Chap 14: Bảo gì làm nấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, chờ đã. Em vẫn sẽ quay quảng cáo phải không? Ồ, xin lỗi, ý tôi là, cậu có chắc mình sẽ quay quảng cáo không, cậu Kwon?"

Jiheon vội tính toán trong đầu sau đó nhanh chóng sửa lại giọng điệu.

"Anh chọn một thôi, nói chuyện trang trọng hoặc không, hyung. Thật là mất tập trung."

"Được rồi, vậy em sẽ quay quảng cáo phải không?"

Cuối cùng, Jiheon từ bỏ hình thức và hỏi bằng ngôn ngữ đơn giản. Jaekyung nhìn anh rồi khoanh tay vào.

"Tất nhiên. Đó là lý do tại sao em ký hợp đồng với công ty."

Jaekyung nói vậy, nhưng vẻ mặt của Jaekyung cho thấy cậu không thực sự muốn. Chắc chắn là vậy rồi. Với cái tính của Jaekyung thì làm sao cậu có thể quay quảng cáo vì thích nó chứ. Cậu chỉ quyết định thực hiện một vài quảng cáo để hoàn thành tâm nguyện cuộc đời của mẹ, nhưng nếu là như vậy thì....

"Em định quay bao nhiêu quảng cáo?"

"Không nhiều lắm."

"Ừ, nhưng 'không nhiều lắm' là bao nhiêu?"

"Khoảng một đến ba."

Đây rồi.

Khi nghe thấy câu trả lời bất ngờ này, Jiheon bật cười bất lực. Jaekyung nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

"Jaekyung à, nghe này."

Jiheon gõ gõ ngón tay, nói với giọng nhẹ nhàng hơn mức cần thiết.

"Ngay cả khi khoản trả trước là bình thường, ít nhất nó vẫn sẽ vào khoảng một tỷ won với giá trị hiện tại của em. Không thể nào xuống dưới mức đó được. Mặc dù mỗi môn thể thao đều khác nhau nhưng chúng ta không thể coi thường khoản trả trước dành cho một vận động viên hàng đầu và vận động viên số một thế giới. Nếu chúng ta làm điều đó, toàn bộ thị trường sẽ phát điên. Các vận động viên khác cũng sẽ bị ảnh hưởng. Họ sẽ tự hỏi nếu Kwon Jaekyung chỉ nhận được từng đó, vậy khoản trả trước của vận động viên của họ là vô nghĩa à. Em có hiểu ý anh muốn nói không?"

Jiheon giải thích một cách tử tế nhất, như thể đang đối xử với một đứa trẻ. Tất nhiên, nó dường như không hoạt động. Thay vì trả lời, Jaekyung nhìn chằm chằm vào Jiheon như muốn hỏi: "Tại sao em lại cần phải biết điều đó?"

Giả vờ như không để ý, Jiheon tiếp tục giải thích.

"Bây giờ, giả sử công ty trả trước cho em một tỷ won. Kể từ thời điểm hợp đồng được ký kết, chúng ta phải trang trải chi phí quản lý lịch trình và đào tạo của em. Và em biết đấy, đó là phí quản lý, vì vậy có thể sau này em sẽ hoàn trả chi phí hoặc chúng ta chia lợi thuận  theo tỷ lệ đã thoả thuận. Nhưng bơi lội cũng không mang về nhiều tiền thưởng ngay cả trong các giải đấu lớn, phải không? Hơn nữa, bởi vì em là thành viên của đội tuyển quốc gia nên em sẽ không tham gia vào các giải đấu quốc nội. Nên khi mà em nghỉ hưu sau trận đấu Pan-Pacific, chúng ta không thể mong chờ vào việc kiếm tiền từ tiền thưởng thi đấu. Em nói xem chúng ta làm thế nào để bù vào khoản tiền công ty trả trước cho em?"

Jaekyung vẫn im lặng. Jiheon đành tự mình trả lời.

"Đó là phí quảng cáo. Bất cứ khi nào em quay quảng cáo, chúng ta sẽ tính một tỷ lệ phần trăm nhất định của phí quảng cáo và khấu trừ hoa hồng. Không chỉ chúng ta mà tất cả các công ty đều hoạt động theo cách này. Đối với các cầu thủ trong liên minh, họ sẽ đàm phán hợp đồng với câu lạc bộ và nhận hoa hồng từ khoản trả trước nhưng vì em không phải là cầu thủ của liên minh—"

"Được rồi. Em sẽ quay nhiều quảng cáo hơn."

Jaekyung ngắt lời Jiheon.

"...Thật chứ?"

Jiheon hoài nghi. Anh đã giải thích mọi chuyện nhưng không hy vọng Jaekyung nắm bắt được tình hình. Anh chỉ đơn giản muốn Jaekyung hiểu được quan điểm của công ty.

Thành thật mà nói, Jiheon thậm chí còn nghĩ rằng điều đó có chút tham lam. Kwon Jaekyung không phải là kiểu người quan tâm đến ý kiến ​​của người khác và Jiheon không cảm thấy Jaekyung sẽ lắng nghe mình.

Nhưng bây giờ, Kwon Jaekyung chịu hợp tác? Kwon Jaekyung chứ không phải ai khác, là Kwon Jaekyung, hiểu rõ suy nghĩ của Jiheon và sẵn sàng cúi đầu - thực ra không đến mức đó - và làm điều đó?

"Cái gì..., em sẵn sàng quay thêm bao nhiêu quảng cáo nữa?"

'Đừng nói là em ấy sẽ bảo mình làm thêm ba lần nữa, thế là đã nhiều gấp đôi rồi nhé.'

Jiheon nín thở nhìn Jaekyung ngồi đối diện.

Và sau đó —

"Anh bảo em làm bao nhiêu thì em làm bấy nhiêu."

Một câu trả lời khó tin khác lại phát ra từ miệng Jaekyung.

"Theo yêu cầu của anh?"

"Vâng."

"Ngay cả khi anh yêu cầu em quay mười hay hai mươi quảng cáo? Em vẫn làm chứ?"

"Ý của em là như vậy mà."

Jaekyung khó chịu nhưng rồi vuốt tóc và nói thêm.

"Nhưng liệu em có nhận được nhiều quảng cáo như vậy không?"

Jiheon cười khúc khích trước câu hỏi ngớ ngẩn của Jaekyung. Cậu Kwon dường như không nhận thức được mức độ nổi tiếng của mình hiện tại.

Jiheon bật cười, Kwon Jaekyung chính là điển hình của kiểu người không quan tâm đời. Tuy nhiên, anh đã bắt đầu thấy nản lòng khi nghĩ đến việc phải làm việc với vận động viên đáng kinh ngạc này trong tương lai.

"Chỉ với tư thế đó, anh chắc chắn em có thể quay được 12 cái quảng cáo."

"Tư thế gì cơ?

"Dùng tay vuốt tóc, giống như em vừa làm ấy."

Jaekyung có vẻ ngạc nhiên và hỏi, "Em đã làm điều đó à?", sau đó đứng dậy ngay lập tức.

"Vậy được rồi. Phần còn lại của các điều khoản sẽ giống như các vận động viên khác, vì vậy vui lòng gửi cho em hợp đồng vào ngày mai."

"Này, em nghĩ hợp đồng có thể được soạn thảo nhanh như vậy à? Ít nhất phải mất ba, không, ít nhất là hai ngày.

"Vậy thì trong vòng 48 giờ. Nếu muộn hơn thế, em sẽ cho rằng anh không muốn em ký hợp đồng với anh và em sẽ tìm các lựa chọn khác."

Không phải đến nửa đêm ngày mốt mà là 48 giờ. Jiheon biết Jaekyung là kiểu người không quan tâm đến hoàn cảnh của người khác, nhưng anh không khỏi nghĩ rằng Jaekyung thật cứng ngắc.

"Em phải ký và công bố nó càng nhanh càng tốt, nếu không Kavva sẽ tiếp tục làm phiền em."

Jaekyung nói như thể đoán được suy nghĩ của Jiheon.

'Vậy là em ấy đã để ý.'

Jiheon thở dài. Anh không ngờ Jaekyung lại giải thích một lý do như thế này.

'Em ấy sắc bén ghê.'

Jiheon nhìn Jaekyung với vẻ mặt thích thú. Hôm nay, anh đã đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác vì Kwon Jaekyung.

Chà, mười năm trước họ thường xuyên gặp nhau, nhưng hầu như chẳng bao giờ giao lưu. Cuộc trò chuyện ngày hôm nay sâu sắc hơn, dài hơn và ý nghĩa hơn nhiều so với cuộc trò chuyện trong một năm với Jaekyung. Có rất nhiều điều để học hỏi.

"Anh hiểu rồi. Anh hoàn toàn hiểu được sự cấp bách của em. Công ty sẽ chuẩn bị càng sớm càng tốt."

Nếu đúng như vậy thì đây không phải là lúc để anh ngồi yên.

Jiheon nhanh chóng đứng dậy.

***

Jiheon mong đợi CEO Kang sẽ chào đón nồng nhiệt quyết định này, nhưng anh ấy lại thận trọng một cách đáng ngạc nhiên.

"Cậu biết không, cậu Jeong? Không có gì là vô điều kiện trong ngành này. Những điều kiện tốt như vậy chắc chắn đòi chúng ta giải đáp."

Jiheon hoàn toàn hiểu tại sao CEO Kang lại cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì điều kiện quá tốt nên chúng ta sẽ nghi ngờ nó. Đó không chỉ là một sự may mắn, nó giống như ngay khi anh thức dậy khám phá ra cả một cánh đồng bí ngô thay vì một quả bí ngô lăn trên cây.

Nếu Jiheon không tình cờ nghe được nhân viên Kavva nói chuyện điện thoại ở sảnh khách sạn, anh có thể đã nghi ngờ ý định của Jaekyung.

Ở mức độ nhất định, điều kiện hợp đồng có lợi cho Spoin hơn là cho Kwon Jaekyung. Để mà nói thì Spoin chiếm thế thượng phong trong trường hợp này.

"Đúng là hợp đồng với Kavva đã bị hủy bỏ, thưa ngài. Với tính cách của vận động viên Kwon Jaekyung, chắc hẳn cậu ấy sẽ cảm thấy rất khó chịu nếu phải đi tìm một công ty khác. Và có vẻ như Kavva quá vội vàng muốn ký hợp đồng nên liên tục làm phiền cậu ấy. Nhưng nếu Jaekyung tiếp tục vội vàng và dính líu đến nhầm công ty thì đó cũng sẽ là một vấn đề lớn."

"Ồ, cũng đúng."

CEO Kang nhanh chóng đồng ý.

"Có rất nhiều kẻ cặn bã trong ngành này. Họ đều là những kẻ lừa đảo với những lời nói suông."

Nhìn CEO Kang hào hứng nói chuyện, Jiheon gật đầu.

"Đúng. Vận động viên Kwon Jaekyung dường như biết rằng chỉ Kavva mới có thể trả được khoản tiền đặt cọc như vậy."

"Mặc dù có những nơi khác có thể đáp ứng Kwon Jaekyung, nhưng họ không thể sánh được với lời đề nghị của Kavva."

"Cuối cùng, những nơi đó sẽ phải điều chỉnh các điều khoản hợp đồng khi họ nhận ra rằng vận động viên Kwon Jaekyung sẽ không thi đấu ở Thế vận hội năm sau. Cậu ấy nhận thức rõ điều này và không muốn lãng phí thời gian vào những cuộc thảo luận vô nghĩa. "

"Nói cách khác, cậu ấy không muốn lãng phí thời gian và khó chịu vì điều đó, nên cậu ấy sẽ ký với chúng ta chỉ vì chúng ta đã gặp nhau ngày hôm qua? Buồn cười thật. Tôi có nên nói rằng cậu ấy là một người đàn ông hào phóng không?"

CEO Kang thấy ý tưởng này thật ngớ ngẩn và cười lớn.

Jiheon muốn nói: 'Không phải cậu ấy hào phóng, cậu ấy chỉ nghĩ đó là một điều phiền toái,' nhưng đã kìm lại.

Dù lý do là gì đi chăng nữa, ấn tượng của CEO Kang về Jaekyung sắp thay đổi theo hướng tích cực, nhưng cũng không cần thiết phải thổi phồng thêm. Jiheon biết anh ấy sẽ thực hiện thương vụ này để cứu công ty khỏi phá sản trong vài năm tới.

"Nhưng mà, tại sao cậu ấy không tham gia Thế vận hội? Ý tôi là, tôi cũng từng là một vận động viên nên tôi hiểu cậu ấy không muốn thể hiện kỹ năng của mình ngày càng sa sút. Nhưng tôi tin rằng cậu ấy vẫn có thể thể hiện xuất sắc vào năm tới. Hai danh hiệu Olympic liên tiếp sẽ có ý nghĩa hơn và tốt hơn, tiếc thật đó."

CEO Kang không hiểu. Anh lắc đầu và chậc lưỡi như để tiếc nuối cho sự nghỉ hưu sớm của một vận động viên thiên tài.

Là một công dân của Hàn Quốc, tất nhiên Jiheon cũng thấy đáng tiếc. Thậm chí còn hơn thế vì bản thân anh cũng từng là vận động viên bơi lội. Nhưng—

"Điều đó vẫn tốt cho công ty mà, phải không ngài Kang? Nhờ đó, chúng ta có thể đưa vận động viên Kwon Jaekyung vào công ty trong điều kiện hiện tại."

"Cậu Jeong, đôi khi cậu thật lạnh lùng, và rất lý trí."

"Bởi vì ngài là người đa cảm, ngài Kang."

'Đó là lý do tại sao công ty lại như thế này.'

Jiheon thầm trả lời.

"Mà cậu nói đúng, điều này tốt cho công ty chúng ta."

CEO cũng đồng ý, bắt đầu nhìn vào thực tế trước mắt. Khi nhận ra điều này, Jiheon không thể không đánh giá các khả năng trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro