Chap 8: Anh là Beta phải không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trưởng phòng Choi."

Bà Shim đứng dậy khỏi ghế sofa, và một người đàn ông mặc vest tiến về phía bọn họ.

"Đây là CEO Kang Taejin của Spoin."

Bà Shim giới thiệu, chỉ vào CEO Kang. Trưởng phòng Choi đáp lại: "Ôi trời, rất vui được gặp cậu." và đưa tay ra.

"Tôi là Choi Sunghyo, hiện đang làm việc cùng vận động viên Kwon Jaekyung."

"Tôi là Kang Taejin."

CEO Kang nhanh chóng cúi đầu bắt tay Trưởng bộ phận Choi. Sau đó anh ấy tiếp tục giới thiệu Trưởng nhóm Lee và Jiheon, những người ngồi cạnh anh ấy.

"Đây là Lee Yoojung, trưởng nhóm Quản lý của chúng tôi. Còn đây là Trợ lý Giám đốc Jeong Jiheon của Phòng Tiếp thị."

"Rất vui được gặp cô."

Trưởng bộ phận Choi bắt tay với Trưởng nhóm Lee Yoojung trước rồi đưa tay ra với Jiheon.

"Cuối cùng tôi đã được gặp lại cậu sau 10 năm, cậu Jeong."

"Vậy sao, thưa ngài?"

Jiheon bắt đầu cảm thấy hoang mang sau khi ông ấy nhắc đến chuyện của 10 năm trước. Và quả nhiên như những gì anh nghĩ–

"Đúng vậy. Sau giải vô địch thế giới hồi đó, lúc cậu dùng bữa với các quan chức liên đoàn, tôi cũng ở đó."

"Hóa ra là vậy."

"Không bao giờ tôi nghĩ rằng mình sẽ gặp lại cậu như thế này."

Trưởng bộ phận Choi cười và nắm lấy tay Jiheon.

"Tôi rất vui khi được gặp cậu ở Spoin. Dù sao thì việc có một người đại diện từng là vận động viên sẽ tạo nên sự khác biệt lớn. Vì cậu từng hoạt động với tư cách là thành viên của đội tuyển quốc gia nên tôi tin rằng cậu sẽ hiểu được vị trí của vận động viên Kwon Jaekyung, và cậu sẽ có thể làm tốt và giúp ích cậu ấy về nhiều mặt."

Bà Shim, người vừa tiễn bác sĩ vật lý trị liệu nói thêm, "Tôi cũng thích điều đó."

Mặc dù CEO Kang biết đó là phép lịch sự tối thiểu nhưng anh ấy không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Vâng, cậu Jeong sẽ làm tốt. Nhân tiện, vận động viên Kwon Jaekyung đâu rồi....?"

"Ồ, cậu ấy đang thay quần áo, chắc sẽ ra ngay thôi."

Trưởng bộ phận Choi vừa nói xong thì cửa phòng ngủ mở ra, Jaekyung xuất hiện.

Jiheon rất ngạc nhiên ngay khi nhìn thấy cậu. Anh biết Jaekyung cao, nhưng nhìn cậu thế này mới thấy không phải chuyện đùa.

Jiheon sở hữu chiều cao 1m84, do tính chất công việc nên anh đã quen với việc nhìn thấy những người cao như mình. Tuy nhiên, người này cao tận hơn 1m9, Jiheon phải ngẩng đầu lên thì mới có thể quan sát cậu.

Nó hoàn toàn trái ngược với lần cuối Jiheon nhìn thấy Jaekyung, khiến anh chưa thể thích ứng kịp. Hồi đó Jaekyung thấp hơn anh 10cm, anh còn phải cúi đầu xuống để nói chuyện với thằng bé.

Giống hệt như caiycách Jaekyung nhìn anh bây giờ.

"..."

Khi hai người chạm mắt nhau, Jiheon theo bản năng quay đầu lại để tránh Jaekyung. Anh cần một chút thời gian để xử lý mọi việc. Mặc dù khuôn mặt của Jaekyung vẫn giống như mười năm trước nhưng cảm giác khác biệt vô cùng lớn.

Không, khuôn mặt của Jaekyung cũng đã thay đổi, nhưng nó vẫn giữ được vài nét cũ. Jiheon cảm thấy khó giải thích, nhưng chính xác là đôi mắt nâu sẫm sâu thẳm, hàng mi dài cong vút và chiếc mũi cao của Jaekyung đều giống hệt như mười năm trước. Ngay cả đôi môi dày dặn của cậu cũng không thay đổi.

Tuy nhiên, sự hiện diện mà Jaekyung tỏa ra không còn là của một đứa trẻ nữa. Nếu nhìn kỹ hơn vào từng đường nét, cậu vẫn có khuôn mặt điển trai như hồi đó, nhưng ấn tượng chung mà Jiheon có được ngay từ cái nhìn đầu tiên là rất nam tính và mạnh mẽ.

Thật kinh ngạc, như thể cả thập kỷ thời gian đang trôi qua ngay trước mắt Jiheon.

"Tôi là Kwon Jaekyung."

Jaekyung nói ngắn gọn, thản nhiên chải mái tóc rối bù của mình. Cả giọng nói và vẻ mặt đều toát lên vẻ thờ ơ khó nói.

"À vâng, tôi là Kang Taejin."

CEO Kang chào cậu và đưa tay ra nhưng lúc đó Jaekyung đã quay đi. Cậu di chuyển đến chiếc ghế sofa đơn trong phòng khách và ngồi xuống, phớt lờ bàn tay của CEO Kang.

Thiết kế của chiếc ghế sofa với lông cáo hoặc lông chồn vàng toát lên vẻ thanh lịch và sang trọng, nhưng lại quá nhỏ để có thể thoải mái chứa một thanh niên cao 1m92 nặng 84 kg. Đôi chân dài của Jaekyung dù cố gắng ngồi thế nào cũng không thể tránh khỏi bị lòi ra ngoài. Tuy nhiên, dường như cậu không hề cảm thấy bối rối. Jaekyung bắt chéo đôi chân dài của mình và đặt tay lên tay vịn, dồn trọng lượng cơ thể về một phía như thể nằm nghiêng sang một bên. Sau đó, cậu chỉ nhắm mắt lại.

Mặt CEO Kang đanh lại trước thái độ không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện của Jaekyung.

"Tôi đoán thằng bé mệt vì vừa tập vật lý trị liệu."

Mẹ của Jaekyung thay mặt con trai mình đưa ra lời bào chữa.

"À, chắc cậu ấy mệt lắm. Tôi hiểu mà. Ngay cả tôi cũng không thể mở mắt sau khi mát-xa hay gì đó."

Trưởng nhóm Lee Yoojung nhanh chóng lên tiếng giúp đỡ.

"Chắc là do lệch múi giờ. Dù sao thì cậu ấy cũng mới đến Hàn Quốc."

Trưởng bộ phận Choi mỉm cười nói thêm.

'Lệch múi giờ cái gì chứ? Cậu ấy đã về Hàn Quốc hơn một tuần rồi và nơi này chỉ cách Australia có một giờ đồng hồ thôi.'

Jiheon không khỏi nghĩ thầm, nhưng CEO Kang đã trả lời: "Ừ, tôi đoán vậy. Mới một tuần thôi mà ", với giọng điệu đầy ẩn ý và ngồi vào chỗ của mình.

Với sự có mặt của mọi người, cuộc thảo luận về hợp đồng cuối cùng cũng bắt đầu.

Nói về cuộc thảo luận, vẫn đang trong giai đoạn giao ban nên CEO Kang và Trưởng nhóm Lee háo hức giải thích về quy mô và các hình thức hỗ trợ vận động viên khác nhau mà công ty có thể cung cấp, còn bà Shim thỉnh thoảng đặt câu hỏi.

Ngược lại, Jaekyung vẫn hoàn toàn im lặng. Dường như cậu không nghe thấy, ngồi nghiêng trên ghế sofa, nhắm mắt lại, tỏ ra không quan tâm đến các điều khoản trong hợp đồng.

Ngay cả bà Shim, người lúc đầu tỏ ra nhiệt tình, cũng dần dần mất đi sự hứng thú khi cuộc thảo luận tiếp tục.

" Vậy đây là mức tối đa hiện nay..."

Rõ ràng là bà Shim không hài lòng với các điều khoản trong hợp đồng của Spoin, đặc biệt là khoản trả trước mà bà cho là không hợp lý.

Điều đó có thể hiểu được. Các điều khoản mà CEO Kang đề xuất là tối đa ở mức bình thường và không thể so sánh với một công ty lắm tiền như Kavva.

Khi cuộc thảo luận kéo dài, Jiheon không thể rũ bỏ được cảm giác thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Anh đã lường trước sẽ có chút căng thẳng nhưng không ngờ bầu không khí lại khủng khiếp đến thế.

Anh không thể không thắc mắc tại sao họ lại được gọi đến khi tất cả các công ty có mặt khác đều không cùng đẳng cấp với Kavva.

Cố nén một tiếng thở dài, Jiheon bất ngờ liếc nhìn Jaekyung rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của anh khóa chặt lên người Jaekyung.

Người mà Jiheon cho là đang ngủ đã tỉnh hẳn, việc này khiến toàn thân anh căng cứng trước ánh nhìn xuyên thấu.

'...Cậu ấy nhìn mình từ bao giờ vậy?'

Ngay cả sau khi chạm mắt với Jiheon, Jaekyung vẫn không rời mắt. Thay vào đó, cậu đứng dậy khỏi ghế sofa và bắt đầu đi về phía bàn.

"Trời ơi, con làm mẹ giật mình đó. Con qua đây từ khi nào vậy?"

Mẹ Jaekyung bị giật mình khi thấy con trai đứng bên cạnh. Bà chớp chớp mắt, không thể tin được, vẻ mặt như muốn nói: 'Không ngờ thằng nhóc này lại ở đây, thế giới này đang xảy ra chuyện gì vậy.'

"Vận động viên Kwon Jaekyung, cậu có câu hỏi nào cho chúng tôi không?

CEO Kang nhanh chóng thẳng lưng dậy và hỏi Jaekyung đang đứng trước mặt mình.

"Hoặc, nếu cậu có bất cứ điều gì khác muốn yêu cầu, xin vui lòng thông báo cho chúng tôi."

CEO Kang mỉm cười nói thêm. Tuy nhiên, Jaekyung dường như không hề để ý đến CEO Kang. Cậu thậm chí còn không thèm giả vờ nhìn anh ấy. Thay vào đó, cậu chỉ tập trung ánh mắt vào Jiheon.

Jiheon càng ngày càng cảm thấy chết lặng và lo lắng. Anh thậm chí không thể hỏi tại sao Jaekyung lại cư xử như vậy. Thay vào đó, anh lặng lẽ nhặt một xấp tài liệu trên bàn và che mặt, cố gắng che giấu sự khó chịu của mình.

Tuy nhiên, hành động của anh bị gián đoạn khi anh nghe thấy một giọng nói từ phía trên.

"Hyung."

Một từ đó khiến tim Jiheon đập thình thịch và rơi bộp xuống.

"Cậu đang nói về trợ lý giám đốc Jeong à?"

CEO Kang ở bên cạnh hỏi.

"Trợ lý giám đốc Jeong."

Jaekyung gọi Jiheon lần nữa, sử dụng chức danh mà CEO Kang đã sửa. Và sau đó –

"Anh là Beta phải không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Jiheon tròn mắt ngơ ngác.

Không chỉ Jiheon, mọi người trong phòng đều nhìn Jaekyung với vẻ mặt giống nhau.

"Sao... cậu lại tò mò về điều đó?"

CEO Kang thay mặt Jiheon hỏi.

"Tôi không thể tò mò à?"

Jaekyung cuối cùng cũng nhìn CEO Kang. Jiheon cũng nhìn CEO Kang, người lúc này có vẻ không hài lòng.

"Tôi đang hỏi liệu cậu có yêu cầu nào về hợp đồng không."

"Xin lỗi, anh Kang."

Bà Shim vội vàng xen vào.

"Có thể anh đã biết, Jaekyung là một Alpha. Trong tương lai chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên nếu chúng ta làm việc cùng nhau, nhưng để đề phòng, tôi xin lỗi, nếu Trợ lý Giám đốc Jeong là một Omega thì có thể sẽ xảy ra vấn đề. Có lẽ đó là lý do tại sao Jaekyung lại hỏi như vậy."

Nếu đó là lý do thực sự thì Jaekyung muốn kiểm tra trước cũng là điều dễ hiểu. Jiheon cũng tin như vậy.

Tuy nhiên, CEO Kang dường như không sẵn lòng chấp nhận chuyện này.

"Ngày nay ngay cả Omega cũng không phát ra pheromone bởi vì đã có con chip. Hơn nữa, các vận động viên dùng thuốc chống nhạy cảm với pheromone nên họ thậm chí không thể nhận biết được nó. Và nếu cậu thực sự lo lắng về điều đó, cậu có thể hỏi chúng tôi khi sắp xếp hợp đồng, chúng tôi sẽ chỉ chỉ định nhân viên là Beta trên sân để phù hợp với đặc điểm của vận động viên."

CEO Kang càng nói, giọng nói của anh ấy càng trở nên mạnh mẽ. Cuối cùng anh ấy gọi, "Vận động viên Kwon Jaekyung," với giọng nói gay gắt và ánh mắt hung dữ.

"Có phải cậu hỏi vì cậu thực sự muốn làm việc với chúng tôi không ?"

Jaekyung nhìn CEO Kang một lúc rồi trả lời ngắn gọn.

"Không."

Bà Shim ở bên cạnh kêu lên.

"Này, Jaekyung."

CEO Kang như thể đang chết lặng, sau đó bắt đầu thu dọn các tài liệu vương vãi trên bàn. Trưởng nhóm Lee Yoojung cũng nhanh chóng sắp xếp tài liệu trước mặt cô. Ngay khi CEO Kang đứng dậy, những người khác cũng làm theo.

"Tôi xin lỗi vì đã làm lãng phí thời gian của cậu."

CEO Kang nói ngắn gọn và liếc nhìn Lee Yoojung và Jiheon, ra hiệu cho họ rời đi cùng anh ấy.

Jiheon là người đầu tiên rời khỏi phòng khách, thứ tự ngược lại với cách họ bước vào.

Từ phía sau, anh có thể nghe thấy Trưởng phòng Choi và mẹ Jaekyung thì thầm như thể họ đang cố gắng xoa dịu CEO Kang. Tất nhiên, CEO Kang thậm chí còn không thèm giả vờ lắng nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro