Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền dậy muộn sau một đêm dài khó ngủ , chàng cầm điện thoại xem giờ rồi bấm lướt facebook như một thói quen . Khoa đã đăng một clip mới sau vài tuần không hề cập nhật facebook . Truyền cố nhìn thật rõ có phải là Khoa không . Khoa đang đứng giữa một đám đông ăn mặc sành điệu , Khoa nhảy rất bốc như một dancer chuyên nghiệp trong nền nhạc quay cuồng . Một cánh tay đưa rượu cho Khoa và Khoa nốc cạn . Truyền không tin vào mắt mình , Khoa giống như một dân chơi bar club sành sỏi , trong ít phút ngắn ngủi mà Khoa đã uống ba ly rượu . Khoa nhìn vào camera một cách khiêu khích và bất cần . Truyền như muốn nổ tung lồng ngực vì tức tối . Truyền không thể chịu được nữa , chành nhắn tin cho Khoa :
- ‘ Anh quá thất vọng về em , nếu không thể là gì của nhau thì em cũng đừng sa đoạ như vậy . Mong em hạnh phúc , tạm biệt ‘
Khi type hai chữ tạm biệt , hai giọt nước mắt của Truyền đã rơi và vỡ tung trên màn hình điện thoại
Quốc Anh đón Khoa ở cầu thang sân khấu , Khoa vừa chạy xong tiết mục tối nay . Khoa khá mệt vì phải tập trung cao độ vì bào hát khó , lại hát chung với dàn giao hưởng .
Khoa lấy chiếc điện thoại trong balo và đọc được tin nhắn của Truyền , mặt Khoa hơi biến sắc và vành mắt đỏ lên , Quóc Anh lo lắng :
- Có chuyện gì hả em
- Không , không có gì
- Tối nay cố gắng nha , chọn bài gì khó quá vậy , tối anh làm nước giá cho em nhé
Khoa cười nhẹ và thở một hơi thật dài . Khoa tự nhủ , phải cố gắng , mình không được buông xuôi lúc này , phải làm thật tốt .....
Buổi truyền hình trực tiếp thứ 2
Đêm nay chỉ còn 5 thí sinh được bước tiếp
Cô Mc giới thiệu phần trình diễn của Khoa . Trên sân Khâu , khói mù bay lơ lửng , Khoa chầm chậm bước ra , hôm nay trông Khoa chững chặc vơi bộ suit màu xanh hoành gia đậm , sơmi trắng và cài một cách hoa màu đỏ ở ve cổ , tóc được ép sát và chải cao trông rất tuấn tú . Khoa cất giọng bài hát Adagio , âm thanh mông lung và thổn thức :

I don't know where to find you
I don't know how to reach you
I hear your voice in the wind
I feel you under my skin
Within my heart and my soul
I wait for you
Adagio
All of these nights without you
All of my dreams surround you
I see and I touch your face
I fall into your embrace
When the time is right I know
You'll be in my arms
Adagio
I close my eyes and I find a way
No need for me to pray
I've walked so far
I've fought so hard
Nothing more to explain
I know all that remains
Is a piano that plays
If you know where to find me
If you know how to reach me
Before this light fades away
Before I run out of faith
Be the only man to say
That you'll hear my heart
That you'll give your life
Forever you'll stay
Don't let this light fade away
Don't let me run out of faith
Be the only man to say
That you believe, make me believe
You won't let go
Adagio
Khi Khoa kết thúc bài hát , cả bốn giám khảo đều đứng lên vỗ tay . Khán phòng vang đội những tràn tán thưởng , nam giám khảo nhạc sĩ nhận xét :
- Chào em , thật quá bất ngờ trước phần trình diễn của em . Giọng em là giọng baritone nhưng em đã lên được quãng tám 5 và kết thúc những nốt cao treo liên lục một cách tuyệt vời , rất bản lĩnh , đặc biệt là em đang hát với dàn giao hưởng , good job !
Giám khảo nữ diva :
- Đây là một bài hát khó , em không hát theo kiểu pop mà lại hát theo kiểu sơmi classic . Tôi rất lo lắng không biết em xử lý những nốt cao như thế nào . Em đã đặt các nốt rất đúng nên khi lên cao nghe vẫn thoát , không bị cố . Nghe em hát bài này có cảm giác đau , không phải là đau họng do cố hát mà là đau ở trong tim , trong tâm hồn em .
Quốc Anh chở Khoa đi ăn ở một quán khuya , không thấy được niềm vui trẻn gương mặt Khoa dù Khoa đã được khen ngợi rất nhiều và cầm chắc suất đi tiếp . Quốc Anh ân cần :
- Em đang có một nỗi buồn to lớn lắm đúng không 
Khoa không giấu nữa , gật đầu xác nhận . Cùng đó là hai dòng nước mắt lăn dài trên má . Quốc Anh đau lòng khi thấy Khoa khóc :
- Ai , ai là người làm cho em đến tình trạng này 
Khoa lắc đầu không nói , Quốc anh bước ra khỏi chổ ngồi , ngồi sát cạnh Khoa , tay nhẹ ôm đầu Khoa tựa trên vai mình :
- Muốn khóc thì cứ khóc đi , sao phải cố chịu đựng làm gì ?
Khoa khóc nấc trên vai Quốc Anh , nước mắt làm ướt cả một vai áo , giọng Khoa lạc hẳn :
- Khoa thật sự rất cô đơn và bế tắc ...
Quốc Anh ôm xoa vai Khoa , và ngước mặt lên che giấu nỗi bất lực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro