Mồn lèo team(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I. Lý thuyết
Đề:

*Câu hỏi:
- Yếu tố cần có của một Beta-er đó là nắm chắc, rõ ngữ pháp và từ vựng tiếng Việt. Hiểu biết về Hán Việt, hiểu rõ thể loại truyện mà mình đang phải chỉnh sửa. Biết thêm thắt và chỉnh sửa câu cú, biết lúc nào là ổn cho một câu văn. Hơn hết, đó là sự cần mẫn, tỉ mỉ và chăm chỉ.
- Edit chính là công việc sắp xếp lại câu từ ngữ nghĩa từ bản convert hoặc từ bản QT (Qick Translator) bởi vì bản thân bản convert hoàn toàn 'thô sơ'. Cho dù bạn có dùng trí thông minh anh sờ tanh cũng chưa chắc đã hiểu được:)
Editor không phải người nào cũng sắp xếp câu văn hoàn chỉnh đúng ngữ và nghĩa. Chính vì thế nên mới cần người Beta cho truyện. Như vậy, chúng ta đã hiểu được sự khác nhau đơn giản giữa Editor và Beta-er.

- Vốn từ vựng và ngữ pháp tiếng Việt của bản thân thì tôi chưa thể chắc chắn, nhưng nếu tôi có thể beta lại truyện một cách hoàn chỉnh, đọc thấy ổn là trình độ của tôi cũng được rồi. Tôi còn thua kém rất nhiều người ngoài kia cơ mà..
- Nhược điểm của tôi chính là không kiên nhẫn, ngày xưa thì còn thấy bình tĩnh chứ giờ mà bảo ngồi lì một chỗ dí mắt vào cái màn hình là tôi đã bắt đầu thấy nóng ruột rồi.

- Để nói về vấn đề này, chúng ta cần nhắc đến người dịch giả một chút. Vậy thì dịch giả là gì? Dịch giả chỉ là người dịch truyện thôi. Nhưng dịch thế nào mới là điều cần nhắc đến. Bởi vì ngoài việc sắp xếp lại ngữ nghĩa câu thì cách hành văn vô cùng quan trọng. Thế nên mới có nhiều bài dịch với nhiều cách hành văn khác nhau. Nhưng nếu dịch giả mà dịch không đúng theo văn phong của tác giả chính gốc thì là một điều rất đáng thất vọng. Dịch giả là người thổi hồn cho truyện, câu văn mượt mà bóng bẩy trau chuốt là nhờ vào các dịch giả đã tạo nên sức sống cho truyện. Vậy nên mới nói đối với dịch giả biết tiếng trung nhưng không thành thạo cách hành văn và trau chuốt ngôn từ trong truyện thì beta chính là cầu nối giữa dịch giả và edit.

II. Thực hành:

https://docs.google.com/document/u/0/d/1alWk-No_OwQEtv5oer7AVYNhFMbM4oQLUk-4wYmmSr8/mobilebasic
Link gốc

Beta
Hồi 1: chờ đợi
Ta là một tiểu yêu. Thật ra là chỉ có mỗi ta tự gọi mình như vậy, bản thân ta cùng lắm cũng chỉ là một yêu tinh nhỏ yếu ớt mà thôi. Ta thích ngồi trong đêm trăng ngắm hoa Sơn Chi nở, sau đó thì khắp người mang đầy hương hoa, xông vào cửa sổ treo rèm màu trắng kia, nghe cô gái trong cửa sổ nhẹ giọng buông lời than:" Ta tin... Ta tin... giữa hương hoa Sơn Chi và ban đêm trăng sáng này... ta...ta sẽ được chết... trong vòng tay đầy tình thương của Chúa...*"

*Chỗ này do mình phân vân không biết tác giả Diệp Khinh Kỳ muốn nói 'thần' ở đây là thần nào nên mới điền luôn vào là Chúa. Tại vì mình thấy phần lớn những người theo đạo Phật trước khi chết thường không buông lời than như vậy. Chỉ có những người tin vào đức Chúa trời mới nói những lời như thế thôi. Mình hiểu câu: Ta tưởng nhiệm, là hương thơm hoa sơn chi, cuối cùng có ban đêm trăng sáng, thầm tử thần thương. . . . . . Là như vậy.

Hơn nữa, mặc dù cho ta có yếu ớt, nhưng ta cũng không giống những tiểu yêu khác cả ngày không có việc gì du đãng khắp nơi. Ta có công việc của ta. Ta là người giúp việc cho Mạnh Bà, chính là Mạnh Bà trên cầu Nại Hà tiếng tăm lừng lẫy. Đang lúc ta do dự muốn uống canh của Mạnh Bà thì nàng đã ngăn cản ta, muốn ta về làm giúp việc cho nàng. Tương lai, Mạnh Bà về hưu, ta sẽ là người giữ tiếp vị trí của nàng, làm ở cầu Nại Hà, phát canh Mạnh Bà cho người đầu thai , khiến cho bọn họ quên hết tất cả những chuyện khi còn sống , yên lặng đi đầu thai rồi bắt đầu một cuộc đời mới ở kiếp sau.
Vừa đúng, ta cũng không muốn đầu thai, vui vui vẻ vẻ làm một tiểu yêu mới là tốt nhất. Nhưng mà, ta không quá thích việc làm cho người ta quên mất tất cả, cảm thấy vậy có chút tàn nhẫn. Làm cho người ta quên đi người thân, bằng hữu, không biết tất cả chuyện đã xảy ra trên người mình... Thật quá đau khổ. Nhưng Mạnh Bà nói cho ta biết, mỗi người khi còn sống cũng không phải đều thuận thuận lợi lợi. Có lúc bọn họ còn có thể gặp phải chuyện tình khắc cốt ghi tâm. Nếu như muốn để tất cả thống khổ kia đi theo bọn họ đến kiếp sau tựa hồ càng thêm tàn nhẫn. Cuối cùng ,bà dùng một loại ánh mắt trìu mến nhìn ta nói:
-Ngươi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện vẫn không rõ, một ngày nào đó, ngươi sẽ rõ. . . .
Ta vẫn không hiểu. Nhưng mà, ta vẫn thích đợi ở chỗ này. Bởi vì ở chỗ này, ta có thể thấy rất nhiều người khác nhau, nhiều chuyện khác nhau. Ta đã từng thấy một nam hài ngày ngày đứng bồi hồi trước cầu Nại Hà, hắn liên tục bỏ lỡ rất nhiều cơ hội đầu thai. Ta thấy kỳ quái, liền hỏi hắn vì cái gì ? Hắn nói, hắn đang chờ con chó của hắn. Quả nhiên không lâu, một con chó chạy tới, bọn họ cùng uống chung canh mạnh bà, cùng nhau qua cầu Nại Hà. Nam hài nói, đời sau bọn họ còn phải ở chung một chỗ...Ta còn nhìn thấy một đôi tình nhân, tay cầm chén canh mạnh bà sánh đôi cùng nhau nhìn trời chiều, thề với nhau đời đời kiếp kiếp ở chung một chỗ. Còn nhìn thấy hai kẻ thù cùng chết trong lúc quyết đấu nắm tay của đối phương, căm tức nhìn nhau:" Kiếp sau, chúng ta tiếp tục chiến đấu!"
Có lúc, ta hỏi Mạnh Bà, kiếp sau bọn họ còn có thể gặp lại không? Hay là, bọn họ sẽ trời nam đất bắc, đều không liên quan! Mạnh Bà nói cho ta biết, có một thứ, gọi là số mệnh. Còn có một thứ, gọi là duyên phận. Người có duyên phận, kiếp sau cần phải gặp lại. Có thể bọn họ là người thân ; có thể bọn họ là kẻ thù; có thể bọn họ là người yêu; có thể, bọn họ chẳng qua là tình cờ gặp nhau trong biển người mênh mông, hắn giúp nàng nhặt lên quyển sách bị rơi xuống đất; hoặc là, bọn họ chẳng qua là vội vã gặp thoáng qua. Chỉ cần bọn họ có duyên phận, kiếp sau nhất định sẽ gặp nhau nữa. Duyên phận ràng buộc hai người thật chặt cùng một chỗ, đi qua đời này, lại đến đời khác, cho đến duyên khi phận hóa giải. Sau đó, Mạnh Bà đi, nói là đi thăm bằng hữu, một thời gian mới trở lại, bảo một mình ta bảo vệ nơi này... Ta hiểu, bà muốn rèn luyện ta, xem ta có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề này hay không. Vì vậy ta liền bắt đầu ngồi trên cầu nại hà, phát cho từng người đi đường một chén canh mạnh bà nhỏ màu hổ phách.
Hắn, xuất hiện vào lúc đó...
--------------
Xin lỗi các cậu vì đến giờ tớ mới đăng, chả là dạo gần đây điện thoại bị hỏng, không thể dùng được, sửa mất mấy tháng mới xong. Nếu các cậu không muốn chấm nữa thì thôi ạ. Một lần nữa, tớ thật sự xin lỗi các cậu rất nhiều ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trảtest