Phần 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa nói xong di động Khổng Tiếu Ngâm liền vang lên, nói vài câu Khổng Tiếu Ngâm nhanh chóng cúp máy, xoay người nhìn Mạc Hàn nói “Tiểu lưu manh kia gọi điện nói, gặp nhau tại ngôi nhà gỗ phía sau công trình, lúc hai giờ chiều”

“Có thể tin được không? Có muốn mình cho thêm người theo không.” Mạc Hàn cẩn thận hỏi. Làm bất động sản thì hắc bạch lưỡng đạo ít nhiều cũng biết vài người, nói cách khác là làm ăn lớn thật đúng là không dễ dàng.

“Tiểu lưu manh nói lão đại bọn họ không có yêu cầu khác, chúng ta chỉ có thể tới vài người” Khổng Tiếu Ngâm nhìn Mạc Hàn cùng Trương Ngữ Cách nói.

“Tôi cũng đi” Đới Manh lớn tiếng nói. Làm sao để cho ba cô gái đi được, lỡ gặp phải chuyện gì thì sao? Lúc này Đới Manh không nghĩ tới, kỳ thật cô cũng là con gái mà.

“Em đi làm gì?” Mạc Hàn nhìn Đới Manh, biết Đới Manh vì lo lắng cho mình, nhưng nàng cũng lo cho Đới Manh.

“Em đi để bảo vệ chị.”

“Đến lúc đó không biết ai bảo vệ ai đâu” Trương Ngữ Cách nói xa xôi. Không hổ danh là mỹ nhân trí thức, không nói lời thô tục nhưng cũng ngay vấn đề, quanh co lòng vòng, cũng không ngại mệt.

“Tôi cũng đi.” Đột nhiên phát ra một câu, mọi người đều sửng sốt, không biết lời này là ai nói, mọi người nhìn nhau, rốt cục đem ánh mắt dừng trên người đang tích cực ngồi ăn rau, Tôn Nhuế!

“Cô đi theo làm tượng sáp sao?” Khổng Tiếu Ngâm không lưu tình chút nào châm chọc Tôn Nhuế.

Đúng mà, Tôn tổng chúng ta đi theo chỉ làm hình nộm, những lúc nguy hiểm thì sao có tác dụng được.

Rốt cục Tôn Nhuế lại thực rộng lượng nói “Nếu bọn họ đòi tiền, tôi có thể lập tức tính ra một chút phí, có thể tận lực giảm bớt tổn thất.”

Mạc Hàn cảm thấy tôn Nhuế nói cũng có đạo lý. Đới Manh cũng ầm ĩ nhất định phải đi, lý do đường hoàng là lo lắng cho Mạc Hàn. Cuối cùng Mạc Hàn chỉ có thể quyết định tất cả năm người cùng đi, nhiều người cùng đi vẫn tốt hơn, lỡ như có chuyện gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Ăn xong cơm chiều, Tôn Nhuế cùng Trương Ngữ Cách đều tự lái xe đi trở về, Khổng Tiếu Ngâm đạp chân ga để lại cho Đới Manh và Mạc Hàn một đám bụi. Mạc Hàn bất đắc dĩ lắc lắc đầu nhìn Đới Manh nói “Chị đưa em về”

“Câu này hẳn là em nên nói” Đới Manh nhìn Mạc Hàn.

“Em suy dinh dưỡng mà còn hạ huyết áp nữa”

Ngất, mình cũng không có yếu như vậy nha, rốt cục chịu thua Mạc Hàn, để Mạc Hàn đưa mình trở về.

Đới Manh vừa lấy chìa khóa mở cửa, định mời Mạc Hàn vào trong ngồi, còn chưa nói xong Mạc Hàn đã vô cùng tự nhiên đi vào. Mạc Hàn vừa vào cửa liền trợn tròn mắt, phòng khách chỉ có một cái bàn, một cái tủ lạnh.

“Ghế đâu?” Mạc Hàn kỳ quái hỏi, tại sao lại có bàn mà không có ghế.

“Ờ, ở trong phòng” Đới Manh vừa lấy nước khoáng, vừa nhìn Mạc Hàn nói “Phòng khách không có gì hết, chị vào trong phòng ngủ ngồi đi”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, chỉ thấy Mạc Hàn đỏ mặt chậm rãi đi vào phòng Đới Manh.

Đới Manh cảm thấy rất kỳ lạ, trời hôm nay đã chuyển lạnh, sao mặt Mạc Hàn hồng như vậy, trong nhà cũng không nóng nha. Thuận thế xoay người đem nước khoáng đổi thành nước đá.

Mạc Hàn đi vào phòng Đới Manh, trong phòng cũng không tốt hơn gì, chỉ có một cái giường, một cái ghế dựa, bàn làm việc và một cái máy tính, và một tủ quần áo đơn giản.

“Chị ngồi đi” Đới Manh đi vào phòng xem, Mạc Hàn còn đứng ở đó.

Trong lúc nhất thời Mạc Hàn không biết ngồi ở đâu, chiếc ghế duy nhất lại chất đầy quần áo.

Đới Manh ngượng ngùng gãi đầu, định chạy đi đem quần áo trên ghế toàn bộ nhét vào tủ, Mạc Hàn vội vàng nói “Không cần, chị ngồi trên giường là được” Nói xong liền đặt ʍôиɠ xuống ngồi.

Ngồi chưa vững liền cảm giác có gì đó cứng cứng, Mạc Hàn lấy tay gõ xuống ván giường, cau mày hỏi “Giường này chỉ có một tấm gỗ?”

“Uhm, khi vừa mới bắt đầu ngủ, em cũng không quen, nhưng một thời gian thì quen dần, quanh đây mà kiếm được căn phòng tốt thế này là may mắn lắm rồi” Đới Manh cười nói.

Mạc Hàn đau lòng nhìn Đới Manh, nghĩ rằng Đới Manh ở trong một căn phòng có điều kiện kém như vậy, thực sự không tốt cho bệnh tình, ngay cả người chăm sóc cũng không có.

“Đới Manh, dọn tới nhà chị đi” Mạc Hàn có chút ngượng ngùng mơ hồ nói.

“Cái gì?” Đới Manh mở lớn mắt nhìn Mạc Hàn.

Mạc Hàn bị Đới Manh nhìn chằm chằm, từ mặt hồng đến cổ, lẩm bẩm nói “Không nghe thì thôi”

“Chị muốn em dọn đến đó sống với chị sao?” Đới Manh không xác định hỏi.

“Em nghe rồi còn hỏi chị làm gì!” Mạc Hàn mặt đỏ lên không được tự nhiên nhìn Đới Manh nói.

Thấy Đới Manh không phản ứng, sửng sốt một chút, có điểm thất vọng hỏi “Không muốn sao?”

Đới Manh đột nhiên ngồi trước mặt Mạc Hàn, làm Mạc Hàn có chút hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, Đới Manh nói “Chị nhéo em một cái đi?”

Mạc Hàn kỳ quái nhìn Đới Manh, nghe theo Đới Manh nói nhéo vào hai má của Đới Manh.

“A! Đau quá.” Đới Manh một bên bụm mặt, một bên kêu lên.

“Là em bảo chị nhéo” Mạc Hàn vô tội buông hai tay ra.

“Em chỉ muốn xác định xem mình có nằm mơ hay không?”

“Vậy thì hiện tại? Hay đang nằm mơ?”

“Không, không phải, rất đau, em xác định là thật ” Đới Manh kích động nói.

“Vậy còn thất thần làm gì” Mạc Hàn xấu hổ nói.

“Yeah! em lập tức chuẩn bị”

Đới Manh hưng phấn lập tức đem đồ lúc trước mang theo bỏ vào ba lô, kéo khóa lại, đeo trêи lưng, đứng trước mặt Mạc Hàn, trước sau không vượt qua năm phút đồng hồ.

“Em thu thập xong hết rồi?” Mạc Hàn kinh ngạc nhìn Đới Manh.

“Đúng, không có gì nhiều chỉ có vài món quần áo, tất cả đồ này đều của chủ nhà ” Đới Manh không nề hà nói.

Mạc Hàn nghe Đới Manh nói như vậy, trong lòng từng trận chua xót, đau lòng nắm tay Đới Manh đi về nhà mình.

Về tới Mạc gia, Đới Manh liền khẩn cấp nhảy lên sô pha mềm mại nằm, thỏa mãn thở dài nói “Thật sự là thoải mái a”

“Thoải mái thì ở đây là được” Mạc Hàn cười ngồi bên cạnh Đới Manh.

“Như vậy sao được nha, em còn muốn đi làm”

“Chị cho em nghỉ ba ngày, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi”

“Không được, không được, công ty quy định xin phép thì trước tiên phải được phê duyệt, không phê duyệt mà tự tiện không đến làm, có thể coi là nghỉ việc không xin phép” Đới Manh nghiêm túc nói.

“Ờ?” Mạc Hàn nghiêng đầu nhìn Đới Manh khẽ cười nói “Vậy em muốn xin phép thế nào?”

“Uhm, xin phép một ngày báo quản lý phê chuẩn là được, hai ngày thì phải báo cáo tổng giám đốc phê chuẩn, ba ngày hoặc hơn ba ngày thì báo tổng tài phê chuẩn” Vẻ mặt Đới Manh đứng đắn ngâm nga điều lệ xin phép của công ty.

“Hiện tại chị lấy cương vị tổng tài phê chuẩn cho em nghỉ ba ngày”

“A” Đới Manh ngốc ra, quên Mạc Hàn chính là tổng tài đại nhân a.

Đới Manh ở phòng khách tắm rửa xong, vụng trộm chạy vào phòng Mạc Hàn, lại lặng lẽ leo lên giường, nằm ở trên giường nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy của vòi sen, làm cho Đới Manh miên man bất định.

Mạc Hàn tắm rửa xong, mặc áo ngủ, xoa xoa tóc từ phòng tắm đi ra, liền thấy Đới Manh nằm ngay đơ trên giường mình, nghĩ rằng: Người này thật đúng là không biết khách khí a, mình giúp em ấy đem phòng khách chuẩn bị tốt lắm lại không chịu ngủ, thừa lúc mình tắm, liền chạy qua đây ngủ.

Mạc Hàn một phen xốc chăn lên nhìn Đới Manh nói “Em ở trong này làm gì?”

Đới Manh nằm ở trên giường chơi xấu nói “Giường này thật êm, ngủ thoải mái”

“Giường trong phòng khách cũng giống y như cái này” Mạc Hàn không chút do dự nói.

Đới Manh thực không tình nguyện chậm rãi đứng lên, giống con chó nhỏ đi đến bên cạnh Mạc Hàn, ngửi được mùi thơm ngát sau khi Mạc Hàn tắm xong, nhất thời thất thần.

Mạc Hàn thấy Đới Manh ngồi ở trên giường, bả đầu dựa vào bên người nàng, giống con chó nhỏ ngửi ngửi mình, nhất thời mặt nóng như lửa đốt, nắm áo Đới Manh, nghĩ đem Đới Manh kéo xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro