Phần 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gần đây cô hồi phục rất tốt, không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai là có thể xuất viện" Bác sĩ cười nói với Đới Manh và người nhà của cô.

"Cám ơn bác sĩ" ba Đới khách khí nói lời cảm ơn với bác sĩ.

"Không cần khách khí, đây là nhiệm vụ của tôi thôi" Nói xong vị bác sĩ bụng bia liền đi ra ngoài.

"Tiểu Manh a, sau khi xuất viện trước hết về nhà ở nha con, để ba gọi nhũ hoa Trần hầm canh cho con bồi bổ" Ba Đới quan tâm nói.

"Dạ"

Rốt cục trở lại nhà của mình, Đới Manh nằm lên chiếc giường mà cô đã không nằm hơn nửa năm, nhìn chung quanh hết thảy, so với lúc cô rơi đi vẫn giống nhau như đúc, không có biến hóa, ngay cả sách nằm trên bàn làm việc lúc xưa vẫn nằm yên ở đó, bốn phía không có một hạt bụi nào, xem ra nhũ hoa Trần sẽ vào quét dọn mỗi ngày.

"Nhị tiểu thư, uống chút canh gà đi, nhũ hoa hầm cả ngày rồi đó, chẳng những bổ máu mà còn dưỡng nhan sắc nữa" nhũ hoa Trần cười bưng canh tới cho Đới Manh.

"Nhũ hoa Trần, con ở bệnh viện mỗi ngày đều uống canh của nhũ hoa, uống đến ngán luôn rồi, uống nữa sẽ thành béo phì mất" Đới Manh khoa trương nói.

"Làm sao có chứ, canh này bổ máu, đối với cơ thể con rất có lợi, con xem con đi, đi ra ngoài thời gian dài như vậy, gầy đi rất nhiều" nhũ hoa Trần đau lòng nhìn Đới Manh.

Tuy rằng từ lúc đi học, Đới Phong và Đới Manh đều ra nước ngoài học, nhưng mà mỗi kỳ nghỉ đều trở về nhà đoàn tụ, chỉ có trong nhà mới là nơi vui vẻ nhất, nhũ hoa Trần cũng là người nhìn thấy anh em Đới Phong và Đới Manh lớn lên, đều đem bọn họ xem như con ruột của mình.

Nhìn Đới Manh bị thương nặng như vậy, nhũ hoa Trần thi thố tài năng làm cho Đới Manh nhanh hồi phục một chút.

"Nhị tiểu thư, buổi tối nhũ hoa làm món nấm hương mà con thích ăn nhất, con nhất định phải ăn nhiều một chút nha." nhũ hoa Trần vừa lòng nhìn Đới Manh uống hết chén canh, cầm cái chén không đi xuống lầu chuẩn bị cơm chiều.

"Nhị tiểu thư, con định đi đâu?" nhũ hoa Trần sợ hãi kêu lên nhìn Đới Manh Chuẩn bị ra ngoài.

"Xuỵt" Đới Manh dùng ngón trỏ che môi, ý bảo nhũ hoa Trần nói nhỏ chút.

"Con đi ra ngoài một chút, sẽ về liền, vu coi như không nhìn thấy con nha?" Đới Manh hạ giọng nói với nhũ hoa Trần.

"Nhưng mà, nhị tiểu thư, con chưa có khỏe hẳn, đi ra ngoài vạn nhất có chuyện gì làm sao bây giờ?" nhũ hoa Trần lo lắng nói.

"Nhũ hoa Trần, nhũ hoa yên tâm, con khỏe lắm rồi" Nói xong liền tạo hình như superman làm nhũ hoa Trần cười lên.

Đới Manh chuồn ra khỏi nhà liền đi thẳng tới Mạc thị, lúc này Mạc Hàn hẳn là còn ở công ty, từ lần trước gặp Mạc Hàn ở nhà ba mẹ nàng, cho tới hôm nay Đới Manh vẫn chưa gặp lại nàng lần nào, Đới Manh không lúc nào là không nhớ thương Mạc Hàn, vừa ra viện liền muốn đi gặp nàng.

Đới Manh ở Mạc thị làm việc, mọi người ngoài sảnh đều nhận biết cô, tuy rằng công ty đã xảy ra nhiều Viênyện lớn như vậy, nhưng chỉ có những người ở tầng phía trêи cao nhất biết, còn những nhân viên bên dưới đều không hay biết gì, Đới Manh thuận lợi trực tiếp lên tầng 20.

"Ồ, Đới Manh sao cô lại tới đây?" Đới Manh vừa lên tới tầng 20 liền thấy tiểu Viên.

"Tôi tới tìm Mạc tổng" Đới Manh vừa nói vừa chào hỏi tiểu Viên.

"Mạc tổng đang họp, cô ra kia ngồi chờ chút nha" Tiểu Viên nhìn thấy Đới Manh tới thì vô cùng vui mừng.

"Cảm ơn cô, Tôn Nhuế có họp cùng với họ không?"

"Hình như không có, vừa rồi tôi thấy Tôn tổng từ trong phòng Khổng tổng đi ra ngoài"

"Ờ, tôi đi tìm Tôn tổng một chút, cô tiếp tục đi, tới trưa cùng ăn cơm" Đới Manh vừa nói vừa hướng văn phòng Tôn Nhuế đi vào.

"Được, đừng quên đó"

Đới Manh làm cái ok thủ thế, sau đó vào phòng tài vụ.

Đốc...... Đốc......

"Mời vào"

Tôn Nhuế ngẩng đầu vừa thấy Đới Manh cư nhiên đứng ở trước mặt mình, đem bút đặt trên bàn hai tay ôm ngực tựa vào ghế nhìn Đới Manh nói "Ngồi đi, cơ thể khỏe hẳn chưa?"

"Uh, tốt lắm, hôm đó cảm ơn cô rất nhiều" Đới Manh ngồi đối diện Tôn Nhuế nói.

"Tôi không có làm gì, thân là tổng giám đốc tài vụ của Mạc thị, nên có bổn phận đưa bà chủ và nhân viên đi bệnh viện" Tôn Nhuế thản nhiên nói.

"Hoắc thị cùng Lục Đình bên kia đều giải quyết sao?" Đới Manh nhìn Tôn Nhuế hỏi.

Tuy rằng Đới Manh không biết Tôn Nhuế rốt cuộc là loại người nào, nhưng mà Đới Manh biết, Tôn Nhuế vì việc này ngầm giúp cô không ít chuyện, ít nhất có thể thuận lợi thu mua cổ phiếu Hoắc thị, khả năng am hiểu tài chính tốt nhất chính là bằng chứng. Nhưng Đới Manh không rõ Tôn Nhuế vì cái gì muốn giúp mình và Mạc Hàn, là vì cái gì hoặc là ai?

Lấy bằng cấp của Tôn Nhuế và kinh nghiệm làm việc, cho dù không ở Mạc thị công tác, rất nhiều tập đoàn lớn cũng đều sẽ tranh nhau mời Tôn Nhuế tới làm, cho nên hẳn là không phải vì lợi ích, mà chính là vì Mạc thị.

"Hoắc thị về sau cũng không sẽ cùng Mạc thị có liên quan gì nữa, chân của Hoắc Hãn Đình xem như bị phế đi, về sau đi đường đều phải đi chân cao chân thấp, chạy mà không được, ba mẹ Mạc tổng cũng không định kiện Hắn nữa" Tôn Nhuế chậm rãi nói.

"Cái gì? Không kiện hắn, hỗn đản này phạm không ít chuyện thiếu đạo đức, đánh Mạc Hàn như vậy, ba mẹ nàng cũng không kiện hắn?" Đới Manh có điểm kích động nói.

"Ba mẹ cô cũng không có kiện hắn mà, lấy thực lực Hoắc gia cứu Hoắc Hãn Đình cũng không khó, còn không bằng chừa chút mặt mũi cho Hoắc thị, làm cho bọn họ phụ tử lưỡng tuyệt không tốt hơn sao"

Đới Manh nhìn Tôn Nhuế, cảm thấy Tôn Nhuế phân tích cũng có đạo lý, lại hỏi "Còn chuyện nội gián trong công ty xử lý như thế nào ?"

"Mạc tổng nể tình quản lý Từ nhất thời hồ đồ, quyết định tiếp tục dùng hắn, chính là để hắn từ nhân viên làm công bắt đầu lại từ đầu"

Đới Manh gật gật đầu, cũng có nghĩ đến Mạc Hàn sẽ làm như vậy , kỳ thật quản lý Từ cũng bất đắc dĩ, nếu không phải hắn ở bên ngoài nuôi phụ nữ, cũng sẽ không đem tiền xài hết, nên mới chật vật cần tiền như vậy, rất may là quản lý Lý biết hắn muốn vay tiền, lợi dụng sơ hở, sau đó ép hắn làm ra chuyện xấu, nhưng sau đó Đới Manh có thể thuận lợi mua Thụy Tường, quản lý Từ cũng giúp không ít, cho nên ở đối đãi với hắn như vậy cũng chấp nhận được, Đới Manh cảm thấy có thể sẽ giúp quản lý Từ một phen .

"Bọn Âu tỷ cùng Lục Đình bên kia thế nào? Bọn họ có thể gây phiền cho Mạc thị nữa không?" Đới Manh cảm thấy điểm mấu chốt nhất vẫn là Lục Đình.

"Lúc ấy Hoắc Hãn Đình cùng Âu tỷ cấu kết diệt trừ Mạc thị, Âu tỷ lúc ấy cũng chỉ là đáp ứng muốn gây rối ở công trình sau đó sẽ phế một trong hai người- cô và Mạc Hàn, chuyện này bọn họ cũng đã làm xong, hẳn là sẽ không có phiền toái gì nữa, hơn nữa lần này Hoắc Hãn Đình đem sự tình làm lớn như vậy, Âu tỷ bị cảnh sát kiểm tra vài thứ, tổn thất không ít tiền, cho nên Âu tỷ rất bất mãn hắn, hẳn là sẽ không giúp hắn nữa, về phần Lục Đình cũng không rõ" Tôn Nhuế đem chuyện mình biết đều nói cho Đới Manh.

"Lục Đình là cố ý lấy dao đâm lệch đi" Đới Manh nhìn ánh mắt Tôn Nhuế nói.

Quả nhiên làm Tôn Nhuế giật mình, nói "Chuyện này cô cảm thấy, không đơn giản quá sao"

"Lấy thân thủ Lục Đình, như thế nào có khả năng không đâm trúng tim hoặc là phế đi bộ phận nào đó trên người tôi"

"Cô ấy nói lúc trước Mạc tổng tin tưởng cô ấy, dùng người của cô ấy xây dựng công trình, cho nên Lục Đình báo đáp ân tình cho Mạc tổng một lần"

Đốc...... Đốc......

Tôn Nhuế nhìn vào cửa nói "Mời vào"

"Này? Đới Manh sao cô ở trong này?" Khổng Tiếu Ngâm ôm một chồng báo cáo, kỳ quái nhìn Đới Manh nói.

"Tôi đến tìm Mạc Hàn, đúng lúc cô ấy đang họp"

"A? Cô tìm Mạc Hàn?" Khổng Tiếu Ngâm còn tưởng rằng Đới Manh không biết tình trạng của Mạc Hàn, cho nên ra vẻ có chút kinh ngạc.

"Tôi biết hết rồi, chỉ muốn đến nhìn cô ấy ột chút, thuận tiện đến cùng Tôn tổng tâm sự"

"Cô cùng Tôn tổng nói chuyện phiếm?" Khổng Tiếu Ngâm bất khả tư nghị hỏi.

"Đúng vậy, có vấn đề sao?"

Khổng Tiếu Ngâm cười gian một tiếng nói "Cùng người chết có thể nói chuyện phiếm sao" Nói xong còn hướng Đới Manh trừng mắt nhìn.

Đới Manh quay đầu nhìn nhìn Tôn Nhuế, cô ấy vẫn như trước không có biểu tình gì nhìn chính mình cùng Khổng Tiếu Ngâm, vội vàng nói "Khổng tổng ở lại với Tôn Nhuế đi, tôi đi ra ngoài trước đây, hai người từ từ mà làm việc" Nói xong chạy nhanh rút khỏi văn phòng Tôn Nhuế. Nghĩ trong bụng Khổng Tiếu Ngâm và Tôn Nhuế thật đúng là một đôi oan gia, Tôn Nhuế với ai đều lạnh như băng, nhưng chỉ vì Khổng Tiếu Ngâm mà tức giận.

Đới Manh đi ngang qua phòng họp, nhìn thấy phòng họp không có người, biết Mạc Hàn hẳn là đã họp xong, bước nhanh đi tới cửa văn phòng của nàng, cửa không đóng, Đới Manh nhìn nhìn, nhìn thấy Mạc Hàn như trước ngồi ở trêи ghế, vùi đầu xem văn kiện, sắc mặt không tốt lắm, lại bắt đầu liều mạng làm việc.

Đới Manh gõ gõ cửa, được Mạc Hàn cho phép mới đi vào.

Mạc Hàn ngẩng đầu nhìn đến người mà ba mẹ cô không cho gặp mặt, buông văn kiện trong tay, đề phòng nhìn Đới Manh hỏi "Xin hỏi cô rốt cuộc là ai? Tìm tôi có chuyện gì"

Đới Manh nắm chặt quyền, cố hít sâu vài cái, cố gắng khống chế chính mình, nói "Em là Đới Manh, trước kia ở Mạc thị làm việc, sau đó chị và em yêu nhau, chị cũng không nhớ rõ sao?"

Mạc Hàn nhìn Đới Manh, đối với nàng hoàn toàn không có ấn tượng, trừ bỏ ba mẹ nói Đới Manh và nàng không có bất cứ quan hệ nào, Trương Ngữ Cách cùng Khổng Tiếu Ngâm đều nói chính mình cùng Đới Manh yêu nhau, Mạc Hàn vì thế cũng hao tổn tâm trí, không biết hẳn là tin tưởng ai.

Đới Manh thấy Mạc Hàn nhìn chằm chằm vào mình, nghĩ đến Mạc Hàn nhớ tới cái gì, kích động bước tới bàn làm việc bắt lấy cánh tay Mạc Hàn nói "Mạc Hàn, có phải chị nhớ đến em rồi không, có phải nhớ ra chuyện gì hay không?"

Mạc Hàn bị Đới Manh hành động dọa sợ, hơn nữa Đới Manh dùng sức nắm cánh tay nàng, Mạc Hàn cảm thấy từng trận đau đớn, dùng sức đẩy Đới Manh ra kêu lên "Cô lập tức rời khỏi nơi này cho tôi, tôi không quen cô, cùng cô cũng không có quan hệ gì, nếu cô không đi tôi sẽ gọi bảo an"

Đới Manh nhìn Mạc Hàn khẩn trương, nhẹ giọng nói "Chị đừng khẩn trương, đừng sợ, em sẽ không làm tổn thương chị, em chỉ muốn chị nhớ lại em thôi, nhận ra em mà thôi"

Mạc Hàn đứng trước bàn làm việc nhìn Đới Manh trước mặt, vô lực lắc lắc đầu nói "Tôi thật sự không biết cô, về sau không cần lại đến tìm tôi, bây giờ mời cô lập tức đi ra ngoài"

Đới Manh bất lực nhìn Mạc Hàn, một câu 'từ nay về sau đừng tới tìm tôi nữa' hoàn toàn đánh gục Đới Manh. Mắt Đới Manh đỏ hồng nhìn thẳng Mạc Hàn, nhưng Mạc Hàn lại thờ ơ. Rốt cục Đới Manh chậm rãi xoay người cố gắng khắc chế nước mắt chính mình, run run nói "Em chờ chị nhớ lại em" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro