Chương 7: Kiêu Ngạo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc lại chương trước: Lục Thiên Nam chưa quen bạn gái lên tưởng là mình cong, được chị gái và mẹ mình gắn cho biệt danh ' Con Trai cưng là cong '

-------------------------------
Chương 7:

Đến 8h giờ rưỡi sáng hôm sau Diệp Đường mới thở ra một hơi, lưu file lại. Cậu đứng lên duỗi thắt lưng nhức mỏi, từ xa đã nghe thấy tiếng của mấy đồng nghiệp lục tục đến, Diệp Đường với lấy cái giương nhỏ của Lục Kiều Trương soi thử, sắc mặt của cậu không tốt lắm, vành mắt đen, tóc bù xù như ổ gà, thật đúng là đủ phấn khích.

Diệp Đường nới lỏng cà vạt, xắn tay áo, đi vào toilet rửa mặt. Cậu rửa mặt sạch sẽ, thuận tay sang gian nước lấy tách để vào máy pha cà phê, cậu vốn không thích cà phê vì đắng, nhưng hôm qua đã thức cả đêm sợ ngủ gà ngủ gật lại bị tổng tài bắt gặp thì tiêu đời. Cậu đứng ngẩn người một hồi thì cà phê mới pha xong, sau đó vừa uống vừa lết thân tàn tạ trở lại phòng làm việc.

Vừa quay lại đã thấy có vài đồng nghiệp đã đến, là mấy người của tổ A, họ đang xúm trước máy tính của Diệp Đường cười cợt nói gì đó, có lẽ bọn họ cho rằng Diệp Đường hôm qua tan ca quên tắt máy tính, lại không ngờ rằng cậu cả đêm không trở về nhà. Một cô gái ăn mặc hở hang cười khinh miệt: " Ơ? Đây là của Diệp Đường bên tổ B làm đây sao? Hừ, không ngờ cũng khá quá nhỉ? "

" Cái thằng Diệp Đường đó sao? Không chừng nó chép của người khác đó. Tên gì mà kỳ cục, nghe như tên con gái, bình thường chơi thân với Nhạc Phàm như vậy, nói không chừng lại là đồng tính đấy. "

" Không sai, cái đám tổ B tụi nó là thấp kém nhất công ty, trưởng phòng cũng không muốn quản chúng nó, đúng là cục nợ! "

Diệp Đường vừa tiến đến chợt nghe thấy tiếng bọn họ nói vậy, nhất thời tức giận đến phát hỏa, hơn nữa bọn họ còn tự tiện xem bản thiết kế của mình, còn dám nói xấu đồng nghiệp của tổ mình nữa!

Cậu hai bước đi qua, đẩy mấy người bên tổ A ra, mặt không biểu tình nói: " Làm ơn tránh ra. "

Mấy người kia giật mình hoảng sợ, không ngờ Diệp Đường hôm nay đến sớm như vậy, bình thường cũng phải tầm 9, 10 giờ cậu mới đến, dù sao cũng vừa nhìn bản thiết kế của người ta cũng có chút chột dạ.

Cô gái ăn mặc hở hang kia hất cằm cười nói khinh miệt: " Ồ ồ, Đường tiền bối đến rồi nha, Đường tiền bối tóc anh làm sao vậy a, áo sơ mi cũng nhăn hết rồi kìa, ai nha ngày hôm qua anh cũng mặc cái áo này phải không? Anh làm gì mà không về nhà thế? "

Người khác cũng hùa theo, cười nhạo nói: " Tiểu Mạt nói đúng, tổ B các người cũng thật là, cả ngày bày việc cho người khác giải quyết thì thôi đi, tan làm còn chạy ra ngoài lêu lổng, vạn nhất đừng có cũng đừng có bắt công nộp tiền bảo lãnh a. "

Tiểu Mạt cười hì hì: " Nè nè anh Đường, em nghe nói ở cạnh thành phố X có một quán Gay bar đó, anh có rảnh thì dẫn anh Nhạc Phàm qua đó chơi nha? "

" Cô nói cái gì!!! "

Diệp Đường quay phắt lại trừng cô gái ăn mặc hở hang kia, cà phê trên tay trào đầy xuống mặt bàn, Tiểu Mạt kia hét ầm lên: " Aaa! Nóng quá, nóng chết tôi rồi!!!! Anh cố ý đúng không, ai nha nóng quá! Đám người tổ B là một đám phế vật, đám ngu!! Anh chờ đấy! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Cái đồ..."

' Cạch '

Tiểu Mạt còn chưa nói xong, cánh cửa thủy tinh ở vách phòng kia đã mở ra, hiện ra khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của Lục tổng. Một tay anh chống vào khung cửa, một tay đặt lên nắm đấm cửa, động tác này thừa dịp phô bày dáng người cao to của Lục Thiên Nam, trông đẹp trai muốn chết, nếu như bỏ qua sắc mặt đen thui kia.

Mọi người đều triệt để cứng họng, không ngờ lão tổng đến sớm như vậy, vậy chẳng phải chuyện vừa nãy đều nghe thấy hết rồi sao?

Người của tổ A có chút kinh hồn, đều gượng cười nhìn Lục tổng chào hỏi, Lục Thiên Nam lạnh mặt liếc nhìn Tiểu Mạt đánh giá. Cô gái Tiểu Mạt này là người của tổ A, miệng lưỡi thật sắc bén, Lục Thiên Nam bên trong đều nghe thấy hết mọi chuyện.

Anh lia mắt nhìn cô ta, ánh mặt tại cái áo khoét sâu ở ngực dừng lại chưa đến nửa giây, lại nhìn tiếp cái váy ngắn tựa hồ không che được mông kia. Tiểu Mạt nhất thời còn tưởng Lục tổng để ý mình, xấu hổ đến đỏ mặt, nhăn nhó đứng đó căn tâm cuộn sóng.

Lục Thiên Nam nhíu mày: "Cô tên là gì?"

Lục Thiên Nam vừa hỏi xong, Diệp Đường nhất thời một ác khí xông lên, trong lòng điên cuồng chửi bới, đờ mờ, hóa ra lão tổng cũng chỉ là một lão già dê, thấy da thịt đàn bà thì động dục, hôm nay cậu coi như lãnh đủ!

Tiểu Mạt mặt ngày càng đỏ, ngại ngùng nói: " Thưa Lục tổng, tôi tên là Mạt Lị. "

" Tốt. "

Lục Thiên Nam gật gật đầu, cực kỳ suất khí nói: " Cô bị đuổi việc, lập tức dọn dẹp đồ đạc, đến 9 giờ đến phòng nhân sự nhận lương, trước 9 rưỡi tôi muốn thấy cô rời khỏi công ty. "

" Cái gì!? "

Mạt Lị đột nhiên mở to hai mắt, mấy người tổ A cũng đơ ra, ngay cả Diệp Đường cũng ngây ngẩn, ủa tổng tài không động dục hả?

Mạt Lị trừng mắt, vẻ mặt đau khổ, tựa như Lục Thiên Nam táo bón lâu ngày, nức nở nói: " Lục tổng, Lục tổng..."

Nhà Mạt Lị cũng khá giả, cô lại còn là con gái cưng, từ nhỏ đã xinh đẹp, lớn lên được rất nhiều nam nhân chiều chuộng theo đuổi. Sau đó cô ta cũng trở thành tiểu thư xấu tính xấu nết, sau khi tốt nghiệp cũng không tìm được việc làm. Dựa vào vài nam nhân chức cao làm ở tổ A mà trèo cao, cho tới bây giờ chưa có việc gì trái ý mình, nhưng lại đụng phải Lục Thiên Nam. Đáng tiếc, Lục Thiên Nam cũng là đại thiếu gia, anh mặc kệ cô gái kia nói: " Tôi không biết, cô bị đuổi việc đến phòng nhân sự lấy lương tôi không muốn nhìn thấy mặt cô, những người còn lại lấy làm giương. "

Tất cả nhân viên sợ sệt ai lấy đều về chỗ của mình, không dám hó hé một lời. Diệp Đường đang định ngồi xuống, chợt thấy Lục tổng đến đứng trước mặt mình, theo bản năng đứng dậy hô to: " Lục tổng, buổi sáng tốt lành! "

Lục Thiên Nam nhìn cậu như một đứa dở hơi, khóe miệng co giật, anh liếc nhìn tay cậu, mở miệng nói: " Vào văn phòng của tôi. "

Diệp Đường nhìn theo ánh mắt của Lục Thiên Nam, hóa ra mu bàn tay của cậu bị rộp một mảng ra vừa nãy cà phê đổ vào, trên mặt bàn vẫn còn chất lỏng sệt đang nhỏ giọt xuống đất. Vừa rồi chứng kiến Mạt Lị bị đuổi việc, thật sự quá sung sướng lên cậu không để ý.

Lục tổng được Diệp Đường gắn thẻ người tốt, nhưng cậu đâu biết, lúc Lục Thiên Nam đen mặt một phần cũng là do mấy người kia bảo Diệp Đường và Nhạc Phàm xứng đôi!! Mấy người dám động vào người của tổng tài! Chán sống rồi đúng không?

Diệp Đường rút vội khăn giấy lau lung tung, nhanh chóng đuổi kịp tổng tài vào văn phòng vách kính.

" Đóng cửa. "

-----------------------------
Hết chương 7
( dừng ở đoạn này mới đem lại cảm giác hóng chương mới :]] ) văn phòng play sắp bắt đầu.
#Vote để có động lực ra chương 8 nhé mấy nàng <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro