Chương 4: Tổng tài ở trên tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Tiểu Niệm vuốt vuốt tóc đi vào.

Chỉ thấy mấy nữ đồng nghiệp đứng trước màn hình TV đắm đuối nhìn, đồng nghiệp nam thì đứng bên cạnh nhổ nước bọt xuống đất.

Cô đứng phía sau mọi người, nhìn lướt qua màn hình, trên TV đang phát tin tức.

Trong TV, Cung Âu đang từ trong toà cao ốc đi ra, vệ sĩ nhiều như rừng, ngăn cản tất cả phóng viên, Cung Âu mặt không biểu tình bước vào siêu xe số lượng có hạn.

Trước khi ngồi vào trong xe, Cung Âu bỗng nhiên nhìn lướt qua máy ảnh, con ngươi đen láy, ánh mắt tĩnh mịch, lộ ra khí chất cao cao tại thượng, không ai sánh nổi, không có cách nào che giấu, giống như muốn nuốt chửng một cái gì đó...

Ánh mắt này, giống như ánh mắt hắn đẩy ngã cô trong giấc mơ.

Hung dữ như muốn đem cô xé ra thành trăm mảnh, nuốt luôn cả người cô ngay tại đó.

Hán dán chặt thân thể nóng bỏng vào người cô, chiếc cằm vòng cung khêu gợi thoáng qua trước mắt cô, như muốn cô với hắn hoà làm một.

Nghĩ tới từng chi tiết xảy ra trong giấc mơ, mặt Thời Tiểu Niệm lập tức đỏ bừng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi yết hầu.

Không dám liếc mắt nhìn, Thời Tiểu Niệm vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, cầm bút vẽ tuỳ ý trên giấy, đầu óc rối loạn, tim đập không theo nhịp nữa, căn bản không biết mình rốt cuộc là mình đang vẽcais gì nữa.

Không được.

Cô không thể tiếp tục như vậy được.

Một người con gái có quá nhiều nỗi cô đơn mà lại có thể làm việc kia cùng với một người con trai ở trong giấc mơ... Đậy cũng không phải chuyện gì tốt.

Cô phải có được tình yêu.

Nhưng với thói quen của cô, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tìm đâu ra một người con trai để yêu thương?

Đúng rồi, thân thiện!

Cô phải thân thiện hơn, như vậy có thể thoát khỏi sự cô đơn mang đến những thứ vớ vẫn trong mơ.

Sau đó, Thời Tiểu Niệm đi coi mắt suốt một tuần lễ, mỗi ngày bỏ ra thời gian ít nhất đủ để gặp hai người tốt nhất nhưng lại bị người ta chạy không thèm quay đầu nhìn lại.

Bộ dạng cô như muốn ói ra tại chỗ.

Hôm nay, cô đã tham gia trò chơi tám phút yêu thương, Thời Tiểu Niệm thật sự vô cùng mệt mỏi, liên chạy tới một nhà tắm hơi, chuẩn bị thư giãn một tí.

Trong phòng tắm của nhà tắm hơi, Thời Tiểu Niệm bước vào tắm, vừa thay quần áo thường thành đồ tắm hơi xong, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai truyền đến—

"Này, có phải hay không? Đây là phòng tắm hơi nữ!"

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ló mặt ra, cái này không sợ hãi không được.

Chỉ thấy ở cửa phòng tắm nữ có hơn mười người con trai đeo kính râm, mặc âu phục chỉnh tề, mấy vị khách nữa kia sợ tới mức đang đứng ở đại sảnh phòng tắm liên tiếp thét chói tai, nhao nhao chạy đi tìm quần áo che thân mình.

Thời Tiểu Niệm ăn mặc không qua hở, thấy thế liền đi ra ngoài, nhăn mày, nhìn những nam nhân kia chán ghét nói:

"Các người là ai vậy? Mời các người đi ra ngoài!"

Nhân viên ở phòng tắm hơi này đang làm gì vậy, sao lại để bọn họ bước vào phòng tắm nữ như vậy.

Nghe vậy, mấy người con trai lập tức đồng loạt đưa ánh mắt chuyển qua người cô, lần lượt hạ kính râm làm lộ ra bộ mặt hung thần.

"Thời tiểu thư, Cung tiên sinh muốn gặp cô."

Không ngờ, mấy người đó cũng không nói gò ác ý, mà là cung kính hướng cô cuối đầu 90 độ chào.

"Cái gì vậy?l

Thời Tiểu Niệm giật mình.

Có ý gì đây? Nhừng người này đến tìm cô sao?

Một giây sau, đám nữ nhân sợ hãi, kích động thét chói tai, người con trai mặc đồ vét đen đứng thành hai hàng, chừa ra một con đường ở giữa, cửa phòng tắm bị đẩy ra, một người con trai cao lớn từ bên ngoài bước vào.

Cao gần một mét chín, đường cong thẳng tắp, mặc dù đang mặc áo khoác màu xám tro nhưng vẫn để lộ ra thân hình xuất sắc của hắn, bước chân bắt đầu nặng nề hơn, phong thái ung dung kêu ngạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro