Chap 9: Kwon Jaekyung ở dưới lầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưởng nhóm Lee Yoojung đi đến chỗ của các vận động viên, chỉ còn lại CEO Kang và Jiheon trở về công ty.

"Rốt cuộc thì nó cũng không thuộc về chúng ta."

CEO Kang nói khi bước vào chiếc xe đậu trong bãi.

"Cậu ta không có ý định ký hợp đồng với chúng ta, vậy tại sao lại ngồi đó nghe chúng tôi giới thiệu chứ? Thật lãng phí thời gian của mọi người."

CEO Kang hẳn đã biết chuyện này từ sớm nhưng anh ấy lại hành động như thể vừa mới nhận ra.

Có lẽ anh ấy nghĩ rằng Jiheon có thể tự trách mình và đổ lỗi cho bản thân.

"Anh Kang, tôi xin lỗi. Vì tôi..."

Quả nhiên, ngay khi Jiheon bắt đầu xin lỗi, CEO Kang đã nhanh chóng xen vào: "Vớ vẩn! Cậu đang nói cái gì vậy? Đó không phải lỗi của cậu."

"Không sao đâu. Dù sao thì tôi cũng không có ý định ký hợp đồng với cậu ta. Jaekyung đã nói rõ rằng cậu ta không thích lời đề nghị của chúng ta và gà gật trong suốt cuộc họp. Cậu có nghĩ rằng tôi ở đây để dọn dẹp mớ hỗn độn của những người không dám lên tiếng khác không? Tôi cũng có những nguyên tắc và tiêu chuẩn của riêng mình."

CEO Kang Taejin là một người tốt. Jiheon không biết anh ấy là một doanh nhân như thế nào, nhưng anh ngưỡng mộ tính cách của anh ấy.

Là một cựu vận động viên bóng chuyền, CEO Kang đã phải trải qua cả sự đối xử khắc nghiệt lẫn sự hỗ trợ từ công ty quản lý. Vì vậy, anh ấy tự tin rằng mình hiểu rõ tầm quan trọng của các công ty thể thao hơn bất kỳ ai.

Điều này đã thúc đẩy anh ấy nhảy vào lĩnh vực kinh doanh này, nhưng tính khí nóng nảy của anh ấy đã dẫn đến những bất đồng trong hợp đồng trước đây, dù chúng tương đối nhỏ so với trường hợp của Kwon Jaekyung. Nhưng những tình huống như vậy cũng khá hiếm gặp trong nền công nghiệp thể thao .

Tuy nhiên, Jiheon bắt đầu cảm thấy lo lắng. Anh đã làm việc cho công ty được ba năm, nhưng các khoản nợ dường như ngày càng chồng chất.

"Luôn có những người như vậy. Khi mọi thứ diễn ra tốt đẹp với họ, họ sẽ gây gổ với nhân viên của mình mà không có lý do gì. À, ừ thì, tôi có thể hiểu nếu họ đã từng chịu đựng tiền bối của mình. Những người đi trước thường hành động lố bịch và nói những điều vô nghĩa. Nhưng một số người thì không như vậy. Họ không phải là đang ôm hận, họ chỉ muốn thể hiện rằng họ đang làm tốt. Họ thực sự là những người đáng thương."

CEO Kang dường như tin rằng Jaekyung cố tình hỏi câu hỏi đó trước mặt mọi người để làm nhục Jiheon. Theo quan điểm của anh, việc nghĩ như vậy không phải là vô lý, bởi vì anh ấy biết, CEO Kang biết Jiheon là một Omega.

Không giống như trước đây, ngày nay, việc tiết lộ đặc điểm của một người khi gia nhập công ty là không cần thiết và tùy thuộc vào quyết định của công ty. Tuy nhiên, công ty thể thao là một môi trường cần phải hết sức thận trọng vì các vận động viên Alpha thường dùng thuốc để giảm độ nhạy cảm với pheromone.

Ở Spoin, mặc dù không bắt buộc, nhân viên có đặc điểm Omega được khuyên nên nộp dữ liệu cho Phòng Nhân sự trước. Nhưng vì đây chỉ là khuyến khích nên ratít người thực sự nộp dữ liệu của họ. Nhiều người không muốn tiết lộ tình trạng Omega của mình, họ tin rằng miễn là chip pheromone của họ hoạt động bình thường thì mọi việc đều ổn.

Trợ lý Giám đốc Nam Seungmyung là một trong số ít người nộp dữ liệu và tiết lộ đặc điểm của mình với những đồng nghiệp khác. Tuy nhiên, những trường hợp như vậy rất hiếm, hầu mọi người đều im lặng hoặc chỉ nộp giấy chứng nhận y tế như Jiheon.

Dù sao thì, CEO Kang đã biết được Jiheon là Omega từ báo cáo do Phòng Nhân sự cung cấp, nhưng Jaekyung không có cách nào biết được sự thật này.

Lần cuối Jaekyung gặp Jiheon là chín năm trước, cậu tin rằng Jiheon là một Beta, và thậm chí Jaekyung còn nghĩ Jiheon đã bỏ bơi vì điều đó.

Và nó cũng chẳng tạo ra sự khác biệt nào. Thật thô lỗ khi công khai hỏi về đặc điểm của ai đó trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là nếu người hỏi là một Alpha.

Trừ khi người mà anh ta hỏi là một Alpha khác, nếu không thì bất kỳ ai cũng sẽ không hài lòng và nghi ngờ ý định của anh ta.

Jiheon hiểu Jaekyung.

"Vâng, Jaekyung vẫn luôn nghĩ rằng tôi bỏ bơi vì tôi là Beta. Cậu ấy có vẻ nghĩ rằng tôi bỏ cuộc vì tôi không thể đánh bại các Alpha khác dù cho không có chuyện gì xảy ra."

Nếu Jaekyung hỏi "Hyung, anh là Beta phải không?" trong tình huống đó.......

'Mình chắc là cậu ấy muốn mình làm hỏng chuyện.'

Jiheon cười cay đắng.

Kwon Jaekyung hiện là vận động viên được yêu thích nhất, và Jiheon đóng vai trò là người đại diện chăm sóc các vận động viên. Nếu ý định của Jaekyung là khiến Jiheon nhận ra sự khác biệt giữa Alpha và Beta bằng cách xem xét vị trí hiện tại của họ, thì điều này thật tàn nhẫn.

Jiheon có thể đã bị tổn thương nếu cậu ấy là Beta và ngừng bơi vì điều đó.

'Nhưng tại sao cậu ấy lại muốn làm tổn thương mình nhiều đến vậy nhỉ?'

Jiheon suy ngẫm. Anh tự hỏi liệu cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ có để lại mối hận thù lâu dài cho Jaekyung không. Jaekyung rất đam mê bơi lội. Có lẽ cậu không thích việc Jiheon bỏ bơi như kiểu anh đang chạy trốn. Hơn nữa, lời nhận xét mỉa mai của Jiheon về việc Jaekyung nói chuyện như một Alpha điển hình có thể đã làm tổn thương trái tim non nớt của cậu.

Vì vậy, Jiheon hiểu rằng Jaekyung có thể đã nói những lời đó trong cơn tức giận khi nhìn thấy khuôn mặt của anh.

'Cậu ấy là kiểu người hay ôm hận như vậy sao?'

Jiheon thấy điều này hơi bất ngờ. Thật không thể tin được Jaekyung lại ghi nhớ điều đó trong một khoảng thời gian dài. Anh cứ nghĩ Jaekyung là người có vẻ không quan tâm đến người khác và coi mọi người như vô hình. Do đó, ngay cả khi có chuyện gì tồi tệ xảy ra, Jiheon cũng nghĩ rằng cậu ấy sẽ nhanh chóng quên đi.

'Ờ, mình không biết nữa. Sao mà mình biết được tính cách thực sự của cậu ấy đây? Mười năm trước, hai người hầu như không nói chuyện với nhau. Dù là gì đi nữa, mình hy vọng điều đó có thể giúp cậu ấy thoải mái hơn một chút.'

Jiheon quyết định chấm dứt dòng suy nghĩ, không lo lắng về điều đó nữa. Chính xác hơn, anh không muốn tiếp tục nghĩ về Jaekyung. Làm ơn đấy, không muốn nghĩ đến nữa.

Tuy nhiên, thực tế lại chẳng hề dễ chịu.

"Cậu Jeong, mọi việc thế nào rồi?"

Vừa trở lại văn phòng, Trợ lý Nam đã vội vàng hỏi.

"À, hỏng rồi."

Jiheon trả lời một cách ngắn gọn.

"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."

Trợ lý Nam giả vờ lau nước mắt, dường như đã đoán trước được sự thất bại và không thèm hỏi lý do.

"Vậy, cậu ấy có ký hợp đồng với Kavva không?"

"Tôi đoán là như vậy... Nhưng tôi không chắc lắm."

Jiheon kể lại sự việc ở sảnh khách sạn cho Trợ lý Nam. Khi anh giải thích ngắn gọn nội dung cuộc gọi của nhân viên Kavva, Trợ lý Nam mở to mắt vì sốc.

"Thật sao? Cậu ấy không định tham gia giải Olympic tới à?"

Trợ lý Nam ngạc nhiên nhất về điều này.

"Nhưng tại sao lại không? Tại sao cậu ấy không tham gia?"

"Tôi không biết."

Jiheon nhún vai, không thể trả lời.

Trợ lý giám đốc Nam khoanh tay, nghiêng đầu suy đoán:

"Điều đó có nghĩa là cậu ấy chỉ nhắm đến Grand Slam và muốn hoàn thành nó một cách trọn vẹn sao? Cậu ấy muốn giải nghệ mà không hối tiếc sau khi đạt được cột mốc đó à?"

Giải Grand Slam trong môn bơi lội đòi hỏi phải giành chiến thắng tại Thế vận hội, Giải vô địch thế giới và Giải vô địch Thái Bình Dương, cùng với một cuộc thi quốc tế từ các châu lục, chẳng hạn như Đại hội thể thao châu Á, Giải vô địch châu Âu hoặc Cúp vô địch châu Mỹ.

Trong khi một số cuộc thi quốc tế sử dụng thuật ngữ "Grand Slam" một cách rộng rãi để chỉ việc giành chiến thắng ở bốn nội dung bất kể quy mô, thì giới bơi lội lại định nghĩa chặt chẽ đó chỉ là bán Grand Slam.

Kwon Jaekyung đã giành chiến thắng tại Thế vận hội, Giải vô địch thế giới và Đại hội thể thao châu Á, và giờ cậu đang chờ Giải vô địch bơi lội khu vực Thái Bình Dương sắp tới, vào khoảng một tháng rưỡi nữa. Nếu giành được huy chương vàng ở đó, cậu sẽ trở thành vận động viên bơi lội châu Á đầu tiên hoàn thành Grand Slam. Với kỹ năng hiện tại của mình, mọi người đều dự đoán Jaekyung chắc chắn sẽ đạt được Grand Slam trừ khi cuộc thi bị hủy bỏ.

"Ồ, bản thân Grand Slam đã là một kỳ tích đáng chú ý rồi. Nếu Jaekyung đạt được điều đó, cậu ấy có thể không hối tiếc. Nhưng giành được hai danh hiệu Olympic liên tiếp sẽ là một sự nghiệp vô cùng điên rồ. Một chuỗi thắng 2 ván, có lẽ vậy? Nhìn vào Kwon Jaekyung hiện tại, tôi nghĩ chuỗi thắng 3 ván cũng có thể xảy ra. Đúng không, cậu Jeong?"

Trợ lý Nam hỏi Jiheon và anh ta tiếp tục:

"Vậy thì cậu ấy sẽ 26 tuổi vào kỳ Thế vận hội tiếp theo."

"Một vận động viên bơi lội ở tuổi 26 được coi là già. Hãy để cậu ấy nghỉ hưu một cách thoải mái."

"Ồ, lạnh lùng quá đi."

Trợ lý Nam đáp lại bằng một nụ cười.

"Nhưng dù sao thì điều đó cũng tùy thuộc vào từng cá nhân. Cứ nhìn Kwon Jaekyung hiện tại xem. Ngay cả khi cậu ấy thi đấu kém hơn ở tuổi 26, cậu ấy vẫn sẽ vượt trội hơn hầu hết các vận động viên khác."

Thật vậy, khả năng bẩm sinh đặc biệt và chế độ luyện tập nghiêm ngặt của Kwon Jaekyung đã khiến cậu ấy khác biệt so với những người khác. Miễn là cậu kiểm soát tốt chấn thương của mình, thành tích của cậu ấy có thể sẽ vẫn ở mức cao nhất bất kể tuổi tác là bao nhiêu. Mặc dù một số người có thể cho rằng kỹ năng của Jaekoung không còn như trước, nhưng cậu ấy vẫn ở trình độ mà mọi người phải công nhận rằng cậu ấy là một trong những vận động viên bơi lội mạnh nhất thế giới.

"Ồ, nhưng Kavva chắc hẳn thấy khó khăn lắm. Họ định đầu tư hàng tỷ won vào khoản thanh toán ban đầu, vì vậy họ sẽ phải dành ít nhất ba năm cho quảng cáo để bù đắp lại. Có lẽ họ đã gợi ý rằng việc đạt được Grand Slam năm nay sẽ là một ý tưởng tuyệt vời, quảng bá nó trong suốt cả năm và hướng đến hai danh hiệu Olympic liên tiếp trước khi cậu ấy nghỉ hưu."

"Tôi nghĩ là vậy."

"Ừm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhỉ."

Trợ lý Nam tỏ vẻ tò mò. Cách anh ta khoanh tay và nói như thể vô cùng kinh ngạc, khiến cho anh ta giống như không nhận thức được rằng Kwon Jaekyung đã gặp công ty của họ trước đó.

'Tốt nhất là nên từ bỏ những thứ không hiệu quả ngay từ đầu.'

Jiheon nghĩ, khen ngợi Trợ lý Nam vì biết thay đổi thái độ một cách  nhanh chóng. Sau đó, anh chuyển sự chú ý sang tệp Word trên máy tính để bàn của mình, và bắt đầu làm bản thông cáo báo chí phải nộp vào ngày mai.

Tuy nhiên, ngay khi anh chuẩn bị bắt đầu gõ phím, cửa văn phòng mở ra và hai nhân viên tiếp thị cùng nhau bước vào với vẻ mặt phấn khích.

"Ồ, có thật không vậy? Chuyện quái gì đang xảy ra thế?"

"Cậu ấy sẽ ký hợp đồng với chúng ta à?"

"Này, không thể nào."

'Sao bọn họ lại nói chuyện hào hứng thế?'

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ồ, Kwon Jaekyung đang ở dưới lầu kìa."

"Chúng tôi vừa mới vào và thấy cậu ấy ở sảnh tầng một."

Nghe vậy, mọi người trong văn phòng đều vô cùng ngạc nhiên. Một số người cười phá lên, cho rằng Kwon Jaekyung đến văn phòng của họ là điều vô lý. Tuy nhiên, cũng có những người nhanh chóng đứng dậy và nói, "Tôi sẽ đi kiểm tra, phòng hờ thôi."

"Cái gì? Thật à?"

Trợ lý giám đốc Nam nhìn Jiheon với vẻ không tin nổi.

"Không thể như vậy được. Chắc chắn là họ đã nhầm lẫn"

Jiheon trả lời, và ngay lúc đó, ống nghe trên bàn làm việc của anh reo lên ầm ĩ. Không hiểu sao, Jiheon muốn nhấc máy chậm nhất có thể.

[Có phải Trợ lý giám đốc Jeong Jiheon từ Spoin không ạ? Đây là bàn tiếp tân sảnh tầng một. Có khách hàng muốn gặp anh ạ.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro