17. Tản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ đã vẫy tay chào, đông đã dời bước sang. Em đã ở đây rồi, sao bóng anh vẫn vắng?

Anh nhất định sẽ đợi em, sẽ đứng ngay ở chỗ này đợi em. Chỉ cần em không rời, anh sẽ không bỏ.

Vậy mà em còn chưa kịp về, anh đã thôi đợi. Vậy mà em chưa kịp rời, anh đã vội bỏ.

Lời hứa chỉ mỏng manh thế thôi sao? Giống như dải Thường Xuân trên vách tường kia, đẹp đẽ và tĩnh lặng, nhưng chỉ cần một nhát chém nhỏ, liền đứt. Lời hứa, đẹp đến nỗi chóng phai nhanh tàn, quý đến nỗi một đời này em cũng không mong có được.

Thường Xuân vẫn còn đó, chỉ có điều đã héo khô. Ngày em trở lại, tan hoang đến lạ. Bởi vì vạn vật vì chúng ta mà sống, vì chúng ta mà tồn tại. Làm gì có ai sống hai cuộc đời khác nhau chứ? Giống như em, luôn hướng về anh mà sống. Mà anh, lại nhẫn tâm cất bước để em lạc đường lầm lối.

Em về rồi, nhưng về cũng vô ích. Vì chẳng còn ai ở đó đón chào, cũng chẳng còn tình yêu nào dành cho em nữa. Con người vì tình yêu mà sống, tình yêu còn thì người còn, tình yêu mất... thì đành tuẫn táng theo.

Em ở đây, thay anh đợi.

Gió thoang thoảng, trọn mây trời
Nắng vội tắt, mưa buông lơi
Xuân hạ đi, thu đông sầu
Em về rồi, anh ở đâu?
___

𝟸𝟷𝚍𝚎𝚌𝚎𝚖𝚋𝚎𝚛
𝟸𝟻.𝟷𝟷.𝟸𝟶𝟸𝟷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro