiểu Yến Tử ngươi nói, hoàng thượng sớm thả nàng, cho nàng một bút tiền, để nàng rời khỏi."

Tử Vi vừa nghe, sáng mắt: "Vậy ta có thể đi đại tạp viện gặp nàng sao?"

Hoằng Trú nghe, nhướng mày, không nói, thái hậu không biểu tình nói: "Thì ra hoàng cung là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."

Tử Vi sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: "Không, không phải, ta chỉ là muốn gặp Tiểu Yến, chúng ta từng nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nàng là tỷ muội của ta, ta chỉ là muốn thấy nàng bình an vô sự."

"Tỷ muội?" Thái hậu nhẹ nhàng xoay bộ móng tay, thờ ơ nói, "Dám có phúc cùng hưởng với cách cách, nàng có mấy cái mạng..."

Tử Vi lắc lư, suýt ngất...

Tình Nhi thấy Tử Vi khổ sở như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu, giúp nói: "Thái hậu nương nương, Hoa Nhi là thiện lương, Tiểu Yến Tử giúp nàng nhiều như vậy, nàng..."

"Được rồi," Thái hậu đứng dậy, nhàn nhạt nói với Tử Vi: "Ngươi muốn đi thì đi, bất quá không cần trở về, cách cách chạy loạn khắp nơi, không nhà nào cần."

Tử Vi nghe, cuối cùng chịu không nổi, lắc lư, té xỉu, Tình Nhi cực kỳ hoảng sợ, không ngừng gọi: "Hoa Nhi, Hoa Nhi, nhanh truyền thái y."

Mà Hoằng Trú đỡ thái hậu chậm rãi ra ngoài, thái hậu thấp giọng hỏi: "Con chim gì kia, hoàng thượng thật là buông tha?"

Hoằng Trú chớp mắt: "Nào có thể, dám xông bãi săn Mộc Lan, riêng cái này đã lấy cái mạng nhỏ của nàng, huống hồ nàng biết không nên biết..."

Thái hậu gật đầu, quả nhiên.

Hoằng Trú nhìn gà bay chó sủa càng ngày càng xa phía sau, đổi chủ đề: "Nói, Hoa Nhi này đã ngất mấy lần..."

Thái hậu nghe vui tươi hớn hở cười: "Đúng a, mấy câu đã ngất, lại nhu nhược, lại điềm đạm đáng yêu, ai gia chuẩn bị sau này khiến nàng một ngày ngất một lần, ha hả ha hả a~~~~"

Hoằng Trú: "..."

Mà song song, Ngự Thư Phòng, Lam Linh thấy một phần sổ con "A Lý Hòa Trác dẫn kỳ nữ lên kinh yết kiến!"

...

Cái gọi là vạn chúng chú mục

Ngự Thư Phòng, Cao Vô Dung lẳng lặng pha trà, trà hương thoang thoảng, Lam Linh dựa trên tháp, khẽ nhắm mắt, hưởng thụ nhàn nhã, cả Ngự Thư Phòng lộ ra bầu không khí an tĩnh tường hòa.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng nhỏ vụn truyền vào, bởi an an tĩnh tĩnh, tiếng nhỏ vụn này nhất thời lộ ra chói tai mười phần.

"Cẩu nô tài, dám ngăn bản a ca, nhanh đi thông báo, bản a ca tha ngươi một mạng..." Thanh âm mang khinh miệt mà quen thuộc.

"Ngũ a ca, hoàng thượng đang nghỉ ngơi, ngài một hồi hãy tới." Thanh âm đúng mức bất đắc dĩ.

"Bản a ca có việc gấp cầu kiến hoàng a mã, nhanh đi thông báo!!"

"Ngũ a ca, hoàng thượng thật..." Thị vệ phiền muộn, Ngũ a ca này thế nào luôn như vậy...

"Cao Vô Dung." Lam Linh tiếp tục nhắm mắt, bất động lãnh đạm phân phó, "Truyền!"

"Dạ." Cao Vô Dung cúi đầu chậm rãi lui ra.

Lam Linh nửa nằm trên tháp, nhắm mắt, y cảm thấy Ngũ a ca này rất đáng ghét, luôn nói có việc gấp, bất quá là tí việc lông gà vỏ tỏi, cái gì Tam a ca hôm nay không nhân từ, đánh nô tài của mình, cái gì Lục a ca cả ngày thi từ thư hoạ, chơi bời lêu lổng, cái gì Tiểu Thập Nhất thích vàng bạc chi vật, tục không chịu nổi... Thật là... Đầu óc có bệnh, người khác làm gì, liên quan Vĩnh Kỳ hắn sao, bản thân không phải ngày đêm cáo trạng, còn nói ai, thật là đáng ghét...

Bất quá, Lam Linh nhàn nhạt gợi lên khóe miệng, rất nhanh, Ngũ a ca này sẽ không lắc lư trước mắt y...

"Hoàng a mã, nhi thần có việc bẩm báo." Ngũ a ca nhìn như cung kính quỳ phía dưới.

Nửa ngày, Lam Linh cũng không gọi dậy, thừa dịp Vĩnh Kỳ còn ở trước mắt, để hắn quỳ nhiều chút...

Cao Vô Dung thấp đầu cung kính đứng, Ngũ a ca này, thế nào nhìn không rõ, mẫu thân hắn tuy rằng là Mãn Thanh quý nữ. Nhưng hoàng cung nhiều a ca như vậy, mà còn, quý nhất là Khôn Ninh Cung hoàng hậu, mặc dù Thập Nhị a ca nhỏ tuổi, bất quá hoàng thượng vẫn ở. Thế nào cũng không đến phiên hắn, hắn mỗi ngày một bộ cao cao tại thượng, tự cho là đúng... Chẳng qua, hoàng thượng nói này gọi tự kỷ...

"Hôm nay tới là cáo trạng ai?" Lam Linh nhàn nhạt hỏi.

"Này..." Ngũ a ca sắc mặt quẫn bách, khẽ cắn môi nói, "Hoàng a mã, Tắc Á công chúa điêu ngoa tùy hứng, tùy ý đánh chửi người, nhi thần đích xác không nguyện bồi nàng dạo chơi."

"Phải không." Lam Linh nhàn nhạt đáp, không nói, Tắc Á công chúa là Tây Tạng công chúa mấy ngày trước theo kỳ phụ lên kinh, mà nguyên nhân điêu ngoa tùy hứng, tùy ý đánh chửi người, Niêm Can Xử sớm trình lên, cái gì ác tục bán mình táng phụ, Tắc Á hảo tâm cho nàng tiền, nàng quấn chết Tắc Á không tha, Tắc Á thu nàng làm nô tỳ, nàng mỗi ngày một bộ bị khi dễ, Tắc Á tức giận hung hăng quất nàng một trận...

Bất quá, Lam Linh mở mắt, tự tiếu phi tiếu liếc Vĩnh Kỳ, y là cố ý để Vĩnh Kỳ đi bồi Tắc Á, cố ý để hắn thấy mấy ca ca của hắn đều nhận việc, riêng hắn cả ngày bồi nữ nhân, để hắn trong lòng khó chịu, mà Tắc Á là công chúa tôn quý nhất Tây Tạng, xử sự khác hẳn a ca không ra gì như hắn, sát phạt quả đoán, sớm muộn gì Vĩnh Kỳ cũng ôm một bụng oán khí, chạy tới cáo trạng, y có thể thuận tiện khiến Vĩnh Kỳ không phiền hắn được nữa.

Cao Vô Dung nhìn Lam Linh tự tiếu phi tiếu, lòng lộp bộp một tiếng, xem ra Ngũ a ca, xong rồi...

Khi đám người Tắc Á về Tây Tạng, Lam Linh song song hạ thánh chỉ: "Ngũ a ca Vĩnh Kỳ, trong lúc Tây Tạng sứ thần yết kiến, làm người thiện lương, nhân hậu, trẫm cực kỳ vui mừng, đặc biệt quá kế cho Khác bối tử, lấy biểu nhân ái."

Thánh chỉ vừa ra, hậu cung sôi trào, triều đình lại quỷ dị an tĩnh, đám người này nào không phải nhân tinh, khỏi đoán cũng biết, hoàng thượng phiền chán Ngũ a ca, đây là quăng đi đâu, mà còn quăng thật ác, bối tử này bất quá là tiểu tôn thất của Ái Tân Giác La, tước vị tôn thất tới bối tử đã không còn, Ngũ a ca qua nhà hắn, sau này cả cái tước vị cũng không có...

Hậu cung sôi trào một thời gian liền an tĩnh, Ngũ a ca? Đó là ai? Không liên quan các nàng, trước mắt các nàng có việc lớn phải làm, A Lý Hòa Trác dẫn nữ nhi như hoa như ngọc vào kinh!!!

Ngày A Lý Hòa Trác vào kinh, mười dặm cờ màu, vũ đạo dị vực lắc lư dọc đường, bách tính vây xem thưởng thức, mà Lam Linh chỉ là tùy ý đọc sách ở Dưỡng Tâm Điện, tiếp đãi A Lý Hòa Trác giao cho Tam a ca và Tứ a ca, y chỉ cần tham dự bãi yến buổi tối, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi~~~

Khi trời chiều chậm rãi chìm xuống, bên trong Tử Cấm Thành sáng như ban ngày, A Lý Hòa Trác cao hứng nói với Lam Linh: "Hoàng thượng giáng phúc thiên hạ, nay ta thấy được thiên nhan, vô thượng vinh hạnh."

Lam Linh nhàn nhạt cười, đáp lại: "A Lý Hòa Trác không cần đa lễ, tối nay không say không về."

"Ha ha, kính hoàng thượng!" A Lý Hòa Trác một tay nâng ly rượu, "Nguyện Đại Thanh hưng thịnh, giáng phúc thiên hạ!"

Lam Linh nhàn nhạt cười, nâng ly rượu, bên trong Tử Cấm Thành tường hòa náo nhiệt.

Giữa lúc yến hội tưng bừng, đột nhiên đài biểu diễn truyền đến tiếng trống, Lam Linh và các vị đại thần quay đầu nhìn về đài biểu diễn, chỉ thấy một đám nam tử tuổi trẻ lỏa nửa thân trên chạy lên đài, theo sau một nữ tử thân xuyên lụa trắng, mặt đeo lụa trắng như tiên tử, từ mọi người chúng tinh phủng nguyệt chậm rãi lên theo.

Mà lúc này Lam Linh nghe thanh âm nho nhỏ của Tiểu Thập Nhị, từ chỗ hoàng hậu truyền tới: "Hoàng ngạch nương, có nữ quỷ..."

Lam Linh hơi kéo khóe miệng, y cảm thấy kỳ quái, A Lý Hòa Trác dẫn nữ nhi thích bỏ trốn tới làm chi, thì ra đánh chủ ý này... Thật là vạn chúng chú mục...

Lam Linh hơi liếc A Lý Hòa Trác, phát hiện hắn đắc ý dào dạt, chậm rãi gợi lên khóe miệng, vạn chúng chú mục sao...

Một khúc kết thúc, mọi người an tĩnh, đám người Hòa thân vương Hoằng Trú, Phó Hằng, A Quế cúi đầu ăn, nói đùa, A Lý Hòa Trác đánh chủ ý gì, nữ nhi hắn lên đài bọn họ đã biết, nữ nhi bị các ngoại thần thấy hết muốn mê hoặc hoàng thượng?? Hiến nữ nhi múa cùng một đám lỏa nam cho hoàng thượng?? Bọn họ vẫn là đừng nhìn ăn cơm đi...

A Lý Hòa Trác nhìn yến hội an tĩnh, nhất thời không khỏi sinh tự hào, nhìn xem nữ nhi hắn mị lực lớn cỡ nào, mọi người đều bị mê hoặc, quên cả lên tiếng...

A Lý Hòa Trác nghĩ tới đây, lập tức quay đầu vui tươi hớn hở nói với Lam Linh: "Hoàng thượng, đây là tiểu nữ Hàm Hương, tiểu nữ khi sinh đã mang kỳ hương, mọi người đều nói, Hồi bộ quý nhân giáng sinh."

Lam Linh không nhìn Hàm Hương quỳ phía dưới, chỉ là nhìn A Lý Hòa Trác, nhàn nhạt hỏi: "Đã như vậy, con rể ngươi, trẫm thật muốn gặp."

"Con rể?" A Lý Hòa Trác sững sờ, "Hoàng thượng chỉ là?"

Lam Linh hơi nhướng mày, tiếp tục nói: "Trẫm nghe nói nữ nhi ngươi thích chơi bỏ trốn với con rể, đã bỏ trốn vô số lần, Hồi bộ các ngươi cũng rất phối hợp, nam tử có thể khiến nữ nhi quý nhân của ngươi gả cho, cả Hồi bộ đều bồi chơi, trẫm trái lại muốn gặp."

Lam Linh vừa dứt lời, vô số ánh mắt bắn trên người A Lý Hòa Trác và Hàm Hương, vạn chúng chú mục, A Lý Hòa Trác sắc mặt tái nhợt, Hàm Hương run rẩy, yến hội càng an tĩnh.

Mà Lam Linh chậm rãi cầm ly trà, ngâm khẽ một hơi, chậm rãi thở ra, vạn chúng chú mục thật tốt a...

...

Vây xem thần mã (thượng)

Tử Cấm Thành, Lam Linh vừa thờ ơ uống trà, vừa tùy ý quét quanh, ừ... Hoằng Trú thấp đầu, phồng má, là ăn cơm đi... Hoàng hậu rất bình tĩnh nhìn Thập Nhị a ca ăn... Các vị đại thần chỉ là an tĩnh nhìn A Lý Hòa Trác, các vị tần phi hậu cung cũng sắc mặt như thường...

"Hoàng, hoàng thượng." Một tiếng kêu gọi tâm tư Lam Linh về, A Lý Hòa Trác nuốt nước bọt, nhìn như bình thường ép ra mặt cười, "Hoàng thượng, cái kia, tiểu nữ nàng chưa xuất giá..."

"Chưa xuất giá?" Cao Vô Dung nhìn ánh mắt Lam Linh mở miệng, "A Lý Hòa Trác các hạ, sớm nghe Hàm Hương công chúa năm nay đã hai mươi tám, dĩ nhiên chưa xuất giá, là thân bệnh hiểm nghèo, hay các hạ không nguyện để phò mã ra, mà cố ý khi quân..."

A Lý Hòa Trác nghe, dọa nhảy, trong lòng không gì sánh được lo lắng, nếu như kiên trì Hàm Hương chưa xuất giá, là bản thân Hàm Hương có bệnh, hiến nữ nhân có bệnh cho hoàng thượng, hắn mấy cái đầu cũng không đủ chém, nếu như nói có phò mã, vừa rồi hắn nói là khi quân... Vẫn là mấy cái đầu cũng không đủ chém... A Lý Hòa Trác thật sâu ưu buồn...

Lam Linh nhìn sắc mặt A Lý Hòa Trác hơi kéo khóe miệng, chậm rãi mở miệng: "A Lý Hòa Trác đã đường xa mà tới, dạo chơi một phen hãy về, hiện tại yến hội đang vui, có việc nói sau."

A Lý Hòa Trác nghe câu trước, thở ra, nghe sau câu, mặt đều tái, muốn để sau tính sổ?! Quyền lực sinh sát bọn họ nắm giữ trong tay hoàng thượng, hoàng thượng hiện tại tính sổ, để sau tính sổ cái gì, phải xem tâm tình... Tiên lễ hậu binh cái gì... A Lý Hòa Trác thật sâu ưu buồn...

Lam Linh quay đầu nhẹ nhàng phất tay, yến hội lạnh xuống lập tức náo nhiệt, mọi người như không xảy ra gì tiếp tục uống rượu...

Sau yến hội, doanh người Hồi

A Lý Hòa Trác ngồi trên ghế một tay chống đầu, nhíu mày, việc tốt hôm nay tính toán, thế nào đột nhiên không đúng, hắn phải nghĩ rõ, là đâu ra vấn đề... Hàm Hương mỹ danh lan xa, hắn cao điệu dẫn nàng vào kinh, kinh thành nên biết... Mục đích yến hội hôm nay là để mỹ danh của Hàm Hương, danh phù kỳ thực, hấp dẫn hoàng thượng... Nhưng hoàng thượng lại cho rằng Hàm Hương có hôn phu... Đúng rồi, vấn đề ở chỗ hôn phu... A Lý Hòa Trác hơi mị mắt, Mông Đan... Quả nhiên là viên đá chặn đường... Hàm Hương nhất định phải nhập cung, nếu như Hàm Hương không nhập cung, người thừa kế của hắn phải ở kinh thành làm con tin... Người thừa kế không thể lưu ở đây, nữ nhi sao, hắn có rất nhiều... Ai cũng không thể quấy rầy kế hoạch của hắn, Hàm Hương nếu như dám, vậy nữ nhi hắn sủng nhiều năm, bất quá là cái khí tử...

"Người đâu!" A Lý Hòa Trác mở mắt, hai mắt lóe sáng, Hàm Hương, ngươi cũng không muốn làm khí tử đi...

Sau một phen an bài A Lý Hòa Trác tự cho rằng cao minh, song song, Lam Linh thu được mật báo...

Ngự Thư Phòng

Ánh nến sáng sủa chiếu Ngự Thư Phòng sáng như ban ngày, Lam Linh chán chết một tay nâng đầu, một tay tự đánh cờ, tổng lĩnh mật thám đã lui xuống, chỉ còn Cao Vô Dung mặt không biểu tình làm tranh tường...

Kỳ thực, Cao Vô Dung lúc này rất không lời, A Lý Hòa Trác thật là tới cầu hoà, không phải tới đá quán, trước không nói hiến một nữ nhi đã hai mươi tám còn thích bỏ trốn cho hoàng thượng, riêng là hoàng thượng hạ chỉ khâm điểm biên giới đại quan, biểu hiện ra ý, 'Dẫn người thừa kế của ngươi tới chỗ trẫm làm con tin, trẫm sẽ buông tha các ngươi, từ nay về sau quản lý biên cương không phải Hồi bộ các ngươi, là trẫm!' kẻ sáng suốt nhìn đã hiểu, A Lý Hòa Trác này còn định dùng nữ nhi thay thế nhi tử, cho rằng hoàng thượng là hôn quân sao, đơn giản bị mỹ sắc sở hoặc, ai, hoàng thượng hảo tâm biến đổi ngầm thu phục Hồi bộ, bị A Lý Hòa Trác trộn lẫn, không biết khai chiến lại không...

"Cao Vô Dung." Thanh âm lãnh đạm lại lười biếng của Lam Linh vang lên, "Đã A Lý Hòa Trác chưa nghỉ ngơi, gọi hắn tới Ngự Thư Phòng chơi cờ với trẫm, cầm đuốc soi đêm mà nói."

"Dạ." Cao Vô Dung chậm rãi rời khỏi Ngự Thư Phòng, xem ra hoàng thượng muốn xuống tay trước...

Ngày thứ hai, kinh thành phố lớn ngõ nhỏ truyền lưu, hoàng thượng đối Hồi bộ rất tốt, thậm chí khiến đầu hàng Hồi bộ vương bồi chơi cờ, thật là quân thần đồng nhạc, yêu dân như con...

Doanh người Hồi

Đại nhi tử A Lý Hòa Trác một mặt đắc ý vào chủ doanh, cười hì hì đối A Lý Hòa Trác thi lễ: "Phụ hãn, nhi tử nghe nói, hoàng thượng coi trọng phụ hãn như vậy, còn sợ hoàng thượng lưu lại tiểu đệ làm con tin sao..."

"Câm miệng!!!" A Lý Hòa Trác lớn tiếng đánh gãy, hung hăng trừng Đại nhi tử, nặng nề thở ra một hơi, mệt mỏi bất kham nói, "Xong rồi, sau này không có Hồi bộ vương... Đệ đệ ngươi bị làm con tin lưu ở đây..."

"Vì sao?" Đại nhi tử A Lý Hòa Trác sững sờ, "Lúc nào định ra?"

A Lý Hòa Trác thấp đầu, uể oải phất tay: "Tối qua... Cái gì quân dân đồng nhạc, cái gì yêu dân như con... Việc Hàm Hương bỏ trốn là mồi lửa... Bản vương lập rất nhiều điều ước, mới không khiến quân đội Đại Thanh tiếp tục tấn công... Lui xuống đi, bản vương muốn nghỉ ngơi..."

Đại nhi tử A Lý Hòa Trác nhíu mày, nhìn phụ thân như một đêm già hơn mười tuổi, trong lòng chua chát, xót tiếng nói: "Nhi tử xin cáo lui..."

"Phụ hãn, phụ hãn!" Đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nữ bi thương đánh gãy lời Đại vương tử, "Phụ hãn, ngài là thiện lương cao quý nhất, buông tha Mông Đan đi!"

Theo lời, ngoài doanh xông vào một nữ nhân, ánh lệ đầy mặt, lại vờ kiên cường cao quý hành lễ, nghẹn ngào tiếp tục nói, "Phụ hãn, ta nhất định nhập cung, bảo hộ nam nữ già trẻ Hồi bộ chúng ta, cầu ngài buông tha Mông Đan đi..."

Đại vương tử nhíu mày, nhìn Hàm Hương, lạnh lùng nói: "Người đâu, bịt miệng, kéo xuống, giam lại!!"

"Đại ca?!" Hàm Hương rất không thể tưởng tượng nổi mở to mắt, như không nghe rõ trừng Đại vương tử, "Phụ hãn... Ngô..."

Hàm Hương trợn tròn ngây ngẩn nhìn phụ hãn từ đầu đến đuôi không liếc nàng một lần, cùng Đại ca đột nhiên thay đổi, giãy dụa bị kéo xuống...

A Lý Hòa Trác nhắm mắt lẳng lặng dựa vào ghế, Hàm Hương a Hàm Hương... Ngươi nếu như không bỏ trốn quá nhiều thì tốt, hoàng thượng sẽ không lợi dụng việc này, tiến một bước làm khó dễ Hồi bộ... Hắn sai rồi, cho dù Hàm Hương có dị hương, khác hẳn mọi người, hắn cũng không nên dẫn loại nữ nhi này tới kinh thành... Thánh nữ, hắn có thể nâng một cái, cũng có thể nâng cái thứ hai...

Một tháng sau, A Lý Hòa Trác chào từ biệt, Lam Linh nghĩ một hồi, vung tay, hạ chỉ để Tam a ca, Tứ a ca tiễn đưa, thuận tiện phái tinh anh thị vệ, ngự tiền thị vệ, Tương Hoàng kỳ vân vân một đống người bảo hộ... Cao Vô Dung nhìn Lam Linh tâm tình rất tốt lật một phần mật báo, rút khóe miệng, Mông Đan thích bỏ trốn gì kia sắp tới kinh thành, hoàng thượng để đại bộ đội theo Tam a ca, Tứ a ca xem náo nhiệt... A Lý Hòa Trác, ngươi vốn chỉ mất áo lót, hiện tại da mặt cũng không còn...

...

Vây xem thần mã (hạ)

Kinh thành

Tam a ca và Tứ a ca cưỡi ngựa, chậm rãi đi, bách tính hai bên tưng bừng vây xem, thỉnh thoảng khe khẽ: "Nhìn, phía sau là cái gì thánh nữ, nghe nói trên người có dị hương..."

"Di, ta ngửi nửa ngày chỉ có thể ngửi được mùi rau thúi..."

"..."

Tứ a ca Vĩnh Thành ngồi trên ngựa rút khóe miệng, chậm rãi ruổi tới gần Tam a ca, chỉ thị vệ theo sau, thấp giọng hỏi: "Tam ca, ngươi nói Ngũ hoàng thúc để chúng ta dẫn một đống người như vậy làm gì?"

Tam a ca Vĩnh Chương vững mắt nhìn trước, mỉm cười, nhúc nhích khóe miệng: "Ngẫm lại yêu thích của Ngũ hoàng thúc, ngươi hiểu..."

Tứ a ca Vĩnh Thành nghe sáng mắt, gật đầu, thì ra có náo nhiệt xem...

Vùng ngoại ô, A Lý Hòa Trác xuống ngựa tới trước mặt hai vị a ca, hành lễ, cao giọng nói: "Cảm ơn hai vị a ca không nề vất vả tiễn chúng thần, chúng thần cảm động rơi nước mắt..."

A Lý Hòa Trác chưa dứt lời, viễn phương truyền đến tiếng rống kinh thiên: "Hàm Hương——"

"... Ai!!" A Lý Hòa Trác sửng sốt, trong lòng run lên, lửa giận không ngừng, "Bắt lại cho bản vương!!"

Mà Tam a ca Vĩnh Chương nhìn bụi mù cuồn cuộn từ xa nhíu mày, đối thị vệ phía sau phất tay, thị vệ lập tức bọc nửa cung tròn vây hai vị a ca lại, Tứ a ca Vĩnh Thành nhìn Tam ca nhà mình, lại nhìn thị vệ, cũng phất tay, lập tức có kẻ nâng hai cái ghế lên...

Vĩnh Thành kéo góc áo Tam ca, cười hắc hắc: "Tam ca, náo nhiệt tới rồi, chúng ta ngồi xuống xem."

Vĩnh Chương nhìn ghế, lại nhìn đệ đệ, nghe lời ngồi xuống, lập tức có kẻ dâng trà, Vĩnh Chương rút khóe miệng, thấp giọng hỏi đệ đệ: "Ngũ hoàng thúc thế nào chuẩn bị cả trà..."

Vĩnh Thành chớp mắt, cũng khẽ trả lời: "Đâu ra, là hoàng a mã để ta mang..."

Vĩnh Chương run tay, suýt nữa lật chén, lặng lẽ nhìn bụi mù, hắn thế nào có cảm giác "huynh hữu đệ thân" quỷ dị "Hoàng a mã và Ngũ hoàng thúc không thẹn là huynh đệ" "Không phải người một nhà không vào một cửa" đâu...

Đợi Vĩnh Chương và Vĩnh Thành nhàn nhã hàn huyên một hồi, bụi mù cũng tới, bất quá là tiểu đội mấy người, dẫn đầu là đại hán che mặt, giơ cao đại đao, miệng không ngừng quát: "Hàm Hương, đừng sợ, ta tới rồi——"

Vĩnh Thành chớp mắt, quay đầu hỏi Tam ca: "Vị thánh nữ phò mã này là... thổ phỉ??"

Vĩnh Chương bĩu môi, trả lời: "Xem chừng là vậy, sách sách, thì ra thánh nữ là áp trại phu nhân a~~"

"Hàm Hương, nhanh, đi theo ta, đây là cơ hội cuối cùng!!" Thổ phỉ cao giọng quát, vung đại đao, xông về phía cỗ kiệu của Hàm Hương.

"Không, Mông Đan." Hàm Hương lệ vươn đôi mắt, mông lung gọi về, "Không phải như vậy, chúng ta..."

"Không, Hàm Hương, ta hiểu ta hiểu!!" Đầu lĩnh thổ phỉ Mông Đan kích động đánh gãy Hàm Hương, "Ngươi đã quên sao, chàng là gió thiếp là cát, Hàm Hương!!"

"Ta nhớ, ta nhớ!" Hàm Hương cũng động tình lớn tiếng quát: "Mông Đan!"

"Tăng—— tăng—— sát—— sát——" Song song Hàm Hương thâm tình gọi Mông Đan, phía sau Vĩnh Chương Vĩnh Thành truyền đến một trận sục sôi... thập diện mai phục...

Vĩnh Thành rút khóe miệng, nhìn như bình tĩnh quay đầu liếc đám người thổi kèn đánh đàn phía sau, nghiêm túc nói với Vĩnh Chương "Là Ngũ hoàng thúc sai chúng ta dẫn theo..."

Vĩnh Chương gật đầu, liếc người của hoàng a mã bên cạnh, kẻ này vừa bay nhanh xem náo nhiệt, vừa cúi đầu múa bút thành văn, thấy Tam a ca Vĩnh Chương nhìn mình, nhe răng cười, nói: "Hoàng thượng khẩu dụ, ghi lại làm kịch bản mới cho các nương nương hậu cung~~"

Vĩnh Chương ngây ngẩn, lặng lẽ xoay người, ưu buồn nhìn vở kịch phía trước, hắn hiện tại có nên hợp với tình hình la một tiếng "Hay" không...

"Hàm Hương, nàng là gió ta là cát, quấn quít bên nhau đến tận chân trời!"

"Tăng tăng tăng tăng—— đang đang đang đang——"

"Mông Đan—— Sớm sớm chiều chiều, quản chi gió bụi chốn hồng trần——"

"Thùng thùng thùng thùng—— khanh khanh khanh khanh——"

Vĩnh Thành: "Hay, hay!!"

Vĩnh Chương: ... Ngươi cướp lời ta... -_-|||

...

Đây là kết cục, mọi người tin không?!

Xem xong vở kịch tâm lý gia đình bổng đánh uyên ướng khiến người rơi lệ của năm —— gió và cát, đoàn người tiễn A Lý Hòa Trác cười thỏa mãn, về nhà~~~

Tứ a ca Vĩnh Thành cưỡi ngựa, vừa cười híp mắt nhìn bách tính xung quanh, vừa tán gẫu với Tam a ca Vĩnh Chương: "Tam ca, A Lý Hòa Trác thật là người tốt~~~~"

"... Người tốt?" Vĩnh Chương nhướng lông mày, lòng nhảy dựng, vững mắt nhìn trước, "Ngươi muốn nói gì?"

"Hắn và nữ nhi con rể cho chúng ta xem bí văn không thể nói của vương thất, phiên bản đời thật." Tứ a ca Vĩnh Thành lại cong mắt, "Lần sau cầu hoàng a mã triệu hắn tới chơi nữa~~~"

Vĩnh Chương: "..."

Không lâu sau, nghe nói Hồi bộ xuất hiện thiên kỳ, giữa ngũ thải hà quang, thánh nữ mới thượng thiên tuyển chọn sinh ra, người người Hồi bộ quỳ lạy, lấy biểu tạ ơn... Thánh nữ khi ấy của Hồi bộ đâu, từ khi thánh nữ mới sinh ra không còn ai gặp nàng, có kẻ nói nàng vào Thiên Sơn, có kẻ nói nàng xuất giá, ai biết, mọi người chuyển ánh mắt về phía thánh nữ mới, hi vọng nàng có thể mang tới hạnh phúc cho cả bộ tộc, Hàm Hương dần dần bị lãng quên...

Dưỡng Tâm Điện

Lam Linh lười biếng dựa trên nhuyễn tháp, nhắm mắt nghe Niêm Can thị vệ mật báo, Cao Vô Dung chậm rãi tới, nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương có việc cầu kiến."

Lam Linh phất tay, đánh gãy Niêm Can thị vệ, chậm rãi mở mắt: "Tuyên đi."

"Dạ." Cao Vô Dung nhẹ nhàng lui ra.

"Hoàng thượng vạn phúc." Hoàng hậu Ô Lạp Na Lạp thị quy củ hành lễ, "Hoàng thượng, thần thiếp có việc hồi bẩm."

"Nói đi." Lam Linh nhẹ nhàng cầm bút lông sói trên ngự án, hơi cúi đầu lật xem tạp ký.

Ô Lạp Na Lạp thị nhíu mày, chậm rãi nói: "Vốn việc này, thần thiếp không nghĩ phiền hoàng thượng, bất quá... Thần thiếp muốn hỏi, hoàng thượng có tính toán gì với Tình cách cách và Hoa cách cách nhà Du thân vương..."

Lam Linh ngẩng đầu, nhướng mày, kỳ quái hỏi: "Hai cách cách kia không phải giao cho thái hậu sao, thế nào?"

"Hai vị cách cách đã tới tuổi xuất giá... Lại là Du thân vương chi hậu... Hoàng thượng có tính toán gì không... Thần thiếp mới tốt an bài..."

"Các nàng quan hệ thế nào?" Lam Linh không sao cả thuận miệng hỏi.

Nghe Lam Linh nghi vấn, Ô Lạp Na Lạp thị nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, "Các nàng quan hệ tốt đến Tiêu bất ly Mạnh, cùng ăn cùng vào, thứ nữ các nhà ước ao không ngớt."

"Úc?" Lam Linh gợi lên khóe miệng, rất có hứng thú quan sát Ô Lạp Na Lạp thị, lời không nói ra không phải là đích nữ các nhà rất khinh thường sao~~~~

"Việc này ngươi thương lượng với thái hậu rồi làm đi, chọn một cái ngạch phụ đích nữ thoả mãn," Lam Linh nhàn nhạt cười, tiếp tục nói, "Đã các nàng cảm tình tốt như vậy, thứ nữ kia coi như thử hôn cách cách cùng gả."

"Thần thiếp tuân chỉ." Ô Lạp Na Lạp thị mím môi, hơi phúc thân, "Thần thiếp xin cáo lui."

Lam Linh nhẹ nhàng gật đầu, nghiêng người liếc Cao Vô Dung đứng làm tranh tường, không nói gì, tiếp tục cúi đầu lật xem tạp ký.

Cao Vô Dung run lên, lập tức thu lại ý cười trên mặt, tiếp tục làm tranh tường, cười chết hắn, cảm tình tốt đến chia xẻ phu quân, cụng ly vì hữu nghị của Tình cách cách và Hoa cách cách~~ biểu đạt kính ý cho ngạch phụ Tình cách cách nhìn trúng~~~

Thái hậu biết tin, liếc trắng, Tình cách cách hi vọng gả cho ai, dù sao không phải chân hán tử dũng mãnh thiện chiến, mà ăn chơi trác táng biết hai câu thi, thích phong hoa tuyết nguyệt hãy tới mãnh liệt nữa đi!!

Vài năm sau, Ngự Thư Phòng

Lam Linh nghiêng dựa nhuyễn tháp, một tay cầm trái cây vào mùa, một tay chậm rãi khép sách, y ở đây chán rồi, Thần Ma đại chiến cái gì cũng đánh xong, vẫn là về Ma Giới, xem có việc vui gì mới, ánh mắt bật lóe, một giây sau, Lam Linh xuất hiện ở cung điện Ma Giới, thiên hạ kia thế nào sau khi y đi, y không rất lưu ý, tóm lại có kẻ quản lý, không loạn đi đâu, mà về hoàng vị, mấy cái a ca, đích tử cũng tốt, thứ tử cũng tốt, hoàng vị từ trước đến nay năng giả cư chi, ai leo lên cuối cùng, y không quan tâm.

Lam Linh chậm rãi dạo bước giữa hành lang đá vỏ chai, tinh thạch bên cạnh lóe lên, khuôn mặt hơi tiều tụy của Vũ Phong xuất hiện, "Đại nhân, ngài cuối cùng đã về, Thần Vương đại nhân bám riết không đi!!"

Lam Linh nhướng mày, "Dùng hồng lâm thạch ghi lại, sau đó giá cao bán cho Thần giới."

Vũ Phong ánh mắt bật sáng: "Đại nhân, thuộc hạ đợi câu này của ngài, tên đã nghĩ xong~~ 'Một ngày của Thần Vương 『kèm phiên bản tắm rửa』' ..."

"Ca ca~~~" Một giọng nam dương quang thanh thúy gọi đến bách chuyển thiên hồi, Vũ Phong bị đẩy ra, khuôn mặt nam nhân mỹ lệ xuất hiện trên tinh thạch "Ngươi cuối cùng đã về~~~"

Lam Linh nhíu mày, "Thật ồn", không đợi nam nhân nói xong, quả đoán tắt tinh thạch, nói, y lần sau đi đâu chơi?

...

h f��4



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro