Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết vui qua rất nhanh , Khoa phải quay trở lại để tiếp tục học kỳ 2 , Khoa ước gì bây giờ đang là ngày 30 tết . Một cái Tết ấm áp bên gia đình và bên Truyền . Khoa cảm nhận có một sự thay đổi lớn trong tình cảm Truyền dành cho Khoa , Trong thời gian Khoa ở nhà , Truyền hiếm khi đi chơi riêng , có chăng là đi công việc gì đó rồi về ngay với Khoa . Truyền từ chối hầu hết các cuộc đi chơi mất nhiều thời gian với bạn bè . Riêng đi với Khoa thì bao lâu cũng được .
Ông Khải là người nhận ra được tình cảm của Truyền và Khoa đã đi quá xa . Ông thường hay tư lự , những lúc nhìn con trai vui vẻ hân hoan bên Truyền lòng ông quặn đau và ông đã nhiều lần nén tiếng thở dài trong đêm và không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào
Buổi sáng trước ngày Khoa đi , ông Khải ngồi ở bàn ăn đợi Khoa . Khoa ngồi ăn sáng vừa cầm điện thoại chat với Truyền , miệng cười chúm chím . Ông Khải để con ăn xong mới nói :
- Khoa , ba đang tính sẽ làm lại hồ sơ du học cho con , nếu được vào đầu hè này chị Bảo Anh sẽ về đưa con qua Canada
Khoa bàng hoàng khi nghe cha mình nói , Khoa lắp bắp :
- Ủa , ba ... mình đã bàn và đã stop việc này rồi mà , con không muốn đi , con không đi đâu
- Học bên đó vẫn tốt hơn con à , con phải nhìn tương lai xa hơn chứ
- Ở đây con vẫn học tốt , vẫn có tương lai , ba đừng ép con làm việc con không muốn
Ông Khải vẫn ôn tồn , ông chưa bao giờ nói nặng Khoa dù chỉ một câu từ ngày còn bé :
- Con còn nhỏ , chưa đủ trải nghiệm , một năm , hai năm , năm năm sau mọi chuyện sẽ khác , không mãi mãi như con tưởng tượng đâu
Câu nói xa xôi của ông làm Khoa khó hiểu :
- Người ta học được ra đi làm sống được , con cũng vậy , con tự chịu trách nhiệm cuộc đời mình , ba mẹ hãy tin con
Rồi Khoa đi lên lầu . Ông Khải nhìn theo con lắc đầu , Con trai ông giờ đã khác . Và Khoa càng ngày càng giống cá tính vợ ông : rất cương quyết , muốn làm sẽ làm đến cùng ẩn chứa sau dung mạo nhẹ nhàng thanh nhã
Rồi Khoa cũng về Sài Gòn để lại một vùng trời đầy thương nhớ cho Truyền . Giờ đây , khi đã qua nhiều chuyện yêu thương giận hờn ghen tuông , đã qua những bối rối rằng tại sao mình lại đi thương nhớ một đứa con trai , đã qua những nghi ngờ rằng phải chăng tình cảm dành cho Khoa chỉ là nhất thời , Truyền biết chắc Truyền đã yêu Khoa . Tình yêu đó mới đầu như cơn sóng ngầm dưới đáy , rồi cuộn trào dần to lớn đủ để cuốn phăng tấc cả lý trí và rào cản . Khoa đã xâm chiếm và sở hữu trái tim Truyền , mỗi giờ mỗi phút Truyền đều suy nghĩ về Khoa : giờ em đang làm gì , em có nhớ anh không ? Những ánh mắt , nụ cười , lời nói của Khoa giờ tràn ngập trong tâm trí Truyền .
Truyền rửa nhiều tấm ảnh kích thướt 5 x 5 cm đủ câc góc mặt các trạng thái của Khoa , có những tấm ngay cả Khoa cũng chưa từng thấy . Chàng xếp chúng vào một chiếc hộp kim loại . Một cuốn sổ tay nhỏ bìa màu nâu chàng dùng ghi nhớ lại những cảm xúc và suy nghĩ dành cho Khoa cũng để trong đó , chàng cất chiếc hộp trong tủ kín
Truyền đang đứng trên ban công nhìn qua căn phòng Khoa , màn đêm đã dần buông . Bà Thuỳ gõ cửa cắt đi dòng suy nghĩ miên man về Khoa , Truyền mở cửa cho mẹ
Bà Thuỳ bước vào , bà nhìn ra nhiều ưu tư trẻn mặt con :
- Có chuyện gì hả con , mấy nay mẹ thấy con như có tâm sự đấy
Truyền ngồi xuống giường , hai bàn tay chắp lại để ở cằm , rồi bất giác nhìn lên trần nhà :
- Mẹ , mẹ rất thương con phải không ?
Bà Thuỳ ngạc nhiên :
- Hôm nay sao lại hỏi câu mà gần hai mươi năm nay mẹ mới nghe lại đó , có chuyện gì vậy con ?
Bà Thuỳ ngồi xuống kế con trai , Truyền đặt bàn tay lên tay mẹ , đã lâu lắm hai mẹ con mới có phút giây này :
- Nếu trong cuộc đời con có làm điều gì sai mà ba mẹ không chấp nhận được chắc ba mẹ cũng sẽ tha thứ cho con chứ
Bà Thuỳ nhìn Truyền , bà biết có chuyện gì đó quan trọng đang xảy ra nên con trai bà mới như thế :
- Đừng làm mẹ lo nhé , có chuyện gì hả con ? Mẹ thấy con buồn buồn , chuyện tình cảm hả
- Dạ
Bà Thuỳ choàng qua vai to lớn của con :
- Sao rồi , chia tay bồ phải không , Tết này thấy con cứ ở nhà và đi với thằng Khoa là mẹ nghi rồi , bị con My đá rồi chứ gì
Truyền chưa kịp đáp thì bà tiếp :
- Có sao đâu con , con bé đó đẹp nhưng kiêu chảnh quá , lại nhiều người theo đuổi , cũng mệt , mà con trai mẹ phong độ thế này lo gì nhỉ
Truyền khó khắn diễn đạt cho mẹ :
- Không , không phải vậy đâu mẹ , con chưa thật sự yêu gì My cả !
Bà Thuỳ ngạc nhiên :
- Ủa , vậy sao buồn , buồn vì chuyện gì ?
- Con ... con thương người khác mẹ ơi
Bà Thuỳ nhìn con ;
- Ai vậy nói mẹ nghe xem ?
Truyền bậm môi , thở hắt ra rồi chàng nhìn lên trần nhà :
- Con thương Khoa ...
Bà Thuỳ ngớ ra :
- Khoa nào con ?
Truyền áp hai bàn tay vào mũi và miệng , nhát gừng trả lời mẹ :
- Khoa nhà mình , Khoa cô Hân á mẹ
Bà Thuỳ sửng sốt nhìn con , bà không tin vào tai mình :
- Con .,, con nói sao , con thương ... thương thằng Khoa hả , con ... sao được , con là con trai mà
Thuỳ cầm chặt tay mẹ , ánh mắt khẩn cầu :
- Mẹ , con rất khó khăn và suy nghĩ rất nhiều trước khi nói điều này , con trót yêu em Khoa rồi mẹ
Bà Thuỳ vẫn trong cơn bàng hoàng, bà lay vai Truyền :
- Không , con , con bình thường mà đúng không , đó chỉ là sự thân tình quá mức và vì nhà mình coi Khoa như em con nên con có cảm giâc vậy thôi
- Con cũng đã nghĩ vậy mẹ ạ , nhưng không phải
- Rồi Khoa nó có biết chuyện này không ?
Truyền gật đầu :
- Dạ biết , con và Khoa đã yêu nhau rồi mẹ
Mắt bà Thuỳ mở to và bà nghe như có một tiếng nổ rền vang ngay trên đầu , bà lắc đầu :
- Trời ơi , thật điên rồ , sao hai đứa con lại ... tại sao vậy hả ?
Mắt bà Thuỳ rơm rớm lệ , bà thôi nhìn con mà nhìn lạc sang hướng khác :
- Hãy dừng mọi chuyện tại đây thôi con , không thể nào tin được , không thể nào
Truyền ôm đầu , mắt Truyền nhoà lệ , bà Thuỳ ôm đầu con trai :
- Trước giờ gon bình thường mà , mẹ đâu có thấy con có biểu hiện là người đồng tính , con mạnh mẽ có bạn gái sao giờ lại như vậy , mà lại yêu ngay con trai bạn thân của mẹ người mẹ yêu quý , sao có thể hả con ?
- Mẹ ơi , ban đầu con thấy mến Khoa , con cũng nghĩ như anh em trong nhà , nhưng ở cạnh nhau rồi con nảy sinh tình cảm , con yêu Khoa lúc nào không biết , khi biết chắc thì con đã thương lắm rồi con không dừng lại được nữa
- Khoa nó còn nhỏ , nó bồng bột quá , nhưng con lớn sao con cùng với nó dại như vậy hả , rồi nhà cô Hân biết , ba con biết thì phải làm sao ?
- Khoa không có lỗi gì hết , là do con ...
Bà Thuỳ vỗ vai con :
- Mẹ cần suy nghĩ , con chỉ nói điều này với mẹ thôi , không được nói cho bất kỳ ai
Bà Thuỳ về phòng , để Truyền ngồi như một bức tượng . Truyền cũng không biết là những sóng gió gì sẽ đến trong những ngày tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro