41~45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trấn nhỏ (Tiểu trấn)

Tác giả: DNAX

Edit: LH

Thể loại: Hiện đại, Trinh thám, Hồi hộp - Gay cấn, Dị năng, Cường cường, 1x1, Âu phong

----------

CHƯƠNG 41: KẺ ĐỊCH, ĐỘI BẠN

Faun phun thứ bẩn thỉu trong miệng ra, lạnh lùng nhìn Jodie Winston khụy xuống đất lăn lê bò càng.

Nếu có nước, cậu thật muốn súc miệng trước tiên, có điều khạc thứ máu kia ra khỏi miệng cảm giác đã tốt hơn nhiều.

Cậu đá khẩu súng lục, nhấc chân đạp lên vai Jody, không cho hắn tiếp tục lăn qua lăn lại.

"Tao vốn chỉ muốn đợi đến khi mày một thân một mình thả lỏng cảnh giác, hoàn toàn tin tưởng tao, mở trói hai tay tao ra là đủ rồi." Chân cậu giẫm mạnh, đóng Jody xuống sàn. "Thế nhưng suy nghĩ của mày quá quái đản, không biết có ai đã cho mày lời khuyên như vậy chưa, mặc dù giờ đã muộn, nhưng mày không ngại lắng nghe một chút đi. Đàn ông không bao giờ nên để thứ đó bắn vào miệng người khác."

"Điều này là không thể, là không thể." Jody hướng cậu hô to. "Mày đáng lẽ phải yêu tao, mày hận tao bao nhiêu thì nên yêu tao bấy nhiêu, Chúa tể ban cho năng lực sẽ không mất hiệu lực, Nguyên tắc cũng sẽ không sai, tao đã cảm giác được đánh đổi có hiệu lực, tại sao lại không có tác dụng lên mày."

"Phải, đánh đổi đã có hiệu lực." Faun từ trên cao nhìn xuống hắn. "Mày càng trở nên xấu xí, năng lực của mày rất hiệu quả đối với tao, khiến tao mỗi khi thấy mày đều sẽ thấy càng chán ghét, tao nghe nói loại năng lực không nằm trong tầm kiểm soát của mày, hơn nữa không thể đảo ngược, cho nên mày cũng không còn cơ hội biến tao thành thủ vệ của mày nữa."

"Tao không tin, mày đã động mưu mô quỷ kế gì? Là ai đang giúp mày."

"Phải là do lần trước tao tới gặp mày đã tạo thành sự hiểu lầm, cho mày nhầm tưởng rằng năng lực Sứ Giả đang bảo vệ tao. Nhưng mày chỉ muốn buộc hắn hủy bỏ năng lực bảo vệ, tại sao không nghĩ đến còn có phương pháp làm một mẻ, khỏe suốt đời[1]."

"Mày đang nói cái gì?"

"Lúc tao phát hiện ra mày có thể mang theo đám Lính Gác đợi bọn tao bên ngoài rừng cây, tao đã để Lukes dùng năng lực điều chỉnh quan điểm của tao một chút."

Jody nhịn đau nhìn cậu, tựa hồ đoán được sơ sơ, nhưng hắn không tin sẽ có người có thể nghĩ đến phương pháp như vậy.

"Đúng thế, tao đã để Lukes thay đổi quan điểm ​​của tao về mày. Lúc tao bước ra khỏi rừng vừa trông thấy mày, trong lòng tao tràn đầy sự sùng kính với mày, cho rằng mày là một người tột cùng đáng kính. Vào lúc đó tao xác thực đã có một cảm xúc gần như yêu mày, điều đó khiến tao khi hồi tưởng lại cảm thấy cực kì ghê tởm." Faun nói, "Tất cả mọi thứ tiếp theo đều là kịch hay chuẩn bị cho mày, e rằng mày xem thực sự đã ghiền, cũng rất khoái trá, nhưng rất xin lỗi, tao muốn thu thù lao."

Cậu buông chân ra, đi về cái thứ bẩn thỉu đứt lìa bên cạnh, dưới ánh mắt kinh hoàng và giận dữ của Jody, cậu giẫm nát thứ đó.

"Mặt khác, tao thời thời khắc khắc nhớ rõ chính mình vẫn là một người thi hành pháp luật, dù cho trong bất kỳ tình huống gì cũng sẽ không tùy tiện giết người, huống chi tao cũng không muốn bởi vì cái chết của mày mà một người vô tội khác xông vào trấn nhỏ. Vậy nên tao chỉ có thể tạm thời nhốt mày lại cho đến khi chúng tao mở được lối ra khỏi trấn nhỏ." Cậu không tiếp tục để Jody mở miệng nói chuyện nữa, một cước đá hắn ngất đi.

Faun lục soát toàn thân hắn, từ trong túi tìm thấy một chùm chìa khóa, dùng con dao bỏ túi treo trên đó cắt dây cáp trên tay.

Cậu lập tức bước đến chỗ Lukes. Sau khi mở trói cho anh, việc đầu tiên mà Faun làm là lau đi những giọt nước mắt trên mặt anh, và rồi dốc hết sức lực vào cái ôm ấy.

Lukes cũng ôm chặt lấy cậu, thời khắc này không người nào có thể tách họ ra.

"Xin lỗi."

"Tại sao xin lỗi?"

"Bởi vì này rất quá đáng, cho dù là để bắt lấy hắn, cũng không nên để anh nhìn thấy những thứ này."

Lukes hôn miệng cậu, mút máu còn sót lại trong miệng nhổ xuống đất.

"Như vậy liền sạch sẽ."

"Anh khóc."

"Tôi không có cách nào khống chế được.", Lukes nói. "Nghe em nói yêu tôi, nước mắt đã tự chảy xuống."

"Tôi đã nói rằng bất kể chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ quên anh. Lời thề vĩnh viễn hữu hiệu, đừng lo lắng."

"Đúng vậy. Em có thể làm được bất cứ điều gì, tôi không lo lắng chút nào."

Họ ôm nhau một lúc lâu, kiểm tra vết thương của nhau. Chấn thương trên lưng Lukes rất nghiêm trọng, kế đến là Faun chịu đựng đánh đổi, nhưng cậu thoạt nhìn không mấy để ý.

Nguy cơ lớn nhất đã qua. Jody Winston ngã bất tỉnh trên vũng máu của chính mình. Faun liếc nhìn cái quần mà hắn đã cởi ra, rút thắt lưng rồi trói chặt hắn lại. Lúc này, Rikki bước vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bà hét lên kinh hoàng.

"Mấy người đang làm cái gì?" Bà kích động chất vấn. "Tại sao mấy người có thể làm việc này với ông ấy?"

"Chớ sốt sắng, hắn chưa chết." Faun nói. "Hơn nữa tôi cho là những gì hắn làm với bà, e còn khủng khiếp hơn những gì chúng tôi đã làm với hắn."

"Ông ấy đã làm gì với tôi? Không, Jody rất tốt, tôi yêu ông ấy."

Faun cảm thấy được Rikki biểu tình kinh hãi như vậy chân thực hơn rất nhiều so với bộ mặt cười giả dối, có lẽ mất đi sự ảnh hưởng của Jody lên bà, bà sẽ dần dần khôi phục bản thân.

"Còn nhớ con trai của bà chứ?" Lukes nói. "Tôi nhớ tên của cậu ấy là Claude."

"Tôi nhớ chứ, Claude là con trai tôi, nó đã chết."

"Chính Jody đã giết cậu ấy."

"Claude đã chết, không phải lỗi của Jody."

"Vậy là lỗi của ai?"

"Tôi không biết. Nếu Jody để nó chết, chắc hẳn phải có nguyên nhân. Có lẽ Claude cần phải chết." Bà kiên trì, "Claude nhất định đã làm sai điều gì, chứ không phải vì Jody."

Lukes nhìn bà thương hại, Faun vỗ cổ bà để bà hôn mê ngủ thiếp đi.

"Có lẽ bà ấy sẽ cảm thấy tốt hơn khi tỉnh dậy."

Lukes nói: "Tôi không biết điều gì mới tốt cho Rikki, là như trước đây Jody nói gì bà ấy nghe nấy, quên đi cái chết thống khổ của Claude, hay vẫn nhớ tới nỗi đau mất con, hận Jody thấu xương thấu tủy mới là tốt."

"Dầu cho thế nào, con người nên nắm giữ được suy nghĩ trong chính tâm trí họ, không bị bất kỳ kẻ nào bóp méo thay đổi."

"Em nói đúng."

Faun khiêng Jody bất tỉnh, rời khỏi nhà hắn.

Không có bí mật nào tồn tại trong trấn nhỏ, cho dù Lính Gác có chiếm thế thượng phong hay Faun đã bắt được Jody Winston, nhất cử nhất động của mỗi người đều bị thâu vào trong mắt.

Những tên Lính Gác trước đó áp giải Faun và Lukes không hề rời đi, tập trung chờ đợi ở tầng dưới, trông thấy Faun vác Jody trên quần dính máu đi xuống cầu thang, người người đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Faun chĩa súng vào động mạch cổ Jody. Lão già xấu xí này quả nhiên thực sự có tư cách của một con tin quý giá, thấy được tính mạng hắn đang như ngàn cân treo sợi tóc, toàn bộ Lính Gác đều tự giác nhường ra một con đường.

Lukes đi sau cậu, lưu ý quan sát đến thần sắc mỗi một Lính Gác, phán đoán xem chúng có bất ngờ sử dụng năng lực hay không.

Nhưng dường như không có ai nảy ra ý nghĩ như vậy, thậm chí một số vẫn còn hoang mang sao Faun có thể chế phục được Jody.

Faun rất muốn biết liệu chúng có hiểu rằng sự quan tâm của mình dành cho Jody chỉ là vì năng lực của hắn quấy phá, nhưng vừa nãy cậu đã nhận được đáp án trên người Rikki.

Tất cả đều hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ là cảm xúc thay đổi không tài nào đảo ngược, vì vậy ngay cả khi tự mâu thuẫn cũng vẫn sẽ đứng về phía Jody vô điều kiện.

Thật đáng sợ, nhưng may mắn là điều đó đã không xảy ra với cậu.

Faun lôi Jody Winston chậm rãi ra khỏi vòng vây Lính Gác.

"Sau đó mấy người liền đến đây." Holk cau mày nhìn Jody Winston còn đang hôn mê, máu ở thân dưới hắn đã ngừng chảy, không nghi ngờ gì nữa đó là chấn thương nghiêm trọng vĩnh viễn vô phương cứu chữa. Holk nói: "Lẽ nào các người không biết việc này sẽ mang lại cho tôi bao nhiêu là rắc rối."

"Không nhiều lắm đâu." Faun nói. "Trước khi đến đây, Lukes đã loại bỏ ký ức Lính Gác về việc chúng tôi rời khỏi nhà Jody." Họ đến nhà hàng Magic Hand một chuyến, hỏi Emily vài phút, đủ cho Lukes thay đổi trong đầu Lính Gác một chút. Anh không thể xóa bỏ quá nhiều ký ức, may là số lượng Lính Gác không nhiều mấy, cái giá phải trả đã khiến Faun cả đời cũng khó mà quên được.

"Cho nên cứ yên tâm, hiện tại không có ai biết rằng Jody đang ở đây. Hơn nữa anh có một căn phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời, rất phù hợp cải tạo thành một phòng giam."

"Phòng bói toán của tôi rất thiêng liêng."

"Lẽ nào đánh bại thủ lĩnh bọn người xấu không phải là một điều thiêng liêng? Lẽ nào anh chưa từng xem một bộ phim anh hùng Mỹ?"

"Anh muốn tôi làm gì với hắn?"

"Anh có ý kiến gì về Jody Winston?"

"Anh đang chỉ năng lực của hắn?" Holk nói. "Đối với hắn tôi không có hảo cảm hay ác cảm. Chúng tôi gặp nhau cũng không nhiều, có điều tôi nghĩ vẫn là thiện ý nhiều hơn chút đỉnh, dù sao lúc hắn ta mới đến trấn nhỏ trông không giống một kẻ xấu. "

"Tôi phải xác nhận anh sẽ không lâu ngày nảy sinh tình cảm với hắn."

"Làm sao mà anh xác nhận?"

Faun quay đầu nhìn Lukes, Lukes nói: "Anh ta sẽ không, năng lực của Jody đã có hiệu lực, nhưng Holk và hắn gặp gỡ quả thực không sâu, bởi vậy ngay cả khi gặp nhau mỗi ngày cũng cần rất nhiều thời gian mới trở nên thống hận."

Holk nhìn anh, hướng Faun nói: "Vận may của anh thật tốt, vừa tới nơi này liền lượm được cuốn bách khoa toàn thư."

"Đây không phải là một trò đùa, tôi đã đắn đo rất lâu, chỉ có anh mới có thể làm được chuyện này."

"Có thể cho tôi biết một lý do tại sao tôi không thể từ chối không?"

"Bọn Lính Gác sẽ không nghĩ tới anh là người giam giữ Jody, mà mỗi một người Du Hành đều là đối tượng tình nghi ngờ của chúng. Những nơi Roger và bạn cậu nhóc có thể tìm thấy bọn Lính Gác cũng có thể tìm được, cho nên tôi cần một người trung lập làm việc này. Hơn nữa năng lực của anh rất mạnh, không phải là mấy đứa trẻ phát sáng, không ngủ, đem mọi người đẩy tới đẩy lui như diễn xiếc, anh có khả năng tự bảo vệ mình."

"Có lợi gì cho tôi?"

"Không có lợi." Faun nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "Nếu anh hiểu rõ tôi như vậy, nên nghiêm túc xem xét nó một tí không phải sao?."

"Không cần vượt quá giới hạn, ngài cảnh sát." Holk trịnh trọng bất thường nhắc nhở cậu.

"Sẽ không, tôi biết rõ mình đang làm gì."

"Mỗi ngày có cần cho hắn vài bữa ăn?"

"Một bữa là đủ. Nếu như vậy không khiến anh hận hắn có thể cho hai bữa, nhưng không thể để hắn ăn no."

Faun đứng dậy đang định rời đi, lại nhớ ra điều gì, quay đầu nói, "Đừng để cho Velorica nhìn thấy hắn."

Cậu và Lukes rời đi, Holk nhìn Jody trên mặt đất mặt đầy u sầu, tên đáng thương này đã chọc vào người nên dây vào, tiếp theo không biết còn sẽ phải chịu đựng điều gì.

Faun dọc theo phố Pankow đi đến đồn cảnh sát. Phần lớn thương tích của cậu với Lukes đã được chữa khỏi bằng năng lực Sứ Giả trong thời gian của Emily, chỉ còn vết thương Faun phải đánh đổi, muốn loại bỏ được chi phí đánh đối phải trả cái giá lớn hơn nữa, Lukes cũng chỉ có thể nói rằng nó không đáng để bù đắp, thật khó để anh ước tính liệu nó có ảnh hưởng đến những người khác trong đội ngũ hay không.

Ngực Faun đau đến muốn chết lặng, xương cột sống như bị kim châm. Mà trong mắt Lukes lại không nhận ra bất kỳ sự đau đớn, bước chân cậu vẫn cứ thoăn thoát, phớt lờ những tên Lính Gác ven đường.

Lukes không biết sức mạnh nào đang chống đỡ cậu, đột nhiên có hơi lo lắng.

Faun lần nữa lại đến phòng phát sóng tầng trên ngôi nhà xanh lục.

Cậu bật micrô, nói với toàn bộ người trong trấn nhỏ:

"Tôi là Faun Clark, rất xin lỗi nhưng đây sẽ là lần phát thanh cuối cùng, hi vọng mọi người có thể nghe rõ. Đầu tiên, Lính Gác, Jody Winston nằm dưới sự giám sát của tao, tao không biết chúng mày trong quãng thời gian nhìn thấy hắn nảy sinh phục tùng được mấy phần cam tâm tình nguyện, nhưng ít nhất hắn cũng khiến đám bọn mày đoàn kết một lòng. Tao bảo đảm sẽ giữ hắn còn sống, mà bọn mày đảm bảo không sử dụng bất kỳ năng lực nào, không làm tổn thương bất cứ ai trong trấn, kể cả Người Du Hành cùng phe trung lập không muốn tham gia, chỉ cần làm trái bất kỳ điều gì trong đó, tao liền giết Jody Winston ngay lập tức."

Cậu hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Thứ hai, những người muốn rời khỏi trấn nhỏ có thể tham gia đội ngũ Du Hành, đi cùng tôi và Sứ Giả một khi tìm được lối ra. Lính Gác cũng có thể đổi lập trường, bất kể là ai vì bất kỳ nguyên do gì bị Lính Gác khác ngăn chặn, tôi sẽ giết Jody Winston."

"Cuối cùng ..." Cậu nói, "Không cần hoài nghi tao có khả năng giết vị lãnh tụ tinh thần của bọn mày bất cứ lúc nào hay không, cũng không cần đi cố tìm hắn, bằng không tao cũng sẽ giết hắn."

Nói xong cậu buông micrô xuống, Lukes từ đằng sau nhìn cậu.

"Làm sao vậy?" Faun hỏi. "Tôi nói cái gì sai sao?"

"Không có, em nói rất hay, ngữ khí vừa hung ác vừa tàn nhẫn, nhất định có thể khiến nhiều người sợ hãi."

"Anh có nghĩ rằng Jody thực sự có phân lượng lớn đến mức bọn Lính Gác không dám manh động?"

"Đối với những người trong phạm vi năng lực của hắn mà nói, hắn hết sức quan trọng, mà tôi nghĩ, e là bên trong Lính Gác cũng có người trái ngược." Lukes nói, "Giống như Holk, thiện ác đối với hắn không quá rõ ràng, ngay cả những người lạ trên đường gặp thoáng qua cũng sẽ luôn có đánh giá tốt hoặc xấu."

"Cho nên sự chuyển đổi của những người đó không mạnh mẽ, thậm chí có thể từ hảo cảm nhẹ nhàng chuyển hóa thành ác cảm."

"Đúng thế, một số người trời sinh có ác niệm, không quan tâm Jody là hạng người gì. Kẻ như vậy trà trộn trong bọn Lính Gác, so với những tên bị ảnh hưởng bởi năng lực của Jody còn rắc rối hơn. Tất cả đều nghe được em phát thanh, nhưng chúng sẽ không quan tâm đến tính mạng Jody."

"Ít nhất chúng ta loại bỏ một nhóm người ô hợp." Faun nói, "Tôi đói, có muốn cùng đi ăn một bữa tối thịnh soạn không?"

"Dĩ nhiên muốn."

Faun cùng anh đi xuống cầu thang, vừa đi đến cửa, sực nhớ ra cái gì, quay người trở lại bàn.

Lukes hỏi khó hiểu: "Em muốn làm gì?"

"Lần này tôi sẽ không quên."

Faun lục lọi trên kệ một hồi, lôi ra một đĩa hát cũ.

"Không có Get your kicks on Route 66."

Cậu thả một bản John Denver 'Take Me Home, Country Roads'.

-----Hết chương 41-----

[1]Nguyên văn: "一劳永逸"-"nhất lao vĩnh dật", một lần vất vả suốt đời nhàn nhã


Trấn nhỏ (Tiểu trấn)

Tác giả: DNAX

Edit: LH

Thể loại: Hiện đại, Trinh thám, Hồi hộp - Gay cấn, Dị năng, Cường cường, 1x1, Âu phong

----------

CHƯƠNG 42: VẾT THƯƠNG

Thịt bê Philippines với sốt vang đỏ, thịt thăn cừu, gà quay sốt tỏi và đĩa salad tươi thịt nguội.

"Không muốn cơm gà bảng hiệu sao?" Emily lạnh như băng hỏi.

"Bonard nói anh ta sẽ đưa cho tôi một phần." Faun liếc nhìn về phía bếp, đầu bếp từ cửa sổ rướn nửa người ra chào hỏi cậu.

"Ông ấy là một người tuyệt vời," Bonard nói, "Tôi rất thích bài hát đó."

Faun vẫy tay với hắn hỏi thăm.

Emily hỏi: "Mấy người buổi chiều tới đây, giờ lại đến nữa, tại sao không về nhà tắm trước?"

Bộ dạng Faun và Lukes trông rất chật vật, trải qua cả đêm ở trong rừng sương mù, còn đấu một trận với bọn Lính Gác, mặc dù năng lực của Lukes đã chữa thương tích được khá lên chút, vậy mà lại không làm cho họ sạch sẽ lấy một điểm. Quần áo hai người dính đầy bùn đất và máu.

"Tôi cũng rất muốn rửa mình sạch sẽ, nhưng chúng tôi quá đói rồi."

Emily lấy lại thực đơn nói với cậu, "Anh cũng biết? Mỗi lần hai người trước mặt tôi chơi trò chơi năng lực và đánh đổi, tôi đều nghĩ cần phải đòi ít thù lao, dù sao trông mấy người chơi được rất vui vẻ."

"Tôi nghe thấy gai nhọn trong lời nói của cô. Đây là một hiện tượng tốt, cho thấy cảm xúc của cô vẫn rất phong phú, đỡ cho tôi được một chút cảm giác áy náy về việc hỏi xin năng lực của cô." Faun mỉm cười nói: "Hơn nữa tôi còn định mượn thêm thời gian một tẹo."

Emily đưa tay ra: "Tiền boa."

Trên người Faun không có tiền, Lukes cũng không mang theo. Emily ghi tên cậu vào sổ nợ.

Faun hỏi: "Cô đã bao giờ nghĩ về việc rời khỏi đây chưa?"

"Người ở đây có ai chưa hề nghĩ tới." Emily nói, "Ngay cả Lính Gác cũng từng nghĩ qua. Cái chúng tôi nghĩ không gì khác hơn hai thứ, rời đi và sống tiếp."

"Cô ở ngoài trấn nhỏ là làm gì?"

Emily hơi sửng sốt, tựa như không hề nghĩ đến vấn đề này. Cô cố gắng suy ngẫm một lúc, sau đó trả lời: "Tôi không nhớ ra được, nhưng tôi luôn cảm thấy khi đó mình phải là một người hòa đồng." Cô quả thật có kí ức như vậy, son môi sặc sỡ, rộn rã nói cười. Không biết có phải là vì đánh đổi có tác dụng hay không, cô lại cảm thấy quên mất chuyện trước đây cũng không đáng tiếc. Nói xong, cô quay người đi ra.

Bữa tối vô cùng tuyệt vời, họ uống một ít rượu ngọt. Về đến nhà, Faun phát hiện họ vướng phải phiền toái lớn. Roger và nhóm bạn Du Hành của cậu tất cả đều đã đã tụ tập ngoài cửa chờ đợi, số lượng còn gấp đôi so với lần đầu, xem ra những người trước kia không xuất hiện cũng đã nắm chắc chủ ý.

"Chúng ta có nên lánh nạn ở nơi khác?" Faun hỏi.

Thế nhưng đã không kịp, Morgan trước nhất trông thấy cậu, Wendy lập tức hét ầm lên.

"Cảnh sát Clark, quá xá ngầu." Morgan hướng cậu giơ hai ngón tay cái, sau đó mô phỏng theo ngữ khí của cậu nói, "Chỉ cần trái bất cứ điều gì trong đó, tao sẽ giết Jody Winston. Oa nha! Người này là anh hùng của chúng ta."

Đám đông hò reo. Faun nói với Lukes: "Anh có thể loại bỏ ký ức của họ không? Tôi sẵn sàng chịu đựng bất kỳ thống khổ nào."

Lukes nhìn cậu có chút hả hê: "Giá quá đắt, không đáng." Nói đoạn anh nhẹ nhàng ấn đầu cậu một cái, đem cậu đẩy vào giữa đám thanh niên kia. "Đi thôi, quý ngài anh hùng, đây là bữa tiệc của em."

Faun bị anh đẩy, bất giác đi về phía trước mấy bước. Wendy chìa tay ra trước mặt cậu, theo bản năng Faun tránh né động tác như muốn ôm ấp của cô. Tay của Wendy chạm vào mu bàn tay cậu rồi hét lên sung sướng: "Tôi đã chạm vào anh ta, Chúa ơi, tôi đã chạm tay cảnh sát Clark." Cô kích động cùng một cô gái khác tên Julie điên cuồng ôm nhau, tựa như đây là một sự kiện tốt đẹp lớn lao.

Đám con trai lại chen chúc sấn tới, vây cậu vào giữa. Lúc Faun phát hiện ra họ muốn nâng cậu lên chơi trò tung hứng thì lập tức ngăn cản.

"Không, không được làm vậy, nếu không ..."

"Nếu không thì sao?" Morgan cười hỏi. "Anh sẽ giết Jody Winston ư?"

Cậu nhóc cười ha ha: "Chúng em không quan tâm đâu."

Lần này đến phiên Lukes cười rộ lên. So với Faun, những người trẻ tuổi này dường như cho rằng anh không phải là người có thể tạo ra đùa kiểu này. Đây quả thực là một sự hiểu lầm to lớn.

Rốt cuộc Faun vẫn không thể chống lại được sức mạnh của mười mấy người, theo nhịp Roger đếm, họ đồng thời tung cậu lên không trung rồi bắt lấy. Trò khôi hài này kéo dài đến tận nửa đêm mới tan cuộc. Một đám thanh niên nhấc Faun lên lầu, Lukes rất phối hợp mở cửa, họ tự mở một bữa tiệc đứng vui vẻ, sử dụng máy phát thanh của ông Barenque bật những bài hát cũ từ thập niên 70, tự vào bếp lục đồ ăn, trên ghế sofa nhảy nhót, ôm ấp hôn hít.

"Lúc nào thì chúng ta rời khỏi trấn nhỏ?"

Roger tìm thấy Faun trong đám đông.

"Nếu như cậu không đưa cái đám này ra khỏi đây, cậu sẽ không bao giờ biết được."

"Tình cảnh đã ngoài tầm kiểm soát, em cũng không có cách nào."

"Phải không? Nhưng tôi thấy được cậu chơi còn vui vẻ hơn bất kỳ ai khác, cậu còn bắn đèn laze cho họ!"

"Được rồi, em sẽ nghĩ biện pháp." Roger chột dạ nói, cậu nhóc chạy đi tìm giải pháp.

Faun kéo Lukes vào phòng ngủ, đóng cửa lại, vật xuống giường.

Cậu mệt mỏi đến nỗi chẳng buồn nhúc nhích, Lukes ngồi bên cạnh cậu: "Bây giờ em có thời gian tắm rửa sạch sẽ rồi đấy."

"Tôi đã ngủ rồi." Faun nhắm mắt lèm bèm, chuyện phát sinh trong một ngày một đêm mà dài như một thế kỷ.

Lukes đặt tay lên vành tai cậu, nhẹ nhàng nhu niết (xoa nắn) một lúc. Faun mở mắt ra quở, "Anh sẽ không để tôi cứ vậy ngủ phải không?"

"Phải, em cần dậy tắm rửa, thay quần áo sạch rồi hẵng đánh một giấc ngon lành." Lukes cúi đầu, ghé vào tai cậu hôn một cái, "Em không thể cứ đi ngủ trong mùi máu tanh này được." Em nhất định sẽ lại gặp ác mộng.

"Tôi không cử động được."

"Tôi giúp em." Lukes kéo cậu ra khỏi giường.

Họ cùng nhau tắm rửa, Lukes lau máu trên người cậu. Anh biết đánh đổi vẫn đang diễn ra ở nơi không nhìn thấy, cột sống của Faun hẳn cảm thấy đau như kim châm, ngực cũng trong nhức nhối. Anh để làn nước ấm thay anh cọ rửa tấm lưng, dòng nước lướt qua da dẻ trần trụi, Lukes nhịn không được đột ngột hôn lên khớp xương của cậu.

Faun xoay người, vươn tay ra nâng khuôn mặt anh nước xối ướt đẫm, trên bờ môi ướt át ấy vô cùng dịu dàng lưu lại một nụ hôn thâm tình. Không một người nói chuyện, hết thảy cứ diễn ra tự nhiên như vậy. Faun dựa vào người Lukes, để tay anh tùy ý cọ xát cơ thể mình, máu và bụi bẩn theo làn nước cuốn trôi.

Tắm xong, Lukes ôm cậu trở lại giường, âm thanh trong phòng khách trở nên yên tĩnh, đám người tiệc tùng đã dần rời đi.

Faun nằm trên giường, mu bàn tay đặt trên trán, ngủ thiếp đi gần như tức thì. Lukes phát hiện gần đây cậu càng ngày càng mệt mỏi, có lẽ lúc tỉnh đã chịu quá nhiều áp lực, sức mạnh của trấn nhỏ và Chúa tể vẫn luôn ảnh hưởng đến cậu. Cậu không chỉ phải đối phó với bọn Lính Gác ý đồ xấu, cởi bỏ bí ẩn trấn nhỏ, còn muốn một mình chống lại sức mạnh nhìn không thấy sờ không được này.

Lukes tới gần cậu, nghe thấy cậu đang say giấc nồng sòng vì đau đớn mà không tự chủ được bật ra tiếng rên rỉ. Anh ôm cậu trong tay, nhẹ nhàng xoa vuốt sống lưng cậu, xoa dịu cơn đau cho cậu.

Rạng sáng, khi trời còn nhá nhem tối, Faun bỗng choàng tỉnh dậy.

Cậu mở mắt ra, nhìn trần nhà đen nhánh, nội tâm đột ngột bị một nỗi sợ hãi âm thầm vây lấy, mà kì quái chính là cùng lúc đó lại có một loại bình tĩnh cực độ. Trong cảm giác rối loạn mâu thuẫn này, cậu vẫn nhìn chăm chăm vào mảnh đen trước mặt, tựa như tiến vào một trạng thái thiền định cổ xưa mà thần bí.

Cậu nỗ lực đánh thức trí nhớ của mình, không để trấn nhỏ và Chúa tể khống chế. Ở trong trạng thái này, cậu liền nghĩ tới một vài đoạn kí ức ngắn liên quan đến sát nhân Wednesday. Cậu ngày càng cảm thấy vụ án này không chỉ là một sự kiện bên ngoài trấn nhỏ không liên quan.

Nó nhất định có liên hệ với bí ẩn trấn nhỏ, cậu không còn coi nó như một câu chuyện kể cho Lukes nghe, cậu muốn nhớ lại tất cả các chi tiết của vụ án.

"Có thể liên quan đến cái gì?"

Ngày đến, Faun nói với Lukes ý nghĩ của mình.

"Tôi còn chưa biết, thế nhưng mỗi lần tôi nói về câu chuyện này đều sẽ có một cảm giác kì quái, cứ như có sức mạnh nào đó cản trở tôi, không cho tôi nghĩ tới." Faun nói, "Cho dù Chúa tể muốn chúng ta quên đi quá khứ, quên đi tất cả mọi thứ bên ngoài, một cái vụ án cũng không phải là toàn bộ cuộc sống của tôi."

"Vậy em còn nhớ các vụ án khác không?" Lukes kiên nhẫn hỏi.

"Các vụ án khác?" Faun thoáng sửng sốt, sau đó trầm mặc ngẫm nghĩ. Cậu nghĩ tới rất nhiều phân đoạn của những vụ án, đều là những mảnh vỡ ký ức. Cậu thậm chí không cách nào xác định chính mình có tham gia điều tra những vụ án đó hay không, càng mất công tốn sức suy tư, đầu cậu càng đau nhức kịch liệt.

Lukes ấn cậu vào lồng ngực, hôn lên trán cậu nói: "Đây không phải là vấn đề của riêng em, mọi người trong trấn đều quên mất, tôi đã nói rất nhiều lần. Em có thể đừng nghĩ đến nó, chỉ cần chúng ta rời đi, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn."

"Không." Faun tức giận nói. "Nó đang đánh cắp ký ức của tôi."

"Nhưng em cũng đang không ngừng tạo ra ký ức mới." Lukes dùng hết khả năng an ủi cậu. "Em đã nói sẽ mãi mãi không bao giờ quên tôi."

"Tôi vẫn cảm thấy vụ án đó rất quan trọng, lần trước tôi kể đến đâu rồi?"

"Em kể đến cậu bé kia, cậu bé đã gặp sát nhân Wednesday, hơn nữa trong lúc chưa rõ ràng em đã đi đến nhà tên sát nhân." Lukes cau mày nói, "Em đến gặp hắn."

"Đúng, tôi đã đến gặp hắn." Faun ôm trán nói, "Tôi thấy trong nhà hắn có một con chó."

Lukes chỉ sợ cậu lại nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, nhìn cậu đầy lo âu.

Faun nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, ánh mắt dần trở nên sắc bén trầm ổn, cậu biết kích động không thể giúp được gì, chỉ khiến cậu nhanh chóng trượt xuống bờ vực sâu sụp đổ.

"Tôi bước vào phòng của tên sát nhân, con chó mang lại cho tôi cảm giác thật tồi tệ. Tôi vẫn không có lệnh khám xét, vì vậy hi vọng có thể từ trong cuộc đối thoại liên tục với hắn mà nắm bắt được tình hình hiện tại của Crane." Faun nói. "Hắn... Phòng khách của hắn rất sạch sẽ, hắn hơi mắc chứng cuồng sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều không dính một hạt bụi, không giống như nơi ở của một người đàn ông độc thân. Trong phòng khách có một lò sưởi, trên cái lò sưởi âm tường..."

Cậu ngập ngừng một cách khó khăn: "Trên lò sưởi âm tường có cái..."

"Có cái gì?"

"Ác mộng." Faun nói, "Là một cơn ác mộng xác thực đã xảy ra, lại cực kì không chân thực."

Đầu cậu đau sắp nứt, không nhịn được cúi người xuống, vùi đầu vào đầu gối.

"Tại sao? Cứ hễ nghĩ đến cảnh tượng đó tôi lại khổ sở đến vậy."

Cậu không nói đau đớn, mà là khổ sở. Lukes rõ ràng đó không phải chỉ nỗi đau thể xác, tâm cậu căng chặt. Sứ Giả là toàn năng, nhưng lại không cách nào giúp được cậu.

"Tôi nghe thấy một tiếng động, giống như có thứ gì đột nhiên rơi xuống đất." Faun ngẩng đầu lên nói, "Sau đó con chó đó nhào tới."

Cả người cậu run lẩy bẩy, nhìn vào bàn tay mình. Dưới ánh nhìn của cậu, vết thương cũ trong lòng bàn tay ngày càng dài, nứt ra miệng máu, máu tươi ồ ạt, bên trong huyết dịch liền mọc răng sắc nhọn, vết thương biến thành một lỗ miệng rộng ăn thịt người.

Lukes phát hiện dị thường của cậu, nắm chặt bàn tay lạnh như băng ấy.

"Em làm sao vậy?" Anh sốt ruột hỏi.

"Tay tôi đang chảy máu sao?"

"Không có." Lukes hai tay đem tay cậu bao lại.

"Tôi sinh ra ảo giác." Faun nói, "Chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, Chúa tể tính giờ, nó không cho chúng ta nhiều thời gian. Nó sẽ biến tôi thành một kẻ điên, giống như Joey Barenque. Tất cả những người phát hiện ra bí mật của nó đều có một kết cuộc."

"Được, chúng ta mau chóng rời khỏi." Lukes nói, "Chỉ cần em sẵn sàng, chúng ta lập tức khởi hành."

-----Hết chương 42-----


Trấn nhỏ (Tiểu trấn)

Tác giả: DNAX

Edit: LH

Thể loại: Hiện đại, Trinh thám, Hồi hộp - Gay cấn, Dị năng, Cường cường, 1x1, Âu phong

----------

CHƯƠNG 43: TRẤN NHỎ BÊN NGOÀI, THẾ GIỚI BÊN TRONG

Trong mấy ngày tới, Faun khống chế chính mình không nghĩ thêm về vụ án sát nhân liên hoàn. Dù rằng chuyện này tựa một lối vào li kì hiếm thấy, mãnh liệt hấp dẫn cậu, khiến cậu không nhịn được muốn dấn sâu vào tìm hiểu ngọn ngành. Khống chế tư tưởng của mình cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, vì vậy cậu dành toàn bộ thời gian của mình để cải biến đống sắt nát vụn kia.

Lukes không quấy rầy cậu, chỉ là đêm đến, họ trở nên thân mật hơn, tựa hồ chỉ có trong vòng tay của nhau mới có thể chống lại hiểm độc đến từ Chúa tể.

Bọn Lính Gác không có manh động, miễn là Jody Winston vẫn còn nằm dưới sự kiểm soát của Faun, duy trì hòa bình trong trấn nhỏ không khó khăn chút nào. Faun mỗi ngày đắm chìm trong các loại sơ đồ mạch điện, mỗi một lần cải biến là một lần khác nhau, luôn sẽ gặp phải một vài vấn đề nan giải.

Lukes rất yêu thích bộ dạng tập trung của cậu, mấy ngày sau, Faun hoàn hảo đặt bộ đàm lên bàn ăn.

Hình thù đồ vật quái lạ thoạt nhìn thực sự có phần không đẹp mắt, chủ yếu được quấn trong băng dán, tựa hồ một cái đụng nhẹ cũng sẽ làm rơi rụng.

"Em định cho ai dùng những thứ này?" Lukes hỏi.

"Tôi sẽ để Roger đếm và chia người thành mấy đội nhỏ, mỗi đội trưởng một tiểu đội chịu phụ trách liên lạc. Vẫn còn quái vật sót lại trong màn sương mù dày, hơn nữa rất dễ bị lạc nhau, chúng ta không có khả năng chú ý nhiều người đến vậy, cho nên hãy để bọn họ học cách tự bảo vệ tốt chính mình."

"Em đã điều chỉnh tần số?"

"Ừ, tôi phát hiện tần số vô tuyến của trấn nhỏ giống với bên ngoài, nếu Chúa tể là muốn mô phỏng theo thế giới thực, nó làm thật không quá tồi. Nếu như nó chỉ là ngăn cách thế giới bên ngoài, dường như vẫn có những chỗ giao nhau."

"Những món đồ này cũng có thể dùng được trong sương mù dày đặc sao?" Lukes có chút hoài nghi, anh cho rằng màn sương mù dày là rào cản được Chúa tể sử dụng để che đậy trấn nhỏ với thế giới bên ngoài, một khi vào bên trong, không chỉ mất cảm giác phương hướng mà đồng thời còn mất đi sự liên thông với nhau.

"Tôi muốn đi thử một lần." Faun nói, cậu cũng muốn biết liệu sương mù có ngăn cản tín hiệu, vạn nhất mối lo này là thật, cậu lại phải thay đổi kế hoạch.

Faun từ ​​đống đồ quái lạ trên bàn chọn ra hai cái sơ sài nhất, tín hiệu yếu nhất khi thử nghiệm có rất nhiều tạp âm, nếu có thể nghe rõ trong sương mù dày đặc thì mấy cái khác không thành vấn đề.

Họ lập tức xuất phát đi sâu vào rừng. Ban ngày vượt qua đám kẹp sắt không gặp trở ngại gì, thử nghiệm liên lạc chỉ cần thoáng đi vào sương mù dày, ở ngay lối vào mà tiến hành là đủ rồi.

Kết quả kiểm nghiệm coi như khá tốt, mặc dù có nhiễu, ít nhất vẫn có thể nghe thấy tiếng nói. Chừng nào không không xảy ra chuyện quá ngoài ý muốn, họ sẽ cố gắng ở cạnh nhau khi đi qua tận cùng sương mù, liên lạc chỉ là biện pháp phòng bị cuối cùng.

Faun ra khỏi màn sương, Lukes đang đợi cậu bên ngoài.

Họ cùng nhau đi qua kẹp sắt, thời điểm sắp sửa đến đoạn cuối, Faun lại một lần nữa nhìn thấy bóng đen đứng dưới tán cây. Cậu lập tức cảnh giác, không chút do dự xoay người nói với Lukes: "Quay lại, quay trở lại vào sương mù dày đặc!"

Lukes không hoài nghi mệnh lệnh của cậu, nhanh chóng lui về sau.

Đứng trong rừng chính là kẻ mà Jody gọi là quái nhân Bill.

Faun tin rằng miễn là chịu tác dụng từ năng lực biến thành Lính Gác trung thành tận tụy của Jody, chúng sẽ tùy tiện hành động không màng mạng sống của mình, kẻ quái lạ này là một ngoại lệ. Faun còn nhớ bị gã hất đập lên cây, cột sống của cậu càng nhớ rõ, nếu lại bị ném lần nữa, thật khó nói xem liệu cậu vẫn còn may mắn sống sót được không.

Nhưng cho dù cậu có phản ứng nhanh dường nào, năng lực đối phương chẳng hề bị ảnh hưởng bởi khoảng cách, Faun đang chạy tựa bị vật ngáng chân, tiếp thình lình bị nhấc bổng lên.

Lukes hô: "Faun!"

Anh nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, thế lực vô hình lộn ngược Faun lại, nhắm vào cái kẹp sắt loang lổ rỉ sét mà rơi xuống. Lukes như là bất chấp hết thảy muốn sử dụng năng lực cứu lấy cậu, thế nhưng từ xa giọng nói của quái nhân kia vọng tới.

"Không được sử dụng năng lực." Gã nói.

Faun không rơi vào kẹp sắt, không bị cái vật sắt đáng sợ ấy găm vào đầu. Cậu treo lơ lửng giữa không trung, dừng cách cái kẹp sắt một inch.

Quái nhân tiến vài bước tiếp cận họ, tốc độ trông có vẻ luộm thuộm, có lẽ là do một thân áo quần quá rườm rà.

"Không sử dụng năng lực." Gã lặp lại lần nữa. "Tao chỉ muốn nói vài lời với bọn mày."

Faun nói: "Để tao đứng trên mặt đất thì vẫn có thể trao đổi với mày mấy câu đấy."

"Như vậy không được." Quái nhân nói, "Tao chưa tự giới thiệu, bọn mày đã thấy tao, tao gọi là Bill Adams. Những kẻ ở đây còn gọi tao là kẻ đi đêm."

"Đặt cậu ấy xuống." Lukes nói.

"Chờ cho đến khi tao nói xong đã." Bill nhìn anh."Tao biết rằng Sứ Giả có thể làm được bất cứ điều gì, nhưng trừ khi mày có thể quét hết các kẹp sắt ở đây, bằng không tao chắc chắn sẽ để một cái bất kỳ kẹp gãy cổ nó. Đương nhiên mày cũng có thể đặt cược một phen, là tao làm được trước hay tao biến thành tro bụi trước."

"Mày muốn gì?"

"Muốn bọn mày không đi lại con đường đó."

Faun rất kinh ngạc: "Mày biết về con đường đó?"

"Không chỉ biết, tao còn nhìn thấy."

"Một mình mày băng qua sương mù dày đặc?"

"Đúng thế," Bill nói. "Có thể chúng mày khó tin lời tao, nhưng những gì tao nói là thật. Tao không sợ tăm tối, đã quen sống trong bóng đêm. Băng qua màn sương mù tối tăm dày đặc này cũng không phải việc khó khăn gì."

Gã dừng lại rồi nói tiếp: "Hơn nữa lũ đêm đen còn chỉ tao hướng đi."

Faun không hỏi gã "lũ đêm đen" là gì, Bill dùng hành động giải thích. Gã kéo chiếc khăn quàng che khuôn mặt xuống, một khắc ngắn ngủi, Faun nhìn thấy thứ màu đen bò ra từ mặt gã, chui vào quần áo.

"Đó là đánh đổi của mày." Lukes nói.

"Đúng, cho dù ánh sáng yếu đến đâu, chúng cũng có thể cảm nhận được. Bởi vậy ngay cả khi trong bóng tối, tao vẫn biết lối thoát ở đâu, chỉ cần đi theo hướng ngược lại của màn đêm là đến nơi."

Giống như một con thiêu thân ưa sáng.

Faun nói: "Không gì có thể ngăn bọn tao rời khỏi cái trấn nhỏ này."

"Nếu như mày chết ngay lập tức?"

"Trừ khi tất cả những người trong trấn đều chết, bằng không nhất định sẽ có người đi vào con đường kia." Faun quay đầu hướng Lukes nói, "Mặc cho chuyện gì xảy ra, cho dù tôi chết, anh cũng sẽ mang những người khác rời khỏi trấn nhỏ."

"Đúng vậy." Lukes đáp, "Nhưng tôi sẽ không để cho em chết."

Bill trầm mặc một lúc, để giữ một người trong không trung, đối với gã mà nói cũng là một gánh nặng, đánh đổi sẽ tích lũy, nhưng gã đã không quan tâm đến điều này.

"Cảnh sát Clark, tại sao mày cứ khăng khăng muốn phá hủy sự hòa bình của thị trấn này?"

"Bởi vì căn bản trong cái trấn này không có hòa bình." Faun nói, " Chúng mày đắm chìm trong sự thỏa mãn giả dối. Lẽ nào không cảm nhận được một chút hiểm ác từ cái bí ẩn kia?"

"Cái gì là hiểm ác?" Bill nói. "Thế giới bên ngoài đối với tao còn ác độc hơn nhiều, tao không muốn trở về."

"Tao không biết mày ở bên ngoài đã phải đối mặt những gì, nhưng nó sẽ không thay đổi suy nghĩ của tao."

"Mày dù có hi sinh tất cả cũng phải làm vậy sao?"

"Đúng."

"Chẳng may đây là một sai lầm?" Giọng điệu của Bill thay đổi, có chút kích động nói: "Đây là một thiên đường mà Chúa ban cho, nhưng mày lại muốn quay trở lại cái thế giới bẩn thỉu và xấu xí đó. Tao từ nhỏ đã phải lang bạt, lăn lộn với đám Híp pi[1] lớn tuổi hơn, rất nhanh đã nghiện ma túy. Tao đã sống trên đường phố hơn ba mươi năm, so với mày tao càng hiểu rõ thế giới ngoài kia có bao nhiêu hiểm ác. Chúng đem thức ăn thừa vứt lên người mày, như thể làm thế chúng liền được cho là nhân từ, chúng tránh né mày như bệnh dịch, làm mất đồ liền vô cớ nghi ngờ mày, khắp bang nhan nhản tội ác và thất nghiệp. Cảnh sát cũng sẽ không cho bọn mày cái nhìn tốt đẹp, thấy chúng mày như thấy một đống rác rưởi. Tao không muốn sống cuộc sống như vậy."

"Mày cho rằng nơi này tốt hơn so với bên ngoài?"

"Tốt hơn nhiều, ít nhất ở đây tao không phải là một đống rác thải, mà là ..."

"Mà là một Lính Gác đê hèn, một quái nhân bị năng lực và đánh đổi vặn vẹo." Faun nói, "Để tao nói cho mày biết thế nào lạnh lùng và tàn nhẫn ở thế giới bên ngoài, một người mẹ đang mang thai ở nhà bị mổ bụng, một cô bé chưa đủ mười tuổi bị kẻ gian hãm hiếp rồi giết chết, một thanh niên bị một tay buôn ma túy cắt đứt cuống họng trong quán bar, một tên sát nhân biến thái trong mười năm cướp đi hơn sáu mươi mạng người, thế giới ngoài kia mỗi ngày đều xảy ra nhiều chuyện khủng khiếp như vậy, nhưng tao vẫn phải quay lại."

"Tại sao?" Bill ánh mắt phức tạp nhìn cậu. "Ở đây, mày gần như có tất cả mọi thứ, thậm chí Jody cũng không phải là đối thủ của mày. Mày có thể quản lý nơi này thật tốt."

"Bởi vì tao không cần một vị thần quá cụ thể." Faun nói, "Tao không cần Chúa tể, ở bên ngoài mày còn có cơ hội trải qua một cuộc sống bình thường, ở đây, mày chỉ là một con quái vật, một con rối bị Chúa tể thao túng. E rằng ấn tượng của mày về thế giới bên ngoài cũng là giả, là Chúa tể tạo cho mày sự hận thù đối với thế giới ngoài kia."

"Không, tao nhớ rất rõ. Tao nhớ mỗi một kẻ đã ngược đãi tao, mỗi một tên khốn nạn phỉ nhổ vào tao, tao còn nhớ ..." Gã dừng lại, nhìn Faun kì quái. "Tao còn nhớ mày, tao nghĩ là tao đã từng thấy mày, cảnh sát Clark."

"Cái gì?"

"Đúng vậy, tao nhớ ra mày ... không, đợi một chút." Bill cau mày nói. "Tao không nhớ ra được, nhưng tao hẳn đã nghe thấy tên của mày."

"Tao chưa từng thấy mày." Song Faun không thể chắc chắn, cậu và Bill đều không thể chắc chắn, ký ức hỗn loạn là căn bệnh chung đối với người dân trong trấn nhỏ.

"Nói tóm lại, tao hi vọng mày có thể từ bỏ phá hủy Nguyên tắc trấn nhỏ."

"Jody cũng rất hy vọng như vậy."

"Vậy thì thật xin lỗi." Bill thất vọng kéo chiếc khăn lên che mặt, đồng thời, Faun cảm thấy chính mình đột nhiên chìm xuống. Tựa như chỉ trong một giây, mà cảm giác lại như một chuyến tàu lượn siêu tốc vô cùng chân thật và dài dằng dặc. Cái kẹp sắt trên mặt đất ngoác miệng rộng chào đón cậu, nhưng cảnh tượng đẫm máu không xuất hiện như dự đoán. Lukes bắt được kẹp sắt muốn dời nó đi, thời điểm ngã xuống Faun trước tiên rơi vào vòng tay anh, anh không buông tay ra. Kẹp sắt bị chạm vào, Faun tức khắc lăn sang một bên, Lukes nhanh chóng buông tay ra, kẹp sắt phát ra tiếng vang kinh tâm động phách, anh không thể đứng vững, ngã ngồi trên mặt đất, trên tay máu tươi ròng ròng chảy.

Faun nhào tới Bill, đè gã lại trước khi bị gã ném ra ngoài lần nữa, một giây cũng không trì hoãn, đánh gã bất tỉnh nhân sự.

"Tên này quá nguy hiểm," Cậu nói, rồi đứng dậy chạy thật nhanh về.

Lukes đang lau máu trên tay, lòng bàn tay anh thực sự rất khốc liệt, vết thương lần trước còn chưa lành hẳn lần này lại thêm đầy rẫy vết thương.

Faun xé áo thun của mình cho anh cầm máu, nhấn anh vào lồng ngực.

Cậu không muốn nói gì thêm, có lẽ Lukes thực sự có thể sử dụng năng lực để cứu cậu, mà nếu anh không làm vậy nhất định phải có lý do. Faun sẽ không giống hồi mới tới trấn nhỏ hỏi anh tại sao, ở đây cứ mỗi phút trôi qua càng khiến quyết tâm rời đi của cậu thêm kiên định.

Thế giới bên ngoài quả thực không hoàn hảo, có rất nhiều tội ác, thậm chí thường gây nản lòng tuyệt vọng, nhưng có lẽ chính vì vậy mà cậu mới phải quay về.

Faun tự nhủ, đây chính là lý do cậu muốn làm một cảnh sát.

Hai bộ đàm dỏm nhất đã rơi tan nát, không còn có tác dụng. Faun vui mừng đã không mang hai cái tốt nhất, cho nên tổn thất cũng không tính là quá lớn.

Cậu nói: "Chúng ta sẽ rời đi vào ngày hôm sau. Đêm mai để Roger và nhóm Du Hành tập trung những người trong trấn muốn rời đi lại, nói cho bọn họ biết phải làm như thế nào

Lukes không trả lời, chỉ ngẩn người nhìn hướng sương mù dày đặc. Mãi đến khi Faun gọi anh lần thứ hai, anh mới phục hồi lại tinh thần.

"Anh làm sao vậy?"

"Không có gì." Lukes đáp, "Chúng ta trở về chuẩn bị đi."

Nói, anh quay người rời khỏi khu rừng.

-----Hết chương 43-----

[1]Nguyên văn "嬉皮士"- "hi bì sĩ". Mượn từ tiếng lóng Mỹ: Hippie, chỉ những thanh niên lập dị chống lại những qui ước xã hội (vào khoảng nửa sau thập kỉ 1960)


Trấn nhỏ (Tiểu trấn)

Tác giả: DNAX

Edit: LH

Thể loại: Hiện đại, Trinh thám, Hồi hộp - Gay cấn, Dị năng, Cường cường, 1x1, Âu phong

----------

CHƯƠNG 44: NHÂN VẬT CHÍNH

Faun nhốt Bill trong tầng hầm dưới nhà Barenque.

Đó là một gian phòng trống rỗng, không có cửa sổ.

Trên trần căn phòng treo một ngọn đèn, kể từ khi Bill bước vào đèn vẫn sáng. Faun cởi áo khoác dài, mũ và khăn quàng cổ của gã, để cánh tay gã lộ ra ngoài. Toàn bộ căn phòng chỉ sót lại một góc chết nho nhỏ mà ánh sáng không thể vươn tới, sau khi tỉnh lại, Bill liền co rút trong đó. Một khi gã tiến vào dưới ánh đèn sẽ ngay lập tức cảm thấy lũ đêm đen sợ hãi ánh sáng. Chúng nó sẽ chạy trốn tứ phía trên người gã, khiến thân nhiệt gã bất chợt tụt giảm, khó chịu như mắc phải một căn bạo bệnh.

"Xin lỗi, đây là biện pháp duy nhất tôi có thể kiểm soát anh. Hơn nữa tôi hiểu anh chỉ có thể di chuyển các vật thể không cố định, vậy nên anh không thể phá hỏng ngọn đèn này." Cách cánh cửa sắt, Faun nói: "Anh còn nhớ cảm giác dưới ánh mặt trời sao?"

"Tao nhớ." Bill nói, "Tao ghét mặt trời."

Faun bỏ lại gã.

Cậu và Lukes đều bận rộn chuẩn bị rời khỏi trấn nhỏ. Muốn phá vỡ được rào cản đó phải dựa vào năng lực Sứ Giả, mà cái giá cho việc khiêu chiến năng lực Chúa tể cao đến Lukes cũng không thể đo lường được. Faun phát hiện kể từ khi họ trở về từ tận cùng của màn sương mù dày đặc, Lukes bắt đầu trở nên trầm mặc ít nói, mặc dù thời điểm thân mật vẫn tràn đầy ôn nhu yêu thương, nhưng hễ khi ở một mình thì lại ngẩn ngây người. Faun vô cùng nhạy cảm trong việc quan sát người khác, đối với Lukes càng thêm phần quan tâm. Cậu kiên nhẫn ngồi xuống hỏi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, song Lukes đáp trả vẫn là không có gì. Câu trả lời này làm Faun càng thêm sầu lo sâu sắc, cho rằng nhất định có chuyện quấy nhiễu người yêu của mình.

Cái trấn nhỏ này đã không còn kẻ thù có thể uy hiếp họ, ít nhất là không giống như lúc mới đến nơi nơi đều ẩn nấp nguy cơ và cạm bẫy vô hình. Vì vậy thứ duy nhất có thể khiến Lukes lo lắng chỉ có Chúa tể.

Faun không nén được ý nghĩ, lẽ nào ở tận cùng sương mù dày đặc anh nhận được một ám chỉ mà bản thân cậu không hay biết.

Lukes là Sứ Giả, là người kế thừa năng lực Chúa tể, e rằng tại cái địa phương quái quỷ kia anh xác thực đã biết được bí mật kinh thiên động địa gì. Faun còn nhớ cảm giác bất chợt thông suốt tường tận trong sương mù, trong nháy mắt ấy, cái khoái cảm khi hết thảy bí ẩn được phơi bày hòa nỗi tiếc nuối mà chớp mắt một cái liền thoáng qua nó mãnh liệt vô bờ, thật khó mà quên được. E rằng Lukes cũng có trải nghiệm như vậy, song sau đó không quên đi. Faun biết rõ, nếu những bí mật này lúc ban đầu Lukes không nói với cậu, thì dù cho cậu có truy hỏi cỡ nào, cậu cũng sẽ không nhận được đáp án.

Cậu quyết định chú ý gấp bội tới con đường rời khỏi trấn nhỏ, không để Lukes làm ra bất kỳ sự cố bất ngờ nào.

Roger và bạn bè Người Du Hành của mình đã làm rất tốt, lôi kéo người vào phe mình, số người có ý định rời khỏi trấn nhỏ đã vượt quá một nửa tổng số.

"82 người." Roger nói, "Em phân nhóm gồm mười người, đây là danh sách."

Cậu nhóc tựa như tranh công trao một mảnh giấy chi chít chữ cho Faun, chỉ vào đường kẻ ngang phía trên: "Những người này là đội trưởng mà chính họ đã đề cử, có thể chịu trách nhiệm liên lạc."

"Tốt lắm." Faun nói. Roger lập tức cười vui vẻ, nhưng nhanh chóng bày vẻ cố nín cười làm ra một bộ dáng dửng dưng như không.

Faun nhìn vào danh sách, cả Emily và Holk đều không nằm trong đó. Sự thiếu hụt cảm xúc của Emily khiến cô thiếu động lực để đưa ra quyết định rời đi hay ở lại, cô sẽ cho rằng đây không là sự kiện gì quan trọng. Mà thái độ của Holk lại rất cần suy xét. Hắn là một tên lừa đảo tâm lý xảo quyệt, một tay thương nhân thông minh, tuy là trong trấn nhỏ hắn không thể làm ăn buôn bán gì to lớn, nhưng hắn vô cùng rõ ràng dưới tính huống nào có được lợi ích tốt nhất. Vì vậy, nhìn bề ngoài, hắn thủy chung là một người trung lập không dính dáng gì ở cả hai phía. Faun hiểu rõ không có khả năng hắn tham gia cùng họ chơi trò "Đào tẩu khỏi trấn nhỏ", hắn sẽ quan sát đến khi nhận thấy thời điểm có lợi mới ra quyết định sau.

Thế cũng tốt. Faun thầm nghĩ, như vậy hắn có thể canh chừng Jody Winston thật kỹ. Cậu không nghi ngờ gì về việc Holk sẽ không ngần ngại giao con tin quý giá này cho bọn Lính Gác một khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.

Từ khi Jody rơi vào tay Faun, bọn Lính Gác trung thành liều chết nhìn luôn nhìn cậu ánh mắt ngập tràn thù hận khắc cốt ghi tâm, trước đó, thái độ của chúng đối với cậu vỏn vẻn chỉ là sự thù địch.

"Bọn Lính Gác như một bầy sói đói, mấy lúc em đi trên đường thôi mà cũng thấy rợn hết cả người." Roger nói. "Mà bọn họ tin tưởng không mảy may nghi nhờ khi anh nói 'giết Jody Winston', từ đầu đến cuối không có hành động công kích nào."

"Chúng không phải là không mảy may nghi ngờ, nhưng chỉ cần có một chút khả năng chúng sẽ từ bỏ tấn công." Faun nói, "Đây không phải là ý muốn của chúng, đó là kết quả do năng lực của Jody tạo thành. Năng lực của hắn thực là khá, nếu không cũng sẽ rất rắc rối."

"Chuyện gì rắc rối?"

"Tôi cũng không thể thực sự giết hắn."

"A, đúng thế." Roger gật gật đầu. "Anh là một cảnh sát tốt."

Faun đặt danh sách xuống, nhìn cậu nhóc nói, "Cậu đã nói trong trấn nhỏ có người đi liền sẽ có người mới đến, phải không?"

"Vâng, đúng vậy."

"Nhưng sau cái chết của cảnh sát Warren vẫn chưa có người mới nào xuất hiện, cậu nghĩ việc này có gì sai?"

Roger vội vàng ngồi thẳng dậy, phấn khích không thể tả. Cậu rất thích thảo luận cùng Faun về một số chuyện trong trấn, điều đó làm cậu nhóc cảm thấy rất được coi trọng. Tuy nhiên vấn đề này không dễ trả lời. Roger suy nghĩ thật lâu rồi mới nói: "Thời gian để người mới xuất hiện thường không có quy tắc, ít nhất tụi em không phát hiện ra bất kỳ quy luật nào. Nghe đâu vừa bắt đầu quá nhiều người chết, bởi vậy nên không ai đi để ý người mới tới như thế nào. Sau này mọi người sống trong trấn nhỏ một thời gian dài, cũng trở nên tê dại, ngoại trừ Lính Gác, có lẽ không ai quan tâm đến việc này." Cậu ngừng một lúc, bất chợt nảy sinh ý nghĩ, "Nói không chừng Chúa tể đã quên mất, cũng có thể là người mới đã đến đây, chỉ là trốn ở một nơi chúng ta không biết."

Cả hai khả năng này đều không thể tồn tại. Mặc dù cả Faun và Lukes đều chấp nhận Chúa tể là một thế lực siêu nhiên có ý thức, song vô hình chung nó cần phải hành động theo một số quy tắc. Họ không tán đồng việc Chúa tể sẽ suy nghĩ và chọn lựa như một con người, càng không có khả năng "quên" một cách sai lầm như vậy. Mà dân trong trấn đều biết nhau rất rõ, không thể có một gương mặt mới mà không ai chú ý.

"Nếu vẫn sẽ không có người mới đến, chỉ có thể có một lý giải." Faun nói, "Chúa tể đã không còn cần người mới nữa."

"Tại sao lại thế?" Roger không hiểu hỏi.

"Tôi chưa biết," Faun trả lời, nhưng nếu quả thực là vậy, thì cậu liền trở thành người cuối cùng vào trấn nhỏ. Tại sao? Cậu đã kết thúc sự kiện quan trọng gì?

"Roger," Cậu nói, "Có một số việc tôi không thể nói với Lukes, vì vậy tôi hy vọng tôi có thể nhận được một số câu trả lời hữu ích từ cậu."

"Em có thể làm gì cho anh? Miễn là em biết, em nhất định sẽ nói cho anh." Rogers càng ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt giọng điệu như đang tuyên thệ. Faun vậy mà lại có việc không thể hỏi Sứ Giả nhưng lại hỏi cậu, điều này khiến cậu cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

"Chuyện đã từng xảy ra và chuyện ngoài trấn nhỏ, cái nào cậu nhớ rõ hơn?"

"Ý anh là sự kiện cụ thể sao?"

"Giả như, những chuyện xảy ra khi cậu vừa đến trấn nhỏ, cậu đến sớm hơn tôi, sẽ có rất nhiều chuyện từng xảy ra. Cậu có nhớ những chuyện đó không?"

"Tất nhiên rồi, em đâu bị đãng trí."

"Câu đến đây được bao lâu rồi?"

"Khoảng mấy tháng, hẳn là nửa năm." Roger không hiểu tại sao cậu lại hỏi những thứ này.

"Được rồi, cho là sáu tháng, cậu chắc là sáu tháng? Cậu có nhớ những gì đã xảy ra trong sáu tháng này không? Cậu có thực sự trải qua sáu tháng ở đây, hay là cậu cho rằng đã sáu tháng trôi qua? "

"Em không hiểu. Cảnh sát Clark, anh đang nói cái gì vậy?"

"Tôi nghi ngờ rằng Chúa tể đang ngụy tạo ký ức của chúng ta." Faun nói, "Nếu như cậu ở đây được sáu tháng, chắc chắn cậu cũng sẽ không nhớ rõ những chuyện xảy ra bên ngoài trấn nhỏ. Ký ức thật sự của chúng ta bị nó xóa bỏ. Không chỉ riêng các cậu, e là kí ức của Lukes cũng bị giả tạo, cơ bản không có người bạn C nào chết vì năng lực của anh ấy."

Đây là lý do tại sao cậu không muốn thảo luận vấn đề này trực tiếp với Lukes. Nếu C cơ bản hoàn toàn không tồn tại, thì tác động của Chúa tể lên Lukes quá tàn nhẫn. Faun cảm thấy rằng điều này không phải là không thể. Cái chết bi thảm của C hẳn là nguồn căn cho nỗi sợ hãi lớn nhất ở Lukes, như vậy tất cả những vị khủng bố bệ hạ mà anh thấy đều phải trở thành dáng vẻ C máu thịt nhầy nhụa. Nhưng ấn tượng duy nhất của Lukes về những con quái vật sinh ra trong sương mù dày đặc chỉ là một cái bóng không có hình dạng cố định, điều này thực sự rất khó hiểu.

"Mọi người trong trấn nhỏ đều biết chuyện về Sứ Giả." Roger khẳng định.

"Thế thì sao? Nếu Chúa tể có thể ngụy tạo trí nhớ của một người, nó có thể ngụy tạo trí nhớ của mọi người. Cậu còn nhớ được bao nhiêu thứ bên ngoài trấn nhỏ? Làm cách nào cậu đến được cái trấn này?"

"Em nhớ đang ngồi xe trên đường núi thì bị lạc." Roger nói. "Trấn nhỏ liền xuất hiện trước mặt em."

"Còn gì nữa không? Trước đó cậu đang làm gì, gia đình cậu đâu?"

"Em có một đứa em gái, không ... là chị gái." Roger bối rối nhìn Faun, "Em không nhớ rõ, Chúa ơi, em không nhớ ra!"

"Như tôi vừa nói, Chúa tể khiến chúng ta quên đi quá khứ, dựng nên những ký ức mới."

"Tại sao nó lại làm vậy?"

"Để che giấu một số bí mật," Faun nói, "Nói không chừng cái trấn nhỏ này không tồn tại lâu như ta tưởng."

Roger dường như cảm nhận được tóc gáy dựng hết lên, ngẩng đầu nhìn quanh quất.

"Ý anh là, nó đang đùa giỡn với chúng ta à?"

"Ít nhất không phải như Jody Winston nói, chúng ta là những người may mắn được Chúa chọn lựa."

"Nhưng đây mới chỉ là dự đoán của anh thôi, đối với cái trấn nhỏ này, em vẫn có thể nhớ rõ như in những chuyện đã xảy ra."

"Cậu nghĩ chút đi", Faun nói. "Ngẫm lại xem ký ức chân thực nhất bắt đầu từ lúc nào. Từ lúc bước vào trấn nhỏ tôi có thể nhớ mọi chi tiết nhỏ nhặt nhất, ít nhất là phần này là thật, tính từ thời điểm đó cậu hãy nhớ lại chuyện trước đó, càng chi tiết càng tốt."

Roger bắt đầu nhớ lại dưới sự dẫn dắt của cậu, thế nhưng quá trình không được suôn sẻ. Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi suy đoán táo bạo của Faun không, dường như đối với những gì đã xảy ra trước khi cậu đến thị trấn, Roger thật sự cảm thấy không chân thực.

"Chuyện gì đã xảy ra với chúng ta vậy?" Roger hỏi "Chúng ta có còn sống ở trên cõi đời này không?"

"Tất nhiên chúng ta vẫn còn sống." Faun nói khẳng định, "Nếu chúng ta đã chết, không có ý thức của mình thì bây giờ sẽ không có cuộc đối thoại này, đúng không? Nếu Chúa tể đã hoàn toàn khống chế tư tưởng của chúng ta, sao có thể để cho chúng ta nảy sinh nghi vấn về nó?"

"Em chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, thật khủng khiếp."

"Nhưng nếu điều khủng khiếp này là sự thật, thì ngược lại đó là tin tốt cho chúng ta." Faun nói, "Chúng ta ở tại cái trấn nhỏ này chưa lâu, Chúa tể đã lừa chúng ta. Bây giờ tôi cần thêm bằng chứng để chứng minh suy đoán của mình, đi tìm bạn của cậu đi, tìm Mogan, Wendy và những người khác, giống như tôi vừa giúp cậu nhớ lại đấy, hãy để họ nghĩ về chuyện trước khi đến trấn nhỏ, nhưng để trước đó không làm rối loạn nhận thức của họ, đừng nói với họ tại sao lại làm thế."

"Dạ, em đi ngay đây." Roger vẫn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ. "Cảnh sát Clark, nếu họ giống như em, chỉ có thể nhớ ra những sự kiện cụ thể sau khi anh đến trấn nhỏ, như vậy thì có nghĩa gì?"

"Nếu thế thì tệ rồi đấy." Faun đưa tay vò đầu cậu nhóc. "Điều đó có nghĩa là tôi là nhân vật chính mà Chúa tể đã chọn lựa, mấy cậu đến cái thị trấn nhỏ này là bởi vì tôi. Tôi là người mới cuối cùng. Sẽ không còn có người nào khác đến."

"Anh nói thật ư?" Roger nhìn cậu với cái đầu bị vò loạn. Kết luận này nghe như một trò đùa, cho dù cậu nhóc sùng bái và ngây thơ tin tưởng Faun cũng không khỏi bán tin bán nghi.

"Đợi đến khi cậu có được đáp án từ những người khác rồi hãy bàn tiếp."

Faun chỉ ngoài cửa, ra hiệu cậu nhóc có thể đi trước.

Đây không phải là một trò đùa.

Roger đi rồi, Faun trầm tư dưới ánh nắng mập mờ bên ngoài rèm cửa.

Đây không phải là một trò đùa.

Cậu nghĩ, tao cũng sắp giải mã được bí mật của mày rồi.

-----Hết chương 44-----

Tui vừa phát hiện bà chị thân ở chỗ làm tui bắt đầu đọc đam, mà khổ nỗi bả đọc trên mấy trang reup :))) Tui cũng khuyên bả mấy lần rồi nhưng bả không sửa được, mà bả cũng tốt lắm, lúc tui mới vào hướng dẫn tui đủ thứ, haiz không gặp chuyện này chắc tui idol bả luôn á. Chả biết lúc truyện này hoàn rồi bả có đọc được những dòng này trên mấy trang ăn cắp không nhỉ :))))
P/s: Tui đang beta lại từ đầu và không biết có ai để ý không nhưng tui có thêm phần thao tác chuyển chương cho nó "tiện" không thua kém gì truyện phân cả đâu đấy, cho nên hi vọng không có pợn nào còn bám lấy cái lý do lý trấu này nữa. Cái gì làm được mình đã cố làm rồi đấy, mong các pợn tôn trọng mình nhé.


Trấn nhỏ (Tiểu trấn)

Tác giả: DNAX

Edit: LH

Thể loại: Hiện đại, Trinh thám, Hồi hộp - Gay cấn, Dị năng, Cường cường, 1x1, Âu phong

----------

CHƯƠNG 45: SWEET DREAMS[1]

Lukes say giấc nồng.

Ngón tay Faun lướt nhẹ qua mái tóc vàng mềm mại của anh.

Anh rất khác so với dáng vẻ lần đầu trông thấy, không còn là bộ dạng nhếch nhác, lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, một tên lập dị vạ vật ở trạm xăng dầu. Anh thoạt nhìn tốt đẹp đến vậy, là người đáng yêu nhất mà Faun từng gặp.

Faun cong ngón tay, để lọn tóc vàng tuột khỏi kẽ ngón. Cậu muốn chạm vào mặt anh, muốn hôn lên mũi anh, song lại sợ đánh thức anh dậy.

Đêm đã già, Faun cẩn thận xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.

Cậu đến trước cửa tầng hầm, ánh đèn vàng óng ả mập mờ lọt ra ngoài khe cửa.

"Anh không chạy trốn đấy chứ?" Cậu gõ cửa và hỏi.

"Không." Bill trả lời.

"Không nhìn thấy tôi đang ở đâu nên anh không thể quẳng tôi lên trời được đúng không?"

Người bên trong im lặng một hồi. Faun biết rằng mình đã đúng. Siêu năng lực của hầu hết mọi người trong cái trấn này đều liên quan đến tầm nhìn, cho dù đó là tạo ảo giác hay gây chấn thương, một khi mất đi thị giác thì không thể làm gì được.

"Mày còn muốn làm gì?" Bill hỏi, "Tao đã không thể ngăn mày được nữa."

"Chúng ta nói chuyện đi." Faun nói, "Không cần thù địch đến vậy."

"Tao gần như giết chết mày, mày cũng đã đánh tao, nhốt tao ở nơi quỷ quái này. Làm sao mà giữa chúng ta không có thù địch?"

"Tại sao không? Loại bỏ thù hằn không khó đến thế." Faun ngồi xuống trước cửa, dễ dàng tìm thấy một chủ đề, "Kể tôi nghe một chút về anh ở bên ngoài."

"Tao không muốn nói, chẳng có gì tốt đẹp."

"Vậy hãy nói sao anh biết tôi, anh đã nghe tên tôi ở đâu?"

"Chỉ sợ là tao nhớ lầm, hai người không phải là một, bởi vì tao cảm thấy cái người kia tương đối ôn hòa, không thích bạo lực."

Faun nói: "Tôi cũng không thích bạo lực."

"Đầu tao hiện giờ vẫn còn đau."

"Dù sao cũng đỡ hơn đầu tôi khi bị bẫy sắt kẹp. Chúng ta đều còn sống, không phải sao?"

Bill nói: "Nếu tao thỉnh cầu mày không phá hủy thị trấn, mày sẽ đáp ứng chứ?"

"Không thể."

"Tao không hiểu, ở đây mày có thể sống tốt mà không cần lang thang ăn xin, không cần phải phiền não về tiền bạc. Đây chẳng phải là một thiên đường trong mơ sao?"

"Đây chính là sự khác biệt giữa chúng ta. Anh cho rằng tất cả những rắc rối trên đời đều liên quan đến tiền bạc, mà tôi cho rằng chỉ đa số là vậy."

"Thiểu số còn lại là gì?"

"Những thứ không liên quan gì đến tiền."

"Chẳng lẽ là tình yêu? Thực nực cười."

"Là cái không biết."

"Cái gì không biết?"

"Những câu hỏi không có giải đáp, tất cả đều là nguyên nhân gốc rễ của muộn phiền." Faun nói: "Trước đây tôi không biết lý do tại sao có kẻ lấy giết người làm niềm vui, vì vậy tôi nghiên cứu tâm lý tội phạm, thế nhưng không có kết quả. Sẽ luôn tồn tại những động cơ giết người mà anh không ngờ tới, có một kẻ sát nhân hàng loạt, nguyên nhân hắn giết chết các bé gái là vì các cô bé đã bị con búp bê ôm trước ngực điều khiển, hắn muốn cứu các em. Hắn mổ bụng các em, ăn một phần nội tạng. Sau đó tôi đã đi nghiên cứu phân tích tâm lý bất thường. Bọn quái vật trên thế giới này nhiều vô kể. Một gã bề ngoài trông như một người bình thường, ở đâu đó trong cơ thể của gã có thể có một vực sâu quỷ dị, nơi ngủ đông của một vị vua khủng bố."

"Cho nên mày vì mấy tên giết người biến thái mà phiền não?"

"Không thể nói là phiền não." Faun lầm bầm như đang nói với chính mình, "Có lẽ là sợ hãi."

"Bây giờ tao bắt đầu lo lắng về những thứ ngoài tiền bạc rồi, lo rằng mày đang bày âm mưu quỷ quái gì đó." Bill cảnh giác nói, "Mày sẽ giam tao ở đây trong bao lâu?"

"Cho tới khi cái đèn này không còn sáng nữa", Faun nói. "Lúc đó anh có thể thong thả đi ra ngoài ".

"Cái bóng đèn này trông có vẻ rất sáng, hơn nữa trấn nhỏ cũng không mất điện bao giờ, trừ khi..."

"Trừ khi Chúa tể không còn nữa", Faun nói. "Như vậy trấn nhỏ cũng sẽ bị bỏ hoang hoặc biến mất."

Bill trầm mặc, phải mất rất lâu mới lên tiếng: "Nếu mày không phải là cảnh sát, không phải là làm gì đó ... coi như là công lý, có lẽ tao sẽ cảm thấy mày gian ác tột độ."

"Gần đây cũng có người nói điều tương tự. Nếu muốn chiến đấu chống lại cái ác cần phải suy đồi hơn. Ở thế giới bên ngoài, e là tôi không thể nói được như vậy, cùng cái ác sa vào đầm lầy cũng không phải là một điều tốt."

Nói xong, Faun cũng im lặng một hồi, chỉ cần cậu không mở miệng, Bill cũng sẽ không chủ động bắt chuyện.

"Anh đã đã từng nghe qua về vụ án của sát nhân Wednesday?"

"Cái gì?" Trải qua cuộc trò chuyện ban nãy, vô thức Bill đã loại bỏ một phần thù địch, quả thực như Faun nói, điều đó không khó.

"Một loạt các vụ giết người liên hoàn, báo chí gọi hắn là sát nhân Wednesday, hoặc có thể anh đã nghe qua tên hắn, Chad Harris."

"Ồ, từng nghe qua."

Nhận được câu trả lời như vậy khiến Faun chợt cảm thấy vui mừng. Nếu như còn có người khác nhớ đến câu chuyện này, dù chỉ là một chút ấn tượng, cũng có thể chứng minh rằng vụ án này không phải là cậu tưởng tượng.

"Anh nghe được từ đâu?"

"Một tờ báo cũ." Bill nói: "Lăn lóc đầu đường mỗi ngày vô cùng nhàm chán, đống giấy báo vứt đôi khi có thể giết thời gian."

"Anh thấy những gì?"

"Hắn bị kết án tử hình."

Faun khó có thể tin ngay lời gã nói, vụ án của sát nhân Wednesday có thể là tin tức chấn động tại địa phương vụ án, song không phải ai cũng biết. Lukes không biết, vì vậy khả năng Bill lừa dối rất cao, e rằng cái tên này chỉ muốn thuận theo chủ đề để cậu buông lỏng cảnh giác.

"Hắn đã giết một vài phụ nữ độc thân, nhưng cảnh sát lại không tìm được nhiều thi thể đến vậy. Hắn thừa nhận không chỉ giết một, nhưng cũng không đề cập đến vị trí chôn giấu nạn nhân. Báo nói hắn chặt xác của mấy người phụ nữ, đem vứt ở nhiều chỗ khác nhau, cho nên không tìm được xác không thể kết án hắn được, mà thi thể của nạn nhân duy nhất được chôn trong sân sau của hắn cũng chỉ có hộp sọ."

"Làm sao mà có thể nhớ rõ như vậy?" Faun điềm tĩnh hỏi. Nếu tất cả mọi người đều quên, Bill không thể nào là một ngoại lệ.

"Tao cũng không biết. Nếu mày không hỏi tao cũng chẳng nhớ rõ. Nó chả liên quan gì đến cuộc sống của tao, chẳng qua chỉ là một tin tức mà vô tình nhìn thoáng qua. Thật là kì quái, tao lại có thể nhớ rõ đến vậy. " Giọng điệu của Bill cũng tràn ngập ngờ vực. "Nhưng nếu mày hỏi tao gì đó về bản thân mình, chẳng hạn tao đã nhìn thấy mày ở đâu, thì giống như có sương mù trước mắt. "

Chúa tể đánh cắp kí ức quan trọng nhất của mọi người, song để lại những thông tin bên lề. Bill có thể đúng, Faun nghĩ thầm, gã đề cập đến điểm mấu chốt. Chỉ những điều quan trọng với mình bị lãng quên. Bây giờ cậu vô cùng chắc chắn vụ án của sát nhân Wednesday là một mắt xích then chốt ở thế giới bên ngoài của cậu.

"Vì cảnh sát chỉ tìm thấy một thi thể, như vậy cho dù chính bản thân hắn thừa nhận, án giết người hàng loạt cũng không được thiết lập. Hắn là một cá nhân danh giá và giàu có, hẳn sẽ thuê được luật sư giỏi, trên lý thuyết hắn sẽ không bị kết án tử hình."

"Hắn đã chọc giận bồi thẩm đoàn và quan tòa." Bill nói, "Theo tao thấy thì chuyện chính là thế. Mày là cảnh sát, mày nên biết chuyện này rõ hơn tao chứ. Nghe đâu hắn đã giam cầm một cậu bé dưới mười tuổi, lúc cảnh sát đột nhập vào nhà hắn, cậu bé được phát hiện bị trói khỏa thân trên giường, mà cái đầu lâu chôn trong sân là của mẹ cậu bé. Hơn một nửa bồi thẩm đoàn cho rằng hắn vô cùng độc ác, một số ít cảm thấy rằng hắn không đáng tội chết. Nhưng ai mà ngờ được, một khi trong vụ án dính đến một đứa nhỏ trần truồng, toàn bộ sự việc đều lật ngược."

"Hắn bị phán tử hình." Faun lẩm bẩm với chính mình. "Hắn đã chết rồi sao?"

"Không biết, trên báo không nói." Bill hỏi, "Tại sao mày lại muốn nghe chuyện này?"

"Để ra khỏi đây."

"Tin tức về một kẻ giết người biến thái đã bị phán tội chết có thể giúp mày rời khỏi trấn nhỏ?" Bill cười rộ, ở đây gã quá quái gở, không gì có thể làm gã cười thật sảng khoái, nhưng chuyện này nghe vào tai quả thực hơi bị buồn cười, khiến gã nghi ngờ liệu rằng người ngoài cửa có bị rối loạn tâm thần.

"Có thể anh không tin, nhưng nó không thành vấn đề, anh sẽ hiểu ngay thôi." Faun đứng lên nói, "Tôi không thể không cảm ơn anh giúp tôi đả thông một vài chuyện, nếu trấn nhỏ không còn tồn tại, anh có thể đến cục cảnh sát tìm tôi. Tôi sẽ nghĩ cách giúp anh thoát khỏi cuộc sống lang thang."

"Mày mong chờ tao cảm ơn mày?"

"Không, nhưng anh đã cho rằng bên ngoài tôi tương đối giống như một đại diện cho chính nghĩa, tôi nghĩ có lẽ nó hẳn là hình mẫu của tôi."

Bill im lặng một lúc, Faun vừa chuẩn bị quay lại, đột nhiên nghe gã nói: "Mày không chỉ gian ác mà còn xảo quyệt, mày có thể để mọi người hận mày, nhưng chỉ cần mày muốn mày có thể loại bỏ hận thù bất cứ lúc nào. Mày kiểm soát người khác quả thực tùy tiện theo ý muốn."

"Tôi sẽ coi đây là một lời khen." Faun nói với gã, "Sáng mai tôi sẽ đến đưa anh một chút thức ăn, thế nhưng tôi còn đang nghĩ xem làm sao để đưa đồ cho anh an toàn nhất, trừ khi anh cam kết tuyệt đối không sử dụng năng lực."

"Tao chỉ cần cam kết là đủ?" Ngoài ý muốn Bill hỏi "Cam kết với ai?"

Chúa của thế giới này và thế giới bên ngoài đều không bền vững, hơn nữa một lời cam kết mà không có bất kỳ cơ chế trừng phạt nào có thể có tác dụng gì, miệng gã có thể thề thốt cũng có thể lập tức đổi ý, không ai có thể bắt gã phải làm cái gì.

"Phải, anh chỉ cần cam kết là đủ, cam kết với tôi."

"Mày sẽ tin tao?"

"Đó là việc của tôi."

Bill suy nghĩ một lúc và nói: "Tao cam kết, lúc mày đưa đồ ăn sẽ không sử dụng năng lực."

"Bữa sáng anh muốn ăn gì?"

"Sữa, bánh kếp với xi-rô lá phong, trứng chần xúc xích."

"Một cái sandwich, thêm một ly sữa."

Faun trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng nằm bên cạnh Lukes, vươn tay ôm anh vào lòng. Lukes trong giấc ngủ tìm kiếm sự ấm áp, nhích đến gần cậu. Faun hôn trán anh. Lúc này, cậu đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái. Những gì xảy ra ở đây không phải là ý thức của cậu, mà là Chúa tể áp đặt lên cho cậu, thậm chí là tình yêu dành cho Lukes.

Không, không thể.

Faun siết chặt vòng tay, cảm xúc của cậu không thể giả. Dù gì đi chăng nữa, cậu tin chắc điều này.

Lukes bị cái ôm mạnh mẽ của cậu làm tỉnh, anh mở mắt yên tĩnh nhìn cậu.

Faun nói: "Tôi đánh thức ánh rồi."

Lukes không nói gì, tức thì nhắm mắt lại.

Faun thở một hơi dài, chừng nào Lukes ở cạnh, cậu sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tựa như mọi khó khăn đều được giải quyết dễ dàng. Ngay cả khi không làm gì cả, anh cũng có thể trở thành sức chống đỡ kiên cường. Faun chưa bao giờ trải nghiệm loại cảm giác này, loại tự mình tường tận, nếu như mất anh, mọi nỗ lực sẽ không còn ý nghĩa. Nếu đây là giả, cậu thậm chí muốn cảm tạ Chúa tể, để cậu có được một cuộc gặp gỡ trọn vẹn như vậy.

Lukes ghé vào tai cậu thầm thì: "Em nằm mơ thấy gì?"

"Một giấc mộng đẹp." Faun vuốt tóc anh nói, "Tôi mơ thấy chúng ta lái xe trên quốc lộ, cánh đồng lúa mì hai bên bạt ngàn vàng óng, radio phát ra một hát cũ. Chúng ta đang hướng về nhà."

"Về nhà ai?" Lukes hỏi.

"Nhà chúng ta." Faun trả lời, như thể đây là lẽ đương nhiên, nhưng cậu cảm thấy bên trong ẩn chứa ý nghĩa, khiến cậu thấy mình đắm chìm trong một loại hạnh phúc yên bình.

"Anh có nguyện ý sống với tôi không?" Cậu hỏi.

"Tất nhiên." Lukes trả lời, "Tôi sẵn lòng ... Không, tôi cảm thấy tôi cần phải ở bên em mãi mãi."

"Tôi vẫn chưa hỏi ý gia đình anh."

"Tôi cũng chưa. Nhưng tôi có cảm giác, họ sẽ không phản đối."

"Đúng vậy, thật kỳ lạ, tôi cũng nghĩ vậy." Faun nói, "Tôi cảm thấy không gì có thể ngăn trở chúng ta."

"Chúa tể đã không thể, còn ai có thể?"

Thời gian từng phút trôi qua, không ai muốn tiếp tục nói chuyện.

Khi Faun nhắm mắt lại, cậu đột nhiên thấy đau đầu, nhưng không vì cơn đau này mà tỉnh lại, trái lại cậu chìm vào một giấc mơ cực kỳ thư thái.

Tay Lukes đặt lên trán cậu. Là anh đang sử dụng năng lực? Ý thức cuối cùng của Faun tan biến, hoàn toàn thanh tĩnh, để mình chìm vào giấc ngủ dập dìu ái tình này.

Cậu không có mơ về con đường xẻ nửa cánh đồng lúa mì vàng, mà mơ về một ngôi nhà.

Cậu mơ thấy một phòng khách rộng rãi sáng sủa, một cụ ông tinh thần phấn khởi, một cụ bà xinh đẹp hiền từ, trên bàn ăn ngồi kề bên là người yêu cậu, không khí lan tỏa hơi ấm hòa mùi bít tết thơm lừng.

Có thể chỉ là vài giây, nhưng giấc mộng này mang lại cho cậu cảm giác bình an nhất kể từ khi tiến vào trấn nhỏ.

-----Hết chương 45-----

[1] Tựa gốc chỉ đơn thuần là "Mộng đẹp/giấc mơ đẹp" nhưng mình muốn chuyển sang tiếng Anh với hàm ý là một lời chúc ngủ ngon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro