Phần 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên áo đen nhìn Đới Manh, dùng chủy thủ đâm lại, Đới Manh bảo vệ Mạc Hàn, dùng thiết côn Hoắc Hãn Đình ném trêи mặt đất đỡ chủy thủ của hắn.

Tên áo đen không ngừng biến hóa chiêu thức đâm vào Đới Manh, bởi vì Đới Manh bị thương trêи tay trái, chỉ có thể dùng một bàn tay mệt mỏi ngăn cản tiến công của hắn, chính mình căn bản không có đường sống.

Hắn không ngừng chống lại công kích của Đới Manh, hắn thấy đánh với Đới Manh không phải là cách, nên liền hướng Mạc Hàn đâm tới.

Đới Manh vừa thấy hắn chạy tới chỗ Mạc Hàn, nhanh dùng thiết côn ném qua, trúng vào giữa lưng hắn, cả người nằm úp sấp trêи mặt đất, Đới Manh chạy nhanh chỗ Mạc Hàn nhìn nàng khẩn trương.

“Chị không sao, em có nặng lắm không?” Mạc Hàn nói.

“Em cũng không có việc gì”

“Bọn mày đều không có việc gì, tao đây sẽ không khách khí” Tên áo đen đột nhiên đứng lên tiến đến trước mặt Đới Manh và Mạc Hàn.

Đới Manh vừa thấy hắn liền sợ chủy thủ sẽ làm bị thương Mạc Hàn, dùng toàn bộ thân thể đánh về phía hắn, hắn thừa thế một đao đâm vào cơ thể Đới Manh.

Đới Manh dùng tay trái đang bị thương nắm lấy chủy thủ của hắn, tay phải dùng hết toàn lực đánh vào giữa tim hắn.

Tên áo đen bị Đới Manh đánh ngã ra đất không nhúc nhích.

“Không được……” Mạc Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt thét chói tai, Đới Manh bị đao đâm vào bụng, máu không cầm được tràn ra bên ngoài, Đới Manh đau đớn nằm trêи mặt đất, nhưng nghe Mạc Hàn hét lên Đới Manh dùng sức mở mắt nhìn Mạc Hàn, nhìn xem nàng có sao không.

Mạc Hàn chạy đến bên cạnh Đới Manh, một bên che miệng vết thương trêи người Đới Manh, một bên khóc kêu lên “Đới Manh, Manh không được có việc gì, Manh không được có việc gì ”

Mạc Hàn chỉ lo nhìn thương thế của Đới Manh, hoàn toàn không chú ý tới chuyện khác, Hoắc Hãn Đình đã tỉnh lại, lặng lẽ cầm lấy thiết côn từng bước một đi tới hai người.

“Yên tâm, em không sao, bị thương một chút không chết được, chảy chút máu thôi” Đới Manh bị trọng thương nhưng lại an ủi Mạc Hàn.

“Manh…… Manh đừng nói chuyện,chị…… chị đưa em đi bệnh viện” Mạc Hàn định đỡ Đới Manh dậy, thân thể của Đới Manh cao hơn Mạc Hàn làm nàng không đỡ dậy nổi Đới Manh, ngược lại làm cho Đới Manh chảy máu càng nhiều hơn

Đới Manh giữ chặt tay Mạc Hàn nói “Không có việc gì, chị đi tìm người đến là được, tầng hầm không có tín hiệu điện thoại”

Mạc Hàn không muốn rời khỏi Đới Manh, nhưng nếu cứ như vậy thì Đới Manh chỉ có chết vì mất máu “Vậy em không nên cử động, chị đi tìm người” Mạc Hàn nói xong đã muốn chạy đi.

“Xú nữ, lão tử làm thịt mày” Hoắc Hãn Đình đột nhiên đánh một quyền vào Mạc Hàn, nàng không hề phòng bị nên bị hắn đánh văng ra ngoài, ngã lên nền xi măng lạnh lẽo, chỉ vài giây sau liền ngất đi

Đới Manh nhìn thấy Mạc Hàn bị Hoắc Hãn Đình đánh hôn mê bất tỉnh, bất chấp thân thể bị thương liền đứng lên liều mạng với hắn, Hoắc Hãn Đình thấy Đới Manh đứng lên, dùng thiết côn đánh lại, thân thể Đới Manh cạn kiệt sức lực liền bị đánh ngã, trúng phải côn của Hoắc Hãn Đình.

Đới Manh dùng sức rút chủy thủ mà tên áo đen vừa rôi đâm hắn ra khỏi bụng, máu tươi phun ra, Đới Manh căn bản không để ý tới, cầm chủy thủ hướng Hoắc Hãn Đình đâm tới. Hoắc Hãn Đình vừa thấy Đới Manh cư nhiên rút chủy thủ trong bụng ra, hoảng sợ nhìn Đới Manh, xoay người muốn né ra.

Đới Manh nhanh chóng đâm một đao vào đùi Hoắc Hãn Đình, cả hai cùng nhau ngã xuống. Hoắc Hãn Đình chịu đau, dùng một chân đá Đới Manh.

Lúc này tên áo đen đã tỉnh lại, tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng vừa thấy thì biết hắn mạnh hơn Đới Manh rất nhiều.

“Mày nhanh đi xử nó cho tao” Hoắc Hãn Đình ra lệnh với tên áo đen.

Tên áo đen nhìn thoáng qua Hoắc Hãn Đình lạnh lùng nói “Âu tỷ chỉ đáp ứng phế đi một người, hiện tại ngài cũng thấy rồi đó, nhiệm vụ của tôi cũng coi như hoàn thành.”

“Cái gì? Mày có nghe lệnh của tao không, bọn mày đã thu tiền của tao” Hoắc Hãn Đình hét lớn.

“Thu tiền của ngài, cũng đã làm theo ngài phân phó, ngài còn muốn thế nào?”

“Tao muốn mày đi giết nó”

“Âu tỷ chỉ đáp ngươi ứng phế đi hắn, không đáp ứng ngài giết hắn.”

“Mày……” Trong lúc nhất thời Hoắc Hãn Đình không biết nên nói cái gì “Mày đã không làm, thì tự tao làm” Hoắc Hãn Đình tiến tới chỗ Đới Manh đang nằm,

“Không được, không thể được” Mạc Hàn tỉnh lại liền nhìn thấy Hoắc Hãn Đình có ý định tiến tới chỗ Đới Manh, nàng sợ hãi, chạy nhanh ôm cổ chân Hoắc Hãn Đình lại, không cho hắn đi qua.

“Con mẹ nó, cút ngay cho tao” Hoắc Hãn Đình lấy tay liều mạng đẩy đẩy Mạc Hàn ra, Mạc Hàn không rên một tiếng gắt gao ôm lấy chân Hoắc Hãn Đình, làm cho hắn nửa bước cũng khó đi.

Thân thể Mạc Hàn làm sao chống đỡ nổi Hoắc Hãn Đình, mỏng manh như một tờ giấy, lại bị một quyền đánh vào trêи lưng, theo lý Mạc Hàn hẳn đã sớm không chống đỡ nổi, nhưng mà Mạc Hàn biết, chính mình chỉ cần buông lỏng tay, như vậy thì tính mạng Đới Manh sẽ khó giữ được. Hoắc Hãn đình bởi vì nổi điên nên liều mạng đạp vào người Mạc Hàn, liên tục như vậy làm Mạc Hàn chịu không nổi nên ngất đi.

Hoắc Hãn Đình cảm giác được khí lực dưới chân giảm bớt, một cước đá văng Mạc Hàn, hướng Đới Manh đi tới. Tên áo đen cùng những người khác đều đứng một bên nhìn Hoắc Hãn Đình cầm lấy thiết côn đánh vào đầu Đới Manh.

“Phanh” một tiếng, thiết côn trong tay Hoắc Hãn Đình bị bay ra ngoài. Hoắc Hãn Đình sửng sốt ngẩng đầu nhìn, thì ra là người của Mạc thị, bất quá chỉ có một, hơn nữa bộ dạng gầy yếu, hẳn là không có uy hϊế͙p͙ lớn đối với hắn.

Quay đầu nhìn tên áo đen nói “Lên cho tao”

Tên áo đen cùng thuộc hạ vẫn đứng đó nhìn mà không hề nhúc nhích.

“Lên cho tao, tao nói bọn mày có nghe không” Hoắc Hãn Đình bệnh tâm thần kêu to.

Tên mặc áo đen chậm rãi đi tới chỗ Hoắc Hãn Đình, một quyền cảu Đới Manh vừa rồi làm hắn đứng không vững, xiu vẹo đi tới trước mặt Hoắc Hãn Đình.

“Mày nghe tao nói không, tao kêu bọn mày xử lý nó cho tao”

“Tôi đánh không lại cô ấy, cho dù tôi không bị thương cùng cô ấy đánh thì cũng chỉ ngang nhau, huống chi lúc này tôi đang bị thương rất nặng” Tên áo đen nhún vai nói.

“Mày đánh không lại nó, mà có thể vui như vậy sao, nhiều người như vậy, làm ăn cái gì không biết, cùng tiến lên cho tao” Hoắc Hãn Đình hét lớn.

Tên áo đen chậm rãi cởi nón bảo hộ, đứng nhìn Tôn Nhuế  đứng bên cạnh Mạc Hàn.

Tôn Nhuế  không để ý tới Lục Đình, nhìn thương thế Mạc Hàn, ngoại thương có vẻ nhiều, nhưng nội thương trước mắt nhìn không ra. Lại nhìn tới Đới Manh, nhíu mày, Đới Manh bị thương thực nghiêm trọng, bởi vì xuất huyết nhiều, lúc này sắc mặt Đới Manh trắng bệch, môi tái nhợt, phải lập tức đưa tới bệnh viện cấp cứu, nói cách khác chậm một chút sẽ ngủy hiểm đến tính mạng.

“Tôi muốn mang họ đi” Tôn Nhuế  lạnh nhạt nói.

Lục Đình khoanh tay nói “Tùy cô”

Lúc này Hoắc Hãn Đình nóng nảy kêu lên “Không được, cô có thể đi, nhưng hai người kia phải để lại chỗ này”

“Chỉ bằng mày?” Tôn Nhuế  liếc mắt nhìn Hoắc Hãn Đình nói.

Quả nhiên nhìn vào ánh mắt cảu Tôn Nhuế , thân mình Hoắc Hãn Đình run lên một chút, nhưng vẫn không quên nhìn chằm chằm Tôn Nhuế .

Tôn Nhuế  vỗ nhẹ mặt Mạc Hàn, muốn cho Mạc Hàn mau chóng tỉnh táo lại, tựa hồ Mạc Hàn bị thương cũng rất nghiêm trọng, kêu nửa ngày cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhưng Đới Manh đột nhiên lại tỉnh lại, nhìn Mạc Hàn nằm trong lòng Tôn Nhuế , trên đầu toàn là máu, giãy dụa muốn đi qua, Tôn Nhuế  đỡ Đới Manh đến gần Mạc Hàn nói “Tôi đưa hai người đi bệnh viện.”

Lục Đình lặng lẽ đi đến phía sau Hoắc Hãn Đình, thừa lúc hắn không chú ý đánh một cước làm hắn bất tỉnh. Hoắc Hãn Đình vốn đang nhìn chằm chằm Đới Manh cùng Mạc Hàn, nên không phòng bị, bị đánh ngã lăn trêи mặt đất.

“Cô đưa họ đi bệnh viện đi, chỗ này để tôi giải quyết” Lục Đình nhìn Tôn Nhuế  nói.

Tôn Nhuế  không lên tiếng, cẩn thận đỡ Đới Manh và Mạc Hàn lên xe. Sau đó nghe Lục Đình nhỏ giọng nói “Lúc trước Mạc tổng tin tưởng tôi, hôm nay liền trả lại nàng một lần ân tình.”

Tôn Nhuế  nhìn Lục Đình, giẫm chân ga thẳng đến bệnh viện, những chuyện còn lại đều để cho Lục Đình giải quyết.

“Mẹ nói xem, em con sao lại ra nông nỗi này?” Đới Phong nhìn Đới Manh bị quấn đầy băng gạc, liền hỏi mẹ Đới.

“Em con nó ra nông nỗi này là do nó tự nguyện.” Mẹ Đới cũng không ngẩng đầu lên nói, lúc này bà đang xem tạp chí thời trang mới nhất, không thèm đếm xỉa tới Đới Manh .

“Hả…… Đới Manh, Đới Manh, em mau mau tỉnh lại nha, anh hai không chịu nỗi đả kích này đâu, công ty của gia đình phải do em tiếp quản nữa đó, nhanh tỉnh lại đi” Đới Phong ở bên giường của Đới Manh ồn ào .

“Con phiền quá đi, muốn gặp quỷ hay sao, nhà xác bệnh viện thích hợp với con hơn đó”

Đới Phong nhìn thoáng qua lão Phật gia, tuy rằng ánh mắt bà nhìn chằm chằm tạp chí, nhưng mà Đới Phong  biết, trong lòng lão Phật gia vẫn rất lo lắng cho Đới Manh, bác sĩ nói Đới Manh đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, hơn nữa một đao kia không có đâm trúng chỗ hiểm, không nguy hiểm tính mạng, cũng sẽ không để lại di chứng gì, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, làm cho oxi không kịp cung cấp lên não, tạm thời hôn mê, một tuần trôi qua, Đới Manh như trước không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đới Manh vừa khôi phục lại một chút ý thức liền nghe anh hai mình đang ồn ào, theo bản năng nhíu mày bất mãn, đáng tiếc hai người kia vẫn không chú ý chi tiết nhỏ này, một người như trước xem tạp chí, một người đầu óc không biết suy nghĩ cái gì.

“Umm” Đới Manh phát ra một tiếng rêи rỉ mỏng manh.

“Mẹ, mẹ, Đới Manh có phản ứng” Đới Phong nhanh la lên.

“Mẹ xem xem, thật là có phản ứng, hay là xác chết vùng dậy”

Hả…… Đới Phong nhìn mẹ mình nói những lới ấy, mẹ cũng thật là, Đới Manh cũng chưa có chết đâu!

“Này, này, tiểu Manh, con nhìn thấy mẹ không, có nhận ra mẹ hay không?” Mẹ Đới hoa chân múa tay vui sướng trước mặt Đới Manh.

Bởi vì Đới Manh mang ống thở, không có biện pháp nói chuyện, chỉ có thể gật gật đầu, thay thế trả lời.

“A Phong, a Phong, nhanh đi kêu bác sĩ, tiểu Manh nhà mình bị câm rồi”

“Mẹ, tiểu Manh mang theo ống thở làm sao nói chuyện được”

“A, thì ra là vậy” Mẹ Đới đem ống thở lôi ra nói “Con nói gì đi.”

Đới Manh  thiếu chút nữa té ngã, như thế có một người mẹ như vậy, đem ống thở của người ta tháo ra, Đới Manh  chạy nhanh đem ổng thở đeo vào cho Đới Manh, cùng mẹ đi gọi bác sĩ.

Đới Manh vừa có chút phản ứng, đã bị lão Phật gia một trận ép buộc, mệt nên nhắm hai mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro