Chap 15: Hình thức lừa đảo mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc một công ty đại diện ký hợp đồng với Kwon Jaekyung không chỉ đơn thuần là để hưởng lợi từ hoa hồng quảng cáo mà còn để nâng cao giá trị công ty. Việc có một vận động viên nổi tiếng sẽ thay đổi vị thế của họ trong ngành, và các vận động viên khác có thể sẽ đổ xô đến Spoin vì đây là công ty được Kwon Jaekyung lựa chọn.

Hơn nữa, ngay cả khi Kwon Jaekyung quyết định không xuất hiện trong quảng cáo, việc cung cấp cho cậu một khoản thanh toán hợp lý sẽ không phải là một khoản lỗ. Bởi vì về lâu dài, đó chính là phần lợi nhuận khổng lồ.

Nếu khoản tiền trả trước cho Kwon Jaekyung không được coi là tiền đặt cọc mà là phí người mẫu quảng cáo, thì có thể nhanh chóng tính toán ra được. Chỉ cần thuê Kwon Jaekyung làm đại sứ để quảng bá tên tuổi của công ty thôi cũng đã khiến đây trở thành một dự án có lợi nhuận.

Trong khi đó, Jaekyung còn nói rằng cậu sẽ quay quảng cáo. Thậm chí quay bao nhiêu cũng được.

Vào thời điểm này, không ký hợp đồng với Kwon Jaekyung thì đúng là khác người. Trừ khi việc điều hành công ty là sở thích, nếu không dù thế nào đi nữa, người ta cũng phải ký hợp đồng với Jaekyung, ngay cả khi có là kẻ thù giết cha giết mẹ.

"Thời hạn hợp đồng là hai năm đúng không?"

CEO Kang hỏi, có vẻ như đã đưa ra quyết định.

"Vì Jaekyung đề cập đến việc muốn thanh toán khoản trả trước với giá thông thường, nên có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy nên để thời hạn hợp đồng và phạm vi hỗ trợ như vậy, thưa ngài. Tôi sẽ kiểm tra lại trước khi soạn thảo hợp đồng."

"Ừ, kiểm tra trước để sau này đỡ phải sửa."

CEO Kang gật đầu đồng ý. Sau đó, anh ấy hỏi thăm xem Jiheon có cảm thấy không thoải mái không.

"Cậu có ổn với việc này không, trợ lý Jeong?"

Jiheon thậm chí không thể nở một nụ cười. Nhưng, không phải là anh nên tiếp tục tiến lên phía trước ngay cả khi anh không thích nó sao? Jiheon tự hỏi tại sao mình lại phải quan tâm điều đó vào lúc này.

Nhưng dựa theo tính cách của Jiheon, anh sẽ nghĩ rằng mình phải chịu đựng bởi vì bản thân chỉ là phận làm công ăn lương bình thường. Dù anh có không ổn thật thì cũng phải kí.

"Tất nhiên là tôi ổn, thưa ngài."

"Nhưng trước đây, khi tôi hỏi cậu có muốn làm việc ở phòng ban nào không, cậu đã nói bất cứ phòng ban nào cũng được, trừ phòng Quản lý mà."

Câu trả lời của CEO Kang có lẽ không phải là điều anh ấy thực sự muốn nói, CEO Kang có vẻ như đang cố gắng đọc suy nghĩ của Jiheon trong khi muốn nói điều gì đó khác.

Đúng là Jiheon đã từ chối vào nhóm Quản lý khi anh gia nhập công ty. Lý do chính là do Jiheon thiếu sự tự tin. Anh tin rằng một người có tính cách mạnh mẽ và tinh thần trách nhiệm cao mới có thể xử lý việc quản lý vận động viên, đặc biệt là trong lĩnh vực bơi lội. Trong hoàn cảnh đó, anh cảm thấy rằng đó không phải là công việc phù hợp với mình.

Niềm tin không thay đổi, nhưng bởi vì đây là nhiệm vụ ngắn hạn nên anh không suy nghĩ gì mà đồng ý. Jiheon định sẽ dừng việc khi anh cảm thấy Jaekyung đã thoải mái với đội ngũ của Spoin. Sau đó, sự kiện Pan-Pacific kết thúc, Jaekyung sẽ nghỉ hưu như mong muốn.

"Lúc đó vì mới vào công ty, tôi còn trẻ và thiếu tự tin. Tuy nhiên, tôi đã học được rất nhiều qua sự hỗ trợ tại hiện trường của Đại hội thể thao châu Á năm ngoái. Tôi theo chân đội ngũ quản lý vào thời điểm đó và làm việc với họ, vì vậy mà tôi tin rằng mình cũng có thể xử lý tốt."

Jiheon khá tự tin đưa ra câu trả lời.

"Đúng vậy, công sức bỏ ra sẽ xứng đáng khi cậu được thực hành trong lĩnh vực này. Không hề khó khăn một chút nào."

CEO Kang gật đầu, tinh thần nhẹ nhõm đôi chút, mặc dù biểu cảm vẫn còn căng thẳng. Anh ấy loay hoay trong giây lát, cố gắng đánh lạc hướng bản thân trước khi đi vào vấn đề chính.

"Liệu làm việc với Kwon Jaekyung có thoải mái không? Nếu tham gia đội quản lý của Jaekyung, cậu sẽ phải đi theo cậu ấy khắp mọi nơi."

"Không sao đâu, thưa ngài."

Jiheon nhún vai đáp lại.

"Như tôi đã đề cập trước đó, sự việc ngày hôm qua chỉ là sự hiểu lầm giữa chúng tôi."

Anh nghĩ CEO Kang lo lắng nhất về vấn đề này nên đã bắt đầu đề cập đến ngay khi gặp anh ấy.

Kwon Jaekyung không phải là người hòa đồng, có tính cách lạnh lùng, nhưng cậu không phải là kiểu người hay xúc phạm hay hạ thấp người khác. Jiheon đã gặp lại Jaekyung để làm rõ hiểu lầm, và sau đó, họ có một cuộc trò chuyện về nhiều chủ đề khác nhau, dẫn đến việc thảo luận về hợp đồng.

Vẻ mặt của CEO Kang rõ ràng đã thả lỏng hơn sau khi được nghe lời giải thích.

"Tôi hiểu rồi. May mà như thế. Nhưng tại sao cậu ấy phải nói như vậy? Cậu ấy có thể nói một cách tử tế hơn mà."

"Ngài không biết đâu. Cậu ấy là một anh chàng có kỹ năng giao tiếp tệ hại."

Jiheon kìm lại lời muốn nói và chọn cách phản ứng mang tính ngoại giao hơn.

"Jaekyung thiếu kỹ năng giao tiếp từ lâu rồi, điều này đã từng gây ra nhiều hiểu lầm."

"Ôi trời."

Tổng giám đốc Kang thở dài, gõ vào tay vịn ghế sofa.

"Được rồi, chỉ cần cậu ổn thì tôi sao cũng được. Chúng ta không có lý do gì để từ chối."

CEO Kang quả quyết đưa ra kết luận như thể anh ấy đang giải quyết một cuộc khủng hoảng quốc gia, cho dù đây là quyết định mà bất kỳ ai, ngay cả một học sinh trung học, cũng có thể đưa ra trong ba giây. Anh ấy đứng dậy và nói thêm:

"Thông báo cho Trưởng phòng Jin và Trưởng nhóm Lee đến phòng họp ngay bây giờ. Ngoài ra, hãy gọi cho cả Trưởng phòng Oh và tất cả các thành viên của nhóm Pháp lý trong công ty."

****

Một lúc sau, trưởng phòng Hỗ trợ Chiến lược, trưởng nhóm Quản lý, Quản lý cấp cao của Phòng Tiếp thị và nhân viên phòng Pháp lý, tất cả đều được CEO Kang triệu tập, tập trung tại phòng họp.

Khi CEO Kang thông báo rằng Kwon Jaekyung đã quyết định ký hợp đồng với công ty của họ, các nhân viên đã đồng loạt bày tỏ sự không thể tin nổi.

"Kwon Jaekyung ạ, thưa ngài? Kwon Jaekyung nào vậy?"

Nhìn biểu cảm của họ như muốn nói rằng, 'Chả nhẽ lại có một vận động viên khác cùng tên với Kwon Jaekyung mà tôi không biết', không ai có thể ngờ rằng đó lại là vận động viên bơi lội Kwon Jaekyung.

"Kwon Jaekyung nào?! Tất nhiên là vận động viên bơi lội Kwon Jaekyung rồi!"

CEO Kang khẳng định lại, gõ nhẹ vào bàn phòng họp. Các nhân viên trao đổi ánh mắt với nhau, vẻ mặt tràn đầy sự hoài nghi.

"Thật vậy sao, thưa ngài? Kwon Jaekyung thực sự ký hợp đồng với chúng ta à? Có thật không?"

"Còn Kavva nữa? Không phải cậu ấy đã ký hợp đồng với Kavva rồi sao?"

"Ngài Kang, ngài đã gặp và nói chuyện trực tiếp với Kwon Jaekyung chưa ạ?"

"Ngài Kang đã gặp Kwon Jaekyung ngoài đời đúng không ạ......? Không phải là qua cuộc gọi video?"

"Đây có phải là một hình thức lừa đảo mới không?"

Jiheon bắt đầu lo lắng khi anh quan sát phản ứng nghi ngờ và sợ hãi của nhân viên, thay vì niềm vui mong đợi khi công ty đã có được vận động viên lớn nhất trong ngành. Anh muộn màng nhận ra trình độ thật sự của Spoin.

'Công ty chúng ta, không có tiền, không có quyền lực, không có hậu thuẫn, có thể hốt được Kwon Jaekyung? Chúng ta phải làm gì nếu Kwon Jaekyung yêu cầu nghỉ việc sau ba ngày đây? Cần phải nghiêm túc viết một bản hợp đồng tốt cho việc này.'

Jiheon suy nghĩ nhiều đến mức cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

CEO Kang tự hào vỗ vai Jiheon mà không biết đến mối lo lắng của anh, anh ấy nói.

"Trợ lý Jeong đã bỏ rất nhiều công sức vào việc này. Kwon Jaekyung trông có vẻ không giống, nhưng cậu ấy là một người tình nghĩa. Cậu ấy nói rằng mình không cần các điều kiện tốt kia và cậu ấy sẽ ký hợp đồng với công ty của tiền bối."

'Không, em ấy thậm chí còn không nói thế.'

Jiheon xấu hổ và nhanh chóng cố gắng giải thích.

"Không, không. Đều nhờ tính cách của ngài Kang ạ, không phải do mối quan hệ cá nhân của tôi đâu."

Tuy nhiên, các nhân viên đã tiến lên và cảm thán, "Ồ, nếu vậy thì cũng đúng. Dù sao thì các vận động viên cũng rất tình nghĩa. Hãy phong cho cậu Jeong làm nhân viên danh dự từ ngày hôm nay", rồi mọi người bắt đầu vỗ tay đồng ý.

Nhưng Jiheon ước gì mình có thể rời khỏi phòng hội nghị ngay lúc đó.

Và rồi, thật kỳ diệu, điện thoại di động của anh reo lên. Jiheon vui vẻ kiểm tra số điện thoại của vị cứu tinh đã cứu anh khỏi cơn khốn khổ.

Nhưng ngay khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, anh lập tức sững sờ.

Đó là bà Shim.

***

"Cháu có muốn nói gì về hợp đồng với Jaekyung không?"

Bà Shim bối rối hỏi.

"Không, thưa cô. Không phải vậy."

Jiheon nhanh chóng trả lời. Anh muốn giải thích lý do thực sự mà anh gặp Jaekyung hôm đó, nhưng tất cả những từ nhạy cảm liên quan đến Omega, pheromone, chip và mùi hương không nên được đề cập trong cuộc thảo luận hợp đồng đang diễn ra, mà không có sự hiểu biết trước của bà Shim. Anh không muốn làm tăng số nếp nhăn của bà ấy.

"Dù sao thì cháu cũng xin lỗi, thưa cô. Cháu đáng lẽ phải thông báo cho cô trước."

Jiheon quyết định gác lại lời giải thích của mình và đưa ra lời xin lỗi.

Ngồi một mình với cái đầu cúi xuống trong quán cà phê đông đúc của khách sạn, xung quanh là hoa tươi và nhạc cổ điển du dương, Jiheon cảm thấy như mình đang ở trong một bức tranh.

Anh không khỏi suy nghĩ, liệu mình có phải là một tên phản diện gian trá đã lợi dụng đứa con trai ngây thơ của người khác không. Nếu bà Shim nói: "Anh dùng thủ đoạn gì để quyến rũ con trai tôi?", thì chẳng phải khung cảnh sẽ giống hệt như trong phim truyền hình sao. Nhưng may mắn thay, bà Shim không nói vậy.

"Không. Đó là quyết định của Jaekyung. Cháu nên nói chuyện với Jaekyung."

Mặc dù đã nói thế nhưng bà Shim vẫn tỏ ra không vui.

Trong lúc Jiheon đang suy ngẫm cách để đưa ra câu trả lời, bà ấy lại bắt đầu nói.

"Thành thật mà nói, cô hơi bối rối. Làm sao mà không vậy được? Cậu con trai của cô, người đã ra ngoài tập luyện, đột nhiên quay về và nói với cô rằng thằng bé quyết định ký hợp đồng với Spoin. Cô của lúc đó, thật sự muốn hiểu ý nghĩa của chuyện xảy ra trước mắt là như nào."

'...Mình đoán em ấy không chỉ tránh nói chuyện với người khác, mà em ấy còn tránh nói chuyện với gia đình mình."

Bà Shim nói tiếp:

"Không phải là một công ty liên tục đeo đuổi thằng bé để ký hợp đồng, mà là một công ty tôi thậm chí còn không biết cho đến ngày hôm qua. Trong khi, Jaekyung còn không có vẻ hứng thú với cuộc họp của công ty đó."

"Vâng, cháu hoàn toàn hiểu sự ngạc nhiên của cô, thưa cô."

Jiheon bình tĩnh thừa nhận. Anh hiểu rõ sự ngạc nhiên của bà Shim. Anh cũng tự hỏi bà Shim đã nghĩ gì khi Jaekyung thông báo với bà về việc ký hợp đồng, một điều quá vô lý đối với bà ấy.

"Đây là trà đen và Americano đá theo yêu cầu của quý khách."

Nhân viên quán cà phê mang đồ uống đến, bà Shim nhấp một ngụm trà đen. Sau khi đặt tách trà xuống, bà thở dài nhẹ nhàng và nói bằng giọng điệu thoải mái hơn.

"Nhưng cô nghĩ công ty của cháu tốt hơn bất cứ nơi nào khác, vận động viên Jiheon. Có lẽ đó là lý do tại sao Jaekyung quyết định ký hợp đồng với cháu."

Cô dựa sâu vào lưng ghế sofa, tư thế ngồi thoải mái hơn, vẻ mặt cũng có chút thư giãn, cô bắt chéo chân, nói:

"Cô nghĩ cháu có thể đã nhận ra, việc Jaekyung ký hợp đồng với một công ty đại diện hoàn toàn là do sự bướng bỉnh của cô. Cô nghĩ rằng nếu nó định đóng một vài quảng cáo trước khi nghỉ hưu, thì tốt nhất là nên ký hợp đồng với một công ty đại diện và để họ lo liệu mọi việc."

Bà Shim dừng lại một lát, rồi một tiếng thở dài nữa lại thoát ra khỏi môi bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro