Chương 122: Kẻ địch thực sự không ít

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"À." Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng gật đầu, xem ý tứ là đáp ứng rồi.

Khóe miệng Chu Thiện không khỏi cong lên, có vẻ vui mừng không khó phát hiện, còn tràn ngập đến đáy mắt, lập tức giơ tay làm một cái lễ tỏ sự tôn kính của kiếm tu, cười nói: "Đã vậy Chu mỗ cảm tạ Đường cô nương trước, hy vọng hai chúng ta có thể hợp tác khoái trá."

Đường Niệm Niệm thản nhiên hỏi: "Bảo vật của Song Kiếm Vân Tiêu Môn hẳn là không ít đi?"

Vừa nghe nàng nhắc tới hai chữ bảo vật, khoé mắt Chu Thiện liền giật giật. Nhất là nhìn vẻ mặt không hề che giấu niệm tưởng của nàng thì càng thêm khổ không nói thành lời. Câu này vừa nghe chẳng lẽ là nàng định khuân sạch bảo vật trong Song Kiếm Vân Tiêu Môn đi sao? Nếu vậy thì Song Kiếm Vân Tiêu Môn cũng coi như hủy rồi. Dù sao đối với bất kể môn phải nào bảo vật truyền thừa cũng vẫn phải có một chút, bằng không còn có thể coi là môn phái sao?

Trong lòng Chu Thiện mau chóng chuyển động, hy vọng tìm được một lí do thoái thác và biện pháp gì đó xua tan dòm ngó của Đường Niệm Niệm đối với Song Kiếm Vân Tiêu Môn.

"Hử?" Đường Niệm Niệm nâng giọng hỏi.

Chu Thiện ngẩng đầu, sắc mặt nhìn không ra chỗ nào dị thường, lên tiếng cười nói: "Song Kiếm Vân Tiêu Môn là môn phái kiếm tu, phần lớn đều là một ít bảo kiếm linh tinh, đối với Đường cô nương cũng không có nhiều tác dụng, nếu Đường cô nương muốn gì thì cứ phân phó một tiếng là được, chờ khi Chu mỗ chiếm được Song Kiếm Vân Tiêu Môn tự nhiên sẽ nghĩa bất dung từ." Ngừng một chút, hắn lại nói: "Huống chi, nếu bàn về bảo vật thì thân là đệ nhất gia tộc đạo tu của Thiên Cơ - Mộ Dung gia tộc mới là bảo khố chân chính. Đợi chúng ta hợp tác diệt trừ bọn họ, bảo vật của Mộ Dung gia tộc tất cả đều sẽ thuộc về Đường cô nương."

Hắn đúng là định đầu tư lâu dài, đơn giản vì trong số người hắn có thể lựa chọn chỉ có Đường Niệm Niệm là thích hợp nhất. Nàng sẽ không ghét bỏ hắn hiện giờ chỉ lẻ loi một mình, không thế lực không bảo vật, lại càng không bởi vậy mà xem thường hắn.

Huống chi ở trong mắt hắn, so với những người khác chỉ có Đường Niệm Niệm có tiềm lực lớn nhất, phải biết chỉ cần nàng đồng ý chẳng khác nào Tư Lăng Cô Hồng đồng ý, có Tư Lăng Cô Hồng tương trợ, phần thắng sẽ cao hơn rất nhiều.

Cứ như thế, cuối cùng hắn sẽ thật sự chiếm được Song Kiếm Vân Tiêu Môn, dùng nó tranh đấu với Mộ Dung gia tộc cho dù tổn thất cũng không coi là gì. Mộ Dung gia tộc kia quả thật nhiều bảo vật đến mức làm người ta thèm muốn, nhưng hắn cũng không phải loại người gặp lợi quên nghĩa, bị tài vật mê hoặc lý trí. Nếu hắn thật sự dám can đảm tranh giành bảo vật với Đường Niệm Niệm thì lấy quan hệ của hắn cùng Đường Niệm Niệm bây giờ, chỉ e nàng sẽ không hề có nửa điểm lưu tình với hắn.

Đã vậy, chẳng thà dùng người bảo vật nhà người khác ra đền đáp.

Đối với lời nói thức thời của Chu Thiện, Đường Niệm Niệm bình tĩnh gật đầu đáp ứng. Coi như chấp nhận ý kiến của hắn rồi.

Việc này nói xong, áp lực toàn thân Chu Thiện cũng bay đi không ít, lại nhìn một nhà ba người Đường Niệm Niệm còn cả đám rối chung quanh, cười hỏi: "Đường cô nương lần này ra khỏi thành làm gì vậy? Có gì cần hai người Chu mỗ giúp đỡ không?"

Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nói: "Đi ra ngoài đánh nhau."

Đánh... Đánh nhau?

Chu Thiện nhớ tới hành vi của bọn Hồng Bình Tân trên tường thành ngày ấy, lại nhìn Đường Niệm Niệm lần này tụ tập hết đám rối lại một chỗ, xem ra cái nàng gọi là đi ra ngoài đánh nhau chỉ sợ cũng là lấy nhiều hiếp ít, vào nhà cướp của đi?

Chu Thiện nhíu hai mắt lại, cười nói: "Bàn về đánh nhau thì chúng ta cũng rất thích, không bằng cùng đi đi."

Hắn cũng không quên dự tính ban đầu, phải ở cùng một chỗ với Đường Niệm Niệm, cho dù ăn không hết thịt béo thì uống chút canh thịt cũng đủ chắc bụng.

Đường Niệm Niệm liếc hắn một cái, không cự tuyệt.

Chu Thiện còn định nói gì, nhưng vừa há mồm đã cảm giác được Tư Lăng Cô Hồng đảo mắt quét tới. Đây là hiểu được mình nói xong chuyện chính rồi nên không cho mình bắt chuyện tán gẫu với Đường Niệm Niệm đây, nếu không cũng không biết vị này sẽ làm ra chuyện gì.

Chu Thiện cười, không nói nữa đứng ở một bên.

Cũng không biết Tư Lăng Cô Hồng rốt cuộc xuất lực thế nào, hắn ôm Đường Niệm Niệm từ mặt đất lơ lửng bay lên, đi ra ngoài thành, ở bên cạnh hai người là Bé Ngoan ngồi trên đầu quái xà khổng lồ Hồng Lê, huyết quang trên người Hồng Lê lưu lại một vệt dài, đi theo hướng Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm.

Về phần 138 con rối luyện hồn Hồng Bình Tân và 56 con rối hư linh cũng không nhanh không chậm theo sau. Nhưng so ra thì 138 con rối luyện hồn này đều không phải tất cung tất kính bước đi mà ngược lại chia thành các phe phái, dùng mật ngữ nói chuyện với nhau làm cho người ta thoạt nhìn không thấy gì lạ thường. Còn 56 con rối hư linh vẫn mặt lạnh mắt lạnh như trước, không có chút tình cảm nào quay chung quanh bốn phía.

Chu Thiện liếc Thẩm Cửu một cái, Thẩm Cửu hiểu ý đuổi kịp.

Đoàn người đồng loạt ra khỏi thành đương nhiên hấp dẫn ánh nhìn của dân chúng trong hoàng thành Niệm Quốc, có người kinh dị có người kinh hoảng, nhưng rất nhanh đều bị nhân mã Chiến quân áp chế.

Trên bầu trời cách hoàng thành vạn dặm, nhóm tu tiên giả tụ tập 10 ngày trước đều không biết đã đi đâu, đoàn người Đường Niệm Niệm ra khỏi thành bay ước chừng nửa nén hương mới ngẫu nhiên gặp được hai người, nhưng hai người này vừa trông thấy bọn họ thì không hề nán lại nửa giây đã trực tiếp chạy mất dép.

Bé Ngoan bĩu môi bất mãn nói: "Chúng ta thoạt nhìn rất đáng sợ sao? Vì sao vừa thấy chúng ta liền bỏ chạy!"

Chu Thiện ở một bên oán thầm, không phải các ngươi bộ dạng đáng sợ, mà là hành vi của các ngươi rất đáng sợ.

Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt Chu Thiện nghiêm túc hẳn lên, dưới chân dùng lực đi tới bên cạnh Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng, nói: "Ta nghĩ trước ngày ma tỉnh mấy hôm chắc là các người đã biết chân tướng ngày ma tỉnh rồi đúng không?"

Cái này là về sau hắn mới nghĩ tới, nếu không phải vậy thì sao Đường Niệm Niệm có thể trực tiếp mời bọn Hồng Bình Tân vào thành ngay ngày đầu tiên, sau đó lại trực tiếp ra tay, căn bản giống như đã sớm biết bọn họ vừa vào thành sẽ bị phong ấn linh lực.

Đường Niệm Niệm thản nhiên gật đầu.

Quả nhiên là vậy. Chu Thiện âm thầm thở dài, quét mắt nhìn đám người Hồng Bình Tân phía sau một cái, coi như là bọn họ xui xẻo lại quá mức tự đại mới có thể lâm vào dạng kết cục này. Mau chóng thu liễm ý nghĩ trong đầu, hắn nghiêm túc nói: "Nếu Đường cô nương đã biết chân tướng ngày ma tỉnh thì hẳn cũng biết người có thể vào thiên hạ này tu vi cao nhất chỉ có Nguyên Anh Kỳ. Nhưng mấy ngày nay, bên ngoài căn nguyên địa mạch nơi cực bắc chỉ xuất hiện một gã ma tu sơ kỳ Nguyên Anh, Đường cô nương có biết là vì sao không?"

Đường Niệm Niệm bất mãn liếc xéo hắn: "Nói một lần cho xong đi."

"Khụ, thói quen." Chu Thiện vội ho một tiếng, hắn xác thực đã quen thói lấp lửng thừa nước đục thả câu, lại quên nói chuyện với Đường Niệm Niệm tốt nhất là phải nói thẳng ra chân tướng.

"Chu mỗ cũng không rõ lắm, chỉ biết lần này trong số người Tiên Nguyên tiến vào phàm thế thì Nguyên Anh kỳ cũng không ít, Mộ Dung gia còn phái ra một gã đạo tu Nguyên Anh cao nhất, việc Mộ Dung Ngưng Chân có ân oán với Đường cô nương phần lớn mọi người trong Tiên Nguyên đều biết, chỉ sợ lần này gã đạo tu kia chính là vì một nhà Đường cô nương mà tới."

"Không chỉ vậy, lần này Bích Khung Tông đứng hàng đệ nhất Thiên Mang cũng có một gã kiếm tu Nguyên Anh cao nhất đến, người này mấy nghìn năm trước vốn là người phàm thế, hoàng đế khai quốc của Cẩm quốc - Quan Lam Thụy."

"Nhưng cũng không phải tất cả người đến đều có thù oán với Đường cô nương, Thiên Quỳnh Viên gia lần này cũng phái ra một gã dược tu Nguyên Anh cao nhất." Chu Thiện dừng một chút, nhìn về phía Đường Niệm Niệm, nói: "Không biết Đường cô nương có biết hay không, mẫu thân quá cố của Đường cô nương trước kia dường như là người của Tiên Nguyên Thiên Quỳnh Viên gia, cho nên lần này Viên gia phái cao thủ dược tu Nguyên Anh cao nhất đến e là có ý che chở Đường cô nương."

Nói đến đây, Chu Thiện tổng kết, "Những người này vẫn chưa hề xuất hiện ở căn nguyên địa mạch cực bắc, sợ là muốn đợi đến ba tháng sau, sau khi căn nguyên địa mạch mất đi hiệu lực rồi mới tới."

Đến rồi là phúc hay là họa, ai cũng không thể nói rõ.

Đường Niệm Niệm nghe hắn nói xong, lông mi chớp chớp, sau đó quay đầu nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng và Bé Ngoan, bình tĩnh kết luận, "Kẻ địch của chúng ta thật không ít."

Theo lời Ân Lôi nói thì toàn bộ tu ma giả đều đang dòm ngó Tư Lăng Cô Hồng và Bé Ngoan, nay trong Tiên Nguyên đệ nhất gia tộc Thiên Cơ và kiếm tông đệ nhất Thiên Mang đều đã có thù oán với bọn họ, trận ma tỉnh này quả nhiên không yên lành, nói là bọn họ cùng chiến trường tiên ma cũng không đủ.

Tư Lăng Cô Hồng nắm tay nàng, mười ngón giao nhau, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, "Đến thì giết."

Ngữ điệu thản nhiên nhẹ nhàng không thấy nửa phần sát khí lại có một uy thế khiếp người, làm cho Chu Thiện cùng Thẩm Cửu đứng một bên chấn động.

Bé Ngoan cũng ngửa đầu, hừ hừ nói: "Ai dám khi dễ mẫu thân, Bé Ngoan nhất định đánh cho cha mẹ cũng không nhận ra hắn!"

Đường Niệm Niệm bình tĩnh gật gật đầu, lập tức nhắc nhở một câu, "Phải thu bảo vật, còn nữa, lưu toàn thây."

Hai cha con ở bên cạnh nàng không dị nghị gật đầu nhớ kỹ.

Chu Thiện không cho rằng nàng nói muốn lưu toàn thây là vì thương hại đám tiên ma sắp chết kia, lại nhìn đoàn rối phía sau nàng, tuy ngoài miệng chưa nói gì nhưng xem sắc mặt nàng liền có thể nhìn ra, kì thật nàng cực kì bất mãn với đám tiên ma sắp đến gây phiền toái đó.

Chu Thiện trong lòng vẫn có nghi hoặc, lúc này nhịn không được thật cẩn thận hỏi, "Đường cô nương luyện chế đám rối này hẳn là phải hao phí không ít tài vật nhỉ?"

Có thể luyện ra loại rối quỷ dị như vậy, không chỉ cần phương pháp mà tài vật tất nhiên cũng không ít, càng không phải tầm thường. Phải biết rằng nhóm người này đều không phải người bình thường mà là một đám tu luyện giả đó.

Đường Niệm Niệm đáp: "Không ít."

Chẳng qua trong nội giới của nàng không ngừng sinh trưởng nên không ít này cũng chỉ là không ít mà thôi, so với số còn lại trong nội giới thì không tính là gì. Chỉ cần còn một cây ươm giống, nàng có thể tiếp tục khiến cho nó mọc thành một rừng.

Chu Thiện nói: "Không biết số còn lại còn có thể luyện chế bao nhiêu con rối? Đương nhiên, nếu Đường cô nương cảm thấy không tiện, Chu mỗ cũng sẽ không cưỡng cầu."

Kỳ thật, nếu Đường Niệm Niệm không muốn nói thì hắn có ép hỏi cũng không hỏi được gì.

Đường Niệm Niệm cụp mắt, thật sự tính toán. Ngay khi Chu Thiện cho rằng nàng hẳn không còn bao nhiêu tài liệu đã thấy Đường Niệm Niệm ngẩng đầu lên, đạm nói: "Một ngàn hay tám trăm đều không thành vấn đề."

Chu Thiện toàn thân cứng đờ. Một ngàn hay tám trăm đều không thành vấn đề? Nàng rốt cuộc còn bao nhiêu tài liệu đây!? Phàm thế từ khi nào xuất hiện nhiều linh dược như vậy? Nếu thế chẳng phải là nói chỉ cần cấp nàng một ngàn tám trăm người, nàng có thể luyện ra một ngàn tám trăm con rối giống nhau sao? Thế thì những người khác phải sống thế nào?

Đường Niệm Niệm căn bản không hiểu nội tâm rối rắm của hắn, còn bổ sung thêm một câu, "Nhưng bây giờ chỉ luyện được trong vòng tu vi Kim Đan kỳ thôi."

Chu Thiện chết lặng nhìn vẻ tiếc nuối trên mặt nàng, một hơi nghẹn trong cổ họng, phun không được nuốt không trôi, muốn mắng lại không dám mắng. Hắn có thể nói, hắn cũng nhịn không được ghen tị sao?

Cái gì mà bây giờ chỉ luyện được trong phạm vi Kim Đan kỳ?

Trong phạm vi Kim Đan kỳ còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ cô còn muốn luyện cả Nguyên Anh kỳ?

Không đúng!?

Nàng nói là bây giờ, bây giờ? Ý tứ chính là về sau thật sự có thể luyện chế con rối Nguyên Anh kỳ, thậm chí là Hợp Thể kỳ? Hoặc là ngay cả Đại Thừa kỳ cũng có thể!?

Chu Thiện hoàn toàn bị suy nghĩ của mình làm cho kinh sợ, nay hắn chỉ có thể cảm thấy mình vô cùng may mắn vì đã lựa chọn cùng Đường Niệm Niệm ở chung, biết càng nhiều ngược lại càng phát hiện nàng cực kì thần bí.

Nếu Chu Thiện biết một ngàn tám trăm này cũng không phải cực hạn của Đường Niệm Niệm, tài liệu của nàng lại có thể không ngừng gia tăng thì không biết sẽ mang biểu tình gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro