Untitled part

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 6. Quá khứ ùa về.

Sau một ngày học hành mệt mỏi, Dương Vy sung sướng nhảy lên giường với cái điện thoại mà nó quý như báu vật gia truyền. Vừa mới mở máy ra, đang định nghe bài nhạc mà gần hai ngày không được nghe thì chuông điện thoại vang lên, nó nhăn nhó nhìn số điện thoại lạ hoắc rồi bắt máy:

- Alô, Đặng Dương Vy xin nghe ạ!

Giọng nói kính cẩn như thể tổng giám đốc của một công ty lớn làm đầu dây bên kia vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười nhưng anh chỉ lặng lẽ nghe Vy nói, còn mình thì không hề lên tiếng. Dương Vy thấy vậy thì bực mình, nó gắt:

- Alô ai vậy??? Còn không nói nữa là tôi tắt máy đấy!!!

Thế nhưng đáp lại cô bé vẫn là sự im lặng, đúng lúc định dập máy thì có tiếng nhạc nổi lên, là bài nhạc mà hằng đêm đưa nó vào giấc ngủ, là bài nhạc mà nó gìn giữ suốt chín năm qua, nó sững lại, những kí ức đua nhau tìm về làm nó đánh rơi cả cái điện thoại rồi vội vàng nhặt lấy, áp sát vào tai mình. Giọng hát ấm áp đã quá quen thuộc với nó vang lên, nó nghẹn ngào, nước mắt đã rơi xuống...

"Yêu em yêu em yêu những giấc mơ

Giấc mơ dài thật dài và anh không có lối ra ...
Yêu em yêu em yêu chỉ em thôi...
Yêu em hết thân này...
Yêu em chẳng tiếc gì...
Bằng tất cả những gì anh có , bằng cả thương yêu... dù dấn thân vào ngục tối ...
Yêu thôi cứ yêu thôi , em là ánh sáng... xin em lại gần bên anh... đừng rời xa anh
Xin đừng bỏ anh ở lại , xin đừng dập tắt đi
Nỗi nhớ không tên theo anh theo anh đến suốt cuộc đời
Yêu là chẳng nghe điều gì , yêu là chẳng tiếc chi
Dù mai đây sau cơn mơ kia anh sẽ đớn đau thật nhiều
Nhưng không hề hối tiếc và chẳng cần lo âu
Vì trái tim anh không em chắc sẽ ngừng đập
"

Trước khi kết thúc bài hát, anh lấy một chiếc điện thoại khác và gửi đi một tin nhắn đã soạn từ trước, còn Dương Vy bên này thì như người mất hồn, chỉ biết lạng lẽ nghe, nước mắt đã rơi ướt đẫm một góc chăn.

...

...

...

Dương Hoàng vừa mới đi làm thêm về, nhận được tin nhắn, anh vội vàng chạy lên phòng đứa em gái mà mình nhất mực yêu thương, vừa đến cửa phòng thì thấy Dương Vy gào lên trong tiếng khóc:

- Sâu đo... Sâu đo... Là anh phải không???? Đừng bỏ em mà!!!!!

Dương Hoàng quăng luôn cái cặp sách trước cửa rồi mở cửa phòng chạy vào ôm chặt đứa em gái trong vòng tay ấm áp của mình khẽ nói:

- Nín đi...

Vợ chồng ông Đức ở dưới nhà nghe tiếng con gái hét thì vội vàng chạy lên, kí ức về chuỗi ngày đau khổ lại kéo đến làm họ lo sợ. Đến cửa phòng, họ nhìn thấy đứa con gái yêu quý của mình nước mắt đã ướt đẫm thì đau lòng, bà Mai đứng không vững nữa, chân bà khuỵ xuống, cũng may có ông Đức bên cạnh đỡ lấy, ông dìu bà về phòng, an ủi:

- Bà yên tâm đi, Vy nó có Hoàng chăm sóc rồi, nó sẽ không sao đâu!

Bà Mai im lặng không nói, nước mắt bà cũng bắt đầu rơi lên bờ vai của chồng mình...

...

...

...

Tại phòng của Dương Vy

Dương Vy sau một hồi đã nín khóc và kể lại câu chuyện cho Dương Hoàng nghe, nó ngây ngô hỏi:

- Có phải Sâu đo về với em rồi không anh???

- Ừm, nó sẽ về với em thôi... Chíp đao của anh ngủ đi rồi Sâu đo của em sẽ về thôi mà...!

Dương Vy nghe lời anh mình ngoan ngoãn nằm xuống và nhắm mắt ngủ. Đợi Vy ngủ say, anh mới đắp chăn cho nó rồi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng và mang cặp sách trở lên tầng. Vừa về đến phòng, Dương Hoàng mở điện thoại ra và gọi điện:

- Cậu lại làm cái quái gì nữa vậy hả???

- Tôi sẽ không làm Chíp tổn thương đâu, cậu yên tâm!

- Không tổn thương ư? Tôi đã tin cậu nhưng cậu có biết Chíp vừa khóc nhiều như thế nào không hả???

- Thế nên tôi mới nhắn tin cho cậu.

- Cậu... Thôi được rồi, tôi tin cậu!!!

- Cảm ơn! – Anh thờ ơ đáp.

...

...

...

Tại một căn phòng tối đen chỉ có ánh trăng hắt vào bức tường, một bóng đen ngồi tựa lưng vào chân giường, lắc nhẹ ly rượu trên trên tay rồi uống cạn, đôi mắt u buồn và đục ngàu phát ra sự cô độc, lạnh lẽo và buồn bã. Nhếch môi tạo thành một nụ cười nửa miệng đầy chua chát, nỗi đau đã vơi đi được một ít nay lại càng thêm rỉ máu, anh quăng mạnh chiếc ly vào tường rồi gào thét tên người con gái mà mình hằng đêm mong nhớ... Không biết có bao nhiêu chai rượu hết và mảnh chai văng khắp phòng...

Những người làm ở bên ngoài không ai dám lên tiếng bàn tán hay thậm chí đến thở mạnh cũng không dám, tất cả chìm trong màn đêm lạnh lẽo đến nỗi có thể giết chết người.

...

...

...

Ở học viện Royal khu I ( khu khối 10) ngày hôm sau có vẻ ồn ào khi top 1 Star Royal "đến thăm". Bỏ hai tay trong túi quần, Trùng Sơn hất khẽ mái tóc màu hung đỏ của mình rồi ung dung đi lên trên tầng, dọc cả đường, các nữ sinh chạy ra xem đông kín nhưng tất nhiên vẫn phải chừa ra một lối đi khá rộng cho top 1 Star Royal rồi. Bước chân đến gần cửa lớp học cần tìm, Trùng Sơn nhếch môi tạo thành một nụ cười bí hiểm làm bao nhiêu trái tim nữ sinh rung động, thậm chí là "nhảy ra khỏi lồng ngực" hay ngất ngay tại chỗ.

Tựa mình vào cánh cửa, anh đảo mắt xung quanh lớp nhưng không thấy bóng dáng người mà mình tìm, anh quay sang cô bé bên cạnh hỏi:

- Đặng Dương Vy đâu rồi em?

Hai tay cô bé áp sát vào má, mắt mở to hết cỡ đến mức chớp mắt cũng không thể... Trùng Sơn bắt đầu bực mình, anh thôi không cười, nét mặt trở nên đáng sợ lặp lại câu hỏi của mình. Cô bé kia thì ấp a ấp úng, nói không thành câu...

- Vậy Vy ngồi chỗ nào? – Trùng Sơn đứng thẳng người hỏi.

- Dạ... dạ... kia ạ... - Cô bé ấp úng đáp, tay chỉ về phía chiếc bàn trống.

Trùng Sơn mặc kệ mọi người, cứ thế tiến thẳng đến chỗ chiếc bàn, tay giựt một tờ giấy nhớ ở bàn trên và vơ tạm cây bút trên mặt bàn viết lại lời nhắn và dán dán ngay trên mặt bàn của Dương Vy: "Sau giờ học bé gặp tôi tại chỗ cũ! ". Sau đó để lại một lời cảnh cáo trước "đàn em" rồi đi thẳng về lớp.

Dương Vy tay ôm mấy gói bim bim, miệng ngậm kẹo mút tung tăng đi về lớp dưới con mắt ngơ ngác của đám boys và ánh mắt nảy lửa đầy giận dữ của đám girls thì khó hiểu định hỏi nhưng Hoàng Phong đứng ngay bên cạnh đã kéo cô bé đi nhanh vào lớp. Đôi mắt Vy hôm nay có phần híp lại do tối qua khóc quá nhiều nên nó phải đánh một ít phấn để quầng mắt không bị thâm, nhưng như vậy nhìn cô bé còn đáng yêu hơn nhiều. Hoàng Phong thấy tâm trạng cô bé không được tốt cho lắm nên dẫn nó xuống canteen ăn tạm vài thứ rồi mới lên lớp.

Vừa về đến chỗ, Dương Vy đã thấy tờ giấy trên mặt bàn liền giựt ra đọc ngay. Còn đang không biết là ai gửi cho mình thì Duy Vũ chạy đến gần hỏi:

- Bà quen với cả top 1 Star Royal hả?

- Top 1 nào? Đâu có chứ! – Dương Vy mặt ngơ ngác không hiểu gì cả.

Sau khi tan học, Dương Vy đi thẳng ra cổng trường và về nhà mà không đến "chỗ cũ" mà ai kia đã nhắn lại, thực ra thì cô bé cũng không biết đó là chỗ nào nữa nên cùng Dương Hoàng đến cửa hàng làm thêm của anh vì rất nhiều khách mà bố mẹ cũng không có nhà.

Tại sân sau Royal

- Chết tiệt, dám không nghe máy à!!!! – Trùng Sơn bực tức đi đi lại lại quanh cái ghế, tay cầm điện thoại gọi.

Nếu mà anh không đủ tỉnh táo thì không biết cái điện thoại và sân sau trường này sẽ ra sao nữa. Bỗng một ý nghĩ loé lên, Trùng Sơn lấy xe phóng đi mất.

---------------------------------------------------------------------

Tại cửa hàng làm thêm của Dương Hoàng, Chíp, Hoàng và Mẫn Tuệ - bạn gái của Dương Hoàng phải chạy tới chạy lui vì hôm nay cửa hàng giảm giá 20%. Hơn nữa ba nhân viên bán hàng lại cực kỳ thu hút bởi "nhan sắc" nên lượng khách hàng ngày càng tăng. Mãi đến đầu giờ chiều mới thưa dần khách, họ mới có thời gian nghỉ ngơi.

- Hai chị em ngồi nói chuyện nhé, anh đi mua đồ ăn! – Dương Hoàng lên tiếng.

Sau khi nhận được cái gật đầu từ hai người, anh lên xe và phóng đi. Mẫn Tuệ và Dương Vy tính tình đều trẻ con nên rất hợp nhau, nhưng tất nhiên Mẫn Tuệ mang nét đẹp hiền dịu hơn. Mái tóc vàng pha đỏ làm tôn lên nước da trắng ngần của Mẫn Tuệ, đôi mắt đen lánh tinh tế. Cô bỗng nhìn vào quầng mắt Vy hỏi:

- Hôm nay Chíp của chị đánh phấn cơ à???

- Em có lý do riêng chứ bộ. Hứ - Dương Vy lúng túng rồi làm mặt trẻ con le lưỡi.

Mẫn Tuệ thôi không đùa nữa, cô nghiêm chỉnh:

- Thế có chuyện gì? Kể chị nghe xem nào.

Dương Vy coi Mẫn Tuệ như chị em trong nhà nên nó kể lại hết sự việc tối qua cho cô nghe. Mẫn Tuệ nghe xong cười nhẹ, cô hỏi:

- Vậy là em vẫn chưa quên được cậu ta hả?

Dương Vy mở to đôi mắt đang dần đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu. Đúng lúc đấy thì Dương Hoàng mang đồ ăn về. Đang chuẩn bị ăn thì cậu nhận được cuộc gọi, đứng ra một góc, cậu mở máy:

- Chuyện gì?

- ...

- Đua xe giờ này á? Cậu có bị điên không vậy? Tôi đang bận tối mắt mà cậu còn rủ rê.

- ...

- Ừm.

----------------------------------------------------------------


Chapter 7. Tổ chức bắt cóc???


Sorry mọi người, vì lí do cá nhân nên Ken đã hoãn truyện lại, nhưng từ hôm nay Ken sẽ viết bình thường! Rất mong mọi người thông cảm và ủng hộ. Hi
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Cứ mỗi khi rảnh, Vy lại dắt Kiki đi dạo ở công viên Hải Đăng gần nhà. Không khí ở công viên rất thoáng và trong lành, Dương Vy hít lấy ít khí trời, vươn vai một cái, nó cúi xuống bế thốc Kiki lên, nó âu yếm:
- Kiki của chị đáng yêu quá nà! Em nhớ ngoan nhá, "Sâu đo" nhất định sẽ về với chị em mình thôi! Chụt - nó vẫn thường nói với con cún mà nó luôn coi như một đứa em và ngay sau đó là một nụ hôn.
Đằng xa có một dáng người cao dựa mình vào gốc cây, ánh mắt sắc lạnh đang theo dõi những hành động đáng yêu của cô bé. Hướng ánh mắt sang người đàn ông mặc áo đen đang ngồi ở ghế đá, anh huýt sáo gọi. Người đó đi ra, cúi đầu cung kính:
- Dạ, đại ca có gì căn dặn?
- Từ nay không cần đi theo cô ấy nữa. - Giọng nói sắc lạnh làm kẻ đối diện tuy đã nghe quen nhưng vẫn không khỏi rùng mình.
- Dạ! - Nói rồi người đàn ông đi ra khỏi công viên.
Thấy bóng dáng một cô bé đang bán vé số, chân đi đất, quần áo chấp vá nhiều nơi, Hoàng Phong lại gần cô bé và bảo:
- Này em bé, chúng ta làm một cuộc trao đổi nhé?
- Dạ? Nhưng anh mua vé số cho em nhé? - Cô bé mắt tròn xoe, ngây thơ hỏi.
Hoàng Phong mỉm cười:
- Ok.
Cậu nói nhỏ với cô bé rồi đưa cho cô bé một xấp tiền cất đi và một bó hoa nhỏ được bọc rất đẹp. Cô bé vui vẻ chạy đi, Phong cầm xấp vé số trong tay, môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Dương Vy đang ngồi cạnh khóm hoa Violet tím thì một bé gái chạy lại, vỗ vai nó:
- Chị xinh đẹp ơi, chị có quà này!
Vy đứng dậy, mắt ngơ ngác nhìn cô bé "Tự dưng lại tặng hoa cho mình? Không thể nào! Bọn bắt cóc bây giờ nhiều thủ đoạn với cả đồng bọn thì cả dãy, già trẻ gái trai đủ cả, không lẽ chúng định bắt cóc mình???" Với suy nghĩ ngây ngô của mình, Dương Vy đứng lùi lại một bước nhưng cũng không quên kéo Kiki lại:
- Nào, không lừa được chị đâu! Hãy nói cho chị biết em ở tổ chức nào? Nhóm em gồm những ai? Tại sao em phải làm như vậy? Em gặp vấn đề gì đúng không? Nói đi, chị sẽ giúp em! - Nó sổ ra một tràng làm cô bé trước mặt ngẩn tò te chả hiểu gì cả.
- Em đi bán vé số mà chị???
- Sau đó em đã bị bọn họ dụ dỗ đúng không? Trong chỗ kẹo này có thuốc mê chứ gì??? - Nó lại tiếp tục màn tra khảo.
- Thật không vậy chị? - Bé gái ngơ ngác, bán tín bán nghi hỏi lại.
- Thật! - Dương Vy gật đầu chắc nịch với suy nghĩ của mình.
Nhưng bé gái như nhớ ra chuyện gì, nó thắc mắc:
- Nhưng mà anh đẹp trai kia bảo muốn tặng chị bó hoa này mà, anh ấy còn bảo chị rất thích ăn kẹo mút nữa!
- Vậy hả??? - Dương Vy thấy khuôn mặt ngây thơ của đứa bé thì cũng hơi hơi tin hỏi lại.
- Vâng. Mà thôi chị cầm lấy đi, em phải đi bán vé số tiếp đây! Tạm biệt chị xinh gái! "chụt". - Nói rồi cố bé ấn bó hoa bằng kẹo vào tay Vy, hôn gió tạm biệt rồi chạy vụt đi.
Vy "ảo tưởng" thấy vậy thì phì cười nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn của cô bé khuất dần sau những tán cây xanh mướt. Nhìn bó hoa trong tay, những chiếc kẹo mút được xếp thành hình trái tim với vị socola nó yêu thích, nó không ngừng thắc mắc nhưng cũng rút nhanh hai cái kẹo mút ở rìa ra, một cái bỏ vô miệng, cái kia thì... bỏ vô miệng Kiki.
--------------------------------------------------------------------------------
Cách đó không xa có hai người đang đập tay ăn mừng vui vẻ. Sau khi thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô bé và được "tường thuật" lại thì "ai đó" cười lăn cười bò. Đúng là chỉ có người con gái tên ĐẶNG DƯƠNG VY mới có thể làm anh cười tươi và nhiều đến thế. Lấy chiếc mô tô phân khối lớn, anh rồ ga rồi phóng vụt đi...
------------------------------------------------------------------------------
Nằm "thẳng cẳng" trên giường, Dương Vy đang chat với một người bạn ở bên Pháp bằng chiếc laptop màu trắng sữa.
*Nội dung cuộc trò chuyện:
Vy Chíp Chíp: Ê mày, hôm nay có "đứa đẹp trai" nào gửi cho tao bao nhiêu kẹo mút vị tao thích ra, lại còn ghép hình trái tim nứa mày ạ!
Mina đại ca: Ấu ồ, thật vậy hả? Mày ăn hết kẹo chưa? Ngon không? Phần tao cái nào không đấy?
Vy Chíp Chíp: *cau có* Ơ cái con này, tao kể để xem mày có biết ai làm không cơ mà. Hừ!
Mina đại ca: Mày có bị sốt không đấy? 5 năm tao sang Pháp thì sao biết mày quen ai mà đoán chứ! CON HÂM !!!
Vy Chíp Chíp: Ờ ha! Hì. Nhưng mà nhà tao mới chuyển đến đây thì ai biết được nhỉ?
Mina đại ca: Con lạy mẹ, mẹ toàn hỏi "xoáy" thế làm sao con đáp "xoay" đây? À hay là "sâu bọ" về rồi?
Vy Chíp Chíp: "Sâu bọ" nào???
Mina đại ca: Ờ thì anh gì bạn anh Hoàng ấy.
Vy Chíp Chíp: SÂU ĐO, không phải sâu bọ, đần!
...
5 phút sau
Mina đại ca: Rồi rồi. Lần trước chả phải mày kêu ảnh hát cho mày nghe mà, biết đâu là anh ý?
Mina đại ca: Ê, mày đâu rồi?????
Mina đại ca: Con hâm, con thần kinh, con điênnnn
Mina đại ca: Chíp đao, Chíp hâmmmm
Mina...
Mina...
Mi..
.

Trong khi Mina gửi tới 57 tin nhắn thì bên kia "Vy Chíp Chíp" đang làm một giấc no say làm Mina tức sôi máu.
.....
Gần 23h30' Dương Hoàng mới về tới nhà, anh nhẹ nhàng đi lên phòng và không quên ghé qua phòng của cô em thân yêu. Thấy chiếc laptop vẫn mở trên giường, anh cười nhẹ rồi đi vào phòng tắt máy, để lên bàn rồi kéo chăn đắp cho Vy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro