Ngoại truyện: Ngọt ngào dưới mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa hè ánh nắng chói chang.Hác Lập Hải lái xe đưa cậu nhân viên mà y yêu về thôn của hắn.

Quê hương Lưu Bộ Tiến nổi danh là tam hợp viện.Sau khi xe dừng lại ở cửa khẩu ra vào thôn,Lưu Bộ Tiến đi cùng y đi vào giữa thôn vừa đi vừa nói"Hồi trước tôi ở đây thường cùng mấy cậu bạn nhỏ đá cầu,nhảy ô còn có đấu dế.Lúc ấy thật sự rất vui."

Hác Lập Hải cười xoa xoa đầu hắn"Nếu vui thế tôi cũng thật mong lúc còn bé được sống ở nông thôn."

"Vậy còn cậu? Thời thơ ấu cậu đã làm gì?"

"Chơi đánh quần vợt,học đàn vi-ô-lông,mẹ còn ép tôi học cả dương cầm nhưng tôi đã len lén chuồn mất. Ha ha."

"Woa,thật lợi hại,tôi ngay cả kèn ác-mô-ni-ca còn học không xong."

Bỗng nhiên từ xa có một thanh niên mặc áo T shirt màu trắng còn quần thì đầy hoa văn cùng màu sắc rực rỡ lái xe máy chạy đến.

"Anh họ!Hác đại ca!" Mạch Á Đường chống xe tốt mới hưng phấn chạy lại đây.

"Tiểu Đường,đã lâu không gặp!" Hác Lập Hải cùng hắn bắt tay.

"Woa,nhìn Hác đại ca vẫn suất như thuở nào! Đúng rồi...,bên ngoài có đậu chiếc xe Lamborghini siêu cấp có phải cũng là của anh" Mạch Á Đường ánh mắt hết sức hào hứng hỏi.

"Đúng vậy,đó là chiếc xe cũ đã mua vài năm trước thôi."

"Đó mà cũ sao? Tôi thấy nó rất tuyệt vời a!"

"Nếu cậu thích tôi có thể cho cậu lái thử ."

"A a a! Thật sao?"Mạch Á Đường thét chói tai gần như phá hỏng nóc nhà Lưu Bộ Tiến.

Lưu Bộ Tiến nghe được không khỏi khẩn trương chen vào "Không được! Không thể lái!Lỡ như va chạm làm hỏng xe,cậu đền không nổi là chắc rồi cho nên không được,tuyệt đối không thể lái thử!"

Lần trước Hác Lập Hải còn muốn để hắn lái xe nhưng hắn đánh chết không chịu.Mặc dù biết cho dù xảy ra chuyện y cũng không bắt hắn đền,nhưng Lưu Bộ Tiến luôn cảm thấy áp lực quá lớn không chịu đụng.

"Ô. . . Anh họ,em lái một chút thôi,thật đấy,em chỉ lái từ cửa khẩu đến phía trước vườn rau,quẹo qua ven sông rồi về mà."Mạch Á Đường đau khổ cầu khẩn.

Hác Lập Hải cười cười nói "Anh cứ cho tiểu Đường đi đi,nếu không cậu ấy đỗ lỗi tại Hác đại ca này mất.Đây,cầm đi,cứ thoải mái nghiên cứu,muốn lái bao xa thì tùy cậu nhớ trở về là tốt rồi."

"A a a! Vẫn là Hác đại ca có khí phách!"

"Đúng,Lưu Bộ Tiến tôi là tiểu khí quỷ không có bản lĩnh,đi,đi,có bao nhiêu thì cút bao xa."

"Hi,anh họ không phải là tiểu khí quỷ mà là quá thích Hác tiên sinh mới không muốn làm hư đồ của y thôi."

Khuôn mặt Lưu Bộ Tiến thoắt cái đồng loạt ửng đỏ "Nói bậy gì đó? Còn không nhanh đi!"

"Hi,em đi đây.Hác đại ca,cám ơn anh nghen!"

Đợi Mạch Á Đường đi khỏi,Lưu Bộ Tiến không vui trừng mắt tên đầu sỏ"Cậu đừng có quá nuông chiều tiểu Đường."

"Cái này mà nuông chiều? Tôi cũng đâu có tặng cậu ta,bất quá chỉ mượn lái một lát không phải chuyện gì to tát.Với lại em họ anh cũng là em họ tôi,đổi lại nếu hôm nay tiểu Đề mượn tôi,tôi cũng sẽ cho hắn mượn.Tôi đối với hai em họ đều xem như nhau,cũng có thể nói yêu anh yêu cả cún con của anh."

Lưu Bộ Tiến nghe y nói trong lòng cảm động không ngớt."Cám ơn."

"Cám ơn cái gì? Cám ơn tôi tối hôm qua giúp bảo bối thoải mái sao?" Hác Lập Hải ôm chặt hắn,cười lưu manh nói.

Lưu Bộ Tiến cả khuôn mặt ửng đỏ,vội vàng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng ôm của y."Cậu tạm thời đừng có động tôi,dù sao nơi đây cũng là thôn tôi,cậu cho tôi chút mặt mũi đi. Vạn nhất có lời đồn đãi tầm phào nào truyền ra,ông đây nhất định sẽ tìm cậu tính sổ!"

Hác Lập Hải biết tiểu bảo bối da mặt mỏng,nếu như thật sự truyền ra chuyện gì không tốt,sợ rằng hắn sau này không dám trở về đây.

Vì thế lập tức cười cười nói"Được rồi,được rồi,tôi hứa sẽ không tấn công anh.Nhưng nếu như anh cầu tôi tấn công anh lại là chuyện khác,vậy đó không phải vấn đề của tôi."

"Ai cầu cậu tấn công tôi chứ." Lưu Bộ Tiến hai má hồng hồng la hét inh ỏi.

"Hi,vậy cũng không nhất định."

...........................................................................

Vừa đặt chân vào phòng,Lưu Bộ Tiến lập tức dâng hương bài vị ông nội cùng cha mẹ.

"A? Sao lại không cho tôi cùng dâng hương? Tôi dù sao cũng là một phần tử nhà họ Lưu mà."

"Cậu. . . cậu nói bậy cái gì đó?"

"Tôi nào có nói bậy? Anh là bà xã của tôi đương nhiên tôi cũng là con rễ nhà họ Lưu."

"Tôi từ khi nào biến thành bà xã của cậu hả? Với lại anh cầu hôn ông đây chưa?" Lưu Bộ Tiến tức nghẹn họng trừng tên xấu xa tự cao tự đại.

"A? Lòng tôi từ lâu đã xem anh là bà xã của tôi mà còn cần cầu hôn sao?"

Lưu Bộ Tiến nghe y nói không biết nên giận hay nên cười,quay người lại không thèm chú ý đến y.Không nghĩ đến Hác Lập Hải da mặt thật sự rất dày,tự mình chạy đi dâng hương.

"Tổ tiên Lưu gia,cha mẹ vợ đại nhân tại thượng,con rể Hác Lập Hải các người trở về thăm mọi người đây."

"Cậu đừng có nói lung tung nữa."

Lưu Bộ Tiến thiếu chút chết ngất.Trên đời sao lại có người da mặt dày đến trình độ này a.

Bỏ lơ ánh mắt muốn giết người của người bên cạnh,Hác Lập Hải lại tiếp tục nói"Con sẽ chăm sóc tốt con trai của bố mẹ,sẽ không để hắn lẻ loi một mình.Con thề sẽ vĩnh viễn yêu hắn làm chỗ dựa vững chắc nhất của hắn.Thỉnh bố mẹ ở trên trời yên tâm."

Lưu Bộ Tiến ở một bên nghe,nước mắt thiếu chút chảy ra.Cái tên này đúng là bỉ ổi,sao còn biết dùng chiêu này nữa?Như vậy hắn sẽ càng không nỡ rời khỏi y!Mặc dù người đàn ông này luôn miệng nói yêu hắn nhưng Lưu Bộ Tiến biết ở trong xã hội thực tại chỉ có yêu thôi không đủ.Với lại với hai người khác thân phận lẫn địa vị như bọn họ mà nói tình yêu không thể đặt ở vị trí thứ nhất.Đời này cũng chỉ có người đàn ông này không khả có năng yêu người khác,càng không có chuyện cưới vợ sinh con,truyền tông tiếp đại.

Chờ đến hắn đến ... một thế giới khác,mới có cơ hội thỉnh tội cùng tổ tiên.Lưu Bộ Tiến cúi thấp đầu vái một cái .

Bái xong tổ tiên trong nhà,Hác Lập Hải muốn hắn đưa đến căn phòng hắn được sinh ra.

"Trước đây có nghe anh nói,anh được bà đỡ giúp sinh ra tại nhà,tôi vẫn luôn muốn đến xem một chút."

Hác Lập Hải thích thú ngó dáo dác chung quanh,đột nhiên có thứ gì đó hấp dẫn ánh mắt y——

"A,đây là tấm hình anh mới ra đời sao,múp míp rất khả ái nha.Sau này những phần thịt đó đi đâu rồi?Thật đáng tiếc a.Anh mau cho tôi xem hình từ nhỏ đến lớn của anh đi nào."

"Không bao vờ!" Lưu Bộ Tiến mới không để y nhìn mấy tấm hình trước kia của mình,không thì sẽ bị y cười chết mất!

"Mau lấy ra đi,nếu không tối hôm nay sẽ làm anh rên rĩ đến cả thôn đều nghe thấy nha."

"Hác Lập Hải!Cậu không biết ngượng sao mà nói những lời đó đấy?"

"Hi,tôi ở đâu không biết ngượng nhỉ?Với lại người rên rỉ là anh chứ không phải tôi."

"Ngậm miệng lại cho ông!"

Đang ở hai người đấu võ mồm thì Mạch Á Đường vừa lúc chạy về!"Anh họ,Hác đại ca! Thì ra các người ở đây a."

"Sao lại về nhanh thế?"

"Haizzz,em gặp phải a mẫu.Người đã mắng thối em một trận bắt em trả xe lại cho anh."

"Hừ,xem ra chỉ có dì mới trị được em."

"Đúng ...,a mẫu còn nói,ngày mai sẽ có trận mưa lớn dặn anh ra ngoài phải cẩn thận,không nên chạy loạn."

Hác Lập Hải không phải rất tin tưởng"Mưa lớn,hôm nay khí trời rất tốt,cậu xác định khí tượng có chính xác không đấy?."

"Không,không,lần này là thật.A mẫu tôi nhìn khí trời rất chuẩn,so với mấy người dự đoán trên truyền hình cũng chuẩn tương đương đấy nha."

"Đúng,dì ta dự báo thời tiết rất lợi hại,có thể đi làm người dẫn chương trìn dự đoán thời tiết luôn ý."

"Mẹ ta nhiều thịt thế nếu mà lên truyền hình chắc sẽ lấp đầy ống kính mất! Ha ha. . ."

"Em thì thấy nếu như bị dì biết anh nói dì mập,dì sẽ đánh một phát lên đầu anh!"

"Ha ha. . ." Hác Lập Hải bị lời đối thoại của hai người chọc cười ha ha."Thật muốn đi xem chút dì của em nha."

"Chuyện đó nhằm nhò gì chứ? A mẫu vừa nghe anh đến liền nói muốn mời anh đến nhà dùng cơm tối."

"Vậy cám ơn trước.Tối nay tôi nhất định sẽ đến."

"Đúng ...,a mẫu còn nói,mấy rau quả ở vườn các anh cứ tùy tiện lấy,đừng có khách khí."

"Có thể ăn món tươi mát tại nông thôn thật sự là quá tốt."

"Vậy em đi trước,nhớ kỹ cơm chiều nhớ đến."

"Được,buổi tối gặp lại."

....................................

Hôm sau,Lưu Bộ Tiến vì quan tâm nhóm rau dưa ngoài vườn,sáng sớm đã rời giường.Thừa dịp trời còn chưa nặng hạt đến vườn rau hái chút ít trở về.Hác Lập Hải là cậu nhóc từ nhỏ đến lớn sống trong thành phố nhất định chưa ăn qua rau dưa tươi mọng thế này.Mà người hắn yêu tối hôm qua bị dì chuốc quá chén,hiện tại còn chưa tỉnh.

Lưu Bộ Tiến lặng lẽ xuống giường muốn cho y ngủ thêm một hồi.Qua không bao lâu,mưa to bỗng nhiên nặng hạt rơi lộp bộp xuống bồn.Hác Lập Hải bị tiếng mưa dồn dập bên ngoài cửa sổ đánh thức, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy.

Nhìn dáo dác chung quanh cả phòng lại không phát hiện bóng dáng tiểu bảo bối của y.

"Bảo bối?"

Kỳ quái,hắn chạy đâu rồi?Hác Lập Hải xuống giường,đi tới bên cạnh bàn mới phát hiện tờ giấy dằn dưới chén nước bên cạnh bàn,cho biết hắn đến vườn rau.

"Ngu ngốc!Mưa lớn thế còn đi ra cửa?"

Hác Lập Hải lòng nóng như lửa đốt,ngay cả dù cũng không cầm đội mưa chạy ra ngoài!Con đường lúc trước giờ đây đã ngập bùn,Hác Lập Hải phí một khoảng thời gian mới chạy được đến vườn rau vắng vẻ.

Mưa xối xả trút xuống che mất tầm mắt,Hác Lập Hải liếc mắt nhìn xung quanh,cái gì cũng không thấy,gấp đến độ y chẳng biết làm gì mới đúng,chỉ có thể hô to —— "Lưu Bộ Tiến! Anh ở đâu?"

Mơ hồ nghe được thanh âm từ ... một nơi khác truyền tới,"Tôi ở đây. . ."

Hác Lập Hải mừng như điên,vội vàng phóng đi!Y vội vàng tìm người một hồi mới phát hiện ở giữa sông!

"Trời ạ!" Hác Lập Hải thấy tình trạng đó thiếu chút bị dọa chết!

Chỉ thấy Lưu Bộ Tiến bị rơi xuống sông,hai bàn tay bám chặt tảng đá nổi lên giữa sông.Nước sông cuồn cuộn chảy xiết,thuận theo mưa rơi càng ngày càng lớn,thoáng cái mực nước dâng cao dữ dội! Mắt thấy sắp đem Lưu Bộ Tiến nhấn chìm!

Hác Lập Hải sợ đến tim ngừng đập!Điên cuồng hô to!"Đừng buông tay! Tuyệt đối đừng buông tay! Tôi sẽ qua cứu anh!"

Lưu Bộ Tiến nghe nói hoảng sợ tột độ,hô to đáp lại!"Không được!Qúa nguy hiểm!Cậu mau đi tìm người lại giúp!Ngàn vạn đừng tự mình lại đây!"

Hác Lập Hải thấy người mình yêu tùy thời bị dòng lũ cuốn đi,đâu còn thời gian mà suy nghĩ nhiều vội đi xuống.Đột nhiên nghĩ đến vừa chạy qua vườn rau y có thấy một sợi dây thừng,vội vàng xoay người chạy về lấy.

"Bảo bối,tôi đi lấy dây thừng rồi lập tức trở lại!Anh không được buông lỏng tay!"

Hác Lập Hải liều mạng chạy đi,sau khi tìm được dây thừng lập tức chạy trở lại,một mặt đem dây thừng trói chặt vào gốc gây lớn,một mặt cột vòng quanh eo mình,xác định dây thừng vững chắc mới không chút do dự lập tức nhảy xuống sông ——

"Ngu ngốc! Không thể!Rất nguy hiểm! Trở về! Mau trở về đi!"

Lưu Bộ Tiến lớn tiếng khóc la,không muốn người hắn yêu vì mình mạo hiểm tánh mạng.Hác Lập Hải phát huy khí lực cực đại liều mạng bơi về hướng hắn.Trên đường mặc dù vài lần suýt nửa mất thăng bằng,Hác Lập Hải vẫn nỗ lực bơi về phía trước!

Cũng may ông trời phù hộ,trải qua một ít sự cố nhỏ cuối cùng để y cứu được hắn lên bờ.Mới vừa lên bờ cả hai người suy nhược mệt mỏi ngã cùng nhau.

"Bảo bối. . . Anh muốn dọa chết tôi. . ." Ôm chặt lấy người yêu thiếu chút mất đi,Hác Lập Hải lệ nóng doanh tròng,nức nở nói "Tôi vừa rồi thiếu chút nửa đã mất anh. . ."

"Ô. . . Xin lỗi. . . Xin tlỗi. . . Tôi không biết mưa lại đến nhanh thế. . ." Lưu Bộ Tiến cũng khóc quay lại ôm chặt lại y "Cậu vừa rồi cũng dọa chết tôi,cậu chưa nói gì đã nhảy xuống!"

"Cho dù xảy ra một trăm lần như thế,tôi cũng sẽ không chút do dự nhảy xuống!" Hác Lập Hải kích động hôn lấy hắn "Tôi không thể không có anh. . . tôi yêu anh. . . a. . . Bảo bối. . . tâm can bảo bối. . ."

Lúc này Lưu Bộ Tiến mới hiểu bản thân quan trọng với người đàn ông đa nghi này cỡ nào.Tất cả đều do lòng tự ti của hắn làm hại.

Người đàn ông này đã dùng toàn bộ tánh mạng yêu hắn giống như hắn cũng dùng toàn bộ tánh mạng yêu y.

Cái gì xã hội địa vị,cái gì điều kiện bên ngoài,một khi đã yêu tất cả đều không quan trọng.

Lưu Bộ Tiến vuốt ve mặt y,thật sâu nhìn chằm chằm vào y,nói ra ba chữ đến giờ vẫn chưa chịu nói y nghe——

"Tôi yêu cậu."

............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro