Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay tết đến sớm hơn mọi năm , Khoa cực kỳ nôn nao đến ngày nghĩ học để về nhà lập tức . Năm nay công việc làm ăn của bà Thuỳ và bà Hân rất thuận lợi nên hai gia đình chuẩn bị một cái Tết thật lớn . Và ai cũng mong Khoa về , nhất là Truyền .
Truyền đón Khoa ở sân bay vào buổi chiều muộn , chàng mang theo một chiếc áo phao chần mặc mùa đông , khăn choàng và cả bao tay cho Khoa . Khoa vô cùng hạnh phúc khi nhìn thấy Truyền đứng đợi phía trước , Truyền đỡ lấy cái vali nhỏ rồi mặc áo khoác cho Khoa , Truyền đưa khăn choàng cổ và bao tay , nói âu yếm :
- Em mang vô , tí lên đèo lạnh khủng khiếp lắm
Khoa choàng khăn nhưng không mang bao tay , Truyền ra hiệu mang vào thì Khoa chỉ hai túi áo của Truyền :
- Em muốn để tay trong đó à
Truyền gật đầu , chàng khoác vai Khoa ra bãi xe . Đêm bắt đầu xuống và sương mù dày đặt đoạn đèo , Truyền cho xe chạy chậm và cẩn thận , thỉnh thoảng chàng quay sang hỏi : em lạnh không ? Tình cảm nồng ấm hơn bất cứ lúc nào
Truyền dành cho Khoa thật nhiều thời gian trước ngày Tết , chở Khoa đi khắp nơi , Khoa đặc biệt thích lên đồi ngồi ngắm hoàng hôn bên hồ .
Buổi chiều nắng nhưng lạnh , cái nắng lạnh rất đặc trưng của Đà Lạt làm Khoa thật thích , Khoa sóng đôi Truyền đi dọc bờ hồ , Khoa vẫn mặc chiếc áo phao rộng màu vàng , miệng hít hà vì gió từ mặt hồ lên lạnh buốt . Truyền lắp chiếc ống kính mà Khoa đã tặng , chàng nhìn Khoa :
- Em đi hát bao nhiêu đêm thì đủ tiền mua cái ống kính này cho anh ?
Khoa giật thót người , trong đầu suy nghĩ : ủa sao anh ấy biết mình đi hát để mua quà cho anh ấy nhỉ ?
Truyền nhìn vào mắt Khoa :
- Có nghe anh hỏi không ?
- Ờ , đâu có , mẹ cho tiền , em dành dụm chứ đi hát em xài hết mà
- Nói dối cái mũi nó dài ra như bé người gỗ bây giờ á !
Khoa nhìn Truyền cười nheo mắt :
- Quan trọng nó có làm anh thích không ?
- Rất thích nhưng anh rất áy náy , và đau lòng khi biết em phải đi đàn hát mỗi đêm rồi mượn thẻ đặt mua nó
Khoa xúc động lắm , vậy là khác với suy nghĩ của Khoa lúc giận Truyền . Truyền biết rất rõ về món quà mà Khoa đã rất cố gắng để có được . Truyền bấm một vài tấm ảnh rồi cho Khoa xem , chàng tâm đắc :
- Chụp rất đẹp , anh rất ưng ý , nhung anh không dám xài nhiều sợ trầy , anh sẽ mua thêm một cái nữa ...
Khoa chen vào :
- Rồi cho cái ống kính em mua vô bảo tàng hả ?
Truyền bóp bóp ót tóc Khoa cưng nựng :
- Nói chuyện vậy á hả ?
Rồi Truyền kêu Khoa chạy từ xa đến để chàng chụp cho Khoa nhiều tư thế khác nhau . Họ quấn quýt bên nhau thoát ẩn thoát hiện trẻn vạt cỏ hồng đang vào mùa đậm màu nhất
Ngày mồng một Tết Nguyên đán
Đây là một cái Tết vô cùng đáng nhớ đối với Khoa
Ba mẹ Khoa sang chúc tết nhà Truyền , Khoa diện rất đẹp đi theo . Sau khi chúc tết ba mẹ Truyền , Khoa được ông bà tặng hai bao lì xì màu đỏ . Truyền đứng tựa vào thành ghế sofa , tay cầm bao lì xì đưa cho Khoa :
- Anh lì xì em nè !
Khoa đưa hạ tay nhận thì Truyền lấy lại :
- Chúc anh gì đi chứ !
Khoa mắc cỡ vì có mặt người lớn , Truyền lại giục :
- Chúc đi , không chúc anh cất à nghen
Bà Thuỳ cười :
- Cái thằng này sao nó thích trêu em thế không biết !
Khoa bậm môi chúc :
- Dạ em chúc anh năm mới hay ăn chóng lớn
Cả nhà cười nghiêng ngả , bà Thuỳ nói :
- Cho đáng , nó cũng đâu có vừa
Rồi bà nhìn Khoa :
- Hồi có bầu con , cô và mẹ con có hứa là nếu bầu con gái sẽ gả cho thằng Truyền đấy !
Khoa nín lặng , gương mặt tự dưng ửng đỏ như gấc
Truyền cũng bối rối và nhìn Khoa đầy yêu thương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro