Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoa đến phòng tập vào mỗi buổi sáng với Truyền , tuần sáu buổi thì hết bốn buổi cô gái kiêu kỳ Huyền My xuất hiện . Khoa không có thiện cảm với cô gái này . Những lúc Khoa và Truyền đang nói chuyện cười đùa với nhau , cô ấy bước đến , việc đầu tiên là ném một cái liếc xéo vào Khoa . Khoa vờ như không quan tâm , thật ra Khoa thấy hết
Điều làm Khoa có chút suy nghĩ là cứ mỗi lần Huyền My đến thì Truyền lại mất đi sự tự nhiên vốn có với Khoa . Những lời nói và cử chỉ của Truyền cũng bớt hẳn sự thân mật ân cần . Còn Huyền My và cô bạn đi kèm thì ôi thôi : cứ như cả thế giới này đang nằm dưới chân cô ấy vậy !
Cả tuần nay , buổi chiều nào trời cũng mưa , những cơn mưa dai dẳng xám ngoét một bầu trời . Chiều chủ nhật trời bổng hửng nắng , từng đám mây xám đụn lại , phía xa những dải mây hồng giăng ngang , cảnh vật bừng tỉnh sau bao ngày u ám .
Khoa đang ngồi đàn bài : ‘ spring time ‘ bài nhạc mà Khoa rất thích . Khi Khoa dứt nốt cuối , bỗng vang lên tiếng vỗ tay ở cửa làm Khoa giật mình . Truyền đến và đứng đó tự bao giờ , Truyền đứng phía sau nhìn Khoa , ánh mắt của Chàng chứa đựng nhiều nỗi niềm ...
- Anh đến khi nào , sao không gọi em ?
- Thấy em đang đàn bài nhạc hay quá , anh không gọi , em có rãnh không ?
Khoa gật đầu lia lịa , mắt sáng lên vì biết chắc Truyền sẽ rũ đi chơi ở đâu đó
- Em thay đồ đi , anh chở em lên đồi chơi , chiều nay trời đẹp quá , anh sẽ đem máy ảnh bấm vài tấm
Lên đến đỉnh đồi thì mặt trời đã dịu hẳn và lẩn khuất sau những đám mây . Không gian trong lành thanh sạch , một vài ngọn gió làm đung đưa vạt cỏ lau qua lại , hang thông xanh vi vút giai điệu muôn thuở chạy dài xa tít chân trời . Dưới kia mặt hồ phẳng lặng xanh đậm biên biếc một cách bí ẩn .
Truyền đưa máy ảnh say sưa bấm vì sợ hết nắng . Khoa bước đi lững thững một đoạn dọc sườn đồi . Đến một vạt cỏ mịn thoai thoải ,Khoa dừng lại lướt tầm nhìn từ mặt hộ đến tận chân trời xa tít . Khoa rút trong túi ra cậy kèn Harmonica rồi đưa lên thổi một đoạn nhạc du dương .
Truyền bước lại :
- Em chơi được kèn này nữa hả, siêu vậy ?!
Khoa quay lại :
- Em học lóm bạn chung trường nhạc , chứ em vẫn học piano là chính
- Bài nhạc vừa nãy hay quá , mà anh nghe quen quen
- Đó là một đoạn trong bài ‘ Nơi cuối chân trời ‘ mà em rất thích
Truyền kéo tay Khoa cùng ngồi xuống vạt cỏ , Chàng nhìn Khoa :
- Học đại học xong em sẽ về đây làm việc chứ
Khoa với tay bứt một cọng cỏ lau , rồi xoay xoay ngọn cỏ trong tay :
- Em chưa biết nữa , còn lâu mà anh
- Anh mong là em học xong sẽ về đây cùng anh phát triển việc kinh doanh của hai gia đình mình . Vì anh chỉ thích Gym và anh sẽ kinh doanh những gì liên quan đến gym , anh cần em và chỉ có em mới hiểu và gánh vác công việc kinh doanh hiện tại của hai gia đình
- Em cũng có những ước mơ riêng , nhưng để có động lực để quyết tâm theo đuổi thì chưa tới mức đó 
- Ý em là làm ca sĩ hả?
Khoa gật đầu , Truyền nhìn Khoa :
- Em học giỏi , gia đình lại đang kinh doanh theo hướng xuất nhập khẩu , tương lai rất tốt . Anh không biết nhưng anh thấy nghề ca hát không chắc chắn và phức tạp . Em hãy suy nghĩ kỹ cho tương lai 
Một chút trầm ngâm , Khoa cười buồn nhìn Truyền :
- Vậy nếu em theo con đường ca hát anh có ủng hộ em không 
- Không !
Truyền đáp ngắn gọn . 
Khoa không nói gì , nhổm dậy và bước đến bờ cỏ ven sườn đồi , nắng đã tắt hẳn , hơi lạnh từ mặt hồ theo gió hắt lên làm Khoa rùng mình ,
Hai tay ôm thân người lại vì lạnh
Truyền bước đến , cởi chiếc áo khoác , khoác qua vai cho Khoa . Khoa lắc vai , trả lại áo cho Truyền : 
- Sao anh mặc phong phanh vậy , mặc áo vô đi , em không lạnh lắm đâu 
Truyền không nói gì , mặc áo lại , rồi nhanh tay kéo Khoa ôm vào lòng . Cả hai đứng yên nghe thấy cả nhịp đập của trái tim người kia . Khoa choáng ngợp trong hơi ấm từ cơ thể và vòng tay ôm của Truyền . Một cảm giác bình yên tuyệt vời mà Khoa mong ước sao cho thời gian dừng lại mãi mãi ở phút giây này . Truyền thì thầm bên tai Khoa :
-Mình mãi mãi như vầy em nhé !
Khoa cười gật đầu khe khẽ . Truyền đưa máy Hướng ống kính ngược lại rồi bấm . Khoa cười rất tươi . Khi Truyền xem lại ảnh , nụ cười của Khoa làm chàng rung động . Khoa cười : miệng cười , mắt cũng cười đầy hồn nhiên hạnh phúc . Bên cạnh là Truyền choàng tay ôm lấy vai Khoa gương mặt biểu cảm ngộ ngĩnh 
Khoa đâu biết , những giây phút đó , những bức ảnh đó đã theo cậu và làm cho cậu đau đớn tột cùng trong những tháng ngày sau này... 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro