Phần 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Manh lại mặt dày mày dạn tiến lên ôm lấy Mạc Hàn,"Không nhìn thì để làm gì, chị là bà xã của em, không cho em nhìn thì để cho ai" Nói xong Đới Manh liền hướng trên mặt Mạc Hàn cọ cọ.

"Đừng náo loạn Đới Manh" Mạc Hàn nhanh đchị Đới Manh kéo ra "Mấy giờ rồi, sao em về sớm như vậy"

"Sớm cái gì, Em về đúng giờ tan tầm nha" Đới Manh vừa nói vừa đchị cái tay xấu xa tiến vào trong chăn.

"Cái gì? Đúng giờ tan tầm, bây giờ là mấy giờ?" Mạc Hàn thét to.

"Không muộn, không muộn, bây giờ là hơn năm giờ rưỡi thôi" Đới Manh thành công thừa dịp Mạc Hàn thất thần tiến vào trong chăn, ôm trọn hai khỏa rất tròn mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve .

"A...... Đới Manh... Em mau buông tay" Tuy rằng Mạc Hàn lớn tiếng ngăn cản Đới Manh, nhưng hai hạt đậu mẫn cảm vì bị Đới Manh vuốt ve mà đứng thẳng lên.

"Thân thể của chị không giống như chị nói nha" Đới Manh xấu xa lại càng thâm nhập vào trong, hai tay nắm trọn hai ngực của nàng.

"Đới...... Đới Manh, đừng...... Đừng như vậy, mẹ...... mẹ về bây giờ" Mạc Hàn bắt đầu đứt quãng nói.

Đới Manh không để ý Mạc Hàn ngăn cản, cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đã sớm cứng lên, một bên cắn cắn, hai tay như trước dùng sức ôn nhu vuốt ve .

"A...... Uhmm...... Đới...... Đới Manh" Mạc Hàn đối với sự khiêu khích của Đới Manh có chút chống đỡ không được.

Rốt cục Đới Manh đình chỉ hành vi cắn mút của mình, nhưng lại đem đầu mình chôn ở giữa hai bên ngực, còn xấu xa dùng đầu lưỡi khinh đảo qua lại chỗ mẫn cảm, làm cho Mạc Hàn nhịn không được liền run run....

Một hồi lâu sau hai người mới dần dần bình tĩnh trở lại, Đới Manh thân thủ giúp Mạc Hàn quấn lại khăn tắm, khàn khàn nói "Chị mau thay quần áo, ba mẹ sắp về tới"

Mạc Hàn nắm chặt khăn tắm, lảo đảo chạy nhanh vọt vào phòng tắm, khoảng mười phút sau Mạc Hàn đã khôi phục vẻ mặt bình thường, bình tĩnh tiêu sái ra khỏi phòng tắm, nhìn Đới Manh cười xấu xa nửa nằm nửa ngồi trên giường.

"Cười cái gì, cười rụng mười cái răng, không được cười" Mạc Hàn tức giận nói.

"Cười cũng không cho nữa, nhìn thấy bà xã mình cười cũng không được." Nói xong Đới Manh lại đứng lên đi về phía trước.

Mạc Hàn lui về phía sau từng bước "Bảo trì khoảng cách, không được tới gần chị" Mạc Hàn cảnh giác nói.

"Hừ, Em thích ôm bà xã của mình, chị có thể cản sao" Đới Manh so với Mạc Hàn nhanh hơn, từng bước đchị Mạc Hàn ôm vào trong lòng.

"Ngoan, đừng náo loạn, chút nữa ba mẹ trờ về sẽ giễu cợt chúng ta đó" Mạc Hàn nhanh nói với Đới Manh.

"Ông xà ôm bà xa là chuyện bình thường thôi." Đới Manh sợ Mạc Hàn da mặt mỏng sẽ tức giận, nếu không thì không có dễ gì mà dừng lại.

"Chúng ta mau xuống lầu đi." Mạc Hàn nắm tay Đới Manh đi xuống lầu.

"Ồ? nhũ hoa Trần hôm nay có khách tới sao?" Đới Manh nhìn thấy trên bàn nhiều thêm một bộ bát đũa hỏi.

"Đúng vậy, buổi chiều phu nhân gọi điện thoại về nói buổi tối sẽ có khách đến nhà ăn cơm, muốn nɦũ ɦσα chuẩn bị nhiều một chút" nɦũ ɦσα Trần làm hết phận sự nói.

"À" Đới Manh cũng không nói thêm gì, nắm tay Mạc Hàn ra phòng khách xchị TV.

Chỉ chốc lát sau ba Đới và Đới Phong đã về đã trở lại, hô to gọi nhỏ một hồi sau đó lên lầu thay quần áo.

"Mạc Hàn, con xem mẹ dẫn ai tới này" Mẹ Đới chân còn chưa bước vào nhà, mà giọng nói đã vang lên.

Mạc Hàn và Đới Manh đều cảm thấy kỳ quái, vì thế đứng lên đi ra ngoài nhìn xchị, mẹ Đới rốt cuộc mang ai về.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Mạc Hàn đi ra ngoài liền thấy mẹ nàng cùng mẹ Đới đang đi vào.

"Hàn Hàn sao con lại ở trong này?" Mẹ Mạc cũng kinh ngạc nhìn Mạc Hàn.

Hai người lúc này rất ăn ý nhìn mẹ Đới."Nhanh nhanh nhanh, mọi người vào nhà nói chuyện, đứng ngoài cửa làm gì." Mẹ Đới dẫn mẹ Mạc và Mạc và Mạc Hàn vào nhà, còn Đới Manh thì bị đẩy ra tiêu sái đi bên cạnh.

"Mẹ, sao lại đẩy con" Đới Manh bất mãn nhìn mẹ Đới.

"Mẹ con người ta đi với nhau, con chen vô làm gì, ngu ngốc" Mẹ Đới nói với Đới Manh.

Đới Manh nhìn nhìn Mạc Hàn cùng mẹ Mạc, nghe lời tránh qua một bên, trong lòng không lương tâm cầu nguyện mẹ Mạc ăn cơm xong thì về liền cho mình nhờ.

"Hàn Hàn, sao con ở chỗ này?" Mẹ Mạc lôi kéo tay Mạc Hàn hỏi.

"Mẹ, hiện tại con ở chỗ này" Mạc Hàn thấy mẹ nàng rõ ràng gầy không ít, có điểm đau lòng nói.

"Con ở nơi này?"

"Dạ, ba mẹ Đới và Đới Phong đối với con rất tốt, còn Đới Manh nữa, cô ấy rất yêu con, mẹ  yên tâm nha"

Mẹ Mạc để ý khi Mạc Hàn nhắc tới Đới gia, có thể thấy nàng sống ở đây khẳng định rất vui vẻ, ít nhất so với ở nhà vui vẻ hơn. Bình thường Mạc Hàn làm người có vẻ lãnh đạm, nhưng hiện tại ở Đới gia tâm tình cũng sáng sủa lên, mẹ Mạc vui mừng cười cười.

"Này, tiểu Chu hôm nay đến đây chơi nha." Ba Đới trên lầu xuống dưới liền nhìn thấy mẹ Mạc và Mạc Hàn ngồi ở cùng nhau nói chuyện phiếm.

"Ha ha, lão Đới cám ơn ông chiếu cố Mạc Hàn nhà tôi"

"Có gì đâu. Ngồi xuống ngồi xuống đi."

"Khụ...... Khụ......" Mẹ Đới không khách khí trừng mắt nhìn ba Đới, làm bộ ho khan.

"Bà xã, hôm nay bữa tối rất phong phú nha." Ba Đới nhanh nói chuyện với vợ mình, tuy rằng hai người đều là vợ chồng già , nhưng mà thỉnh thoảng mẹ Đới cũng hay ăn dấm chua của ba Đới.

"Nào, mọi người vào ăn cơm đi." Ba Đới nói.

"Được"

Mọi người lục tục ngồi xuống, bởi vì có mẹ Mạc tới, cho nên Đới Manh ngồi xuống gần Đới Phong, để mẹ Mạc ngồi bên cạnh Mạc Hàn. Nhìn thấy Mạc Hàn ngồi bên cạnh mẹ nàng, thật vui vẻ, điều này càng làm Đới Manh thêm kiên định phải làm cho ba Mạc tin tưởng mình.

Trong lúc ăn cơm, ba người vẫn nhớ lại từng chuyện thời thanh xuân, Đới Manh và Mạc Hàn cũng thỉnh thoảng hỏi một chút chuyện ngày xưa, mọi người nói cười vui vẻ cảm thấy thời gian quá đặc biệt mau. Ăn xong cơm chiều lại cùng nhau chuyển qua phòng khách vừa ăn hoa quả, vừa tiếp tục trò chuyện.

"Ai nha, đã muốn trễ thế này, phải về thôi" Mẹ Mạc thấy đồng hồ đã sắp mười giờ cũng muốn nhanh về nhà xchị lão Mạc còn giận mình hay không.

"Mẹ, đã trễ thế này, con đưa mẹ về nha" Mạc Hàn nói.

"Dì, để con đưa người trở về" Đới Manh nhanh nói, trễ như vậy Đới Manh rất lo lắng để Mạc Hàn lái xe ra ngoài một mình.

"Đúng rồi, trễ như vậy rồi hãy để Đới Manh đưa bà về" Mẹ Đới cũng vội vàng nói.

"Được rồi, Hàn Hàn, để Đới Manh đưa mẹ về là được." Mẹ Mạc nhìn Mạc Hàn nói.

"Dạ, mẹ, vậy mẹ cẩn thận một chút, bảo trọng thân thể, đừng để ba vất vả quá" Mạc Hàn dặn dò nói.

"Mẹ biết rồi."

Đới Manh lấy xe trong gara ra chở mẹ Mạc về nhà.

"Đới Manh" Mẹ Mạc kêu lên.

"Dạ? Chuyện gì vậy dì?" Đới Manh một bên lái xe một bên trả lời.

"Về sau nhờ con chăm sóc Mạc Hàn, con bé đó đến lúc làm việc sẽ không chịu nghỉ ngơi ăn uống gì cả, con nhắc nhở nó dùm dì một chút"

"Dì, dì cứ yên tâm, con sẽ toàn tâm toàn ý chiếu cố Mạc Hàn, nàng là toàn bộ của con, con sẽ không phụ bạc nàng, dì và bác trai cứ yên tâm." Đới Manh kiên định nói.

"Đới Manh, tuy rằng dì không phản đối các con, nhưng con cũng biết tính tình bác trai rồi đó, nếu được ông ấy đồng ý cũng không phải chuyện đơn giản. Nghe mẹ con nói, các con bắt đầu chuẩn bị hôn lễ?"

"Dì, con nghĩ đợi cho bác trai chấp nhận chuyện của con và Mạc Hàn sau đó mới cử hành hôn lễ, con hy vọng hôn lễ của tụi con có thể có cả hai bên gia đình tham dự, con nghĩ Mạc Hàn hẳn là cũng sẽ đồng ý quyết định của con"

"Vậy con còn phải cố gắng một phen nữa rồi."

"Dạ, con sẽ cố hết sức"

"Được, dì tin tưởng con. Con đưa dì tới đây được rồi"

Đới Manh dừng xe lại nhìn mẹ Mạc đi vào, bảo vệ đóng cửa lại cô mới khởi động xe trở về.

"Em có đợi mẹ chị vào nhà không?" Mạc Hàn thấy Đới Manh trở về liền chạy nhanh lại hỏi.

"Đương nhiên rồi, Em đợi mẹ vợ mình vào nhà, bảo vệ đóng cổng, sau đó mới rời đi" Đới Manh ở trước mặt Mạc Hàn kể công.

"Uhm, cũng trễn rồi, Em nhanh đi tắm rửa đi." Mạc Hàn giúp Đới Manh cởi áo khoác thuận tiện cầm đồ ngủ đưa cho Đới Manh.

"Bà xã" Đới Manh cười gọi nàng.

"Sao?"

"Bà xã"

"Sao nào?"

"Bà xã"

"......"

Đới Manh vừa định gọi thêm lần nữa, Mạc Hàn đã nổi bảo,"Có chuyện gì, nói nhanh, cấm dong dài"

"Chúng ta cùng nhau tắm nha, Em cam đoan cái gì cũng không làm, chỉ là cùng nhau tắm rửa thôi, nghe nói cùng nhau tắm có thể tang thêm cảm tình nha" Đới Manh thực thành khẩn nói.

Mạc Hàn ngắm ngắm Đới Manh, đối với lời của Đới Manh có ba phần hoài nghi "Em gạt chị" Mạc Hàn trực tiếp sảng khoái nói.

"Ô ô, chị không tin ông xã chị sao" Đới Manh dùng áo ngủ bụm mặt làm bộ một bên khóc một bên hướng phòng tắm đi vào, chờ cho Đới Manh đi vào phòng tắm, đợi lâu cũng chưa thấy Mạc Hàn tiến vào, Đới Manh nhụt chí thở dài, nhận mệnh bắt đầu cởi quần áo tắm rửa.

Mạc Hàn thấy Đới Manh uể oải tiêu sái tiến vào phòng tắm, có chút đau lòng, vì thế để Đới Manh ở phòng tắm cửa cọ rửa thật lâu thật lâu, mới lén lút mở cửa đi vào.

Đới Manh đang tắm một nửa liền thấy Mạc Hàn lén lút tiến vào, làm bộ nhắm mắt lại nằm trong bồn tắm lớn vẫn không nhúc nhích nằm ngay đơ.

Mạc Hàn thấy Đới Manh nằm trong bồn tắm vẫn không nhúc nhích "Đới Manh, Đới Manh, tỉnh tỉnh, muốn ngủ thì đứng lên, lên giường ngủ" Mạc Hàn vỗ nhẹ mặt Đới Manh kêu lên.

Đột nhiên Đới Manh ôm cổ Mạc Hàn, đem Mạc Hàn ôm gọn vào bồn tắm lớn.

"Ahh" Mạc Hàn hốt hoảng la lên, không nghĩ Đới Manh tập kích bất ngờ như vậy,"Đới Manh, buông chị ra, buông ra nhanh, quần áo đều ướt hết rồi" Mạc Hàn vội hét lớn.

"Nếu ướt thì cởi ra hết đi." Nói xong Đới Manh liền đchị quần áo trên người Mạc Hàn khẩn cấp cởi ra.

"Đới Manh." Mạc Hàn quát.

Đới Manh buông tay, nhìn Mạc Hàn, giống đứa nhỏ nghe lời. Mạc Hàn thấy Đới Manh nghe lời như vậy cảm thấy rất kỳ lạ, cúi đầu liền nhìn thấy, mặt liền đỏ lên, thì ra Đới Manh đã đem quần áo của nàng cởi xuống hết, nên mới dừng tay lại. Mạc Hàn vội lấy tay bảo vệ ngực, lui về phía sau.

"Lui nữa sẽ ngã đó" Đới Manh vội ôm chặt thân thể Mạc Hàn.

Đới Manh ôm Mạc Hàn cùng nhau thoải mái nằm trong bồn tắm, Mạc Hàn thấy Đới Manh vẫn chưa có hành động gì, cũng an tâm để Đới Manh ôm mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro