Chương 158: Hiện long phá trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy đám người Đường Niệm Niệm biến mất, nhưng pháp thuật trói buộc mười hai người kia vẫn không bị mất đi, bọn họ bị nhốt trong Thanh Phố Lâu, bất kể giãy dụa thế nào cũng không thể cởi bỏ trói buộc trên người. Không chỉ vậy, linh khí mà bọn họ cố phát ra bị trôi tán rất nhanh, toàn thân như bị hàng vạn con kiến cắn xé, thống khổ khó nhịn.

Thanh Phố Lâu là tửu lâu do Viên gia mở, lúc này quản sự vội vàng đi lên lầu hai, sau khi nhìn thấy tình trạng trên đó, lập tức phân phó người mang mười hai người này đi. Đối với sáu đệ tử Viên gia trong số 12 người này, hắn cũng vô cùng phẫn hận, hận không thể tử hình bọn chúng ngay tại chỗ. Nhưng nghĩ nghĩ, bọn chúng đều do Đường Niệm Niệm bắt, tuy Đường Niệm Niệm là đệ tử Viên gia nhưng thân phận địa vị thật sự không thấp, hắn tùy ý xử trí những người này nếu chọc Đường Niệm Niệm không vui thì khẳng định là chịu không nổi.

Cho nên quản sự sai người áp giải bọn chúng lên núi Đông Tuỷ, bất kể chuyện tốt hay xấu gì cũng không dám làm.

Chuyện xảy ra ở Thanh Phố Lâu truyền đi rất nhanh, đột nhiên xuất hiện hai huynh đệ diễn trò vu cáo, Đường Niệm Niệm đột ngột biến hóa, Đỗ Tử Nhược xuất hiện, khi mấy tin tức này rơi vào tai mọi người, bọn họ đang định tới Thanh Phố Lâu xem sự việc rốt cuộc ra sao thì nửa đường lại thấy chín người Viên Mộc Đằng và Viên Diệu Lục vội vã lên núi Đông Tuỷ, giống như đã xảy ra chuyện gì cực kì nghiêm trọng.

Trong chợ, ở một nơi náo nhiệt có một đạo nhân mặc trường bào cẩm tố đột ngột đứng lên, một tay thu lấy toàn bộ pháp bảo trong quầy hàng trước mặt, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn chằm chằm thân ảnh thoáng qua của đám người Viên Mộc Đằng.

Một gã kiếm tu đang thương lượng mua bán với gã thấy vậy không khỏi sốt ruột: "Sao thế? Sao lại cất hết rồi? Thôi thôi, ta cũng không cần ngươi hạ giá nữa, mang đồ lấy ra đi!"

Khuôn mặt đạo nhân thanh lãnh, nhưng đôi mắt loé sáng vẻ giảo hoạt quỷ dị lạ thường. Nghe kiếm tu nói, hai mắt gã nhíu lại, cười tủm tỉm: "Được, tổng cộng bốn khối linh thạch thượng phẩm, mười hai khối linh thạch trung phẩm. Ngươi cũng nói ngươi không có đủ linh thạch trung phẩm, vậy trực tiếp trả bản đạo nhân năm khối linh thạch thượng phẩm đi, bản đạo nhân trả lại ngươi 88 khối linh thạch trung phẩm."

Kiếm tu còn chưa nói gì, đạo nhân đã nhíu mày bỏ thêm một câu, "Nhanh chút, bản đạo nhân còn bận việc đấy! Nếu không mua thì thôi!"

Kiếm tu thấy vậy rất bất đắc dĩ. Nhìn ra được gã thật sự đột nhiên có chuyện gì quan trọng hơn, chỉ đành cắn răng lấy ra năm khối linh thạch thượng phẩm, nói: "Mang Hoả Vân kiếm ra đi."

[ truyen cua tui đốt net ]
Đạo nhân một lần nữa lấy một thanh pháp kiếm đỏ như lửa ném cho kiếm tu, sau đó thu toàn bộ năm khối linh thạch thượng phẩm, chỉ để lại một câu truyền vào trong đầu kiếm tu đang cười cười xem xét Hoả Vân kiếm: "Hoả vân kiếm trị giá bốn khối linh thạch thượng phẩm và 12 khối trung phẩm, còn 88 khối linh thạch trung phẩm coi như thù lao bản đạo nhân lãng phí thời giờ với ngươi, giao dịch vui vẻ nhé~"

Sắc mặt tươi cười của kiếm tu thoáng chốc cứng đờ, gân xanh trên trán nổi lên, không ngờ đạo nhân kia lại dám làm ra chuyện cướp bóc, còn nói ra lý do vô sỉ như vậy. Nhịn không được há mồm gào lên: "Chết tiệt! Đừng để ta nhìn thấy ngươi! Nếu không nhất định đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"

Xa xa đạo nhân nọ bĩu môi, ngoáy ngoáy lỗ tai. Lời như vậy gã sớm nghe không biết bao nhiêu lần, đã hoàn toàn miễn dịch rồi.

Đạo nhân không phải người khác, chính là Đa Bảo Đạo Nhân - Lưu Bảo.

"Hắc hắc, bản đạo nhân đưa Hoả Vân kiếm cho ngươi đã là không tệ rồi." Lưu Bảo lầu bầu nói, mong chóng chạy lên núi Đông Tuỷ, "Bên chủ nhân đã xảy ra chuyện, có thể khiến cảm xúc ngài dao động mãnh liệt như thế thì tuyệt đối không phải việc nhỏ, đám đệ tử nhất đẳng Viên Mộc Đằng còn hoả tốc chạy về, bây giờ cho dù mình cướp thì chỉ e Viên gia cũng không còn tâm tư xử lý đâu!"

Lưu Bảo chủ động nhận Đường Niệm Niệm làm chủ, dẫn một phần tinh hồn của mình nhập vào Đường Niệm Niệm, đã bị nàng khống chế. Lúc này cảm xúc của Đường Niệm Niệm biến hóa, gã cũng có một chút cảm giác mơ hồ, có thể thấy được chuyện xảy ra hiện tại lớn cỡ nào. Từ khi nhận Đường Niệm Niệm làm chủ tới nay, cảm xúc của nàng luôn bình thản tới dị thường, căn bản không hề ảnh hưởng tới gã dù chỉ một chút.

Vậy Viên gia bên kia...

Lưu Bảo mau chóng phân tích tình huống. Rất nhanh gã liền đoán ra một trường hợp giống Thù Lam. Ở Viên gia chỉ còn một mình tiểu chủ tử!!! A~ Trời của ta ơi! Tiểu chủ nhân này là tâm can bảo bối của chủ nhân, huyết mạch thân sinh duy nhất đấy! Nay nếu tiểu chủ tử xảy ra chuyện gì, vậy hai vị kia còn không nháo lật trời Tiên Nguyên sao!

Lưu Bảo kinh hồn táng đảm nghĩ, không ngừng cầu nguyện Bé Ngoan đừng xảy ra chuyện. Gã nhớ rõ Đường Niệm Niệm bố trí trận pháp cấm kỵ ở Kinh Hồng Các, bản lĩnh của thằng nhóc Bé Ngoan này cũng không hề nhỏ, tuy Tư Lăng Cô Hồng thoạt nhìn không có động tác nhưng nhất định không phải là hắn thật sự không làm gì cả, cho nên nguy hiểm Bé Ngoan gặp phải ắt cũng không lớn mới đúng!

Không có việc gì mới tốt! Không có việc gì mới tốt! Nhất định phải không có việc gì mới tốt!

Khi Lưu Bảo không ngừng cầu nguyện, Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm đã trở về núi Đông Tuỷ.

Lúc này núi Đông Tủy cũng đã rối loạn, nguyên nhân chính là từ Kinh Hồng Các.

Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu phiên chợ trăm năm dưới núi Đông Tủy, vì vậy phần lớn đệ tử Viên gia đều xuống núi, các trưởng lão nếu không phải trầm tu nhập định thì chính là nghiên cứu luyện đan, bình tĩnh thanh nhàn, cho tới giờ đều không có gì thay đổi.

Kinh Hồng Các là nơi Đường Niệm Niệm ở, từ khi bọn họ vào ở tới nay, nơi này chỉ có mấy người Đường Niệm Niệm sinh sống, hơn nữa bọn họ đều không thích bị người giám thị, đám người Viên Cần Nhiên cũng tin tưởng thực lực của bọn họ, càng tin tưởng ở trên núi Đông Tuỷ của Viên gia nhất định sẽ không có sơ suất gì, cho nên xung quanh Kinh Hồng Các không có người thủ vệ. Hôm nay khi đám người Đường Niệm Niệm ra khỏi Kinh Hồng các xuống núi, bọn họ cũng biết tin, nhưng cũng chỉ cười cười không để ý.

Nhưng ai mà biết, đám người Đường Niệm Niệm mới chỉ xuống núi được mấy canh giờ, Kinh Hồng Các đã đột nhiên xảy ra đại sự, tiếng nổ mãnh liệt truyền ra từ Kinh Hồng Các, toàn bộ sơn mạch xung quanh đều chấn động, linh lực cuồng bạo kia đủ sức khiến mọi người Viên gia chú ý.

"Không xong rồi!" Tim Viên Cần Nhiên đập mạnh một cái, khi biết chuyện đột ngột xảy ra ở Kinh Hồng các, sắc mặt ông không khỏi lạnh như băng, mau chóng hạ lệnh phái người khống chế xung quanh Kinh Hồng Các, nhất định phải bắt được tất cả hung thủ.

Không chỉ Viên Cần Nhiên, các trưởng lão tam phòng đông mạch gần như đều tề tụ ở dãy núi nơi Kinh Hồng Các tọa lạc, ai nấy sắc mặt đều cực kì khó coi. Ở núi Đông Tủy – bổn gia Viên gia lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng khác gì giáng cho bọn họ một cái bạt tai.

Viên Tế Dân lạnh mặt đứng giữa không trung nhìn Kinh Hồng Các trong vòng nghìn trượng đều tràn ngập sương trắng, trong sương mù trắng loé ra lôi hoả màu tím, vừa nhìn đã đủ khiến mọi người cảm nhận được trận pháp khủng bố cỡ nào.

"Gia chủ, đây là Bát Quái Lôi Hoả trận!" Viên Tế Dân trầm giọng nói với Viên Cần Nhiên đang đứng trước mặt: "Hung thủ hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, trên người lại mang theo trận pháp trữ thạch loại công thủ thượng phẩm như vậy. Không chỉ Bát Quái Lôi Hoả trận, tiếng nổ lớn vừa rồi chỉ e cũng là chú phù tiêu hao không hề yếu! Hung thủ muốn đẩy toàn bộ người trong Kinh Hồng Các vào chỗ chết, chỉ sợ trên người sẽ không chỉ có mấy thứ này, bản thân y cũng không định còn sống bước ra!"

Một bên Viên Tục Sinh lạnh lùng cười nhạo: "Đáng tiếc hắn uổng phí tâm tư, đám nha đầu Niệm Niệm đã sớm ra khỏi núi Đông Tuỷ đi dạo chợ rồi." Nói xong, trên mặt ông hiện ra một chút may mắn, thở phào: "May mà như vậy, bằng không thì không xong rồi!"

Thân là tằng gia gia (*) của Đường Niệm Niệm, lúc này sắc mặt Viên Thế Hằng cũng vô cùng nhẹ nhõm, hai mắt lạnh như băng, ngoan lệ nói: "Hung thủ nhất định còn trong Bát Quái Lôi Hoả trận, để xem y... Có lẽ là bọn chúng có thể trốn bao lâu. Bát Quái Lôi Hoả trận pháp chỉ dùng trận pháp trữ thạch tạo thành, thời gian duy trì không quá nửa canh giờ. Chờ trận pháp vỡ, nhất định phải bắt sống hung thủ, hỏi ra đầu sỏ phía sau."

(*) tằng gia gia: Ông cố nội

Phía sau, các trưởng lão khác cũng lên tiếng nghị luận.

Viên Cần Nhiên vẫn không nói gì, sắc mặt lạnh lẽo thâm trầm, hai mắt không ngừng loé sáng. Ông chung quy vẫn cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điều gì, rốt cuộc là cái gì đây? Ông có thể cảm giác được điều mình bỏ qua này nhất định cực kì quan trọng, làm cho ông có một loại cảm giác hết hồn.

Lúc này, trong tầm mắt mọi người, một tia sáng đen chợt loé, lập tức bọn họ trông thấy bóng dáng Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng.

Pháp thuật che giấu trên người hai người đã biến mất, làm cho mọi người Viên gia thấy rõ sắc mặt bọn họ lúc này.

Vừa nhìn, đã khiến tất cả mọi người biến sắc. Viên Tục Sinh mới ban nãy còn cười to ăn mừng hai người không sao lúc này há hốc miệng, toàn bộ lời muốn nói đều nghẹn ở cổ, phun không được nuốt không xong, mặt trướng đến đỏ bừng. Nhưng bây giờ ông cũng không để ý, chỉ mở to mắt kinh nghi nhìn hai người Đường Niệm Niệm. Ông không rõ vì sao sắc mặt hai người lại lạnh băng vô tình như vậy, khí tức băng lãnh làm xương cốt toàn thân như muốn đông cứng lại.

"Niệm Niệm..." Viên Cần Nhiên đang định mở miệng.

Xung quanh người Tư Lăng Cô Hồng tản ra khói đen, khói đen mờ nhạt như tuỳ lúc có thể phiêu tán theo gió, song lại khiến sắc mặt Viên Cần Nhiên lộ ra vẻ cẩn trọng, cố kỵ lùi về sau từng bước để tránh khói đen kia chạm vào mình, lời định nói ra cũng dừng lại.

Rống ——

Một tiếng rồng ngâm chợt vang lên.

Khói đen quanh người Tư Lăng Cô Hồng múa lượn, dần hình thành một long ảnh, thân hình long ảnh lúc đậm lúc nhạt, đôi long nhãn u ám tối đen giống như vực sâu tuyết địa, cực kì khủng bố.

"Rống ——!"

Theo tiếng rồng ngâm, lôi hoả loé ra từ màn sương trắng trong Bát Quái Lôi Hoả trận kia chợt ngừng lại, sau đó bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Long ảnh quay xung quanh hai người Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng, không hề dừng lại xông vào giữa trận Bát Quái Lôi Hoả kia dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

"Đây... Bọn họ đây là?" Một trưởng lão nghi hoặc lên tiếng.

Viên Cần Nhiên, Viên Tế Dân, Viên Tục Sinh..., chỉ cần người từng gặp qua Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng, từng nói chuyện với hai người, lúc này sắc mặt đều bắt đầu trầm tư. Bọn họ cũng phát hiện sự tình nghiêm trọng, lấy tính tình Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng căn bản sẽ không vì một chút khí phách phân tranh liền nhảy vọt vào Bát Quái Lôi Hoả trận kia, như vậy vì sao bọn họ lại tức giận như vậy, thậm chí không chút do dự đi vào?

Chỉ trong vài giây.

Sắc mặt mấy người Viên Cần Nhiên đều đại biến, lần này là đại biến thực sự, trong mắt đều là kinh sợ hoảng loạn.

Lúc này, ở trước mặt mọi người lại xuất hiện hai luồng sáng. Một là ánh sáng như nguyệt hoa, khi vầng sáng tản đi, thân ảnh chị em Diệp thị và Thù Lam liền hiện rõ. Còn ánh sáng còn lại xuất hiện giữa không trung là một trận pháp phồn hoa, trong hư không thân ảnh Đỗ Tử Nhược cũng xuất hiện, ánh mắt hắn thoáng cái dừng ở trận pháp Bát Quái Lôi Hoả.

"Trang chủ và chủ mẫu đâu?" Chị em Diệp thị không còn tâm tư cố kỵ thân phận đám người Viên Cần Nhiên nữa, trực tiếp mở miệng kêu lên.

Viên Tế Dân bình tĩnh nhìn về phía Kinh Hồng Các bị Bát Quái Lôi Hoả trận bao phủ, "Đi vào rồi."

Sắc mặt chị em Diệp thị và Thù Lam lo lắng nhìn Kinh Hồng Các, các nàng không ngu, vừa nhìn cảnh tượng liền biết trận pháp này các nàng không thể đối phó được, nếu tuỳ tiện đi vào chẳng những không giúp được gì, nói không chừng còn có thể trở thành trói buộc, thậm chí là chết. Cho nên ba nàng chỉ đành đứng nhìn rồi lo lắng suông, cảm thấy vô cùng khó chịu vì bản thân không có năng lực.

Từ khi tiếp xúc tới tầng lớp tu tiên giả, mấy người bên cạnh Đường Niệm Niệm như các nàng căn bản không làm được bất cứ chuyện gì, không giúp được gì. Mỗi lần gặp nguy đều là Đường Niệm Niệm đến giải quyết, thậm chí còn phải chiếu cố các nàng.

Chị em Diệp thị chán nản, Bạch Lê trên vai Mộc Hương đương nhiên cảm nhận được, nó vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm gò má Mộc Hương, tỏ vẻ trấn an. Nó vẫn đi theo bên cạnh các nàng, hiểu tâm tính các nàng, càng biết các nàng chăm chỉ bao nhiêu. Đừng nhìn hai người thích náo nhiệt, vừa nghe đến chợ liền đòi đi chơi, dáng vẻ lười biếng không đàng hoàng. Trên thực tế thời gian hai người tu luyện còn nhiều hơn, chẳng qua con đường tu luyện không thể cưỡng cầu, khi nên chăm chỉ thì chăm chỉ, lúc nên thả lỏng cũng phải thả lỏng mới được.

"Không sao đâu." Bạch Lê nói ra tiếng người an ủi hai tỷ muội.

Liên Kiều và Mộc Hương nghe được giọng nó đều bình tĩnh trở lại không ít, Thù Lam quay đầu nhìn về phía Đỗ Tử Nhược nói: "Đỗ công tử, nghe Diệu Lục nói, huynh đối với trận pháp tạo nghệ không tầm thường, không biết có thể phá giải trận pháp này không."

Đỗ Tử Nhược nhìn nữ tử trước mặt, thật ra hắn có chút thưởng thức tâm tư bình tĩnh của nàng. Vốn hắn cũng định ra tay, dù sao nếu Đường Niệm Niệm xảy ra chuyện ở bên trong thì giải dược của hắn cũng sẽ bị liên luỵ. Song hắn lại biết Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng không đơn giản, muốn lấy mạng hai người chỉ bằng những thứ này thì e là không đủ. Về phần đứa nhỏ trong lời đồn kia, Tư Lăng Vô Tà? Đứa nhỏ đó sống hay chết không liên quan tới hắn, hắn và Đường Niệm Niệm vốn chỉ là quan hệ giao dịch, không có cảm tình gì.

Hắn lại nghĩ, nếu Tư Lăng Vô Tà thật sự chết đi hoặc bị thương nặng, Tâm tình Đường Niệm Niệm không tốt không cho hắn giải dược thì sao? Đến lúc đó hai bên nhất định sẽ trở thành địch, tạo thành hậu quả thế nào chính hắn cũng không thể tưởng tượng được.

"Muốn ta ra tay cũng không phải không thể, tính Niệm Niệm tiểu thư nợ ta một nhân tình, cô có thể làm chủ sao?" Đỗ Tử Nhược ngôn từ bình thản, vẻ mặt bình tĩnh.

Chị em Diệp thị nhếch môi, các nàng biết Đỗ Tử Nhược cùng các nàng không thân chẳng quen, nói ra điều kiện cũng không thể trách hắn, cho dù là dưới tình cảnh như bây giờ!

Thù Lam hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Ta không thể làm chủ thay tiểu thư, nhưng dùng thứ này làm thù lao đủ sao?" Nàng vươn tay, trong lòng bàn tay là một khối màu đen vừa giống sắt lại giống gỗ, không lớn không nhỏ, chỉ tầm nửa thước mà thôi.

Nhưng khi vật nọ xuất hiện, ánh mắt Đỗ Tử Nhược liền loé sáng, vẫy tay nhận lấy đồ trong tay nàng, "Đủ. Trong hai mươi tức sẽ phá trận này."

Hai mươi tức sẽ phá trận?

Những lời này từ miệng Đỗ Tử Nhược nói ra, cho dù nhóm người Viên gia đang cực kì sốt ruột vì chuyện này cũng không khỏi phân tâm, cảm thấy khiếp sợ.

Bát Quái Lôi Hoả trận thuộc loại trận pháp thượng phẩm, công thủ nhiều mặt, làm cho người đi vào chịu ảnh hưởng của ảo giác, còn bị vô số thiên cương lôi hoả vây công.

Trận pháp như vậy cho dù dùng ngoại lực đả kích, nếu không tìm ra mắt trận thì một tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể công phá. Ít nhất phải trên mười vị ngoài Nguyên Anh kỳ hợp lực mới có thể thực sự chạm tới trận mạch, nhưng muốn phá nó vẫn phải tiêu phí một ít thời gian.

Trước khi Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng trở ra, bọn họ không thể buông tay dùng ngoại lực công kích. Bởi vì thủ đoạn này tuy có thể phá trận, nhưng cũng sẽ tạo thành phiền toái cho người bên trong.

Vì vậy, nghe được Đỗ Tử Nhược nói muốn phá trận này, còn chỉ dùng hai mươi tức là có thể làm được, bọn họ không thể không giật mình.

Nhưng dù trong lòng không tin thì ngoài miệng bọn họ cũng không lên tiếng nghi ngờ. Bởi vì Thù Lam là người bên cạnh Đường Niệm Niệm, nếu Thù Lam đưa đồ ra mời người này ra tay thì chắc hẳn hắn phải là người đáng tin rồi.

"Đỗ công tử? Họ Đỗ, còn có trình độ cao với trận pháp." Viên Cần Nhiên chỉ chốc lát liền đoán ra thân phận Đỗ Tử Nhược, trong lòng hơi kì quái. Đỗ Tử Nhược sao có thể ở cùng một chỗ với mấy người Đường Niệm Niệm?

Bây giờ không phải lúc nghĩ vấn đề này, Viên Cần Nhiên áp chế kinh ngạc, còn thật sự bình tĩnh nhìn động tác của Đỗ Tử Nhược.

Đỗ Tử Nhược nói là làm, ở trước mặt hắn xuất hiện tám khối tinh thạch, trong tinh thạch hình như có vô số sợi tơ quấn quanh. Tay Đỗ Tử Nhược đánh ra từng đạo thủ quyết, tám tkhối tinh thạch lập tức nhảy vào trong Bát Quái Lôi Hoả trận.

Nói là hai mươi tức, trên thực tế từ khi hắn bắt đầu có động tác đến khi tinh thạch nhảy vào màn sương trắng, tiếp đó sương trắng nghìn trượng đột ngột tan biến, tất cả còn chưa đến năm tức, điều này khiến mấy người Viên gia nhìn mà không khỏi khiếp sợ trong lòng.

"Đã bị phá trước gần bốn phần rồi, xem ra vẫn phải cẩn thận với hai người này." Đỗ Tử Nhược âm thầm thì thào, vẫy tay thu lại tám khối tinh thạch.

Trình độ của hắn đối với trận pháp làm cho hắn cực kì quen thuộc Bát Quái Lôi Hoả trận, huống chi Bát Quái Lôi Hoả trận lần này là do trận pháp trữ thạch tạo nên, muốn bài trừ với hắn mà nói cực kì đơn giản. Nhưng hắn lại không ngờ, chờ khi hắn ra tay thì trận pháp đã bị tổn hại hơn bốn phần. Thời gian ngắn như vậy, Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng vốn không chuyên tu trận pháp lại có thể phá bốn phần, hiển nhiên cho dù hắn không ra tay thì hai người họ cũng sẽ chẳng có vấn đề gì.

Điểm này, bản thân Đỗ Tử Nhược cũng không khỏi giật mình.

Tính như vậy, hắn nhận khối hắc bí mộc kia từ tay Thù Lam là hắn hời rồi.

Bát Quái Lôi Hoả trận vừa phá, cảnh tượng trong Kinh Hồng Các liền lộ ra trước mặt mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro