Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quốc Anh đặt hai tấm vé màu sắc sặc sỡ trước mặt Khoa rồi hào hứng :
- Anh lấy được hai vé nè , Khoa đi với anh nhé
Khoa liếc nhìn thấy đó là vé ‘Color me run ‘ một chương trình âm nhạc , kết hợp vận động và phun bột màu mà các bạn trẻ đang rất hóng . Khoa cũng thích chương trình này nhưng năm ngoái chưa có dịp tham gia . Xuyến Chi ngồi cạnh nhanh nhảu :
- Trời , đã quá vậy , cho tui đi với
Khoa nhìn Quốc Anh :
- Xuyến Chi máu quá kìa , đi với Xuyến Chi đi
Quốc Anh ngẩn người :
- Ủa là sao ?
- Thì Quốc Anh có hai vé , một vé Quốc Anh một vé Xuyến Chi , sao gì nữa
Rồi Khoa cầm cuốn tập bước ra khỏi lớp
Xuyến Chi ánh mắt háo hức nhìn hai tấm vé :
- Vậy Quốc Anh có đi không , nếu không đi cho mình hai vé này đi
Quốc Anh cầm chặt hai cái vé :
- Nghĩ sao vậy ?
Rồi Quốc Anh ngẫm nghĩ một lát , kề tai Xuyến Chi :
- Bạn sẽ có hai vé , với điều kiện bạn thuyết phục được Khoa đi , ok ?
Xuyến Chi là một cô gái hướng ngoại và ham vui nên gật đầu đồng ý ngay
Xuyến Chi nài nỉ mãi , Khoa cũng đồng ý . Quốc Anh lấy làm đắc ý lắm .
Buổi trưa đi học về , Quốc Anh chạy kè theo xe Khoa về đến nhà . Miệng cứ cười tủm tỉm , Khoa thấy Quốc Anh cũng rất dễ mến , tuy nhiên điều Khoa không thích nhất là cái tính thích thể hiện của Quốc Anh .
Chiều của lễ hội , Khoa thay quần áo xong , chuẩn bị bước ra khỏi nhà thì Quốc Anh nhắn tin : ‘ Anh đang đợi em trước nhà ‘
Khoa mở cổng đã thấy Quốc Anh mặt tươi rói ngồi trên chiếc Ducati màu đỏ , tay kia cầm sẵn một chiếc mũ bảo hiểm . Không đợi Khoa lên tiếng , Quốc Anh chống xe rồi bước xuống trước mặt Khoa , đội mũ bảo hiểm cho Khoa . Hình ảnh giống hệt những lần Khoa đi chơi với Truyền . Trong lòng Khoa chợt quặn lên niềm nhớ Truyền da diết
Lễ hội đông vui nhộn nhịp , Khoa , Quốc Anh , Xuyến Chi và một người bạn hoà mình vào không khí tưng bừng ấy . Họ chụp rất nhiều ảnh để làm kỷ niệm và Khoa cũng phần nào khuây khoả được sự nhớ nhung trong lòng 
Truyền ngồi trong văn phòng , nghĩ đến Khoa vì hai ngày nay Khoa chỉ nhắn cho truyền vỏn vẹn một tin nhắn chúc ngủ ngon . Truyền mở facebook , trên tường hiện lên cập nhật hình ảnh mới của Khoa , Khoa đang ngồi phía sau một thanh niên mặc áo sọc ca rô cầm lái chiếc Ducati màu đỏ , tấm ảnh được chụp khi Khoa đang quay lại cười tươi với ai đó . Quan trọng hơn tấm ảnh được một tài khoản khác tag vào facebook của Khoa . Truyền click vào nick người tag ảnh tên Quốc Anh ( Kevin ) , thì thấy hơn chục ảnh khác , đa số đều có Khoa , người thanh niên trong ảnh tên Quốc Anh có vẻ luôn ưu ái khi chọn góc chụp cho Khoa . Họ trông thật vui vẻ đang ở trong một lễ hội náo nhiệt .
Truyền thấy tim mình nhói đau , khi có tấm ảnh Quốc Anh kề sát vai Khoa selfie , gương mặt nụ cười của Quốc Anh giống y như Truyền đã từng chụp chung với Khoa .
Vào sâu hơn trong Facebook Quốc Anh , Truyền thấy đây là một thanh niên hiếu động , đẹp trai và chắc chắn là con nhà giàu . Quốc Anh chơi bóng rổ , gym nên body rất rắn rỏi và anh chàng cũng thuộc loại hot trên facebook với lượng follow , like rất cao
Truyền cảm thấy như đang mất đi một thứ quý giá thân thuộc , đã là sở hửu của mình . Chàng đi qua đi lại trong văn phòng rồi chàng cầm chìa khoá xe đi ra ngoài . Chàng phải chạy đi đâu đó để giải toả sự bức bối lúc này . Truyền chạy xe vòng quanh những con phố , nơi mà hầu như trưa nào chàng cũng chở Khoa đi qua , nỗi nhớ Khoa lại ùa về và day dứt hơn lúc nào hết
Trong đầu Truyền chỉ nghĩ đến cái ôm vai và nụ cười của Quốc Anh khi chụp hình chung với Khoa , nó làm chàng thật khó chịu , và biết đâu bây giờ Quốc Anh đang chở Khoa trên chiếc xe chảnh oách đi khắp các phố phường . Càng suy nghĩ đầu Truyền càng nặng và nỗi buồn bực càng lớn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro