Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền quay trở về nhà trong tâm trạng thật nặng nề . Chàng lên phòng , cầm theo hộp quà của Khoa . Chàng để nó trước mặt và chưa mở ra , chàng nhìn vào món quà và cảm thấy mình đang đánh mất điều gì đó rất quý giá
Truyền nhẹ nhàng bỏ lớp giấy bọc bên ngoài , lộ ra hộp đựng chiếc ống kính . Truyền hơi choáng một chút , chiếc ống kính này có giá hơn 15 triệu , làm sao Khoa có tiền để mua . Rồi Truyền nhớ lại chi tiết bà Hân nói Khoa đi làm thêm và mua hàng online phải dùng thẻ thanh toán quốc tế . Thì ra Khoa đã phải đi làm thêm để mua tặng Truyền chiếc ống kính mà chàng thích . Truyền nghe lòng mình đau nhói . Khi lấy chiếc ống kính ra thì rơi ra một chiếc thiệp nhỏ , nét chữ của Khoa nắn nót : ' hãy lưu lại nhiều khoảnh khắc đẹp của cuộc sống anh nhé . Em chúc anh một tuổi mới thật hạnh phúc - em Khoa - '
Truyền đọc đi đọc lại dòng chữ Khoa viết , chàng chỉ ước gì có đôi cánh , chàng sẽ bay đến ngay với Khoa lúc này . Truyền tiếc nuối đã bỏ qua buổi tối sinh nhật cùng Khoa và mang lại một vết thương cho Khoa . Điều mà chàng chưa bao giờ nghĩ đến là chính chàng lại mang đến một niềm đau như vậy cho Khoa , một ngừoi mà chàng xem như một món quà quý giá thượng đế đã ban tặng cho chàng , một tình cảm ấm áp mà lần đầu tiền chàng có .
Truyền bấm số Khoa nhưng chỉ là những hồi chuông vô hồn , Khoa cương quyết không nghe máy dù Khoa đã đáp xuống sân bay từ lâu . Sau ba lần gọi không được , Truyền nhắn tin cho Khoa :
- ' em đừng giận anh nữa , anh biết đã làm em buồn , hãy tha thứ cho anh , anh gọi em hãy nghe máy nhé '
Một chuyến bay ngắn , tuy không mệt nhưng Khoa lại bị nhức đầu kinh khủng vì cả một đêm mất ngủ và suy nghĩ nhiều . Sau khi xem tin nhắn , Khoa tắt máy và muốn ngủ một giấc .
Vì vừa thi học kỳ xong nên Khoa chưa có lịch học mới , Khoa ở nhà cảm thấy thật ngột ngạt , Khoa điện thoại đến phòng trà xin hát . Không có gì để giải toả hết nỗi u uất trong lòng bằng âm nhạc
Khoa đến phòng trà khi chưa đầy khách , Khoa mặc đơn giản , quần jean áo thun polo . Khoa tiến thẳng đến cây đàn và ngồi xuống , Khoa nói đôi lời giới thiệu :
- Sau đây Khoa xin gửi đến quý vị bài hát mới : Những tiếng thở dài
Khoa đánh những phím đầu dìu dặt và bắt đầu hát :
‘ Tỉnh giấc chợt trông thấy đang ở nơi xa
Cảm giác chẳng biết đâu là nhà
khi hai trái tim bây giờ đã không thể chung nhịp đập
Đành xem như hạnh phúc thoáng qua ‘
Gương mặt Khoa tràn đầy nỗi buồn , ánh mắt him híp trôi theo từng câu hát :
‘ Một hai rồi ba bốn tháng sẽ trôi đi
Em chắc sẽ nhớ anh thật nhiều
Nhìn ngày tháng trôi tiêu điều , lòng thao thức sớm chiều
Lùa vây em cơn gió đông quạnh hiu
Ngưng một nhịp , Khoa hát nốt cao nghe có sự đau đớn :
‘ Ngày mùa đông , ngày của những chiếc hôn thơm nồng
Em lên chuyến xe phiêu bồng , đi giữa thế gian xoay vòng
Tìm anh đừng trốn em được không ?
Người xa mãi , để lại từng tiếng than thở dài
Em luôn ước có một ngày , sau tấc cả ta sẽ lại
Về bên nhau cho quên những cơn say
Hai khoé mắt Khoa hoen đỏ , mắt nhoà lệ và Khoa hát những câu cuối :
‘ Chậm lại một nhịp nơi góc phố quen
Nơi ta đã có phút giây đầu tiên
Rồi đành ngậm ngùi chôn ký ức xưa
Lặng im nhìn thời gian cứ thế trôi đi ‘
‘ ngày mùa đông ...............................’
Khoa kết thúc bài hát và hai giọt nươc mắt lặng lẽ rơi xuống . Khán giả lặng im rồi vỗ tay thật to . Khoa cúi chào rồi bước thật nhanh ra ngoài . Nãy giờ có hai người đàn ông ngồi trong hàng ghế đầu của phòng trà , đã quay lại hết phần biễu diễn của Khoa , lúc Khoa khóc người quay đã zoom cận mặt . Thấy Khoa không trở lại , một trong hai người chạy theo vào bên trong hậu đài . Nhưng Khoa đã chạy xe ra khỏi phòng trà . Người đàn ông thất vọng quay trở lại chổ ngồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro