Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy Đới Manh lại một lần nữa nằm ngủ trên giường của mình, Mạc Hàn có chút không thể biết nên thế nào lắc lắc đầu. Nhìn khuôn mặt Đới Manh ngủ say, làm cho Mạc Hàn nổi hứng muốn đùa, bàn tay nhéo mặt Đới Manh một chút. Đới Manh mông lung trung cảm thấy có người quấy rầy, đem mặt hướng vào chăn trùm lại, động tác của Đới Manh như một đứa trẻ, làm cho Mạc Hàn lại dùng tay vỗ vỗ đầu Đới Manh khẽ thở dài nói "Đầu gỗ." Xoay người ốm cái gối đi ra phòng khách ngủ.

Buổi sáng Đới Manh bị từng trận mùi thơm làm tỉnh lại, vừa tỉnh ngủ Đới Manh đã muốn xuống giường đi tìm nơi phát ra mùi thơm đó, rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đi ra, hành động theo cảm giác Đới Manh liền ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, chảy nước miếng nhìn bữa sáng ngon miệng.

Bao lâu chưa ăn bữa sáng? Đới Manh cũng không nhớ rõ . Ở Đới gia, hai lớn hai nhỏ bình thường thì tuy rằng không đứng đắn cho lắm, nhưng mà ăn cơm thì gia quy tuyệt đối nghiêm khắc, mặc kệ sáng trưa hay tối, chỉ cần người ở nhà, thì nhất định phải chờ cho đủ thì mới bắt đầu ăn. Cho nên lúc này Mạc Hàn từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy Đới Manh ngồi ở trước bàn ăn, bộ dạng chảy nước miếng nhìn bữa sáng nhưng lại vẫn không nhúc nhích.

"Sao không ăn? Không hợp khẩu vị?" Mạc Hàn cau mày hỏi.

"A! Không phải, chờ cô cùng ăn. Đến đây, cô ngồi xuống đi" Đới Manh nhanh tay giúp Mạc Hàn kéo ghế ra.

Mạc Hàn vừa ngồi xuống ghế, Đới Manh liền càn quét đồ ăn, nhìn bộ dạng Đới Manh ăn sung sướng trong lòng Mạc Hàn nhất thời cảm thấy thật thỏa mãn.

Mạc Hàn dậy rất sớm để làm bữa sáng, bởi vì không biết khẩu vị Đới Manh thế nào, cho nên phong cách Tây, Âu, Trung, mỗi loại đều làm một phần. Vừa làm còn vừa thì thầm nói: Điên rồi, điên rồi, mình nhất định là điên rồi mới có thể dậy sớm làm bữa sáng. Bình thường thì vào buổi sáng, Mạc Hàn cũng chưa bao giờ ăn, hôm nay cư nhiên lại vì Đới Manh mà làm bữa sáng. Khẳng định là ngủ phòng khách không thoải mái, cho nên mới dậy sớm như vậy, thuận tiện làm bữa sáng, khẳng định là như thế, lúc ấy Mạc Hàn tự an ủi chính mình bằng suy nghĩ này.

Hiện tại thấy Đới Manh ăn ngon lành như vậy, đột nhiên cảm thấy sáng sớm thức dậy làm bữa sáng như vậy thật ý nghĩa, trong nháy mắt làm cho Mạc Hàn nghĩ cứ như vậy làm cả đời.

Mạc Hàn bị ý nghĩ của chính mình dọa, nhanh chóng lắc lắc đầu, chậm rãi ăn bữa sáng. Vừa ngẩng đầu, nhìn Đới Manh đã ăn sandwich và cháo xong rồi, lúc này cặp mắt to mê người nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay nàng.

"Đó là của tôi" Mạc Hàn nhẹ nhàng nói.

"Tôi biết, tôi muốn nhìn cô ăn, không cần phải để ý tới tôi, từ từ ăn được rồi" Đới Manh nuốt nước miếng nói.

Mạc Hàn bị ánh mắt tham lam của Đới Manh nhìn chằm chằm, như thế nào cũng ăn không vô nữa, liền đem một nửa miếng sandwich nhét vào miệng Đới Manh.

Đới Manh không chút khách khí, một ngụm liền ăn vào, còn mơ hồ không rõ nói "Có dính nước miếng của cô, thật ngọt" Đới Manh thực không biết xấu hổ nhìn Mạc Hàn, xấu xa cười.

Mạc Hàn đang uống cà phê liền phun ra, đỏ mặt giận dữ hét "Cút cho tôi!"

Đới Manh chọc giận Mạc Hàn xong thì chạy nhanh như chớp tới công ty đi làm, vừa chạy còn vừa tính kế.

Mạc Hàn đi vào công ty, nhìn thấy Đới Manh đang làm việc. Nàng là người công tư rõ ràng, chuyện buổi sáng phát sinh không nằm trong giờ làm việc, cùng Đới Manh không cao thấp cấp, cho nên có thể nháo thành như vậy. Hiện tại là thời gian đi làm Mạc Hàn vẫn là bảo trì tư thái tao nhã, mặt lạnh lùng rồi đi vào.

Đới Manh nhìn thấy Mạc Hàn đi tới, cười thật to nói "Chào buổi sáng Mạc tổng, Mạc tổng ăn sáng có no không?"

Trong nháy mắt, gương mặt đang nghiêm túc của Mạc Hàn thấy vài con quạ đen bay qua. Cố ý! Nhất định là cố ý! Mạc Hàn thầm nghĩ trong lòng. Nhìn Đới Manh nghiến răng nghiến lợi hung hăng liếc mắt một cái, cũng không quay đầu lại, hướng văn phòng đi vào.

"Phanh!" một tiếng đem cửa đóng lại.

Rất nhanh, nhân viên trong phòng bắt đầu khe khẽ nói nhỏ "Oa! Hôm nay Mạc tổng ăn phải thuốc nổ hay sao mà đem cửa đóng lớn tiếng như vậy" Lý do rốt cục là gì thì vẫn không có người biết, cuối cùng mọi người tổng kết một câu, tới ngày 'dì cả' ghé thăm Mạc tổng......

"Phốc" Đới Manh nghe được mọi người nói Mạc Hàn như vậy, làm cô cười muốn rút gân .

Mạc Hàn đóng mạnh cửa, trong lòng buồn bực không thể tả, rõ ràng cướp bữa sáng của mình, còn hỏi mình ăn sáng có no không, đáng chết mà. Mạc Hàn phát tiết đem tài liệu ném xuống bàn, thở hổn hển ngồi vào ghế.

Nhìn lướt qua máy tính, bên cạnh đặt một phần sandwich cùng một ly sữa, Mạc Hàn đưa tay cầm lấy sữa, nhìn phía trên cái ly có một mũi tên, ý nói uống sữa ở chỗ đó. Mạc Hàn vừa rồi còn đem mười tám lão tổ tông của Đới Manh đều ân cần thăm hỏi qua, cũng không cảm thấy hết giận. Nhưng lúc này nhìn thấy một ly sữa cùng một phần sandwich nhất thời cảm thấy hoa trôi nước chảy, mặt trời dần dần nhô lên. Nghĩ rằng: Tiểu quỷ, cô cũng biết điều lắm, cướp bữa sáng của tôi, bây giờ lại chuẩn bị một phần khác. Tay cầm sữa nóng hầm hập, chậm rãi uống, trong lòng thật ấm áp. Mạc Hàn rất nhẹ nhàng uống sữa.

Thuận tay cầm lấy sandwich bên cạnh, nhìn thấy sandwich được gói lại trong một chiếc hộp, cầm gần lại thì thấy một tờ giấy viêt: Lâm tổng thân yêu, chắc rằng lúc này cô đã uống ly sữa có cái mũi tên kia rồi đúng không, như vậy thật cao hứng chúc mừng cô, cô vừa trúng thưởng, mũi tên ngay chỗ miệng ly là chỗ tôi đã uống qua, mặt trên có dính nước miếng của tôi, mỗi người ăn nước miếng của nhau một lần, huề nhe! Đới Manh.

Mạc Hàn xem hết mấy chữ, thiếu chút nữa đem máu phun ra, chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết cuộn trào.

"Ba" một tiếng đem sữa cùng sandwich toàn bộ ném xuống đất, còn vô cùng không lý trí dùng giày cao gót giẫm lên sandwich!

Cầm lấy điện thoại gọi thư ký vào, mang tất cả sandwich và sữa vừa bị giẫm lên dọn sạch sẽ, thư ký bị dọa, thở cũng không dám, nhanh tay dọn dẹp rồi đi ra ngoài.

Đới Manh nhìn thấy thư ký Quách cầm bữa sáng của cô mua mang ra ngoài liền nói "Thư ký Quách, vức rác hả, để tôi giúp cho."

Thư ký Quách vẻ mặt khẩn trương nói "Không, không, không cần, tự tôi làm được rồi" Mọi chuyện của Mạc tổng phân phó cô đều tự mình đi làm, nói xong chạy vào thang máy đi xuống.

Chết rồi! Đùa lần này hơi lố thì phải, Mạc Hàn chắc đang tức chết, Đới Manh âm thầm cầu nguyện, hy vọng Mạc Hàn không hẹp hòi, tha cho mình một lần.

Làm gì cũng phải cẩn thận a, cho nên trăm ngàn lần đừng đắc tội nữ nhân, nhất là nữ nhân như Lâm tổng.

Buổi trưa vừa cơm nước xong, Đới Manh nhận được thông báo của phòng nhân sự, bắt đầu từ ngày mai, Đới Manh chính thức được chuyển công tác sang phòng tiêu thụ.

Đới Manh cầm thư thông báo, trong lúc nhất thời không xác định mục tiêu, mọi người xung quanh đều nói Đới Manh được lên chức, đều nói nhao nhao xôn xao muốn Đới Manh mời ăn cơm. Chỉ có Đới Manh hết đường xoay xở không lên tiếng. Cô biết lần này khẳng định là Mạc Hàn rất tức giận, nói cách khác là một cước đem cô đá tới bộ phận tiêu thụ, bởi vì bộ phận tiêu thụ ngoại trừ Khổng Tiếu Ngâm là ở tầng 25, còn lại mọi người ở tầng 20, hơn nữa tầng 20 và tầng 25 cũng không đi chung thang máy, cứ như vậy, cho dù Đới Manh nghĩ có thể ngẫu nhiên gặp mặt Mạc Hàn cũng không có khả năng, Đới Manh cảm thấy cực kỳ oan ức.

Thật khó khăn, mọi người trong văn phòng đều đi hết, Đới Manh cầm thông báo đi vào phòng Mạc Hàn. Đi tới cửa, thấy cửa phòng Mạc Hàn không đóng, đang chuẩn bị gõ cửa chợt nghe thấy Mạc Hàn ở gọi điện thoại, biết rõ nghe lén người khác gọi điện thoại là không đạo đức, nhưng Đới Manh cũng đứng đó không đi chỗ khác.

"Đúng, đúng, đoạn phim lần này quay thật không tệ" Mạc Hàn nói.

À, thì ra là đang nói về MV mà nàng cùng Đới Manh quay, Đới Manh đem lỗ tai dựng thẳng lên cẩn thận nghe.

"Ha ha, không phải như vậy, không thể nào, đừng nghe người ta nói bừa" Mạc Hàn cười khẽ nói.

Không biết đối phương nói gì đó, chỉ nghe Mạc Hàn vội vàng giải thích nói "Không, không, thật sự chỉ là đồng nghiệp mà thôi, không có quan hệ khác, như thế nào lại thích cô ta, nhiều nhất chỉ có thể tính là chơi đùa, dù sao thì thân phận cũng khác nhau"

Đới Manh không biết chính xác là khi nào mình rời khỏi chỗ đó, nhưng bên tai vẫn văng vẳng câu nói của Mạc Hàn... như thế nào lại thích cô ta, nhiều nhất chỉ có thể tính là chơi đùa, dù sao thì thân phận cũng khác nhau. Đới Manh vẫn nghĩ cô có cảm tình với Mạc Hàn, mà Mạc Hàn cũng như vậy , không nghĩ đến Mạc Hàn đối với cô chỉ có chơi đùa!

Trong lúc nhất thời Đới Manh khó tiếp thụ, thì ra trước giờ vẫn là tự mình đa tình, người ta chỉ xem mình như một món đồ chơi mà thôi. Vốn nghĩ rằng là điểm giao nhau, không ngờ lại chỉ có thể lướt qua, thật đáng buồn.

Đới Manh nghĩ tới khi cô ngủ ở nhà Mạc Hàn, Mạc Hàn làm điểm tâm cho cô thì hai người cũng có chút rung động với nhau...nghĩ kỹ, không chừng không chỉ có cô ngủ lại nhà Mạc Hàn mà còn có người khác, Mạc Hàn còn làm điểm tâm cho người khác ăn, cô chỉ là một trong những người qua đường kia. Nghĩ đến đây, Đới Manh cảm thấy từng trận chán ghét, tâm tựa như một khối thủy tinh nóng, trên mặt che kín tơ máu.

Ngày hôm sau, sáng sớm Đới Manh đã tới bộ phận tiêu thụ, bắt đầu đi theo Khổng Tiếu Ngâm làm nhân viên bán hàng. Làm nhân viên bán hàng, bình thường cũng không ở công ty, cả ngày đều chạy bên ngoài. Lúc này Đới Manh giống như nổi điên liều mạng làm việc, không cho mình thời gian dừng lại, cho dù lúc tan tầm cũng cầm dự án về nhà xem, nhìn đến khi thật sự mở mắt hết lên, mới ngã vào trên giường ngủ. Chỉ cần tỉnh lại hoặc là bất cứ lúc nào, Đới Manh lập tức cầm tài liệu lên xem, không cho chính mình có thời gian suy nghĩ chuyện khác.

Đới Manh nghĩ, làm việc điên cuồng không có thời gian suy nghĩ là sẽ quên được chuyện tình cảm của mình. MV mà cô và Mạc Hàn cùng quay lần đó được phát trên truyền hình, trên mạng, phát trên xe. Đới Manh vì không muốn xem lại những hình ảnh đó, mỗi ngày dành một giờ đi bộ từ nhà tới công ty, vì sợ ngồi xe vô sẽ nhìn thấy MV. Sợ chính mình nhìn đến sau lại nhịn không được, sẽ nhớ Mạc Hàn nhiều hơn, nhớ nhung giống như con dao nhọn, một dao lại một dạo xuyên vào tim, xé rách tra tấn Đới Manh.

Cuộc sống một tháng vừa qua, Đới Manh như con người khác, mỗi ngày chỉ muốn tìm thêm khách hàng, nghỉ trưa cũng chỉ ăn chút gì đó, có đôi lúc giữa trưa vừa ăn xong, đồ ăn không thể tiêu hóa, dạ dày liền tự động thóp lại, làm cho những gì Đới Manh vừa ăn vào đều toàn bộ ói ra, ói muốn ra cả mật xanh. Người Đới Manh ngày càng gầy, khuôn mặt trắng bệch dọa người, hoàn toàn không còn dáng vẻ như lúc quay MV.

Vừa mới bắt đầu Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy Đới Manh làm nhân viên bán hàng quả thật không sai, làm cho khách hàng hài lòng vô cùng, sau giờ làm còn không ngừng mang kế hoạch về nhà xem. Nhưng mà dần dần nàng phát hiện không đúng, khi Đới Manh đối mặt với khách hàng thì chuyện trò vui vẻ, nháy mắt khi khách hàng đi rồi, thì lại nhanh chóng hiện ra khuôn mặt tiều tụy mệt mõi. Khổng Tiếu Ngâm hỏi qua Đới Manh đã phát sinh chuyện gì, Đới Manh lắc lắc đầu nói không có, Khổng Tiếu Ngâm là người thông minh, nếu Đới Manh không muốn nói nàng đương nhiên cũng sẽ không đi ép hỏi làm gì, nhưng mà nàng lại căn dặn, làm việc chăm chỉ là chuyện tốt, nhưng thân thể cũng quan trọng không kém, phải chú ý nghỉ ngơi. Đới Manh cảm ơn rồi liền quay trở lại liều mạng làm việc, Khổng Tiếu Ngâm nhìn Đới Manh cả người gầy yếu, còn có đôi mắt sâu lộ đầy vẻ cô đơn, làm cho Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy có chút đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro