Chap 13: Em ngại người lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaekyung vẫn im lặng chờ đợi câu trả lời, sự im lặng ngày càng tăng khiến Jiheon cảm thấy ngột ngạt.

Jiheon không mong đợi những lời như "tha thứ cho anh" hay "hiểu lầm đã được giải quyết." Tất cả những gì anh muốn chỉ là một lời xác nhận đơn giản từ Jaekyung. Nếu cậu không muốn nói gì thì Jiheon có thể rời đi. Anh nghĩ là mình nên về nhà.

'...Mình còn phải như thế này bao lâu nữa? Chúng ta cứ ngồi đây mặt đối mặt suốt đêm à?'

Cổ họng khô khốc, Jiheon cố để nuốt nước bọt mà không gây ra âm thanh.

"Hyung."

Jiheon sửng sốt khi nghe Jaekyung gọi mình. Jiheon lo sợ khoảnh khắc cậu gọi anh là "Hyung" bởi vì anh không biết tiếp sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra.

"Vậy anh đã đổi con chip chưa?"

Một lần nữa, câu hỏi của Jaekyung khiến Jiheon mất cảnh giác, anh không nói nên lời, bối rối ngước lên nhìn.

"Em hỏi, anh đã thay con chip chưa?"

"À rồi, anh đã đổi một cái mới."

"Vậy thì em sẽ không bị ảnh hưởng nữa phải không?"

'...Em chỉ tò mò vậy thôi hả?'

Jiheon có chút ngơ ngác. Anh cứ nghĩ Jaekyung sẽ nói, 'Hyung, anh thực sự là Omega à? Tại sao anh lại nói dối? Tại sao anh lại giả làm Beta?'

Nhưng sao cậu lại đột nhiên hỏi về con chip?

Jiheon nhanh chóng hiểu ra.

Jaekyung luôn là người không quan tâm đến việc của người khác. Lời nói dối của Jiheon thật ra không phải điều mà cậu quan tâm. Quan trọng là liệu pheromone của Omega trước mặt này có còn ảnh hưởng đến cậu hay không.

"Cái đó thì... trừ khi con chip có vấn đề... Không, từ từ đã, em nói rằng em có thể ngửi thấy nó. Em còn ngửi thấy nữa không?"

Jiheon lo lắng hỏi, mặc dù anh đã thay chip, tăng liều lượng thuốc và hút hai điếu thuốc để đảm bảo mọi thứ đều ổn.

Chỉ sau đó nghe được câu trả lời của Jaekyung, Jiheon mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu trả lời:

"Em hiểu. Chỉ cần con chip còn hoạt động thì thường sẽ không có vấn đề gì."

"Vậy thì được."

"Vâng."

"Em muốn ký hợp đồng với công ty của anh, hyung."

"Hả?"

"Em nói gì thế?" Jiheon hỏi.

Jaekyung kéo chiếc khăn tắm trên đầu xuống, Jiheon chưa kịp hỏi lại thì cậu đã nói tiếp:

"Em sẽ ký hợp đồng với Spoin."

"..."

Jiheon nhìn Jaekyung một lúc rồi thả lỏng bàn tay đang siết chặt và nói:

"Hừm, xin lỗi, vận động viên Kwon Jaekyung."

"Sao vậy?"

Jaekyung cau mày, bối rối trước việc Jiheon đột nhiên thay đổi giọng điệu.

"Thì là, bởi vì chúng ta đang nói về... ý tôi là, bởi vì chúng ta hiện đang thảo luận về công việc, cậu Kwon."

Jiheon dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn rồi nói tiếp:

"Theo quan điểm của công ty thì không có lý do gì để từ chối... Nhưng thành thật mà nói, cảm giác hơi đột ngột. Thật khó tin. Tôi có thể hỏi tại sao cậu lại quyết định ký hợp đồng với Spoin không?"

"Nhìn cái cách CEO đối xử với nhân viên của mình, em nghĩ anh ta không phải người xấu".

'Ồ, đó là sự thật.'

Jiheon im lặng đồng ý. Anh không thể phủ nhận rằng đó là một trong những thế mạnh của công ty và là một phần có thể được coi như một loại bản sắc.

"Nhưng tôi thấy cậu đang đàm phán với Kavva."

"Em không ký."

"Lý do là gì vậy...?"

"Họ liên tục thay đổi quan điểm."

Jaekyung trả lời mà không thèm nghe Jiheon nói.

"Em đã nói rõ là em sẽ không tham gia Thế vận hội vào năm tới. Lúc đầu họ nói không sao nhưng bây giờ họ lại bảo em không được làm như thế vì đã đến lúc soạn thảo hợp đồng. Họ muốn thêm một điều khoản rằng em sẽ tham gia thi đấu vô điều kiện trừ khi em bị chấn thương, tại sao em phải làm vậy chứ?"

Jiheon lẩm bẩm, "Ồ," một cách vô thức. Anh nhớ lại cuộc điện thoại mình tình cờ nghe được ở sảnh khách sạn ngày hôm qua. Anh biết thuyết phục Jaekyung sẽ không dễ dàng bởi vì cái tính lầm lì của cậu, nhưng anh không lường trước được tình hình đàm phán sẽ bị đảo ngược.

"Sao cậu lại không tham dự Thế vận hội?"

"Bởi vì em không muốn."

Jaekyung lập tức trả lời.

Jiheon không còn gì để nói.

'Thật vậy à? Nếu bản thân vận động viên không muốn tham gia thì mình còn có thể nói gì nữa? Mình còn lựa chọn khác ngoài việc nói 'Vâng, tôi hiểu' sao.'

"Từ lúc bắt đầu em đã nói rõ điều kiện của mình, Kavva bảo rằng họ hiểu. Nhưng mà họ cứ thay đổi quyết định như vậy thì sau này làm sao em có thể tin tưởng được?"

Jaekyung vừa nói vừa vuốt tóc ra sau, một giọt nước nhỏ bắn ra từ mái tóc vẫn còn ướt.

"Em không muốn kí với Kavva. Họ đã cư xử như vậy ngay cả trước khi em ký hợp đồng, thử hỏi sẽ còn tồi tệ như nào nữa nếu mọi chuyện xong xuôi. Vậy nên nếu phải chọn công ty khác, em sẽ làm điều đó với Spoin để đỡ tốn thời gian liên lạc, gặp gỡ và thảo luận các điều khoản hợp đồng."

Tóm lại là Jaekyung kí hợp đồng với Spoin vì cậu lười tìm công ty khác.

'Mình nên gọi đây là gì nhỉ, một quyết định quá phù hợp với tính cách của Kwon Jaekyung à?'

Jiheon không nói nên lời. Sau khi nhìn xuống bàn mỉm cười, anh lại ngẩng đầu lên và hỏi Jaekyung.

"Nhưng mẹ cậu có chấp nhận kí hợp đồng với Spoin không?"

Trước câu hỏi của Jiheon, Jaekyung có vẻ bối rối:

"Đây là hợp đồng của em, mẹ em thì có liên quan gì?"

'Gì cơ...? Nếu em là người độc lập như vậy thì tại sao từ trước đến giờ lại giao mọi việc cho mẹ mình?'

Jaekyung ném chiếc khăn vào túi và nói:

"Thay vào đó, em muốn thay đổi một điều khoản trong hợp đồng."

"Cậu muốn thay đổi..."

"Anh phải tham gia vào đội ngũ quản lý độc quyền của em, hyung."

Jaekyung nói, ngắt lời Jiheon. Anh ngậm miệng nhìn Jaekyung rồi hỏi lại.

"Xin lỗi, nhưng tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Bởi vì anh là cựu vận động viên bơi lội duy nhất của công ty."

Jaekyung trả lời như muốn nói, 'Anh biết điều đó nghĩa là gì phải không?'

Tất nhiên là Jiheon biết. Ở các nước phương Tây, bao gồm cả Australia, luật sư và quan chức từng là vận động viên của môn thể thao liên quan thường được đưa vào đội ngũ quản lý hoặc người đại diện.

Luật sư có thể đưa ra lời khuyên về các vấn đề pháp lý, còn là cựu vận động viên có các mối quan hệ và tầm ảnh hưởng trong ngành, dễ dàng hỗ trợ việc sửa đổi quy tắc.

Nhưng Jiheon khá miễn cưỡng. Hiện tại, anh không có mối liên hệ nào đáng kể đến vì sự nghiệp hoạt động của anh khá ngắn ngủi (thậm chí mẹ của Jaekyung còn có mối liên kết rộng hơn anh), và sự hiện diện của anh cũng chẳng đáng kể đến, ngay cả khi anh có thể tham gia vào việc sửa đổi quy tắc. Không, Jiheon chắc chắn rằng mình sẽ không giúp được gì cả.

"Tôi có một câu hỏi. Nếu chúng ta thuê một người đại diện từng là vận động viên bơi lội, cậu có cân nhắc việc thay thế tôi bằng người đó không? Ai đó chắc chắn sẽ hữu ích hơn tôi và —"

"Không."

Jaekyung lại ngắt lời. Lần này cậu cũng không nghe lời Jiheon nói.

"Vậy là bắt buộc phải là tôi à?"

"Đúng"

"Nhưng mà tại sao?"

Thay vì đưa ra câu trả lời, Jaekyung rơi vào im lặng. Sự im lặng này càng khiến Jiheon chìm trong lo lắng.

'Cái gì vậy? Tại sao em ấy cứ nhất quyết đòi phải là mình dù không có lý do cụ thể nào chứ? Muốn phá đám mình à? Hay em ấy vẫn còn giữ mối thù quá khứ? Hoặc là do hôm qua mình đối xử với em ấy như một kẻ quấy rối tình dục?'

"Em ngại người lạ."

Jaekyung đột nhiên nói sau một hồi im lặng.

"Nếu em làm việc với Spoin, tất cả những người trong liên đoàn từ trước đến giờ giúp đỡ em sẽ không làm việc nữa và chỉ có nhân viên của Spoin ở xung quanh. Em cảm thấy thoải mái hơn khi có ít nhất một gương mặt quen thuộc ở bên cạnh."

Jaekyung có vẻ muốn nói, 'Đó là lý do tại sao anh phải được đưa vào đội ngũ quản lý, hyung.'

Vì lý do đó, yêu cầu của Jaekyung trở nên có lý. Cậu không giống những người khác, kỹ năng xã hội của Jaekyung chỉ ở mức hỏi "Đó là cái gì?". Nếu có người ở giữa để phối hợp sẽ có lợi không chỉ cho Jaekyung mà còn cho nhân viên Spoin. Khi đã quen nhau rồi, Jiheon có thể rút lui.

'...Nhưng mình vẫn tự hỏi liệu em ấy có ngại ngùng ngay cả với mình không. Mình nghĩ em ấy coi cả người quen và người lạ như thể họ vô hình. Đó là cách tốt nhất để mô tả Jaekyung.'

"Khoản tiền trả trước có thể ở mức bình thường."

Jaekyung nói.

Jiheon đang nghĩ cách thể hiện xã hội tan vỡ của Jaekyung, nên đã vô tình thốt lên "Cái gì?", giống như những anh chàng không có kỹ năng giao tiếp xã hội.

"Này, em đang đùa đó à?"

"Sao đột nhiên lại nói như thế?"

"Ồ, xin lỗi. Cậu có chắc về điều này không?

Jiheon nhanh chóng thay đổi giọng điệu. Jaekyung trả lời:

"Ừ, và đừng bắt em phải nói lại lần thứ hai hay thứ ba. Dù sao thì anh cũng hiểu hết rồi mà."

Đúng như dự đoán, Jaekyung vô vọng với sự hòa hợp xã hội.

Nhưng việc thiếu kỹ năng xã hội của Jaekyung bây giờ không phải là vấn đề.

'Em ấy nói số tiền trả trước có thể ở mức bình thường? Vậy em ấy đồng ý với các điều khoản mà công ty đề xuất lần đầu không? Em ấy định ký hợp đồng sao? Thật à?'

Tim Jiheon bắt đầu đập dồn dập.

Mặc dù Jaekyung đã đề cập đến trước, nhưng có cảm giác như bản hợp đồng tưởng chừng xa vời như chuyện của người khác giờ đã thành hiện thực.

Miễn là gánh nặng về khoản trả trước không còn nữa, đó sẽ là lợi thế cho Spoin. Lợi ích không chỉ là lợi ích, mà còn như trúng sổ xố.

Tuy nhiên, nếu khoản trả trước được thanh toán ở mức bình thường thì không cần phải mạo hiểm tính mạng của một người tại Thế vận hội. Rõ ràng là giá trị thương mại của Jaekyung trên thị trường quảng cáo sẽ còn tăng cao hơn nữa khi cậu đạt được Grand Slam, và nếu Jaekyung giữ giá trị của mình như cũ, họ có thể bù đắp khoản tiền đặt cọc chỉ sau một năm.

Một năm duy nhất.

Nếu đó là khoản trả trước mà Spoin đề xuất ban đầu, Jaekyung chỉ cần quay một vài quảng cáo cũng đã đủ để thu về lợi nhuận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro