Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau...

Sáng sớm ban mai, ánh nắng nhẹ nhàng len qua từng kẽ lá. Ñ giọt sương sớm vẫn còn đọc lại trên ñ cánh hoa, cái lá trông như viên pha lê trg suốt. Ko khí mát mẻ, mang theo mùi hương của mùa xuân, tạo cho ng̀ ta cảm giác dễ chịu, sảng khoái.

Tại cục điều tra đặc biệt, nơi đây vẫn còn rất yên tĩnh. Vương lại 1 chút mùi thịt cá hôm qua. Mọi ng̀ vẫn còn ngủ, nhưng...thiếu 1 thứ gì đó.

Tưởng chừng như họ sẽ ngủ ngon cho đến trưa. Mới hơn 5 rưỡi mà tiếng còi báo động kêu inh ỏi phát ra từ phòng thí nghiệm làm ai nấy đều giật mình tỉnh giấc vàng. Lâm Tĩnh và Đại Khánh suýt nữa thì ngã xuống đất. Mọi ng̀ chưa kịp định hình lại chuyện gì thì từ phòng thí nghiệm, một cô bé chạy ra, trên tay ôm cái gì đó. Triệu Vân Lan nhìn cô ấy, y phát hiện cô gái trg lòng mk...đâu rồi?
- Thánh khí- Anh vội hét lên khi đã nhìn rõ món đồ cô cầm.

Đúng vậy, Trường Sinh Quỹ và đèn Trấn Hồn đang nằm trg tay cô gái đó. Cô nhìn mọi ng̀ vs ánh mắt sợ hãi. Vội chạy ra chỗ cửa sổ bên cạnh để ra ngoài. Nhưng Vân Lan đã nhanh hơn, kịp rút súng ra và bắt 1 phát vào chân cô khiến cô ngã quỵ xuống.
- Ng̀ Địa Tinh- Đại Khánh nhìn vết thương ở chân cô.

Súng dùng để bắn ng̀ địa tinh khiến cô bị thương nhưng vết thương có làn khói đen bay ra. Cô mặc kệ nó, ôm chặt 2 thánh khí. Mọi ng̀ tiến đến gần cô, Triệu Vân Lan quỳ xuống, dơ tay định động vào cô, cô vội rụt ng̀ lại, cầu xin:
- Làm ơn tha cho cháu đi mà, cháu ko cố ý lấy thánh khí đâu. Chỉ là muốn hồi sinh ba cháu thôi, cháu xin mọi ng̀ tha cho cháu, cho cháu đi, cháu còn phải tìm mẹ cháu nữa. Xin mọi ng̀ đấy- Đôi đồng tử bắt đầu ngấm lệ.
- Vậy ra cháu cố tình ngất để đc vào đây sao?- Lâm Tĩnh hỏi.
- Ko có, cái vụ ngất là ngoài ý muốn, do cháu sử dụng dị năng quá nhiều- Cô bé vẫn rưng rưng lệ nói.
- Nè, động não chút đi, nếu chỉ vì cướp thánh khí thì nên đánh thuốc mê chúng ta từ tối qua ko phải tiện hơn sao? Ban đếm ăn cắp tốt hơn- Đại Khánh gõ vào đầu Lâm Tĩnh.
- Cháu là ng̀ địa tinh lên đây kiểu gì?- Sở ca hỏi.
- Cháu là con lai, mẹ là ng̀ hải tinh, ba là địa tinh. Mọi ng̀ cho cháu đi đi, cháu phải tìm mẹ- Cô gần như khóc to lên

Triệu Vân Lan cảm thấy rất rối khi thấy cô khóc. Chưa bao giờ anh cảm thấy thế, ko biết làm gì vs tình huống này. Nhưng cô bé này rất thân thuộc vs anh, cảm giác như chung dòng máu từ lúc mới gặp. Trông cô bé yếu đuối, nhìn rất muốn bao bọc, bảo vệ, chăm lo cho từng chút một. Ko biết làm gì, anh vội ôm cô bé vào lòng dỗ dành.
- Rồi rồi, bọn ta sẽ thả cháu đi nhưng trć hết hãy kể về thân phận cháu và lý do cần thánh khí đã đc ko? Ko ai làm gì cháu cả, vết thương ở chân mọi ng̀ sẽ băng bó cho cháu- Sếp Triệu dỗ cô.
- Thật...thật ạ?- Cô nín khóc.
- Sếp Triệu đã nói thế thì gần tâm- Tiểu Quách khẳng định lại.
-U..Ukm

Bé con nghe lời, nín khóc hẳn, chịu đưa lại thánh khí cho họ. Uông Trưng chữa trị vết thương ở chân cho cô bé, lão Lí thì nấu cho cô ít cháo nóng để ăn vì cô còn sốt. Lâm Tĩnh lấy thuốc, Chúc Hồng về nhà, mang 1 bộ đồ đến cho cô thay.

Cô bé ăn hết bát cháo ngon lành. Sau khi uống thuốc và thay đồ, cô ngồi xuống cạnh Triệu Vân Lan, Chúc Hồng ngồi cạnh cô. Giờ mọi ng̀ nhìn kĩ lại mới thấy, cô bé này rất xinh đẹp và đáng yêu. Mái tóc dài ngang vai đc buộc lên 1 bên gọn gàng, mềm mượt. Đôi mắt nâu trg veo ngây thơ vô cùng, làn da trắng hồng hào đc tô điểm bởi chiếc váy đỏ mà cô mặc. Cô đẹp như 1 bông hoa, ngây thơ trg sáng. Đôi đồng tử ko còn chứa nỗi sợ hãi ban nãy, khác hoàn toàn vs hình ảnh âm u tiếng trć, giờ là 1 cô bé rất đáng yêu nhưng...ko hề cười.
- Cảm ơn mọi ng̀.- Cô bé nhẹ nhàng nói, giọng nói thật ngọt ngào.
- Ko có gì, giờ em kể lại chuyện đi.- Tiểu Quách nói.
- Ukm.- Cô gật gật đầu và bắt đầu câu chuyện.
"Cháu là con lai của ng̀ địa tinh và hải tinh. Bản thân ở trg bụng mẹ mới gần 2 tháng đã suýt chết. Vì thế nên nữ thần Thiên Bạch Kim đã đem cháu rời khỏi bụng mẹ để đảm bảo an toàn. Ng̀ bao bọc cháu trg 1 quả bóng, cung cấp đầy đủ dinh dưỡng và ko khí cho đến khi cháu đủ ngày đủ tháng để ra ngoài. Trg trận chiến của ba vs thúc, họ đã chết nhưng nữ thần đã phong ấn xác và linh hồn của họ lại trg khối pha lê khổng lồ. Ng̀ đã nuôi dạy cháu, cho cháu đi học, hướng dẫn sử dụng dị năng. Từ khi sinh ra đã đc gần 13 năm, cháu chỉ biết mặt ba, còn mẹ thì ko biết ở đâu. Ng̀ nói rằng cả ba và mẹ cháu đều ko biết sự tồn tại của cháu vì bản thân mẹ ko hề biết mang cháu trg bụng. Nữ thần nói để có thể phá bỏ phong ấn của ba và thúc thì cần có 4 thánh khí: trường sinh quỹ, sơn hà chùy, bút công đức, đèn trấn hồn. Ngoài ra còn phải tìm kiếm mẹ để có thêm sức mạnh, lấy món đồ mà ba để lại cho mẹ. Cháu đi khắp nơi tìm mẹ cùng 4 thánh khí để hồi sinh ba và thúc. Đi đến đc Long Thành thì gặp phải bọn tội phạm ma tuý, vì quá hoảng sợ nên cháu đã dùng dị năng xóa kí ức về việc bị cháu phát hiện và kịp thời trốn chạy. Xóa kí ức thiêu tốn rất nhiều năng lượng nên đi đc đến cửa nơi đây thì bị ngất. Tỉnh dậy thấy mk đang nằm ở nơi lại, đứng dậy đi xem loanh quanh thì vào 1 căn phòng thí nghiệm, phát hiện ra 2 món thánh khí nên lấy nhưng tiếng chuông báo động vang lên nên vội rời đi nhưng ra ngoài thì mọi ng̀ tỉnh hết. Còn lại thì mọi ng̀ biết rồi"...

Sau khi nghe xong câu chuyện dài từ cô bé, ai nấy đều hiểu ra, thương cảm cho cô. 1 cô bé mới 13 tuổi, chưa từng gặp mẹ mk bao giờ, mà cả ba mẹ đều ko biết sự tồn tại của cô, giống như cô ko có trên thế giới vậy. Ngày ngày lặn lội đi tìm mẹ và thánh khí, chịu khổ bao điều.
- Dị năng của cháu là gì?- Tang Tán hỏi.
- Cháu là đa dị năng, tổng có 4 loại: phong ấn và giải phong ấn, xóa kí ức, điều khiển đồ vật, còn 1 dị năng nữa nhưng nữ thần bảo con chưa sử dụng nó bao giờ nên ko biết.- Cô bé trả lời.- nhưng sử dụng dị năng phong ấn vs xóa bỏ kí ức thiêu tốn rất nhiều năng lượng, nếu dùng vượt quá giới hạn sẽ dẫn đến tự vong.
- Dị năng của cháu lạ quá đấy, chưa nghe bao giờ- Sở Thứ Chi nói.
- À, từ nãy tới giờ quên mất- Triệu Vân Lan im hơi lặng tiếng nãy giờ mới mở miệng- Tên cháu là gì?
- Thẩm Nguy Lan ạ!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro