Chap 12: Anh xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác tài cho dừng ở đây nhé."

Tài xế taxi theo yêu cầu của Jiheon lái về phía cửa chính của phòng tập thể dục. Mặc dù tài xế taxi làm vậy vì sự tiện lợi của hành khách, nhưng Jiheon cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Anh muốn trì hoãn việc gặp lại người đó, dù chỉ là một lúc.

"Hừm, ít nhất thì mình không phải đi thêm vài bước nữa trong thời tiết nóng nực này."

Jiheon lí luận. Sau khi trả tiền và ra khỏi xe taxi, anh cảm ơn tài xế và chúc anh ấy một ngày tốt lành.

Tuy nhiên, khi Jiheon đến gần tòa nhà thể dục trước mặt, anh bất giác bước chậm lại và thở dài. Ý nghĩ quay về và tránh cuộc chạm trán thoáng qua trong đầu Jiheon, nhưng anh biết rằng làm như vậy sẽ khiến anh càng khó lấy can đảm vào lần tới. Anh nghĩ rằng mình sẽ không có thêm cơ hội nào khác.

Vì vậy, điều đầu tiên Jiheon làm sau khi rời khỏi bệnh viện là gọi điện cho bà Shim để hỏi về Jaekyung. Jiheon biết rằng nếu còn do dự, anh sẽ hoãn cuộc gặp mặt vô thời hạn. Nhưng nhiệm vụ càng khó khăn, anh càng nhận ra tầm quan trọng của việc phải giải quyết trực tiếp.

May mắn thay, bà Shim sẵn sàng nói cho anh biết con trai bà ấy ở đâu mà không hỏi thêm gì. Jaekyung đang ở phòng tập thành phố ở Gwacheon. Bà nói Jaekyung sẽ tập luyện ở đó cho cuộc thi sắp tới.

Jaekyung đã thi đấu quốc tế với dấu Taegeuk trong năm năm, nhưng cậu chưa bao giờ tham gia huấn luyện đội tuyển quốc gia. À không, cậu đã từng làm điều đó một lần.

Năm thứ ba trung học, Jaekyung được chọn làm thành viên đội tuyển quốc gia tham dự Đại hội thể thao châu Á, cậu có tham gia huấn luyện nhóm và trại huấn luyện. Tuy nhiên, sau đó, cậu đã rời huấn luyện nhóm, kể cả trong Thế vận hội và Giải vô địch thế giới cũng vậy.

Một vận động viên đội tuyển quốc gia lại vắng mặt trong buổi tập nhóm và chọn tập luyện bên ngoài vì lý do nào đó. Khi Jaekyung quyết định không tham gia trại huấn luyện trước Thế vận hội, có tin đồn rằng huấn luyện viên đã rất tức giận và thậm chí còn xúc phạm cậu ấy. Nhưng cuối cùng, với sự hòa giải của liên đoàn và Hiệp hội bơi lội, Jaekyung đã được phép rút khỏi mà vẫn giành được năm huy chương tại Thế vận hội.

Sau đó, không ai chỉ trích Jaekyung vì không tham gia tập luyện cùng đội tuyển quốc gia nữa.

Jaekyung vẫn như thường lệ, tiếp tục tập luyện riêng tại Úc với một cựu huấn luyện viên đội tuyển quốc gia Úc và đến Úc chỉ một tuần trước cuộc thi để tham gia đội tuyển quốc gia.

Tuy nhiên, lần này, Jiheon mong đợi Jaekyung sẽ tham gia cùng mọi người vì cậu về Hàn Quốc sớm hơn hai tháng. Tuy nhiên, hóa ra Jaekyung vẫn quyết định đào tạo riêng.

Huấn luyện viên người Úc đã đồng hành cùng Jaekyung trong bảy năm lại không về cùng cậu lần này. Theo những gì Jiheon đọc được trong một bài báo, huấn luyện viên không thể bỏ nhà trong một thời gian dài vì một người trong gia đình ông ấy sắp trải qua một cuộc phẫu thuật lớn.

Và nhìn vào tình hình của Jaekyung hiện tại thì việc huấn luyện viên vắng mặt cũng sẽ không có vấn đề gì. Cậu là một vận động viên đã tập luyện chăm chỉ trong cả thập kỷ qua, và Jaekyung tự biết cách cải thiện kỹ năng của mình để có thể đạt được trạng thái tốt nhất.

Vì vậy, bây giờ, thời gian một tháng rưỡi nữa cho đến khi cuộc thi bắt đầu, Jaekyung tập trung vào việc giảm thời gian dưới nước và tăng cường cơ bắp. Theo bà Shim, vào buổi sáng, Jaekyung sẽ tham gia các bài tập như tập tạ trên tầng thứ ba của phòng tập, buổi chiều cậu ấy sẽ bơi trong hai tiếng. Còn buổi tối, Jaekyung sẽ được mát-xa hoặc tập vật lý trị liệu để giảm mệt mỏi cơ bắp.

'Thế tại sao hôm qua cậu ấy lại trị liệu vào giờ đó?'

Jiheon suy ngẫm về câu hỏi muộn màng hiện lên trong đầu. Jaekyung có vẻ không mấy hứng thú với các điều khoản trong hợp đồng... nên cậu không thể làm vậy chỉ vì muốn tham gia cuộc họp của công ty Jiheon. Nhưng nếu hôm nay Jaekyung vẫn đến tập luyện theo lịch trình, có lẽ tình trạng thể chất của cậu cũng không có vấn đề gì.

'Chả nhẽ cậu ấy đang muốn đùa giỡn mình sao? Chắc là Kwon Jaekyung chỉ lười biếng vì huấn luyện viên của cậu ấy không có ở đây thôi nhỉ?'

Đắm chìm trong suy nghĩ cá nhân , Jiheon đã trèo lên tầng hai nơi có hồ bơi từ lúc nào không hay. Thật ngạc nhiên khi sảnh đợi trống vắng không một bóng người. Mặc dù anh mong rằng nơi này sẽ không có mấy người vào buổi sáng trong tuần, nhưng anh không ngờ quầy lễ tân cũng trống rỗng.

'Chẳng phải bàn làm việc phải luôn được dọn dẹp bất kể có bao nhiêu khách sao?'

Khi Jiheon đang lo lắng nhìn xung quanh, anh đột nhiên nhìn thấy thông báo trên bàn và lẩm bẩm, "Ồ"

Trong thông báo có nêu rằng hồ bơi sẽ không mở cửa từ một giờ đến sáu giờ chiều.

Có vẻ như hồ bơi thành phố hoạt động tách biệt với các trường học xung quanh. Vậy nên Kwon Jaekyung có thể thuê những giờ này vào các ngày trong tuần.

Hầu hết các hồ bơi công cộng hiện nay đều được tận dụng làm lớp học cho các trường tiểu học xung quanh, nên thật khó để tìm được một nơi như vậy.

Ngồi vào chiếc bàn trong góc sảnh, Jiheon kiểm tra thời gian. Mới hơn 5 giờ chiều. Phòng tập cho phép Jaekyung sử dụng hồ bơi từ 3 đến 6 giờ vào các ngày trong tuần, và như bà Shim đã đề cập, Jaekyung có thể sẽ kết thúc trước 5:30.

Jiheon cảm thấy lo lắng lạ thường khi nghĩ rằng mình sẽ sớm gặp Jaekyung. Anh đến để xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, nhưng thành thật mà nói, anh sợ Jaekyung lại nói rằng anh có mùi hương.

Giám đốc Lim đã đảm bảo với anh rằng không cần phải lo lắng vì con chip đã được thay đổi và liều lượng thuốc được tăng lên, nhưng với Jiheon, mọi chuyện không dễ như anh nghĩ.

Trên hết, nội dung cuốn sách được đánh dấu bằng bút dạ quang mà Giám đốc Lim cho anh xem vẫn tiếp tục làm anh bận tâm và không chịu rời khỏi tâm trí anh.

Jiheon quyết định đứng dậy sau một hồi khổ sở. Anh muốn ra ngoài và hút thuốc vì cảm thấy mình không thể bình tĩnh lại với cái tốc độ này.

Cuối cùng, Jiheon lên tầng thượng của tòa nhà để tìm chỗ hút thuốc. Mặc dù anh nhận ra rằng quay lại tầng một có thể nhanh hơn, nhưng cũng không quan trọng. Và Jiheon cảm thấy thật may mắn khi mình đã chọn sân thượng, để có thể thưởng thức một tầm nhìn đẹp như vậy.

Mọi người trở nên tích cực khi nicotine phát huy tác dụng, Jiheon không biết có thật như vậy không nhưng đầu óc anh trống rỗng và anh không muốn suy nghĩ sâu xa thêm.

Dù sao thì, hút hai điếu thuốc cũng giúp anh thoải mái hơn, và anh quay trở lại tầng hai với mùi nicotine vẫn còn đang vương vấn.

Anh tiếp tục chờ ở ngoài sảnh, một lúc sau, cánh cửa thông với phòng thay đồ mở ra, có một người xuất hiện với chiếc khăn trùm trên đầu, Jiheon không thể nhìn thấy mặt của người đó, nhưng chiều cao và kích thước cơ thể đủ để anh nhận ra rằng đó là Jaekyung.

Có vẻ như Jaekyung cũng đã nhìn thấy Jiheon đang ngồi ở bàn.

Nhưng Jaekyung thậm chí còn không thèm giả vờ nhìn thấy Jiheon, chứ đừng nói đến việc chào hỏi anh.

Nhìn vào bóng lưng Jaekyung, Jiheon nghĩ:

'Thằng nhóc này vẫn giống hệt như mười năm trước.'

"Jaekyung à."

Cuối cùng, Jiheon đành lấy hết can đảm để gọi Jaekyung.

"Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?"

Jiheon nghĩ là Jaekyung có thể phớt lờ mình và bỏ đi, nhưng thật may mắn khi Jaekyung dừng lại và quay đầu, hỏi:

"Anh muốn nói gì?"

Sự thẳng thắn của Jaekyung khiến Jiheon gần như hối hận vì đã dũng cảm chạy đến. Nhưng anh biết chuyện này là lỗi của anh. Nên phản ứng của Jaekyung là hoàn toàn tự nhiên.

"Anh muốn nói với em về chuyện ngày hôm qua."

Một lần nữa, Jiheon can đảm lên tiếng, anh cảm thấy đây có thể là cơ hội cuối cùng của mình.

"Nếu em không bận, em có thể dành cho anh một phút được không?"

Jaekyung liếc nhìn Jiheon rồi bước về phía anh. Cậu thản nhiên tùy tiện đặt chiếc túi thể thao lớn trên vai lên ghế rồi ngồi xuống đối diện Jiheon.

"Trước hết, anh muốn xin lỗi em."

Jiheon nhanh chóng nói ngay khi Jaekyung ngồi xuống. Anh biết rằng việc do dự chỉ khiến nhung lời muốn nói trở nên khó khăn hơn.

"Anh xin lỗi về chuyện hôm qua. Có lẽ em đến nói với anh vì em lo lắng cho anh, nhưng anh  lại hiểu sai ý tốt của em. Nghe có vẻ như đây là một lời bào chữa, nhưng anh không thể không làm vậy vì đó là lần đầu tiên anh nói như thế."

'Ài, nghe cứ như một cái cớ vậy.'

Jiheon mỉm cười ngượng ngùng.

Jaekyung không trả lời. Cậu thậm chí còn không nhìn Jiheon. Cậu cứ ngồi xếp bằng ở đó, khoanh tay rồi tập trung ánh mắt vào chiếc túi mà cậu vừa ném xuống. Chiếc khăn che đầu khiến Jiheon không thể thấy rõ mặt Jaekyung.

Jiheon không có thời gian để phàn nàn, yêu cầu Jaekyung lắng nghe hoặc thậm chí nhìn anh. Với tính cách của Jaekyung, Jiheon không thể không nghĩ theo hướng: 'Dù sao thì chúng ta cũng không thể có cuộc trò chuyện thân thiết nào. Thôi thì cứ để tôi nói những gì cần nói rồi đi ngay.'

Nên Jiheon buộc mình phải tiếp tục:

"...Em nói đúng. Hôm nay anh đã đến bệnh viện, và có một vấn đề nhỏ đã xảy ra với con chip, khiến nó không thể hoạt động bình thường trong vài ngày qua. Anh đã không để ý vì không có Alpha nào ở quanh, và anh thì không thể ngửi được mùi của mình... Anh sẽ không biết được nếu không có em. Suýt nữa thì anh đã gặp rắc rối, nhưng nhờ có em mà anh đã phát hiện ra nhanh chóng. Cảm ơn em."

Jiheon nắm chặt tay trên bàn.

"Và hôm qua anh đã tức giận vì không tin tưởng em... Cho anh xin lỗi lần nữa."

Nhớ lại những gì mình đã nói với Jaekyung ngày hôm qua, Jiheon không khỏi cúi đầu.

"Em hẳn đã rất lo lắng, anh thực sự xin lỗi vì đã hiểu lầm em rồi tự mình tức giận. Anh biết điều này sẽ không khiến em cảm thấy tốt hơn, nhưng anh thực sự cảm thấy như mình đã làm điều gì đó sai trái và —"

Anh chỉ muốn em biết rằng, Jiheon vừa định ngẩng đầu lên nói thêm điều đó, nhưng đột nhiên lại ngừng lại.

Anh ngạc nhiên khi thấy Jaekyung, người mà anh nghĩ đang nhìn đi nơi khác, lại nhìn anh chằm chằm với hai tay khoanh trước ngực.

"... Anh, anh hy vọng là em không trách anh."

Jiheon cảm thấy xấu hổ nên đã tránh ánh mắt của Jaekyung.

Trước đó, anh đã rất buồn vì Jaekyung thậm chí còn không nhìn anh khi anh nói chuyện, nhưng khi cậu ở ngay trước mặt nhìn chằm chằm vào anh, cảm giác lại thật ngượng ngùng.

"Anh đến đây để nói như vậy."

Jiheon gật đầu.

Sau khi ra hiệu rằng lời muốn nói đã nói xong, Jiheon nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của mình và chờ đợi câu trả lời của Jaekyung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro