12. Tản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHÔNG AI GIỎI CHỊU ĐAU ĐỚN CẢ, CÁI HỌ GIỎI LÀ CHỊU ĐỰNG.

"𝐍𝐚̀𝐲, 𝐨̂̉𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠?"

"𝐕𝐚̂𝐧𝐠, 𝐨̂̉𝐧 𝐜𝐡𝐮̛́."

Đừng tin, không ổn đâu, không ổn một chút nào cả.

Rõ ràng là chịu ấm ức như thế, chịu buồn tủi như thế, sao cứ mở miệng là lại ổn vậy? Em không muốn được ai thương xót à? Không muốn được che chở sao? Không muốn an tâm, không muốn yên bình à? Sao lại cứ phải gồng mình lên thế kia...

Muốn chứ, nhưng không được đâu. Khi ngoài kia còn biết bao người giỏi hơn mình, xứng đáng hơn mình. Khi ngoài kia còn nhiều người ấm ức, buồn tủi hơn cả mình. Em không đặc biệt, không hơn ai, không biết cách giữ chân kẻ đến, càng không biết cách lãng quên kẻ đã rời đi. Em tự thương tổn chính mình, tự muốn thương tổn chính mình, thì đòi ai bên cạnh em đây?

Hay là em nói rằng: "Em bị bỏ rơi nhiều lần, bị đối xử tệ nhiều lần, bị đau đớn nhiều lần, nên em quen rồi."

Thật không em? Sao em lại dối lòng mình thế kia? Khi mà trái tim em rỉ máu, em lại đem cả vườn hoa ra khoe với người khác? Khi thân mình chằng chịt vết thương, em lại nói rằng mình đang hạnh phúc? Em đúng là kẻ dối trá mà. Không ai quen được với đau đớn đâu em, chỉ là em quen chịu đựng mà thôi. Em nói nó không sao, nhưng nó có sao, thậm chí là rất rất nhiều sao, đúng không?

Một cô gái mềm yếu như em, sao lại để bản thân bị thương đến thế? Em đang muốn tự tay giết mình, hay là tiếp tay cho những kẻ muốn giết em đây?

Em không một mình, em vẫn còn người bên cạnh. Thử một lần đón nhận người khác, thử một lần cùng ai đó san sẻ bớt gánh nặng và đau thương đi. Em sẽ thấy rằng, thế giới không phải đơn sắc, nó là đa sắc, và còn là những sắc màu vô cùng đẹp nữa.

Đừng tự tổn thương chính mình, đừng như vậy nữa, được không?

(21december)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro