Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Thuỳ lom khom quét sân , bỗng thấy xe taxi sân bay dừng trước nhà Khoa , lát sau Khoa bước ra , Khoa thấy bà Thuỳ đưa tay vẫy chào rồi chui vào xe chạy thẳng
Truyền xuống nhà , gắn dây xạc điện thoại vào để nhắn tin cho Khoa
Bà Thuỳ dọn đồ ăn sáng xong gọi con :
- Ăn sáng luôn nè con
- Dạ mẹ ăn đi , con gọi cho Khoa rủ nó đi ăn sáng
Bà Thuỳ hơi ngạc nhiên :
- Nó về Sài Gòn rồi mà ăn cái gì , ủa con không biết à?
Truyền thảng thốt:
- Ủa , về Sài Gòn gì mẹ ?
- sáng nay mẹ quét sân , thấy nó đi taxi ra sân bay , nó còn chào mẹ mà
- Chắc đi đâu chứ Khoa nói về 4 ngày mà !
- taxi sân bay đón mà , nó xách cái vali nhỏ nhỏ nữa , cứ cãi mẹ à
Truyền vẫn chưa tin điều bà Thuỳ nói , vừa lúc đó , bà Hân đẩy cửa bước vô , thấy Truyền bà đưa cho chàng một hộp quà với giấy gói màu xám :
- Khoa nó nói đưa dùm quà sinh nhật cho con
Bà Thuỳ hỏi ngay :
- Ủa sao mới về hôm qua đã phải xuống lại rồi ?
Bà Hân chép miệng :
- Tôi cũng chả hiểu nữa bà ạ , nó về chúng tôi cũng đâu có biết , bảo là ở 4 ngày , tối qua đi đâu về rồi lên thẳng phòng đóng cửa , sáng nay dậy sớm bảo con về Sài Gòn có việc gấp , giờ nó lớn rồi muốn gì muốn à bà , tôi đang bực đây
Bà Thuỳ vội nói đỡ :
- Có gì mà bực , con nó có việc thì nó đi chứ
Bà Hân tiếp :
- Tối qua tôi có nói chuyện với thím nó , cả tháng trước nó đi đàn hát gì ở phòng trà mỗi đêm đấy , rồi mượn thẻ thanh toán của thím mua hàng online , tôi định hỏi , chưa kịp hỏi gì thì đi mất rồi , mặt mày thì cứ như cái bánh bao ế vậy
Bà Thuỳ vố vai bạn :
- thôi thôi , làm thêm tốt chứ sao
Giờ Truyền mới thật sự tin Khoa đã về Sài Gòn , chàng hoảng hốt chạy lên lầu miệng lẩm bẩm :
- thôi chết con rồi !
Truyền thay bộ đồ , lấy chìa khoá xe rồi vụt chạy trong tích tắc
Bà Thuỳ nhìn bà Hân , cả hai đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra 
Truyền phóng xe vù vù xuống đèo , giờ trong đầu chàng là phải nhanh thật nhanh để giữ Khoa lại , chàng không thể ngờ được sau khi Khoa trả lời : ‘ ok anh ‘ nhẹ nhàng mà lại giận tới mức lấy vé về Sài Gòn ngay . Truyền tự trách mình sao quá chủ quan , đêm về không thấy Khoa nhắn tin , Truyền nghĩ chắc Khoa giận , thôi để mai gặp chàng sẽ dành cho Khoa cả một ngày năn nỉ chắc cũng được , nào ngờ
Truyền chạy xe thật nhanh qua các đoạn đèo quanh co , chưa bao giờ chàng thấy đoạn đường tới sân bay nó dài như thế
Truyền tấp đại chiếc xe vào nhà xe , rút chìa khoá và vụt chạy vào khu nhà chờ khách đi
Sân bay kha vắng , có ba hãng bay , Truyền quyết định chạy đến quầy của hãng V , hai tay chàng chống lên quầy thở dốc , cô nhân viên của hãng mặc áo dài màu xanh hỏi :
- Thưa , quý khách cần gì ạ
Truyền hỏi gấp gáp :
- Chuyến sáng nay bay chưa chị ?
- dạ , chuyến sáng nay đang broading , chắc vài phút nữa sẽ bay
- Chị vui lòng tìm giúp , có ai tên Hồ Việt Bảo Khoa bay sáng nay không chị ?
Cô nhân viên nhìn màn hình vừa nói giọng nho nhỏ :
- Hồ Việt Bảo Khoa ... chuyến Đà lạt TP Hồ Chí Minh ... có đó anh , Là hành khách cuối cùng checkin cách đây khoảng 45 phút . À nhớ rồi có cậu bé ngồi ở đây như muốn chờ ai đó , phải giục cậu ấy mới checkin cuối cũng
Truyền thất vọng bươc ra bên ngoài , một chiếc máy bay màu xanh đang bay lên vùng trời xanh thẳm , chao cánh chuyển hướng về Sài Gòn
Truyền ngước lên nhìn trong sự bất lực , chàng thầm kêu lên : Khoa ơi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro