Chương 70 : Người Đàn Ông Thỏa Hiệp 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngưng Lộ tỉnh táo lại, còn chưa mở mắt thì thân thể ấm áp sau lưng cùng bàn tay giữ thật chặt eo cô khiến cho tim cô đập rộn lên: hôm nay sao anh ta còn chưa rời khỏi giường? Đã lâu như vậy từ lúc bọn họ kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên họ cùng nhau tỉnh lại mà còn nằm trên giường. Bình thường anh dậy sớm so với cô để đến công ty, hiện tại mấy giờ rồi? Chẳng lẽ là cô tỉnh dậy sớm?

Ngưng Lộ nghĩ nhẹ nhàng chuyển động thân thể, sau đó lấy ra tay của anh, ai ngờ người phía sau lại ôm chặt hơn.

"Tôi muốn dậy!" Ngưng Lộ mở mắt.

"Không cần, ngủ thêm chút đi." Thanh âm của anh vừa tỉnh ngủ nên có khàn đục. Anh trời sáng rồi mới ngủ hay sao? Khó được hôm nay không cần đi công ty sớm như vậy sẽ có chút lí do để ỷ lại.

"Tôi hôm nay phải đi bệnh viện làm kiểm tra." Anh ta sao vậy? Bình thường chưa bao giờ là người ỷ lại vào giường mà không muốn tỉnh dậy. Nhưng là đã hẹn Bác sĩ Tống 10 giờ đến bệnh viện, đến trễ sẽ không tốt.

"Lát nữa tôi đưa em đi. Ngủ cùng tôi chút nữa." Sở Mạnh kéo cô không để cho cô đi, người chưa có tỉnh táo lại, hôn nhẹ ở gáy nhạy cảm của cô rồi tràn ra, cảm giác ẩm ướt cùng nóng hổi khiến Ngưng Lộ chỉ muốn nhanh đẩy ra anh một chút.

"Tôi đã hẹn xong thời gian rồi!" Ngưng Lộ không muốn cùng anh nằm xuống, người đàn ông này tùy thời tùy chỗ cũng có thể động dục.

"Vậy thì quay lại hôn tôi một cái sẽ để em đi." Người đàn ông sau lưng vừa dừng gặm cắn da thịt mịn màng của cô vừa hàm hồ nói.

"Không muốn, miệng anh có vị rượu." Ngưng Lộ cự tuyệt. Mặc dù trải qua một buổi tối, mùi rượu đã tiêu được không ít, nhưng cô chính là không muốn nghe lời của anh.

"Em là lựa chọn quay lại hay là lựa chọn cùng tôi ở trên giường một ngày?" Quả nhiên chó vẫn là không đổi được ăn sau khi tỉnh rượu anh ta lại bắt đầu tiết mục con sói xám ức hiếp cô bé quàng khăn đỏ đây mà.

Nếu không bằng lòng nữa sẽ phải chịu uất ức, Ngưng Lộ vẫn là quay lại, còn chưa kịp mở miệng. Cái miệng nhỏ hồng hào đã bị anh quấn lấy.

Anh giống như là phát giận, nặng nề mút lấy môi của cô, đầu lưỡi cũng đưa vào trong cái miệng nhỏ của cô khắp nơi loạn khuấy, cảm giác được đầu lưỡi cô lùi bước đột nhiên cuốn lấy nó, buộc cô nuốt nước bọt của anh, lại đem lưỡi của cô kéo vào bên trong môi của mình, cắn, cảm giác vừa đau vừa tê truyền khắp toàn thân, người đàn ông đáng chết muốn cắn đứt đầu lưỡi của cô hay sao? Đau đến sắc mặt cô cũng tái nhợt nhưng không có can đảm cắn anh nữa. Chỉ sợ anh phát điên rồi làm ra chuyện làm cho người ta căm phẫn thôi. Sau khi anh tức giận sẽ có kết quả gì, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Hôn trả lại tôi!" Tình dục dâng trào nhanh như thế, khiến anh hoàn toàn chìm đắm, anh hiện tại chỉ muốn mình dùng sức vùi sâu vào trong cơ thể cô, nhưng mà không được! Bởi vì người đàn ông không thỏa mãn dục vọng, mở miệng yêu cầu cô. Nếu trong lòng của cô, anh làm cái gì đều là không đúng, vậy anh cứ phạm lỗi như cô mong muốn đi! Dù sao chỉ cần anh không buông tay, cô vĩnh viễn cũng không thoát khỏi năm ngón tay anh.

"Tôi sẽ không!" Gương mặt đã nóng đến có thể chiên trứng rồi, rõ ràng là cự tuyệt nhưng mà nghe lại như là làm nũng, yêu kiều như thế, mềm mại như thế, trong tròng mắt đã một mảnh sáng rỡ như nước. Như vậy cô khiến anh sao ngừng tay đây? Làm sao buông thả đây?

"Tôi dạy cho em!" Lần nữa cúi đầu, mút lấy cái miệng đã sưng đỏ không chịu nổi kia. Thế nào hôn cũng không đủ, nhưng chỉ có thể là như vậy.

Loại này giống như đau khổ dằn vặt anh cho đến khi cảm thấy thỏa mãn mới thả ngườiđã sắp thở không nổi kia, kéo áo ngủ đã mở rộng ra của cô: "Dậy được rồi." Sau đó coi như không thấy mặt cô, miễn cưỡng chỉ mặc một cái quần nhỏ hướng phòng tắm đi.

Đưa tay lau miệng vừa đau vừa tê của mình, Ngưng Lộ đột nhiên cảm thấy vô cùng oan ức. Anh tại sao luôn bắt nạt cô như vậy? Anh ta bên ngoài không phải là còn có nhiều người phụ nữ khác sao? Sao không tìm đến cửa các nàng? Hết lần này tới lần khác chính là thích trêu chọc cô! Cô tin tưởng những người phụ nữ phía ngoài nhất định sẽ không cự tuyệt như cô, cần gì cầm nhiệt tới dán mặt cô? Cầu hoan không được lại thẹn quá hóa giận. Anh ta thật sự rất đáng ghét!

Giống như là càng nghĩ càng thấyuất ức, nước mắt như trân châu một chuỗi lại một chuỗi chảy xuống lại quên mất phải đưa tay lau đi. Nước mắt óng ánh trong suốt nhỏ xuống trên cái gối trắng như tuyết, từng giọt từng giọt thấm vào bên trong vải, ướt thành một mảng.

Ở trong phòng tắm ra, thần thái Sở Mạnh sáng láng đi ra ngoài, còn chưa kịp đi thay quần áo liền nhìn thấy cô gái nhỏ đó nằm lỳ ở trên giường, mặt vùi vào trong gối nằm, bả vai mảnh khảnh thoáng run rẩy? Hình như là khóc? Ý thức được cô đang khóc, Sở Mạnh ném khăn lông lau tóc ướt trong tay xuống đi tới.

"Làm sao vậy?" Một tiếng so một tiếng đè nén nghẹn ngào khiến cho lòng anh cũng nhói lên. Không phải là hôn cái miệng nhỏ cô một chút thôi sao, có cần thiết khổ sở thành ra như vậy không? Hay thật sự là cô ghét anh đụng chạm? Cái ý nghĩ này mới thoáng hiện trong đầu óc, đau khổ đã lan tỏa hết ra trong lòng anh.

Đáp lại anh vẫn là bóng lưng không ngừng nhấp nhô của cô.

"Quan Ngưng Lộ, em nói chuyện đi! Rốt cuộc là sao?" Sự kiên nhẫn của anh nhanh chóng bị cô làm hao mòn hết.

Chờ đợi từ trước đến giờ không phải là chuyện mà Sở Mạnh anh làm, đôi tay cứng rắn đỡ cô dậy, quay lại mặt của cô. Nước mắt làm lem khuôn mặt nhỏ nhắn thật là làm cho người cực kỳ đau lòng, nhưng mà cặp mắt kia cũng là bướng bỉnh như vậy, thế nào cũng không chịu nhìn thẳng anh.

"Nói chuyện!" Anh ghét cái loại cảm giác mình không thể khống chế được đó.

"Tôi chán ghét anh!" Là lời cô muốn nói với anh. Bây giờ nói ra đã hài lòng chưa? Cô càng ghét hơn là anh mang theo mùi người đàn bà khác trở lại, nhưng mà cái này cô không thể cũng không muốn nói với anh. Về phần tại sao ghét, Ngưng Lộ không muốn đi truy cứu.

"Tôi hiểu rõ!" Tại sao trong giọng nói của anh giống như là đè nén khổ sở vậy? Ngưng Lộ nghĩ, nhất định là ảo giác của cô. Ở trên thân người đàn ông kia, vĩnh viễn không tìm được cái từ "khổ sở" này . Anh ta luôn cưỡng ép như vậy, muốn có được cái không có được. Làm sao có thể cái giọng nói mất mác tới vô cùng khổ sở kia đây?

"Biết thì buông tôi ra. Tôi muốn đứng dậy." Cắn môi, cô không muốn xem thái độ của anh.

"Tắm xong xuống dưới lầu ăn điểm tâm. Tôi chờ em!" Thở thật sâu một hơi, Sở Mạnh ép mình tỉnh táo lại buông tay ra. Bây giờ không phải là lúc cùng cô tranh hơn thua, cô là người phụ nữ có thai, tâm tình thay đổi là cực kỳ bình thường. Trong lòng anh không ngừng trấn an chính mình. "Nhịp tim, phát triển đều rất bình thường ." Bác sĩ Tống xé mấy tờ giấy lau đưa cho Ngưng Lộ, để cô lau chất keo trên bụng. Ai, đáng thương cho bác sĩ khoa phụ sản đức cao vọng trọng như bà lại phải làm cái loại chuyện khoa nhi này. Haiz! Đứa cháu trai của bà rốt cuộc có cái yếu điểm gì rơi vào người ta trong tay, lại nghe lời cái đứa Sở Mạnh đó như vậy.

"Cám ơn Bác sĩ Tống." Ngưng Lộ từ từ đứng dậy, bốn tháng có bầu chẳng qua là bụng nhô ra sơ sơ mà thôi, cử động của cô vẫn tương đối dễ dàng .

"Không khách khí. Nhưng là phải giữ vững tâm tình vui vẻ, Bảo Bảo mới có thể phát triển tốt tổng thể hơn." Bác sĩ Tống cởi cái bao tay duy nhất, tắt nguồn máy móc. Gian phòng kiểm tra này là đặc biệt vì các chính khách mà mở ra , dù sao cơ hội được dùng cũng ít. Cho nên Ngưng Lộ không cần phải cùng một đám đông ở bên ngoài xếp hàng chờ đợi.

Ngưng Lộ kéo xuống váy xuống, nhàn nhạt cười một tiếng. Tâm tình vui vẻ? Có lẽ phải như vậy! Nhưng mà không biết vì sao, kể từ sau khi mang thai, tâm tình của cô đặc biệt dễ dàng mất khống chế, hơn nữa luôn muốn khóc. Nếu như người người đàn ông kia còn luôn bức bách lời của cô sẽ làm uất ức trong lòng cô phóng đại đến ngàn vạn lần.

Trong khoảng thời gian này, Bảo Bảo đạp rõ ràng nhiều lên, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ, thời gian cố định như vậy cũng sẽ chào hỏi với mẹ, thậm chí có thời điểm buổi sáng sau khi cô rời giường nó cũng sẽ đạp. Cái loại cảm giác chân thật mà kỳ diệu đó khiến Ngưng Lộ lúc bắt đầu từ bài xích đến tiếp nhận đứa nhỏ, rồi đến hiện tại tựa hồ là lòng tràn đầy mong đợi. Một cái trứng nho nhỏ thụ tinh ở trong bụng của cô rồi từ từ lớn lên hình người khiến cho cô lòng của mềm nhũn ra. Đó cũng là con của cô! Cô không thể bởi vì thù hận của người lớn mà để cho nó không hạnh phúc, đây không phải là cái mà nó đáng phải nhận. Nhưng mà quan hệ bọn anh căng thẳng như vậy mà tùy thời cũng có thể đoạn tuyệt, cô làm như thế nào cho Bảo Bảo một hoàn cảnh sinh trưởng vui vẻ, thoải mái đây?

"Bảo Bảo, bé yêu của cô." Ngưng Lộ vuốt bụng nhỏ của mình đi theo phía sau Bác sĩ Tống.

"Bác sĩ Tống, như thế nào?" Vẫn canh giữ ở phía ngoài, Sở Mạnh nhìn thấy bọn họ ra ngoài, lo lắng hỏi.

"Tất cả đều bình thường. Có thời gian nên đi lại nhiều chút, phải giữ vững tâm tình vui vẻ. Cái người làm ba như cậu cần phải để tâm nhiều hơn. Tôi đi kê đơn thuốc bắc an thai dưỡng thần, cậu đi theo tôi." Bác sĩ Tống là số ít bác sĩ kết hợp tinh thông Đông y và Tây Y, bà kêu Sở Mạnh vào phòng bà.

"Mệt mỏi thì ngồi chỗ này chờ anh. Rất nhanh được không?" Sở Mạnh đưa tay vén những sợi tóc trước mặt cô ra phía sau.

"Vâng." Giọng điệu anh như vậy khiến cô muốn ngang ngược cũng không được.

*****

Tiêu Diệc San cầm tư liệu trinh thám mới vừa điều tra được, sau khi xem xong nặng nề nhét vào trên bàn làm việc. Nhanh nhẹn đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra, khiến phòng làm việc sáng sủa không ít.

Chỉ cần có tiền thì không có gì không tra ra được. Thì ra Quan Ngưng Lộ đang kết hôn với Sở Mạnh trước kia còn là bạn gái Sở Khương! Hừ, đây rốt cuộc họ đang diễn cái tuồng gì vậy? Đặc biệt là Quan gia cùng Sở Thành có nhiều năm quan hệ hợp tác, có phải là bởi vì quan hệ ba anh cùng Sở Thành cho nên bọn họ mới kết hôn hay không? Cái này trên báo cáo điều tra không có viết, có lẽ là không tra được mà thôi.

Nếu như là bởi vì cái lý do này mà bọn họ kết hôn thì đã đầy đủ. Nếu không cô thật sự là không nghĩ ra được Quan Ngưng Lộ rõ ràng cùng em trai Sở Mạnh lui tới nhiều năm như vậy lại đột nhiên thay đổi lại kết hôn cùng Sở Mạnh. Trước khi bọn họ kết hôn cũng không có cùng nhau xuất hiện sao? Về phần nguyên nhân Sở Mạnh kết hôn với cô lại là cái gì? Anh luôn luôn không phải là người dễ dàng bị uy hiếp, cám dỗ. Chẳng lẽ là có liên quan đến Sở Khương sao?

Bọn họ bên nhau không yên ổn, Sở Khương chắc chắn là chỗ mấu chốt nhất, nhưng cậu ta bây giờ đang ở Mĩ. Không sao, nếu đã tìm được chỗ mấu chốt, vậy chuyện kế tiếp chỉ cần làm là tốt rồi.

Đón ánh mặt trời chói chang, Tiêu Diệ San cười! Chỉ mong kế hoạch sớm thực hiện.

"Chị dâu, thật sự là chị!" Tiêu Diệc San kinh ngạc hô.

"Xin chào, Tiêu tiểu thư." Ngồi trên ghế dài, Ngưng Lộ ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Diệc San, mày khẽ nhăn lại. Sao tại bệnh viện cũng có thể đụng phải cô ta?

"Chị dâu, thế nào còn khách khí gọi em là Tiêu tiểu thư như thế? Gọi em Diệc San là được rồi." Tiêu Diệc San chủ động ngồi vào bên người Ngưng Lộ. Buổi sáng cô đến phòng làm việc của Sở Mạnh muốn tìm anh, kết quả thư kí Phương bảo hôm nay anh sẽ không đến công ty, có chuyện nên gọi điện thoại. Cô đoán anh nhất định là tới bệnh viện. Không nghĩ tới thật như cô dự đoán. Không phải là cô thật sự có khả năng biết trước, mà là bây giờ trinh thám thật quá lợi hại, ngay cả cô lúc nào thì muốn kiểm tra thời gian cũng tra ra được.

"Chị dâu, thế nào còn khách khí gọi em là Tiêu tiểu thư như thế? Gọi em Diệc San là được rồi." Tiêu Diệc San chủ động ngồi vào bên người Ngưng Lộ. Buổi sáng cô đến phòng làm việc của Sở Mạnh muốn tìm anh, kết quả thư kí Phương bảo hôm nay anh sẽ không đến công ty, có chuyện nên gọi điện thoại. Cô đoán anh nhất định là tới bệnh viện. Không nghĩ tới thật như cô dự đoán. Không phải là cô thật sự có khả năng biết trước, mà là bây giờ trinh thám thật quá lợi hại, ngay cả cô lúc nào thì muốn kiểm tra thời gian cũng tra ra được.

"Xin chào!" Ngưng Lộ cũng không muốn cùng cô ta nói chuyện nhiều, từ tốn nói tiếng "Xin chào" rồi không lại để ý cô ta nữa. Cô cùng cô ta không có quen thuộc đến mức kia, không phải sao? Hơn nữa đối với một người phụ nữ rõ ràng có bài xích với mình, cô thật sự là không thân thiện nổi, huống chi cô vẫn không phải là người như vậy. Về phần tại sao cô ta sẽ đến phòng khám bệnh khoa sản thì không liên quan đến cô.

"Bảo Bảo hiện tại lớn bao nhiêu rồi? Không phải là anh Mạnh cùng chị tới sao? Sao lại không thấy ảnh?" Tiêu Diệc San đưa cặp mắt nhanh nhẹn nhìn bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Nhưng mà nơi này người đến người đi bệnh viện, hơn nữa nhất định là có camera, cho nên anh trừ dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm cô đột nhiên xuất ở sau bụng nhỏ, cái gì cũng không thể làm. Có điều không sao, cô hôm nay tới là có mục đích khác.

"Bốn tháng rồi. Anh ấy đi lấy thuốc." Điển hình hỏi một câu, trả lời một câu. Cô đồng ý trả lời cô ta đã coi như là không phụ lòng cô ta rồi.

"Thật không khéo a! Không ngại em gọi chị là Ngưng Lộ chứ? Dù sao tuổi chị còn nhỏ hơn em, gọi chị dâu có chút ngượng ngùng." Tiêu Diệc San vẫn còn đang lôi kéo.

"Không sao."

"Điện thoại di động của em vừa đúng hết pin rồi, chị có thể cho em mượn dùng một chút không?" Tiêu Diệc San giơ giơ điện thoại trong tay lên đột nhiên hỏi. Đây mới là mục đích của cô hôm nay, thật sự là kỳ quái, bên kia vậy mà không tra được số điện thoại của cô ta? Mà cô lại không có cớ mượn điện thoại di động cá nhân của Sở Mạnh, bởi vì thời điểm bọn họ gặp mặt đều là ở công ty.

Ngưng Lộ không có dị nghị lấy từ trong túi xách ra điện thoại anh đặc biệt vì cô đặt hàng, nghe nói là điện thoại di động có bức xạ nhỏ nhất, thích hợp phụ nữ có thai sử dụng. Ngay cả mã số bên trong cũng là hợp với điện thoại di động. Dù thế nào đi nữa anh ấy nói cái gì là làm cái đó, phản đối cũng không có hiệu quả .

"Cám ơn. Em đến bên gọi." Tiêu Diệc San nhận lấy điện thoại di động đứng lên đi tới vài mét, bấm mình điện thoại một người khác ở trong nhà, cho đến xác định bên kia đã thông sau mới tắt máy.

"Thật ngại, không ai nhận." Lần nữa quay trở lại bên cạnh Ngưng Lộ ngồi xuống, Tiêu Diệc San đưa di động trả lại cho Ngưng Lộ.

Ngưng Lộ không nói gì, lẳng lặng để điện thoại trở về ở bọc nhỏ trong túi xách. Anh ta sao đi lâu như vậy? Nếu như có thể lựa chọn, cô thà bị ở chung một chỗ cùng Sở Mạnh cũng không cần cùng Tiêu Diệc San ngồi ở chỗ này mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ngưng Lộ, có một chuyện em rất ngạc nhiên, không biết chị có để ý em hỏi chị hay không?" Tiêu Diệc San quyết định thăm dò một chút ý tứ Ngưng Lộ.

"Cô nói đi!" Kéo khóa kéo miệng túi xách lên, Ngưng Lộ rũ mắt nhìn chằm chằm bọc nhỏ màu hồng hình KIT¬TY trên đó, cười đến thật vui vẻ.

"Chị với anh Mạnh quen biết nhau như thế nào? Em nhớ trước kia anh ấy cũng không có nói qua có bạn gái, chợt liền kết hôn!" Tiêu Diệc San vuốt ve tóc dài hơi xoăn của mình, giọng điệu giống như rất ung dung.

"Chúng tôi. . . . . ." Ngưng Lộ cứng đơ. Cô không nghĩ tới Tiêu Diệc San có thể hỏi cô như vậy? Nhưng mà, đây liên quan gì tới cô ta đây? Dùng danh nghĩa em họ tới quan tâm sao? Không hoàn toàn là vậy! Đây đã là người phụ nữ thứ hai hỏi cô như vậy. Người thứ nhất là Ngũ Thiên Nghien, nhưng lòng hiếu kỳ của cô ấy chiếm đa số một chút. Mà khẩu khí Tiêu Diệc San mặc dù nghe tựa như kiểu tán gẫu, nhưng Ngưng Lộ lại cảm giác được cô ta là có mục đích. Mục đích gì đây? Cô căn bản sẽ không cùng người khác nói chuyện giữa cô cùng Sở Mạnh, nó không liên quan đến người khác. Không cần dùng danh nghĩa quan tâm tới thăm dò lý lịch người khác, vậy sẽ làm cho người ta ghét. Cho nên, Ngưng Lộ không có ý định trả lời vấn đề vô lễ của cô ta.

"Thế nào, có cái gì không nói ra miệng được sao?" Tiêu Diệc San nhíu mày nói. Xem ra bọn họ kết hôn cũng không đơn giản như vậy? Cho nên mấy ngày nay cô phải ra khỏi nước một chuyến mới được.

"Diệc San, em muốn biết cái gì có thể mở miệng hỏi anh." Thanh âm lạnh lùng từ phía sau lưng truyền đến, khiến thân thể Tiêu Diệc San cũng run lên.

"Anh Mạnh, chúng ta chẳng qua là tùy tiện tán gẫu xuống. Đúng rồi, có chuyện em muốn nói với anh." Sở Mạnh tới lúc nào rồi? Anh nghe đến bao nhiêu đây? Tiêu Diệc San thay khuôn mặt tươi cười quen thuộc lôi kéo cánh tay Sở Mạnh.

"Tay của em!" Sở Mạnh cầm trong gói thuốc bắc phát ra mùi thuốc trong tay đứng ở nơi đó, không vui nhìn chằm chằm tay trên cánh tay mình.

"Người ta không phải cố ý nha, chẳng qua là thói quen lập tức không đổi được." Tiêu Diệc San không có một chút lúng túng buông tay ra. Có gì đặc biệt hơn người đâu.

"Làm sao em lại ở chỗ này? Có chuyện gì nói nhanh một chút." Sau khi tay của cô trên người Sở Mạnh lấy xuống ánh mắt chuyển sang Ngưng Lộ, đối với anh trở lại, đầu cô cũng không có ngẩng len, vẫn cứ ngồi lẳng lặng như vậy, giống như chung quanh hết thảy đều không liên quan đến cô. Anh đi lâu một chút, bởi vì mới vừa rồi lúc ở phòng thuốc lấy thuốc, A Tự từ trên lầu gọi một cú điện thoại cho anh, nói gần đây có người điều tra chuyện vợ anh. Thậm chí tra được tới bệnh viện, song người ủy thác còn không rõ ràng lắm, cho nên cậu ta nói anh cẩn thận một chút. Cuộc sống của cô cơ hồ không quan hệ với bên ngoài, còn có người muốn điều tra cô cái gì đây? Anh tin tưởng A Tự sẽ cho anh một đáp án hoàn mỹ.

"Hai ngày nữa em muốn trở về nước Pháp thăm mẹ một chút. Mẹ gần đây thân thể không được tốt, cho nên em đặc biệt trở lại đem theo chút thuốc bắc." Tiêu Diệc San chỉ chỉ túi bên tay. Làm chuyện gì cô đều là có chuẩn bị.

"Dì sao vậy?" Sở Mạnh nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại. Lần trước, lúc anh đến nước Pháp có xem qua dì, không phải khỏe lắm sao?

"Cũng không có chuyện lớn gì, có thể chẳng qua là hơi mệt mà thôi." Tiêu Diệc San ứng phó nói.

"Mệt mỏi?" Anh mỗi tháng chuyển sinh hoạt phí dưỡng lão đầy đủ cho bà, làm sao sẽ mệt mỏi đây?

"Mẹ gần đây mới vừa tham gia một hoạt động công ích ở địa phương, có thể không có thói quen cho nên. . . . . ." Tiêu Diệc San tiếp tục nói láo. Dù thế nào đi nữa anh sẽ không đi tra, cho dù có điều tra thật mẹ cũng sẽ giúp cô. Mẫu nữ liên tâm, mẹ làm sao sẽ không biết cô là nghĩ gì thế?

"Chuyện của công ty em bàn giao rõ ràng rồi đi đi!" Sở Mạnh đi qua ngồi xuống bên cạnh người Ngưng Lộ.

"Vậy em không quấy rầy hai người. Ngưng Lộ, gặp lại!" Tiêu Diệc San cầm túi xách trên ghế chân thành đi. Nguy hiểm thật, cũng may đã có sẵn lí do trước. Hiện tại muốn lừa gạt anh thật đúng không phải là chuyện dễ dàng.

"Cô ta nói em cái gì?" Sở Mạnh ôm chầm vai của cô, nhẹ nhàng hỏi.

"Không có gì. Mới nói hai câu anh đã trở lại rồi!" Ngưng Lộ cũng không muốn đem chuyện Tiêu Diệc San hỏi cô nói cho anh biết, có lẽ anh nghe cũng không chừng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro