Chương 69 : Thích Là Cái Gì 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy, tôi yêu anh ấy. Cả đời chỉ yêu anh ấy." Ngưng Lộ nhắm mắt lại. Sự cuồng loạn trong mắt anh khiến cho cô sợ. Yêu anh ấy? Cô đã không có tư cách này rồi, nhưng mà cô sẽ đem anh trân quý ở trong lòng cả đời. 

"Nếu như hắn biết em đã sớm không phải là Quan Ngưng Lộ năm đó, mà thật ra thì đã sớm khuất phục ở dưới thân thể của tôi, mặc tôi phô trương khả năng đem lại khoái lạc cho phụ nữ, em nói xem hắn có thể còn yêu em hay không? Có muốn tôi quay lại lúc chúng ta hoan ái gởi cho hắn hay không? Để cho hắn xem em ở dưới người tôi phóng đãng cỡ nào?" Bị cô nói cô yêu người con trai khác, sự tự tin tràn đầy của anh phút chốc phai mờ như mây bay tan tác, Sở Mạnh bây giờ khôi phục lại dáng vẻ người đàn ông vô tình, lãnh khốc; lời nói nói ra trong miệng đều là muốn tổn thương triệt để cô mới chịu bỏ qua. Cũng chỉ có như vậy, anh mới cảm giác mình không có ngu ngốc như vậy, anh là Sở Mạnh tràn đầy tự tin, không có gì mà Sở Mạnh anh không có được 

"Anh. . . . . ." Trong mắt đã ngấn nước mắt. Ngưng Lộ cũng biết, anh ta tại sao có thể là nói tốt như vậy? Mới vừa những thứ dịu dàng kia cũng chỉ là mặt ngoài anh ta dùng gạt người? Có phải muốn xem thử một chút phản ứng của cô hay không? Hoàn hảo bản thân cô không có ngây ngốc đi tin tưởng anh. Mà anh vẫn là người đàn ông hết sức vô sỉ đó, cho nên đem những thời khắc bọn họ ở chung một chỗ không thể chịu đựng kia kìm nén xuống. Sao lại có người đàn ông vô liêm sỉ như vậy? 

"Quan Ngưng Lộ, em không được quên, em bây giờ là vợ tôi. Lại dám miệng nói yêu người đàn ông khác sao? Lần sau nếu như còn để cho tôi nghe được, sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu! Có nghe hay không?" Cố ý không để ý đến nước mắt ướt dần khuôn mặt nhỏ nhắn, Sở Mạnh giữ chặt cằm của cô, trịnh trọng cảnh cáo. Nếu người ta đều không yêu thích anh, anh cần gì tự tìm mất mặt nữa? Loại chuyện mất mặt này sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa. Chẳng qua là, đời này cô cũng đừng muốn thoát khỏi anh, muốn cùng Sở Khương ở chung một chỗ? Ngay cả nằm mơ cũng không cần nghĩ tới. Lúc này Sở Mạnh không biết, có một ngày, là anh chủ động buông tay cô ra. 

Sở Mạnh hung hăng buông cô ra, tức giận đi trở về. Nhìn bóng dáng cao lớn của anh cứ đoạn tuyệt vậy mà đi, cảm giác đau lòng khiến cô không thở nổi. Ngưng Lộ ngồi xổm người xuống, vùi mặt ở trong đầu gối, đau khóc thành tiếng. Tại sao bọn họ phải chung đụng như vậy? Khó lắm mới được hòa bình thì lại bắt đầu chiến tranh mới. Là cô sai lầm rồi sao? Hay vẫn là anh sai? 

Anh sao có thể nỡ để cô cứ như vậy đi một mình trên đường? Anh rất quá đáng, thật sự rất quá đáng. Cô khóc đến thương tâm, khóc đến muốn thở không nổi, khóc đến mẹ Mặt Trăng cũng lặng lẽ trốn vào trong mây, không muốn nhìn lại. Cho đến tiếng thắng xe chói tai vang lên ở bên tai, Ngưng Lộ mới ngẩng đầu lên. 

Sở Mạnh có lúc thật hận mình không có tiền đồ, rõ ràng không nghĩ phải nhìn cô nữa, nhưng mà xe lại như có ý thức, lái đến bên người cô ngừng lại, sau đó thân thể của anh căn bản cũng không nghe đầu óc anh chỉ huy, đi thẳng tới trước mặt người phụ nữ đã khóc đến rối tinh rối mù. 

Khóc cái gì đây? Người nên khóc phải là anh chứ? Ít nhất trong lòng cô còn có người để cô yêu, mà anh đây thì sao? Lần đầu tiên động lòng với một người con gái lại bị cự tuyệt mạnh mẽ, hơn nữa người con gái đó lại là người vợ mà anh cưới về. Thật là buồn cười! Quan Ngưng Lộ, kiếp trước tôi nợ gì em sao? 

"Anh không phải là đi rồi sao? Còn trở về làm gì?" Ngưng Lộ cũng không biết, lúc này giọng nói của mình có bao nhiêu phần làm nũng? 

"Khóc đến xấu như vậy, em cho rằng tôi thích xem?" Sở Mạnh ở trước mặt cô ngồi xổm xuống. 

"Anh có thể lựa chọn không nhìn." Anh ta, người này thật sự là miệng không lưu một chút đức, dám nói cô xấu xí? 

"Nếu như không phải là trong bụng em có con tôi, tôi mới mặc kệ em!" Sở Mạnh ở trong lòng thở dài, ôm lấy cô. 

Thì ra chỉ vì con, Ngưng Lộ mặc anh ôm cô đi trở về trong xe, không lên tiếng nói chuyện nữa. Đúng vậy, cô hiện tại mang thai con anh! Cô hiểu, thì ra là những thay đổi tối nay là vì con! Hoàn toàn không phải là tình cảm trong tưởng tượng của cô. Haiz, Quan Ngưng Lộ, lúc nào thì mày trở nên hồ đồ vậy? Cho dù anh thật sự có tình cảm với cô cũng là bởi vì cô là mẹ của con anh. 

Hiểu đến điều này, lòng cô chợt trĩu nặng, cực kỳ khó chịu. 

***** 

Trong sương phòng VIP câu lạc bộ tư nhân cao cấp Dạ Mị, ba người đàn ông xuất sắc không đồng nhất lại giống nhau đang nhàn nhã uống rượu. 

"Này, Mạnh, làm gì cả buổi tối đều không nói chuyện? Cái này là tụ tập cậu nói sao?" Tống Tử Tự tao nhã cầm ly rượu trong suốt nghi ngờ, trong đêm sắc rượu vàng nhẹ nhàng đung đưa. Haha, người đòi tụ tập là cậu ta, nhưng mà người trong đầu buồn bực, uống rượu cũng lại là cậu ta, nếu như muốn một mình lẳng lặng thưởng thức cần gì kéo hai bóng đèn lớn tới đây? Anh phát hiện kể từ hắn kết hôn về sau càng ngày càng kỳ quái. 

Sau khi uống một hơi cạn sạch ly rượu, Sở Mạnh lại rót một chén, vẫn không nhìn về phía ánh mắt dò xét của hai vị bạn tốt. Anh không biết phải nói gì, cũng không biết phải nói như thế nào. Sau khi trở về nhà từ đêm hôm đó, phiền não trong lòng anh vẫn không ngừng lại, về đến nhà thấy biểu tình lãnh đạm của cô sẽ làm anh càng thêm phiền lòng; cho nên tối nay sau khi tan việc, anh dứt khoát đem hai bạn tốt kéo đi ra ngoài uống rượu với nhau. Nhưng phiền muộn trong lòng càng đè nén càng nặng trĩu, lại không biết mở miệng như thế nào. 

"A Chính, cậu xem hắn xảy ra chuyện gì?" Thấy Sở Mạnh không để ý tới mình, Tống Tử Tự nghiêng đầu đưa tay đụng cánh tay Giang Doãn Chính một cái. Có điều, hỏi là hỏi thôi, Tống Tử Tự cũng không cho là A Chính sẽ cho anh đáp án anh muốn. A Chính, cái người này cái gì cũng tốt, chính là sẽ không nhìn sắc mặt, nhất định chỉ có thể làm người khai đao (Người trợ giúp) sau lưng của người thành công. Haha, nếu như A Chính biết anh đem truyền thuyết trong giới tài chính và kinh tế ra nói ở bên ngoài là một kẻ sớm nắng chiều mưa, kiêm cố vấn quản lý tài sản của đông đảo quý tộc, nhà giàu có đầu tư, liên tục bị nói xấu bị mọi người biến thành Thánh kinh để nghiên cứu "Thao bàn Quỷ Thủ" nói thành kẻ bất tài, vô dụng thì không biết sẽ có cảm tưởng gì? Haha. . . . . . 

"Cậu ta không nói làm sao tôi biết?" Một thân nhàn nhã gần như có thể nói là lôi thôi Giang Doãn Chính tựa vào trên ghế sa lon, dùng một ánh mắt ngu ngốc nhìn Tống Tử Tự. Trong ba người bọn họ, Mạnh luôn luôn là người không dễ dàng lộ tâm tình ra ngoài nhất, thời điểm ở trường học cũng đã như vậy, những năm này trải qua tinh phong huyết vũ chốn thương trường, thách thức càng ngày càng tăng. Anh đối với nghiên cứu những con số, đồ thị kia cảm thấy hứng thú, còn đối với nghiên cứu người thì không muốn. 

"A Chính, sao cậu lại có dáng vẻ chết thế này? Hắn không nói thì cậu không hỏi à?" Tống Tử Tự để cái ly trong tay xuống, nhích lại gần. 

"Cậu không phải là đã hỏi qua sao?" Giang Doãn Chính trợn mắt nhìn thẳng. Cậu ta cho là Tống Tử Tự cũng hỏi không ra mà tới anh có thể hỏi được sao? 

"Này, có phải là anh em không vậy?" Tống Tử Tự thừa dịp anh một không chú ý, ôm cổ của anh. 

"Có anh em như cậu sao?" Giang Doãn Chính liền kéo tay Tống Tử Tự ra, đánh giá công phu bác sĩ Tống: cần phải tăng cường, hình như đã giảm đi không ít. 

"A Chính, vui đùa một chút thôi mà làm gì nặng tay như vậy?" Tống Tử Tự khẽ gọi ra tiếng. Xem ra anh thật sự là bỏ bê quá lâu, ngay cả trước kia ít nhất có thể đánh ngang tay A Chính thì giờ cũng có thể thoải mái mà chế ngự anh. 

"Các người nháo đủ chưa?" Người đàn ông vẫn luôn không lên tiếng rốt cuộc khi bọn họ kêu la ầm ĩ cũng tỉnh táo ra tiếng. Sở Mạnh vò tóc của mình, đầu giống như có chút hôn mê. Anh đã uống bao nhiêu rượu rồi? 

"Không có! Làm sao anh lại nghĩ như vậy?" Ngưng Lộ mặt đỏ lên, không dám nhìn Tống Tử Tự. Trời ạ, anh ấy sao có thể hỏi vấn đề này? Muốn cô trả lời thế nào đây? Giữa bọn họ không cãi nhau cũng không ầm ĩ mà? Lần trước từ Sở gia trở về, giữa bọn họ vẫn là như vậy, chẳng qua là anh sẽ không ép buộc làm chuyện thân mật kia nữa. Hơn nữa, anh ngược lại mỗi ngày đều có về nhà, lúc sớm một chút thì vừa kịp bảy giờ cơm tối, chậm thì cô đã ngủ trước. Nhưng mà điểm duy nhất không thay đổi chính là anh ấy nhất định sẽ ôm cô ngủ. Có lúc nửa đêm cô tỉnh lại, cảm giác được anh luôn nhìn cô trầm lắng, nhưng cô không dám mở mắt ra, cho nên chỉ có thể lựa chọn giả bộ ngủ. 

"Các người không có gây gổ, sao Mạnh sẽ không vui như vậy? Uống nhiều rượu như vậy tôi xem ngày mai hắn phải tự chịu thôi." Tống Tử Tự còn chưa cam tâm buông tha, hỏi tiếp. 

"Em không biết." Anh ta không vui cũng sẽ không nói cho cô biết, mà cô cũng không muốn cùng trao đổi sâu như vậy. Giữa bọn họ cố gắng giữ vững loại quan hệ trước mắt này là tốt rồi! Nhiều khi cô sợ mình khống chế không được. Nếu như là chuyện công ty cô càng không giúp được rồi. Hơn nữa, cô cùng anh ở chung một chỗ lâu như vậy, hình như anh luôn tức giận vậy. 

"A Tự, đã trễ thế này chúng ta cũng nên đi về!" Thấy bộ dạng cô gái nhỏ không biết làm gì, A Chính mở miệng gọi Tống Tử Tự lại. Tật xấu muốn truy hỏi đến cùng của cậu ta lại tới rồi đây! 

"A Chính, nếu không cậu đi trước? Mình giúp Ngưng Lộ giải quyết cái tên sâu rượu này! Cho hắn uống xong giải rượu thuốc đã. Tôi sợ hắn sau đó nổi điên, lúc đó còn có thể đánh cho hắn vài phát." Làm bác sĩ tốt như thế này đây, muốn nói cái gì đều được. Có điều, hôm nay anh thật là cái gì cũng không mang đến, căn bản là ăn nói lung tung muốn kiếm cớ ở lại dò nhiều tin tức hơn. Anh thật là có tố chất chó con làm, tại sao phải chạy đi làm bác sĩ đây? Khiến làng giải trí lại tổn thất một nhân tài ưu tú. 

"Được rồi, cậu từ từ chăm sóc hắn đi! Tạm biệt!" Giang Doãn Chính cũng không muốn để ý nhiều đến cậu ta, muốn nán bao lâu thì lại nán bấy lâu, tốt nhất ở lại đến sáng sớm ngày mai, bởi vì mới vừa rồi cậu ta là ngồi xe của anh tới, đã trễ thế này hắn muốn gọi taxi cũng khó. 

Cho đến ngoài cửa truyền đến âm thanh của thím Trương: "Giang tiên sinh, ngài phải về sao?" Sau đó câu trả lời Giang Doãn Chính khiến Tống Tử Tự lập tức trở về thần trí: "Đúng vậy, mới vừa rồi xe không có đỗ vào bãi đậu xe." Mặc dù trễ như thế có lẽ sẽ không bị chặn đường, nhưng mà vì về muộn thì anh không bị ảnh hưởng, anh nhanh lái xe chút đi! 

"Thật xin lỗi, Ngưng Lộ, chồng em em tự chăm sóc đi! Anh phải đi! A Chính, chờ tôi với!" Tống Tử Tự kêu thảm chạy đi. Mẹ nó, đáng chết A Chính, biết rất rõ ràng anh không có lái xe tới đây còn không nhắc nhở anh, thật quá vô tình. 

"Này, bác sĩ Tống, sao đi vội vã như vậy?" Thím Trương bưng canh giải rượu đi vào, liền nhìn đến bác sĩ Tống chạy như gió ra cửa. Đã trễ thế này có chuyện gì vội vã như vậy? 

Không tới một phút, trong phòng lại trở về đêm yên tĩnh. 

Ngưng Lộ cùng thím Trương, hai người hợp lực thật vất vả đem chén kia canh rót vào trong miệng của anh, mệt mỏi đến thở dốc. Gần đây, thể lực cô giống như càng lúc càng kém, ngủ cũng càng ngày càng nhiều. Cũng may, mặc dù anh đã ngủ, nhưng cuối cùng cũng phối hợp với họ đem canh uống hết. 

"Thiếu phu nhân, không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Thím Trương cầm chén đi ra ngoài vẫn không quên nhắc nhở cô. 

Đã trễ như vậy, người nằm trên giường đầy mùi rượu, sao cô ngủ được đây? Ngưng Lộ đứng ở bên giường nhìn anh. 

Sở Mạnh lật người kéo quần áo, đại khái là mặc quần áo ngủ được không thoải mái. Aiz, thế nhưng bản thân mềm lòng, đi vào phòng tắm đem khăn lông ướt ra, sau đó ngồi ở bên giường, một tay nhẹ nhàng cởi nút áo anh ra, giúp anh đem áo sơ mi đã vo thành một nắm mở ra, một thân thể đàn ông cường tráng, khỏe mạnh hiện ra ở trước mặt cô, khiến tai cô nóng lên. Không sao, anh ta đã ngủ rồi, Ngưng Lộ an ủi mình. 

Khăn lông ấm áp từ trên mặt anh lau thẳng xuống dưới, cho đến nơi dưới bụng đó, Ngưng Lộ mặt vừa đỏ, tay cũng dừng lại. Mặc dù bọn họ đã có quan hệ thân mật như vậy, cô vẫn là không có thói quen giúp anh cởi quần, thôi, phía dưới bỏ bớt đi. 

Cất khăn lông xong trở lại bên giường, người đàn ông kia vậy mà lật người nằm ngủ thiếp đi. Anh nằm sấp lại vừa đúng để cho cô có thể thuận lợi đem áo sơ mi của anh cởi ra, nhắm hai mắt lại , làm người tốt đến cùng đi! Ngưng Lộ đem đôi tay chuyển qua nơi dây lưng, cắn răng sờ soạng nửa ngày mới đem dây lưng đánh móc mở ra, nhưng mà bởi vì tư thế nằm sấp ngủ khiến Ngưng Lộ thế nào cũng kéo không xuống cái quần, người kia nặng vậy, cô làm sao có thể di chuyển được anh? 

"Giơ một cái chân có được hay không?" Ngưng Lộ nửa quỳ ở trên giường quay đầu nhẹ nhàng nói chuyện với anh. Cô cho là anh không nghe được, kết quả là sau 2 giây anh lật người lại thật, hai chân thon dài cũng nhấc lên. Ngưng Lộ quỳ gối giữa hai chân của anh, lùi về phía sau một chút xíu, kéo quần anh ra. 

Sau khi uống canh giải rượu, Sở Mạnh khôi phục một chút ý thức, mở mắt ra thấy chính là cô gái nhỏ quỳ gối giữa đùi hắn cùng với bộ dạng cô hăng hái chiến đấu với chiếc quần của anh, tư thế mập mờ như vậy khiến cho thân thể của anh ở chỗ nào đó bành trướng ra. Nhưng mà anh lại không dám hành động thiếu suy nghĩ chỉ sợ dọa cô, nhưng thân thể phản ứng anh không cách nào khống chế. 

Nếu nguyện ý chăm sóc anh, vậy anh có thể cho là thật ra thì cô không chán ghét anh như anh nghĩ hay không? 

"Anh chẳng khác gì cầm thú!" Ngưng Lộ thật vất vả đem quần của anh kéo xuống, chuẩn bị kéo chăn qua đắp cho anh, vậy mà thấy cái không nên thấy trên người anh. Ai! Người đàn ông này xem ra thật sự là cầm thú, uống say còn có phản ứng. Ngưng Lộ đỏ mặt đem quần anh trực tiếp ném xuống đất. 

Cô tối nay hay là đi ngủ trên sofa đi! Cô không chịu nổi mùi rượu của anh. Bò đến đầu giường, tay mới vừa chạm phải cái gối, còn chưa kịp kéo đi, một lực đạo nặng nề đã đem kéo cô nằm xuống. 

"Không cần đi. Nằm với tôi!" Là âm thanh sột soạt của anh . Nghe vào tai mà lại giống như đứa trẻ đang làm nũng. Anh ta như vậy khiến Ngưng Lộ không hạ được quyết tâm, cho nên mặc anh từ phía sau lưng ôm cô. 

Thân thể Ngưng Lộ cứng đờ không dám động đậy, chỉ sợ tên cầm thú sau lưng kia lại phát thú tính. Cho đến tiếng hít thở đều đều nhàn nhạt của anh truyền tới bên tai, mệt mỏi một buổi tối Ngưng Lộ rốt cuộc không chống nổi thụy thần viếng thăm trầm trầm đã ngủ. 

Cô không biết, sau khi cô ngủ, người đàn ông phía sau lại đột nhiên chống thân thể lên, cả buổi tối nhìn dung nhan cô khi ngủ, cho đến mặt trời ló dạng rồi mới đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro