25. Tản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng khóc.

Vì tôi chẳng thể nào ôm lấy em được.

Màn đêm lẳng lặng nhìn em, lẳng lặng nghe những tiếng nấc nghẹn ngào đầy kiềm chế. Khi những giọt nước mắt rơi xuống hoà vào màn đêm, hắn cứ ngỡ rằng mình sắp chạm được vào em, nhưng không, thật tệ hại.

Hắn - Mãi mãi và vĩnh viễn chỉ có thể là thứ vô hình, thứ mà em chẳng thể chạm, và cũng chẳng thể chạm em. Hẳn chỉ có thể lặng lẳng đứng ở đây, dùng bóng tối của mình để an ủi em, để vùi lấp tất cả yếu đuối mà em chẳng bao giờ muốn phơi bày cho ai xem. Nhưng hắn lại chẳng ngăn được cơn gió theo cửa sổ mà tràn vào, em lại chẳng màng đến cái lạnh lẽo cắt da cắt thịt kia, bởi lẽ, nỗi đau của em đã quá nhiều, có thêm một chút cũng chẳng hề hấn gì.

Hắn, đã từng chứng kiến bao nhiêu cảnh như thế này rồi? Tội nghiệp, hiu quạnh, đè nén, đau đớn và cô độc. Nhiều đến nỗi hắn chẳng đếm xuể. Mỗi đêm, khi những cơn mộng đẹp thi nhau mà đến, thì ác mộng của lắm kẻ cô độc cũng bắt đầu. Nước mắt, máu, da thịt, thâm tâm, mỗi một thứ đều đang gào thét trong đau đớn, chúng muốn được giải thoát...

Nhưng không thể.

Kẻ cô độc, vĩnh viễn chính là kẻ cô độc

𝟸𝟷𝚍𝚎𝚌𝚎𝚖𝚋𝚎𝚛.
___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro