Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền thức dậy sau một giấc ngủ dài , thấy sức khoẻ trong người đã tạm ổn . Bên ngoài nắng đã lên , Truyền ngồi dậy cử động qua lại bỗng giật mình khi thấy Khoa nằm co ro trên ghế sofa bọc vải . Trên người Khoa đắp bằng một cái áo khoác của Truyền , quyển sách Khoa đọc dang dở nằm kế bên .
Đêm qua Khoa đã gần như thức trắng để trông cho Truyền ngủ . Trong khi mê man của cơn sốt nóng lạnh , Truyền có mơ hồ Khoa để tay lên trán Truyền thăm chừng rất nhiều lần
Và trong trình trạng mê mê tỉnh tỉnh , Truyền có cảm giác một đôi môi ấm nóng đã hôn lên trán chàng
Truyền nhẹ nhàng bước xuống gường , mang theo chiếc chăn còn hơi ấm của chàng đắp kín người Khoa . Khoa ngủ rất say và quay mặt nghiêng qua phải .
Truyền đi làm vệ sinh thay quần áo rồi chàng đến cạnh Khoa , Khoa vẫn thở đều nhè nhẹ
Truyền quỳ đưới đất , trong lòng cảm thấy yêu thương Khoa vô bờ . Gương mặt Khoa trong khi ngủ nhìn như một thiên sứ , trong sáng và thơ ngây . Thật sự ngay lúc này Truyền mới nhìn ngắm từng centimet trên gương mặt Khoa . Đường nét thanh tú , với một chiếc mũi cao , miệng nhỏ và hơi cong bướng bỉnh , lông mày rậm một vệt cong dứoi vầng trán rộng , lòng Truyền chợt thấy bồi hồi xao động ...
Có tiếng gọi của Bà Hân dưới sân làm Truyền giật mình , chàng đi nhẹ nhàng xuống dưới nhà
Tiếng người nói lao xao làm Khoa thức giấc , Khoa giật mình nhổm dậy thì thấy căn phòng trống trơn , Khoa nhìn xuống tấm chăn ấm và hiểu rằng mình đã thiếp đi và ngủ một giấc dài
Khoa bước xuống nhà thấy mẹ cậu đang ngồi nói chuyện với Truyền ở bàn ăn , Khoa thoáng xấu hổ với bộ dạng vừa bước từ giấc ngủ ra của mình , bà Hân nhìn con cười lắc đầu :
- Nhờ con trông anh , cuối cùng con ngủ quắc cần câu
- Dạ con ngủ quên lúc nào không hay luôn mẹ
Bà Hân đẩy ghế cho con ngồi xuống kế bên :
- Mẹ có nấu cháo cho hai anh em , nhiều lắm , hai anh em ăn sáng đi , mẹ với ba ra cửa hàng , trưa mẹ về nấu cơm cho hai đứa ăn
Khoa bước theo mẹ ra cửa , bà Hân đi rồi , Khoa quay lại bàn ăn . Truyền vẫn ngồi đó , nhìn Khoa và nở một nụ cười ấm áp :
- Cám ơn em nha , không có Khoa hôm qua chắc anh tiêu quá
Khoa cười nhẹ , tồi chợt nhớ đến bà Thuỳ có gọi , Khoa nói ;
- Anh gọi cho cô Thuỳ đi , hôm qua cô có gọi lúc anh mê man , em sợ cô lo lắng nên nói anh đi ra ngoài sẽ gọi lại sau
Truyền gọi điện thoại cho mẹ , Khoa đem thức ăn bỏ ra tô cho hai người . Khoa và Truyền cũng xì xụp ăn những muỗng cháo nóng , bà Hân là người nấu ăn rất ngon nên loáng một cái cả hai tô cháo đã hết sạch
Khoa nhẹ nhàng hỏi Truyền :
- Anh thấy trong người ổn chưa ?
Truyền đưa ngang cánh tay gồng lên như những người lực sĩ ;
- Khoẻ như voi rồi nè hi hi
- Vậy mà hôm qua làm em hết hồn luôn
- Anh hù em đó , giả bộ bệnh coi em thương anh đến đâu thôi
Câu nói đó làm Khoa đỏ mặt , cậu bối rối nhìn Truyền :
- Ơ .... giả bộ mà ói và sốt , sao mà giả bộ được
Truyền đứng lên , tay xoa xoa tóc trên đầu Khoa cười thật tươi :
- ... nói chung , chuẩn em trai , duyệt !
Khoa hơi ngơ ngác ?!
Rồi Truyền cầm hai cái tô bot vào chậu rửa , Khoa nhanh tay giành lấy làm , Truyền đứng cạnh ghé đầu vào tai Khoa :
- Trưa cho anh ăn cơm nhe , không ăn cháo nữa đâu đó
- Không , anh phải ăn cháo cho đến khi tiêu hoá bình thường và người khoẻ hẳn
- Nhưng ăn vầy anh sẽ bị mất cơ hết
Rồi Truyền gồng người lên , nhìn vào cơ tay và cơ ngực của mình
Khoa đã xong , cậu bước ra thấy buồn cười nhưng mặt vẫn nghiêm :
- Chất đạm nhiều là không được vì nó khó tiêu , giờ mất cơ với mất mạng , anh chọn cái nào
- Có nghiêm trọng vậy đâu
Nói vậy nhưng nghĩ lại Trận sốt tối qua Truyền thấy nguy hiểm thật , nếu không có Khoa chắc bây giờ chàng đã nằm trong bệnh viện
- Mà sao em biết xử lý hết việc chăm người bệnh vậy , anh thấy em làm rất thạo
- Em sinh hoạt hướng đạo sinh từ nhỏ , chú của em sống ở Nga về nên giáo dục con cháu tự lập hết , phải nắm được hết những kỹ năng sống cơ bản
Truyền đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác , từ việc Khoa đàn hát hay đến việc chăm sóc người thân , cách ứng xử khi giấu chuyện chàng bệnh vì sợ ba mẹ chàng lo và cả việc nghiêm khắc khi nhất quyết bắt chàng ăn cháo cho tới khi khoẻ hẳn
Giờ thì Truyền thấy Khoa quả là một cậu bé không bình thường , ở Khoa có một sức thu hút kỳ lạ khác với vẻ ngoài thơ ngây của một cậu bé 18 tuổi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro