Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoa bước vào một tiệm bán ống kính nhiếp ảnh trên đường Huỳnh Thúc Kháng . Truyền có nhờ Khoa đi tìm và xem giá loại ống kính mà chàng đang muốn mua . Người bán hàng kiểm tra và báo là hết hàng , Khoa đi tìm thêm vài tiệm nữa nhưng vẫn không có .
Tối về nhà , Khoa lên trang bán hàng điện tử Amazon tìm thì có loại ống ống kính đó với giá là 720 usd . Khoa tra tài khoản của mình thì thấy trong thẻ chỉ còn 17 triệu , mà Khoa còn phải đóng một số khoản linh tinh , Khoa bóp trán suy nghĩ . Xin mẹ chuyển tiền thì Khoa không dám vì bà mới chuyển cho Khoa gần hai tuần thôi
Khoa đang muốn đặt mua chiếc ống kính này để làm quà tặng sinh nhật Truyền , sinh nhật Truyền là ngày 25 tháng 12 trùng với lễ Giáng sinh nên rất dễ nhớ .
Khoa ngồi ăn tối với chú Phú và cô Hoa vợ chú Phú . Chú Phú hỏi Khoa :
- Đầu năm học nhiều không con ?
- Dạ cũng không căng lắm chú !
- Con có muốn làm thêm không ?
- Dạ , mà làm về gì hả chú ?
- Chú có người bạn mở phòng trà , mà anh chơi piano chuẩn bị đi Mỹ một tháng , nếu con thu xếp thời gian được con làm đi , khoảng một tháng , lương khá lắm đó .
Trong đầu Khoa loé lên một tia hy vọng , vậy là có cách để mua chiếc ống kính kia rồi , Khoa nhanh nhảu trả lời chú :
- Dạ được chú , bắt đầu từ khi nào vậy chú ?
- Bắt đầu vào tối mai , lúc 9 giờ tối , chú sẽ đưa con tới sớm hơn để thử đàn và làm quen với ban nhạc
Chơi đàn theo sở thích với việc chơi đàn trong một ban nhạc khác nhau rất xa , đòi hỏi Khoa phải cố gắng rất nhiều . Có đêm khi ca sĩ chưa đến mà khách đã lác đác vô khán phòng , ông chủ phòng trà kêu Khoa hát trước giúp vui . Ấy vậy mà có rất nhiều người thích nghe Khoa vừa đàn vừa hát . Ông chủ phòng trà gặp chú của Khoa bảo rằng : ‘ thằng này còn nhỏ mà khá quá , hát quá hay , nếu nó đi theo nghề ca hát , tui bảo đảm với ông nó sẽ là ngôi sao ‘
Nhờ vào thẻ thanh toán quốc tế mà cô Hoa vợ chú Phú cho mượn , một tuần sau Khoa đã nhận được chiếc ống kính như ý
Đường phố Sài Gòn bắt đầu nhộn nhịp mùa lễ hội , khắp phố phường đều trang trí noel rực rỡ . Một chút lành lạnh làm cho nỗi nhớ Truyền trong Khoa càng thêm day dứt . Khoa đã quyết định , Giáng sinh Khoa sẽ về nhà và sẽ cho Truyền một điều bất ngờ
Khoa không nói với ai là sẽ về nhà dịp Giáng sinh , và đã đặt vé máy bay cho ngày 24 tháng 12
Khoa ngồi trên băng ghế dài ở nhà chờ sân bay Tân Sơn Nhất sau khi đã hoàn tất thủ tục an ninh . Giờ Khoa mới cầm diện thoại và báo cho Truyền :
- Alo , anh hả , em đang ở sân bay Tân Sơn Nhất , khoảng một tiếng nữa là em lên tới Liên Khương , anh chạy xuống đón em nhé
Giọng Truyền reo vui nhưng có chút ấp úng :
- Ủa , em về Noel hả , sao không báo anh trước , giờ anh ... anh đang lỡ tí việc rồi , sợ xuống không kịp , em đi taxi về nhé
Đang tưởng rằng sẽ gặp được người mình mong nhớ và sẽ đón tại sân bay , Khoa chưng hửng trước lời từ chối của Truyền . Khoa lấy taxi về nhà , trong lòng không vui nhưng Khoa cũng tự an ủi rằng do Khoa muốn bất ngờ nên đã không báo trước , làm sao Truyền chủ động đón Khoa được
Ba mẹ Khoa vui mừng khi con về dịp Giáng sinh . Bà Thuỳ thấy Khoa về cũng chạy sang , tay bắt mặt mừng . Bà Hân vội đi nấu cơm cho con trai . Chỉ còn bà Thuỳ ngồi vứoi Khoa trên sofa , bà cầm tay Khoa :
- Con về chắc thằng Truyền vui lắm , mai là sinh nhật nó . Nó có nói với con không ?
- Dạ con có biết ạ
- Ừ , trưa nay nó nói sẽ lấy xe hơi chở bạn bè đi tiệc tùng gì đấy , vì ngày mai không tiện cho một số bạn của nó .
Khoa cúi đầu không nói , bà Thuỳ nói tiếp :
- Anh Truyền con lúc này hay đi chơi với một số bạn trên phố có vẻ sành điệu lắm , cô không thích , nhất là nó hay đi với con bé My , con của nhà hàng karaoke My My trên phố , con có nghe anh nói gì về chuyện này không
- Dạ không ạ
Khoa thấy nóng bừng ở hai tai , dù trời đang lạnh . Vậy ra từ khi Khoa đi , mối quan hệ của Truyền và Huyền My đã trở nên khắng khít
Bà Thuỳ về nhà , Khoa lên phòng thay quần áo rồi xuống ăn cơm với ba mẹ . Thấy ba mẹ vui , Khoa cũng nói cười như bình thường , che giấu hoàn toàn những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng .
Mười giờ tối , Khoa đưng trên ban công nhìn sang nhà Truyền , căn phòng của Truyền vẫn tối om , chàng chưa về . Khoa lầm lũi bước vào phòng , mở vali lấy ra hộp quà được gói rất cẩn thận , nhìn nó rồi lắc đầu .
Hơn 11 giờ , Truyền nhắn tin cho Khoa :
- ' Tối nay anh đi với bạn chưa gặp em được , em về bao nhiêu ngày vậy ?'
- ' em về được bốn ngày ạ '
- ' Ok , vậy tối mai anh chở em đi chơi nhé ! '
Bao nhiêu phiền muộn và khó chịu trong Khoa bỗng tan biến . Buổi tối sinh nhật quan trọng nhất Truyền vẫn dành cho Khoa mà , vậy là Khoa thấy hạnh phúc rồi .
Sáng Khoa thức dậy khá muộn , trời lạnh làm cho Khoa cảm thấy thật dễ chịu , khoác thêm một chiếc áo ấm , Khoa bước sang nhà Truyền thì cửa khoá . Khoa mới sực nhớ hôm nay là Giáng sinh , nhà ba Truyền có đạo nên chắc đã về phía nội
Vậy là không gặp được người thương , phải đợi đên chiều tối
Xế chiều thì Truyền nhắn tin cho Khoa :
-' Tối nay mình gặp nhau ở quán cà phê trên đồi , chổ lần đầu anh dắt em tới , em đi taxi tới nha , anh sẽ tới thẳng đó luôn '
Chiều tối , Khoa bồn chồn cho buổi hẹn này quá , dù có phải là lần đầu tiên đi chơi với Truyền đâu . khoa chọn mặc một chiếc áo hoodie dày pha ba màu đen đỏ trắng rất đẹp , quần jean màu trắng , Khoa đã sắm sau khi trả tiền chiếc ống kính cho cô Hoa .
Khoa chọn một góc quán khuất , không gian tràn ngập sự lãng mạng . Truyền vẫn chưa đến . Hơn 30 phút sau , Truyền nhắn tin : ' em tới đợi anh chút nha , sorry em '
Một tiếng trôi qua , rồi một tiếng rưỡi , Khoa kiên nhẫn ngồi đợi , người đã thấm lạnh , Khoa đã ắt xì nhiều lần . Truyền vẫn không tới , 15 phút sau ,Truyền gọi cho Khoa :
- Em hả , anh đang có chút việc chưa đến chổ em được , sợ em đợi trễ , thôi em về đi , sáng mai mình gặp nhé '
Loáng thoáng trong điện thoại là tiếng cười giỡn của vài cô gái , và Khoa chẳng khó khăn gì nhận ra giọng Huyền My , Khoa sốc tận óc , Mặt tái lại , đáp gọn :
- ' Ok anh '
Khoa thanh toán rồi bước ra khỏi quán , một cơn mưa phùn bay ngang qua làm cho cơn lạnh trong Khoa thêm buốt giá , trái tim Khoa tan nát từng mảnh . Khoa đón một chiếc taxi , ngồi trong xe nhìn hai bên phố phường quên thuộc mà hai người đã từng qua . Hai bàn tay Khoa bấu chặt áo . Khoa quá đau lòng , hai tròng mắt Khoa hoen đỏ , Khoa nhìn trừng trừng qua lớp cửa kính đã vương nhiều hạt mưa .
Khoa cầm điện thoại và gọi hãng hàng không , đổi vé bay về Sài Gòn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro