Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần trôi qua , sức khoẻ của Truyền tiến triển rõ rệt vì vốn bản thân chàng có thể lực rất tốt . Hôm nay Truyền đã chuyển sang phòng hậu phẫu như các bệnh nhân nội trú khác .
Truyền vẫn phải luôn tiêm các mũi giảm đau và thươc an thần để vào giấc ngủ , hạn chế các cơn đau hành hạ . Một vài tiếng trong ngày tỉnh táo , Truyền luôn nhắc đến Khoa khi gặp bất kỳ ai .
Bà Thuỳ đẩy cửa vào trên tay cầm một bình nước . Truyền cũng vừa thức giấc . Truyền nén cơn đau trở mình , thì thào với mẹ :
- Sao Khoa không vào với con vậy mẹ , con không biết ngày đêm gì nhung con thấy sao lâu quá , con ngủ rồi thức bao nhiêu lần mà sao vẫn không thấy Khoa 
Bà Thuỳ giọng ngập ngừng , xưa giờ bà chưa bao giờ nói dối con điều gì , bà không biết phải nói với con thế nào :
- Ờ ... mẹ , mẹ 
- Có chuyện gì phải không mẹ , mẹ không giấu được đâu , mẹ đang ấp úng kìa 
- À , đâu có gì , để mẹ đi gọi y tá làm thuốc cho con 
Truyền nói lớn hơn ban đầu :
- Mẹ không phải đi đâu cả , hôm nay mẹ phải cho con biết mẹ và mọi người đã làm gì Khoa , sao Khoa không đến thăm con , nếu không nói , con sẽ không làm thuốc chích uống gì hết 
Thấy con giận dữ và đang yếu ớt bà Thuỳ vội ngồi xuống cạnh giường cầm bàn tay con trai :
- Con còn yếu quá nên gia đình chưa nói , chứ ... thằng Khoa nó cũng đang nằm ở đây , mấy hôm trước hai đứa chỉ nằm cách nhau có buwc vách thôi ...
Truyền nhổm dậy , lồng ngực đau buốt vì chuyển động . Bà Thuỳ vội quay giường nhô cao lên , Truyền nhìn mẹ :
- Vì sao Khoa phải nằm bệnh viện , vì sao ?
Bà Thuỳ rơm rớm nước mắt :
- Con hãy bình tĩnh nghe mẹ nói này ....
Từng lời nói của mẹ như những thướt phim quay chậm vụ tai nạn của Truyền , nỗ lực níu kéo sự sống trong gang tấc cho Truyền và nhất là sự hy sinh không cần suy nghĩ của Khoa làm cho Truyền sững sốt . Chàng không ngờ rằng sự sống của chàng bây giờ đã phải đánh đổi quá lớn như vậy . Hơn lúc nào hết chàng muốn gặp Khoa , Truyền toan lao xuống giường , bà Thuỳ vội ngăn con lại :

- Con định làm gì ?
- Con phải đi gặp Khoa mẹ ạ , ngay bây giờ
- Không được đâu con , Khoa đang nằm trong phòng cách li , không ai vài thăm được cả , mình phải đợi thôi con ạ
Truyền nắm bàn tay mẹ :
- Đợi đên bao giờ hả mẹ
Bà Thuỳ cắn môi đau khổ không dám nói về tình trạng của Khoa
Một , hai , rồi ba ngày trôi qua , Truyền luôn đòi được gặp Khoa . Ông Thọ thấy không thể giấu con được nữa , ông đành nói thật là Khoa đang hôn mê sâu và tình trạng sức khoẻ rất mong manh . Truyền đau khổ , cơn đau thể xác bây giờ không là gì với nỗi đau trong tim . Trái tim chàng tan nát từng mảnh khi người chàng yêu mang mạng sống của mình đánh đổi và giờ Khoa nằm đó như ngọn đèn trước gió
Cơn áp thấp nhiệt đới đầu tiên của mùa mưa nhấn chìm thành phố trong một màu xám xịt , từng màn mưa nhẹ giăng giăng . Chú sẻ nâu nép mình bên bệ tường xù lông và đôi mắt ngơ ngác nhìn màn mưa giăng đầy . Vị bác sĩ bước đến , có cả hai gia đình , Truyền đang ngồi trên xe lăn , ông gỡ kính cận :
- Bệnh viện cũng đã tận lực , việc kéo dài hơn tình trạng này của cháu sẽ làm cho gia đình thêm cực và tội cho cháu , thôi gia đình chọn một ngày gần đây để đưa cháu về cho cháu đi nhẹ nhàng . Chúng tôi rất tiếc khi không cứu được chàng trai tuyệt vời này .
Ông vỗ vai an ủi ông Khải . Bà Hân giờ suy sụp hoàn toàn . Trái với sự lạc quan lúc đầu , giờ đây bà thấy trời đất như tối sầm , toàn thân rã rời . Bà bám vào cánh tay chồng để không khuỵ xuống và nấc không thành tiếng
Truyền như chết lặng , hai tay thỏng xuống mắt nhìn vô hồn vào màn mưa giăng ngang
Bác sĩ đồng ý để gia đình vào thăm Khoa những ngày cuối . Quốc Anh và Xuyến Chi cũng tưc trực tại bệnh viện an ủi gia đình Khoa . Những bạn thân quen trong cuộc thi cũng đến thăm Khoa để rồi ai cũng ra về trong một nỗi ray rứt , buồn cho một số phận ....
Truyền muốn có một ngày được ở bên Khoa trưuowc khi đưa Khoa về Đà Lạt . Chỉ còn lại một mình Truyền trong căn phòng với những máy móc y tế và tiếng kêu tít tít vô hồn . Truyền quỳ xuống cạnh giường , hai tay run run cầm bàn tay xanh xao của Khoa . Truyền lồng chiếc nhẫn hứa hôn mà ba Khoa vừa đưa lại cho Truyền vì khi phẫu thuật Khoa đã cởi ra và đưa cho ông . Hai giọt nước mắt của Truyền rơi trên bàn tay Khoa , Truyền nói trong nước mắt :
- Em à , dậy đi em , em cứ như vầy người ta sẽ mang em đi mất thôi , em mau dậy đi , mình sẽ về Đà lạt , anh sẽ ở bên em không rời một phút giây nào , đừng bỏ anh em ơi ...
Rồi Truyền lần tay vào túi áo lấy chiếc điện thoại , chàng mở lại clip nhạc khi lần đầu tiền Khoa hát tặng mẹ chàng :
- Em nhớ bài hát này không ? Em đã đi vào tâm hồn và trái tim anh khi anh nghe em hát bài này , hãy dậy đi em , đậy hát lại bài hát này đi ...
' ..... xin mùa đông không quay trở lại , mùa xuân vẫn mãi kéo dài , để ta được bên nhau mãi 
Xin , xin yêu thương như chưa bắt đầu ...............
Câu hát vang vang đầy ám ảnh , Truyền gục đầu vào bàn tay Khoa , áp môi hôn lên ngón tay dài hao gầy , nước mắt Truyền đẫm ướt cả bàn tay Khoa . Bỗng Truyền nghe cử động từ ngón tay đeo nhẫn của Khoa chạm vào môi chàng . Định thần lại , chàng nhìn bàn tay Khoa một lần nữa , một ngón , rồi hai ba ngón động đậy , Truyền kêu lên :
- Khoa , Khoa , em tỉnh rồi phải không ?
Truyền nhổm lên nhìn vào gương mặt Khoa , một vài cử động rất nhẹ , một giọt lệ khẽ chảy xuống từ khoé mắt vẫn còn nhắm của Khoa 
Truyền chồm dậy thật nhanh , mặc cho nỗi đau từ vết thương trong ngoài , chàng mở cửa và rướn người cố gắng chạy về Khoa phẫu thuật 
Hai bác sĩ và y tá lập tức xuất hiện , họ yêu cầu người nhà ra khu vực ngoài đợi . Bà Hân ôm ngực nươc mắt cứ tuôn không ngừng . Ông Khải đứng ngoiif không yên trông ngóng cánh cửa phòng cách li mở ra ....
Hơn một giờ sau các bác sĩ bước ra , ông bước nhanh đến bắt tay ông Khải :
- Chúc mừng gia đình , cháu Khoa đã tỉnh lại , tuy còn rất yếu nhưng có dấu hiệu tiếp nhận thuốc , đúng là kỳ diệu đó 
Ông Khải vui mừng ôm chầm lấy vị bác sĩ cảm ơn không ngớt , rồi ông quay sang ôm vợ vui mừng trong nước mắt , giờ phút này giống hệt giây phút vợ ông vượt qua ca sinh khó 19 năm trước sinh ra Khoa .
Quốc Anh cũng ôm chầm lấy Xuyến Chi mà vui mừng 
Người vui mừng nhất chính là Truyền . Chàng như vừa nắm tay Khoa vượt qua cánh cửa của địa ngục , không gì diễn tả được niền vui khi tìm lại được báu vật quý giá mà mình trót làm mất . Truyền ôm ba mẹ mình , bà Thuỳ luôn miệng cám ơn Chúa trời đã ban ơn cho gia đình bà .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro