Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy dồn dập trên hành lang bệnh viện,Hác Lập Hải gọi điện thoại cho Lưu Bộ Tiến nhưng đều bị tắt máy.Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ hắn đã thay đổi số?Đúng rồi.........gọi tới công ty của hắn!

Gọi điện thoại đến công ty hắn,đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói ngọt ngào của một vị tiểu thư"Xin chào ngài,đây là công ty "Khoái nhạc trạch cấp tống" rất vui được phục vụ ngài."

"Tôi muốn tìm Lưu Bộ Tiến."

"Lưu tiên sinh đã không còn ở công ty."

"Đi rồi? Mà sao lại đi? Hắn đi đâu rồi" Hác Lập Hải lo lắng hỏi thăm.

"Xin thứ lỗi,tiên sinh,đây là chuyện riêng cá nhân của Lưu tiên sinh,chúng tôi không tiện nói cho ngài biết ạ."

"Tôi là Hác Lập Hải,Lưu Bộ Tiến tiên sinh là bạn tốt của tôi,tôi thật rất muốn biết tin tức của hắn!"

"A,xin lỗi,thì ra là Hác tiên sinh.Lưu tiên sinh xảy ra tai nạn xe nên phải nằm viện điều trị."

"Cái gì? Tai nạn xe? Mau cho tôi biết hắn nằm ở bệnh viện nào?"

"Để tôi tra một chút.A,có rồi,nằm tại phòng 1056,phòng bệnh ngoại khoa đại T."

Cái gì? Đang ở bệnh viện này sao?"Tôi đã biết,cám ơn!"

Sau khi treo điện thoại,Hác Lập Hải cấp tốc chạy đến phòng 1056!

"Bảo bối!"

Chạy đến bên giường bệnh,bệnh nhân nằm trên giường lại không phải người hắn muốn tìm,Hác Lập Hải lòng nóng như lửa đốt,vội vàng chạy đi tìm y tá để hỏi!

"Lưu Bộ Tiến,cho hỏi Lưu Bộ Tiến nằm ở bệnh giường bệnh nào?"

"Lưu tiên sinh,ngài ấy vừa mới xuất viện."

"Cái gì? Đi bao lâu rồi?"

"Hình như nửa giờ trước."

Y đã bỏ lỡ hắn! Y lại bỏ lỡ hắn!Ông trời,xin ông cho tôi một lần cơ hội gặp mặt anh ấy!Hác Lập Hải trong lòng buồn bực,lái xe lao nhanh hướng nhà trọ hắn!Mỗi một giây như một thế kỷ dài đằng đẳng,Hác Lập Hải chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy bảo bối của mình.

Cuối cùng y lái tới một hẻm nhỏ quen thuộc!

Hác Lập Hải không chút do dự đem chiếc xe đua trăm vạn tùy tiện vứt ở bên đường,xuống xe lập lức chạy thẳng lên cửa phòng lầu hai, lo lắng ấn chuông cửa ——

.................

Leng keng! Leng keng!

Lưu Bộ Tiến nằm trên giường,con mắt thẳng tắp nhìn đăm đăm trần nhà,không quan tâm tiếng chuông cửa chói tai.

Lý Cơ Lâu ở trong nhà vệ sinh nghe chuông cửa,vội kéo đũng quần lên chạy ra ngoài!"A Tiến,chú điếc rồi sao? Sao lại không mở cửa?"

Lưu Bộ Tiến động cũng không động,một lời cũng không đáp trả.Lý Cơ Lâu đã dần quen tính tình quái gở của cậu bạn tốt,nhịn không được thở dài một hơi,đi tới kéo ra cánh cửa——

"Sao lại là cậu ?" Thấy người đến là Hác Lập Hải,Lý Cơ Lâu lập tức trừng lớn mắt.

"Hắn ở đâu? Hắn ở đâu? Mau để tôi vào nhìn anh ấy!" Hác Lập Hải lo lắng chỉ muốn xông cửa vào!

"Ơ,ơ,cậu tỉnh táo chút đi.Tốt xấu gì đây cũng là nhà A Tiến,cậu chờ một chút để tôi hỏi hắn có muốn cho cậu vào không đã."

Hác Lập Hải biết để hắn đi hỏi y tuyệt đối sẽ không được bước vào cửa,vì thế lập tức đẩy hắn ra chạy nhanh vào trong phòng!

Người đàn ông khiến y điên cuồng đang im lặng nằm trên giường,Hác Lập Hải sải từ bước nhỏ đến bỗng nhiên ngừng lại không dám nhích tới gần.

Tay phải của hắn được bọc quanh một lớp thạch cao chẳng lẽ bị té gãy tay sao?

"Tay hắn. . . ?" Hác Lập Hải chuyển đầu hỏi Lý Cơ Lâu.

"Ừm,gãy tay nhưng mà lái xe đụng vào vách núi bị gãy tay là còn nhẹ đấy! Lúc ấy não bộ của hắn còn xuất huyết,may là không nghiêm trọng,nếu không thì là biến thành kẻ ngốc nghếch muốn chết!"

Hác Lập Hải nghe thiếu chút không tin nổi,vội vàng chạy đến trước giường hắn.Lo lắng hỏi"Anh hiện tại thế nào rồi? Đầu còn đau không? Tay có phải cũng rất đau?"

Lưu Bộ Tiến vẫn nhìn đăm đăm trần nhà dường như trên đó có thứ gì hấp dẫn chổ của hắn.

Hác Lập Hải thấy hắn sắc mặt tái nhợt,không hề tức giận nào có hình dạng lanh lợi khá ái,thích đấu mồm với y như xưa kia,nước mắt không nhịn được tí tách rơi xuống.

Xin lỗi,xin lỗi.Bảo bối của ta.

Lý Cơ Lâu nhìn Hác Lập Hải thương tâm khổ sở,hắn bỗng dưng cảm thấy cao hứng thay A Tiến.A,không nghĩ đến hoa hoa công tử lại rất có tình có nghĩa với A Tiến.Xem ra mình đã nhìn lầm y rồi.

Nếu như y mà biết bạn tốt của mình bị tai nạn xe tất cả đều do tên này gât ra nhất định đã sớm chém y thành mười bảy mười tám khúc!

Không biết đầu đuôi câu chuyện Lý Cơ Lâu vội vàng an ủi Hác Lập Hải,"Qua một khoảng thời gian nửa là A tiến có thể tháo thạch cao.Bác sĩ còn nói hắn mạng lớn,mọi chuyện sẽ không sao."

Hác Lập Hải nghe tới đây mới yên tâm."Khoảng thời gian này anh ở đây chiếu cố hắn?"

"Đúng vậy,hắn không có người thân chỉ có tôi xem như người thân hắn.Bất quá tôi ban ngày còn bận làm việc,một mình hắn ở nhà tôi lại thấy không yên tâm. . ."

Hác Lập Hải nghe chỉ cầu còn không được,mừng rỡ xung phong"Để tôi ở đây chiếu cố hắn,anh cứ yên tâm đi đi làm.Ở đây cứ giao cho tôi."

"Thật sao? Nếu thực sự thì quá tốt! Hác tiên sinh,vậy tôi giao A Tiến cho cậu." Lý Cơ Lâu đã có ấn tượng tốt hơn với y .

"Anh yên tâm,dù có muốn lấy cả cái mạng tôi,tôi cũng sẽ bảo vệ hắn."

Woa,không nghĩ đến Hác Lập Hải này lại si tình đến thế!A Tiến,cậu thật sự đã nhặt được vật báu rồi nha.

"Vậy tôi đi đây,a Tiến,chú phải nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé."

Đợi người kia đi rồi,trong căn phòng nho nhỏ chỉ còn lại hai người Hác Lập Hải cùng Lưu Bộ Tiến.Bên trong căn phòng tĩnh lặng đến chỉ cần cây kim rơi xuống cũng nghe thấyHác Lập Hải ngừng thở ngồi ở bên cạnh giường,không dám đưa tay chạm vào hắn.

Y sợ chỉ cần bản thân đụng nhẹ vào,vết thương còn chưa lành của người yêu sẽ bị bản thân làm rách ra. . .

Không bao lâu trên giường truyền tới tiếng hít thở đều đều,Hác Lập Hải muốn dùng cuộc sống sau này để chuộc tội,người đàn ông y yêu đến tận xương đã lặng lẽ ngủ. . .

Ngày hôm sau,Hác Lập Hải dọn đến ở căn hộ nhỏ triệt để trở thành nô lệ tình yêu.Cho dù tiểu bảo bối của y không lên tiếng nói với y một chữ,thậm chí không thèm liếc mắt nhìn y một cái xem y như một người không tồn tại nhưng Hác Lập Hải vẫn cảm kích hắn,vì ít nhất hắn còn cho y ở bên cạnh,không có đuổi y ra ngoài.

Buổi sớm mỗi ngày,Hác Lập Hải đều dậy rất sớm rời giường ra siêu thị mua thức ăn,thừa dịp tiểu bảo bối còn chưa tỉnh làm xong bữa sáng đặt lên bàn,rồi đến phòng tắm nho nhỏ dùng tay giặt quần áo.Bởi vì máy giặt bị hỏng chỉ có thể chảy nước lại không thể giặt quần áo,Hác Lập Hải không thể làm gì khác tự dùng tay giặt sạch mớ quần áo,giặt xong vắt khô nước mới đem ra ban công phơi.

Đợi đến y phơi xong quần áo trở lại phòng,lập tức phát hiện bữa sáng đã bị ăn sạch.

Ít nhất ... Hắn hoàn nguyện ý ăn món ăn do chính tay y làm.

Mỗi lần nhìn chiếc khay trống trơn,Hác Lập Hải lổ mũi sẽ thấy cay cay,nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào lúc trước cả hai thường xuyên vui vẻ cùng dùng buổi sáng.Tiểu bảo bối của y thích ăn nhất là sandwich chính tay y làm.Y sẽ kẹp cà chua mà hắn thích nhất cùng bò bào giữa miếng sandwich,chút ít chân giò hun khói cùng pho mát,rau xà lách cùng trứng chiên.Thành một miếng sandwich thật phong phú làm hắn ăn cười đến tít mắt.

Bảo bối của ta,đến khi nào anh mới chịu cười lại đây?

Tôi nguyện ý giao ra tất cả chỉ cầu anh lần nửa nở nụ cười rạng ngời.Hác Lập Hải lau viền mắt ngấn nước,cố gắng lấy dũng khí tiếp tục.Nhất định sẽ có ngày bảo bối tha thứ y.

Nhất định sẽ có.Y phải có lòng tin.

Cầm lấy báo chí cùng tiểu thuyết đặt ở đầu giường,Hác Lập Hải nhìn hắn nhoẻn miệng cười.

"Ngày hôm nay cảm giác vẫn tốt chứ,tôi có mua mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp mà anh thích nhất,anh rãnh thì xem một chút.A,tôi quên mất mua hành tây,tôi ra ngoài một lát chút nửa trở lại."

Đợi người đàn ông ra ngoài,Lưu Bộ Tiến đứng dậy đi tới ban công nhìn xuống.Nhìn bóng lưng người đàn ông anh tuấn,trái tim vốn lạnh lẽo lại co rút đau nhói

Vì sao lại đau?Không phải tự nói với bản thân sau này tuyệt đối không có bất luận cảm giác gì với người không tim không phổi kia sao,Lưu Bộ Tiến,mi sao lại cảm thấy đau chứ?

Không nên không có tiền đồ như vậy.Y bất quá chỉ tốt với mi một chút mà mi quên đêm đó bị nhục nhã ra sao ư?

Không thể quên! Tuyệt đối không thể quên!

Lưu Bộ Tiến trốn tránh chạy về trên giường,trốn vào trong chăn bông giống như chỉ có vậy mới cảm giác được an toàn.

Sợ bản thân mềm lòng,sợ lại lần nửa rơi vào bẩy rập ngọt ngào,Lưu Bộ Tiến tự làm khổ mình đem những lời đêm đó người đàn ông nói lặp lại một lần.Mỗi lần nhớ lại đều đau đớn như bị đao cắt!

"A a a!"

Đừng mà!Đừng tiếp tục nói nửa.Lưu Bộ Tiến ôm lấy đầu điên cuồng gào thét!

Hác Lập Hải mới trở về ở lầu dưới nhà trọ,nghe hắn ở trên la hét sợ đến hồn cũng không còn,ba bước rút thành hai bước chạy nhanh lên lầu!"Xảy ra chuyện gì? Bảo bối,anh sao rồi?"

Muốn ôm chặt hắn lại không dám đụng vào hắn,Hác Lập Hải lòng nóng như lửa đốt đứng ở bên cạnh giường,gấp đến độ không biết tiếp theo nên làm gì.Qua một hồi lâu,Lưu Bộ Tiến mới bình tĩnh trở lại.Để ý thấy ánh mắt người bên cạnh lo lắng,hắn đi vào phòng tắm muốn dùng khăn lau mặt.Bởi vì chỉ có thể dùng một tay nên động tác có phần vụng về.

Hác Lập Hải đứng ở cửa phòng tắm nhìn nhất cử nhất động của hắn,thấy tình trạng đó lập tức tiến đến giúp hắn vắt khô khăn,nhẹ nhàng lau lên mặt hắn.

"Đã tốt hơn chưa? Anh đừng có dọa tôi sợ."Ôn nhu nhìn hắn,Hác Lập Hải cực lực khắc chế bản thân mới không ôm chặt hắn vào lòng.

Lưu Bộ Tiến giống như không nghe thấy bình thản đi ra ngoài,hoàn toàn không đoái hoài đến ánh mắt thương tâm của người nọ.

Đến buổi tối, Hác Lập Hải ngủ trên ghế sofa.Cả thân người cao lớn nhét lên sofa nhỏ hẹp chật hẹp nhưng y lại không thèm để ý.Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn dù có ngủ trên sàn nhà đối với y cũng như đang được nếm kẹo ngọt.

Qua thêm mấy ngày nửa thạch cao trên tay hắn có thể gỡ bỏ.Đến lúc đó hắn sẽ trở lại đi làm,y sẽ không thể lúc nào cũng theo bên cạnh hắn.

Bảo bối của ta,rốt cuộc đến khi nào anh mới chịu tha thứ cho tôi đây?

Để chúng ta trở lại khoảng thời gian ngọt ngào như lúc trước. . .

.....................

Biết lỗi mà chịu sửa,thiện mạc đại yên.Có lẽ ông trời đồng tình với người đàn ông đã giác ngộ,nên phái ra một "Vũ khí" bí mật cứu mạng!

Hôm nay,Hác Lập Hải đang ở phòng bếp làm thức ăn không cẩn thận làm rớt rau củ đã cắt xuống mặt đất.Lúc y ngồi xổm xuống vừa lúc có một chú chuột nhỏ trèo ra khỏi tủ,cả hai mặt đối mặt rình lẫn nhau.

"A a a!"

Hác Lập Hải như bị lửa đốt phải mông,giật nảy đứng lên!

"Con chuột!Có chuột a."

Hác Lập Hải sợ đến "Thí thí áp chế ,một chút nhảy lên sofa,một chút lại nhảy đến trên bàn.

Mà con chuột kia dường như cũng nhìn ra được người đàn ông cao lớn vô dụng này rất sợ nó,nó tuyệt không sợ người lạ bám theo y hết chạy đông đến chạy tây!

"A a a! Con chuột thối! Không nên theo a!"Trong đời Hác Lập Hải sợ nhất chính là chuột.Thấy con chuột đáng chém ngàn đao vẫn còn chạy theo,y sợ đến trực tiếp nhảy lên trên giường ——

"Người đâu cứu mạng a,bảo bối,mau đuổi nó đi!"

Thấy người đàn ông vô pháp vô thiên rắm thối mười phần lại bị một chú chuột con dọa sợ,Lưu Bộ Tiến không nhịn được ôm bụng cười cười to!"Ha ha. . . Cười chết ta! Ha ha. . ."

Hác Lập Hải ngây ngẩn cả người.Ngay cả con chuột làm mình sợ cũng quên sạch bách.

"Anh cười. . . bảo bối của ta rốt cuộc chịu cười rồi. . ."

Hác Lập Hải viền mắt đỏ lên,không nhịn được kích động tới gần hắn,vươn bàn tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười trên mặt hắn.Mới vừa bị ngón tay người nọ đụng tới,Lưu Bộ Tiến đột nhiên không cười nửa.

Hác Lập Hải buồn bã nhìn chăm chú hắn,nghẹn lời nói "Bảo bối,cười một lần nửa đi,xin anh. . . cười với tôi một lần nửa. . ."

Lưu Bộ Tiến kéo khóe miệng muốn nặng ra một nụ cười nhưng lại không nghĩ đến lại biến thành. . .

"Ô. . . Oa. .oa ."

Hắn sụp sổ gào khóc làm Hác Lập Hải trái tim như bị người ta nhéo một cái!Không chịu nổi khóc lớn ôm chặt hắn vào trong lòng!

"Ô. . . bảo bối tâm can của ta. . . Xin lỗi. . . Xin lỗi. . .. . Đều là lỗi của tôi . . .đã làm tổn thương anh.... tha thứ tôi. . . tha thứ tôi đi. . ."

"Ô. . . Ô. . ."

Người nọ không đáp lại,chỉ không ngừng khóc nấc lên. . .

"Bảo bối. . . đừng khóc. . . Lòng ta đau chết đi được. . . Tôi ở đây. . . tôi sẽ ở đây chờ anh,xin anh trở lại bên cạnh tôi để tôi chăm sóc anh,sẽ không làm anh thương tâm,có được hay không. . . xin anh đấy. . ."

Hác Lập Hải ra sức lau nước mắt trên mặt hắn,còn mình lại chảy nước mắt không ngừng."Tôi yêu anh. . . tôi rất yêu anh. . ."

Người đàn ông vẫn khóc không trả lời.Chỉ là vươn hai bàn tay cố sức quay về ôm lấy y.

Giông tố qua đi,bầu trời cuối cùng lộ ra một cầu vồng mỹ lệ——


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro