Chap 17: Em định nhổ răng anh thật à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiheon nhìn Jaekyung như thể muốn nói, "Cái gì?"

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Jaekyung gật đầu, ra hiệu cho Jiheon đi theo mình. Cậu quay đi và dẫn đường.

Một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng Jiheon khi nghĩ đến việc hai người đột nhiên nói chuyện vào thời điểm này.

Anh muốn nói với Jaekyung, "Cứ nói ở đây đi", nhưng anh đã kiềm chế. Nếu Kwon Jaekyung, mà dù là anh không phải bất kỳ ai khác, yêu cầu một cuộc trò chuyện riêng tư, điều đó có nghĩa là chủ đề này nhạy cảm và không phù hợp để lọt vào tai người khác.

"Làm phiền cho tôi một phút ạ."

Jiheon nhận được sự thông cảm từ CEO Kang, sau đó xin lỗi và đứng dậy.

Jaekyung đợi Jiheon ở căn phòng xa nhất. Đó cũng là căn phòng cậu đã đi ra sau khi tập vật lý trị liệu. Khi Jiheon mở cửa và bước vào, Jaekyung đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ.

"Có chuyện gì thế?"

Jiheon hỏi, tiến về phía chiếc bàn có nhiều tập hồ sơ và vài quyển sách. Jaekyung liếc nhìn Jiheon và lập tức bắt đầu chủ đề thay vì yêu cầu anh ngồi xuống đối diện mình.

"CEO của Kavva đã đến hồ bơi sáng nay."

"Thật à? Tại sao?"

"Em đoán là anh ta đã nghe về việc em ký hợp đồng với Spoin. Anh ta đã yêu cầu em ký hợp đồng với công ty của họ, và em có thể không cần tham gia Thế vận hội."

'Mình cũng đã lường trước.'

Jiheon thở dài trong lòng. Những linh cảm không lành của anh luôn chính xác.

"Anh ta nói rằng số tiền trả trước vẫn giống như lời đề nghị đầu tiên, nhưng lần này sẽ không giới hạn số lượng quảng cáo mà em có thể thực hiện."

Tuy nhiên, Jiheon không bao giờ có thể ngờ rằng Kavva sẽ hy sinh tất cả lòng kiêu hãnh của mình và làm mọi cách để giữ chân Jaekyung.

'Nói cách khác, họ sẵn sàng từ bỏ Thế vận hội và để em ấy quay nhiều quảng cáo, trong khi vẫn đưa ra mức thanh toán ban đầu giống như họ đã đề xuất.'

"Giống như những gì anh nói, hyung."

"Đúng vậy. Điểm khác biệt duy nhất là chữ số đầu tiên của tiền đặt cọc, phải không?"

"Anh ta thậm chí còn đề nghị tăng lên nếu em muốn."

'...Họ bị điên rồi à?'

Jiheon thầm nghĩ, cố kìm nén sự thôi thúc muốn bật thốt ra.

Jaekyung không phải chia lương vì cậu không phải là cầu thủ của liên minh, họ có thể trả cho Jaekyung nhiều như công ty mong muốn, có thể là trả trước một khoản hoặc trả lương hàng năm.

Nhưng dù có nhiều đến đâu thì cũng có một thứ gọi là bằng cấp, liệu họ có thực sự muốn trao tặng 10 tỷ won cho một vận động viên sắp giải nghệ không?

Tất nhiên đó chỉ là lời nói, đến lúc ký hợp đồng, họ có thể cắt giảm một nửa. Tuy nhiên, vẫn thật kinh ngạc khi đặt cược nhiều như vậy. Họ sẽ không thể huy động được số tiền đó ngay cả khi sử dụng nhà của tất cả nhân viên làm tài sản thế chấp, chưa kể đến tòa nhà công ty.

Có vẻ như Kavva có một nguồn vốn khổng lồ.

Jiheon thở dài, cảm thấy hơi chán nản. Jaekyung dựa lưng vào ghế, chống một khuỷu tay lên bàn và hỏi:

"Anh sẽ làm gì nếu anh ở vào hoàn cảnh của em, hyung?"

"Ai mà biết được... Anh không thể tưởng tượng ra tình huống như vậy vì điều đó sẽ không xảy ra với anh."

Jiheon đáp lại bằng một nụ cười. Sử dụng sự khiêm nhường như một vũ khí để hạ mình và nâng cao người khác là một kỹ năng cơ bản trong marketing, nó cho phép anh dễ dàng thoát khỏi những tình huống khó khăn.

"Anh quản lý nhóm quan hệ công chúng thế nào mà trí tưởng tượng lại kém thế, hyung? Khi em đọc các thông cáo mà công ty viết, chúng giống như tiểu thuyết vậy."

— Tất nhiên là tùy thuộc vào từng người. Ngôn ngữ ngọt ngào như vậy sẽ không có tác dụng với một người tinh ý và thờ ơ với hoàn cảnh của người khác như Kwon Jaekyung.

"Vậy thì để em đổi câu hỏi. Anh sẽ nói gì nếu một vận động viên mà anh quen biết đến gặp anh để xin tư vấn về vấn đề này?"

Jaekyung hỏi lại. Jiheon không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời một cách thành thật.

"Anh sẽ bảo họ làm điều đó với Kavva."

"Em cũng nghĩ vậy."

Jaekyung trả lời một cách thản nhiên, chống cằm lên mu bàn tay.

"Em nghĩ mẹ em cũng sẽ nói thế, đó là lý do tại sao em vẫn chưa thảo luận điều này với bà ấy."

Thoạt nhìn, lời nói của Jaekyung có vẻ như là đang quan tâm đến hoàn cảnh của Jiheon, nhưng chỉ xét riêng nội dung thì thực chất lại gần giống một lời đe dọa.

Jaekyung ngụ ý rằng nếu mẹ cậu biết được tình hình, hợp đồng với Spoin có thể sẽ không diễn ra suôn sẻ.

Jiheon cảm thấy bối rối.

'Thằng nhóc này, em ấy là kiểu người nói chuyện như thế này sao? Em ấy luôn giỏi điều khiển người khác như thế này à? Mình cứ tưởng em ấy chỉ biết nói thẳng thôi chứ."

Tuy nhiên, vào lúc này, cách nói chuyện của Jaekyung không phải là mối quan tâm chính.

Có nhiều người đang đợi bên ngoài và Jiheon cần phải đưa ra quyết định nhanh chóng, bằng cách này hay cách khác.

"Em muốn gì?"

Cuối cùng, Jiheon quyết định hỏi thẳng. Nếu Jaekyung né tránh câu hỏi, anh không còn cách nào khác ngoài cách tiếp cận thông thường.

"Anh muốn em làm gì đây, hyung?

Jaekyung hỏi lại.

"Tất nhiên là anh muốn em ký hợp đồng với Spoin."

"Tại sao?"

"Vì đó là công ty anh đang làm việc."

Jiheon đáp lại bằng ánh mắt như muốn nói: "Không phải quá rõ ràng à?"

Jaekyung nhìn Jiheon rồi lập tức trả lời:

"Được rồi. Em sẽ ký với Spoin."

"Hả?"

Trước khi Jiheon kịp hỏi, "Em nghiêm túc đấy à?" Jaekyung đã lên tiếng trước.

"Nhưng có một điều kiện."

"Điều kiện? Điều kiện gì?"

Jiheon hỏi một cách gấp gáp.

"Không có gì to tát đâu. Anh chỉ cần thực hiện yêu cầu của em mỗi khi em quay xong quảng cáo."

Jaekyung nói một cách thản nhiên, khiến Jiheon gần như muốn cười và nói, "Ồ, thế thôi sao? Thực ra cũng chẳng có gì đáng kể."

Tuy nhiên, anh vẫn giữ được bình tĩnh và trả lời một cách nghiêm túc.

"Em định đòi thưởng riêng cho mỗi hợp đồng à? Nhỡ đâu em muốn anh mua cho em một chiếc xe hơi hay một ngôi nhà cho mỗi hợp đồng quảng cáo–"

"Em sẽ không làm mấy điều như thế."

Jaekyung khẳng định rõ ràng.

"Em không có ý định xin tiền anh. Điều kiện này không phải dành cho công ty mà là cho cá nhân anh."

"Anh??"

Jiheon hỏi, mắt mở to vì ngạc nhiên.

"Em... Em sẽ nói cho anh biết là em muốn gì sao?"

"Đúng."

"Này..."

Jiheon muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì. Anh bất ngờ đến nỗi không thể nhịn được cười.

"Không, điều đó chẳng hợp lý gì cả........"

"Tại sao lại không hợp lý?"

Jaekyung ngắt lời và hỏi.

"Em sẽ từ bỏ khoản thanh toán ban đầu và ký hợp đồng với Spoin, nhưng em nghĩ ở mức độ này là ổn. Em có thể yêu cầu thêm với công ty, nhưng sau đó họ sẽ phải soạn thảo lại hợp đồng, và mọi thứ sẽ chỉ trở nên phức tạp hơn thôi."

Cậu giải thích, vẫn chống cằm trên tay trong khi nhìn chằm chằm vào Jiheon.

Jaekyung ngồi trên ghế ngước nhìn Jiheon, đôi mắt nâu sẫm của cậu đặc biệt nổi bật. Ngay cả hàng mi cụp xuống mỗi khi cậu chớp mắt cũng nổi bật.

Tình huống này giống như déjà vu, như tình huống mà Jiheon đã trải qua mười năm trước. Hồi đó, Jiheon cao hơn nhiều, nên Jaekyung luôn phải ngước nhìn anh. Nhờ vậy, Jiheon có thể nhìn rõ đôi mắt nâu trong veo của Jaekyung. Cho đến bây giờ, đôi mắt của Jaekyung vẫn trong veo và lấp lánh như thế.

Tuy nhiên, thứ duy nhất không thay đổi là màu mắt. Mọi thứ khác đều có cảm giác xa lạ. Tất cả mọi thứ đều khác với mười năm trước.

"Em muốn gì, để anh phục vụ em à?"

Jiheon hỏi với một nụ cười nhẹ.

"Ý tưởng không tồi."

Jaekyung trả lời, không biểu lộ cảm xúc. Thái độ thờ ơ của cậu khiến Jiheon càng bối rối hơn về việc liệu đó có phải là trò đùa hay không.

"Em làm anh phát điên mất..."

Jiheon lẩm bẩm, vuốt tóc. Mái tóc gọn gàng của anh giờ rối tung lên, nhưng anh không quan tâm.

Cuối cùng, Jiheon nói, thô bạo kéo chiếc cà vạt vừa thắt xong xuống.

"Em muốn đòi cái quái gì thế?"

"Em sẽ từ từ suy nghĩ về chuyện này trong tương lai."

"Không, em phải cho anh biết sơ bộ về mức độ em yêu cầu chứ. Anh không muốn nó liên quan đến vấn đề pháp lý và đạo đức."

"Không như thế đâu."

Jaekyung lè lưỡi đáp lại.

Nhìn thấy phản ứng đó, Jiheon cũng nhận ra có lẽ mình đã quá khắt khe. Với tính cách của Jaekyung, anh không nghĩ cậu sẽ đưa ra yêu cầu thái quá như vậy.......

'Không.'

Jiheon nhanh chóng lắc đầu.

'Tính cách của cậu chàng là gì? Mình đâu có biết nhiều về em ấy."

Kwon Jaekyung mà Jiheon biết sẽ không áp đặt những điều kiện vô lý như vậy. Cậu sẽ ký hợp đồng ngay khi CEO của Kavva đến gặp. Sau đó, cậu sẽ giao phó mọi thứ cho Kavva và tập trung vào việc đào tạo của mình, nói, "Bây giờ tôi lười rồi. Vì tôi đã ký hợp đồng chính thức với các anh, nên phần còn lại các anh tự lo đi."

Jaekyung mà Jiheon biết là mẫu người như vậy.

"Anh muốn làm gì vậy, hyung?"

Jaekyung hỏi nhưng Jiheon không thể tìm ra câu trả lời. Anh thậm chí không thể nghĩ ra mình nên làm gì tiếp theo.

Nếu CEO Kang phát hiện ra chuyện này, rất có thể anh ấy sẽ hủy hợp đồng ngay lập tức và rời đi.

Không, sẽ tốt hơn nếu anh ấy lật ngược hợp đồng rồi mới rời đi. Với ba luật sư trong tay, CEO Kang có thể tiến thêm vài bước và kiện Jaekyung, sử dụng bất kỳ cáo buộc vô tội nào mà anh ấy có thể tìm thấy, cho dù là xúc phạm hay lừa dối.

Jiheon muốn ngăn chặn điều đó xảy ra. Một kết quả như vậy sẽ gây bất lợi cho tất cả những người liên quan, bất kể những lời buộc tội đó có thực sự là thật hay không. Đây sẽ là tình huống không có lợi cho tất cả mọi người.

Mặt khác, có một giải pháp đơn giản có thể mang lại lợi ích cho tất cả mọi người. Jiheon chỉ cần chấp nhận điều kiện. Theo cách này, CEO Kang sẽ vui vẻ, công ty sẽ vui vẻ và Jaekyung sẽ vui vẻ - vì dù sao cậu cũng sẽ nhận được các điều khoản mà cậu muốn. Người duy nhất gặp rắc rối chính là Jiheon.

Tuy nhiên, nếu công ty làm tốt, Jiheon sẽ được tăng lương và thưởng, vì vậy anh không bị mất gì cả. Thay vào đó, có thể sẽ mất nhiều hơn được nếu công ty không ngăn chặn được tình trạng thua lỗ liên tục và cuối cùng phá sản.

Thời giờ rất khó để tìm được việc làm, và vì trong số các vận động viên có số lượng lớn Alpha, ngành nghề này thậm chí còn cảm thấy miễn cưỡng khi thuê một nhân viên Omega. Dù muốn hay không, đó là thực tế.

Với suy nghĩ này, không còn lý do gì để phải do dự.

"Anh sẽ làm."

Jiheon quả quyết nói.

"Thật à?"

Jaekyung hỏi và nhướn mày.

Jiheon nhìn cậu như muốn nói: "Không phải em là người đưa ra đề nghị sao?"

Anh khoanh tay và đáp lại.

"Anh còn lựa chọn nào khác không? Thành thật mà nói, trong tình huống này, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận, ngay cả khi phải nhổ một chiếc răng cho mỗi quảng cáo."

"Kể cả khi không gây mê?"

"...Đó là điều mà em nên tò mò lúc này à?"

"Em tò mò mà."

Jaekyung nghiêm mặt trả lời, thể hiện sự quan tâm thực sự khi anh nói mà không do dự.

"Tất nhiên là phải gây mê. Cũng cần phải trồng vào nữa."

Jiheon sau đó nói một cách nghiêm túc với vẻ mặt méo mó.

"Nhổ răng mà không gây mê là một hình thức tra tấn, đúng không? Một hình thức tra tấn tàn bạo từng được sử dụng ở những nơi như NIS trong quá khứ."

Tuy nhiên, Jaekyung dường như không quan tâm đến những chi tiết như vậy.

"Thế thì em chỉ có thể quay được 28 quảng cáo thôi. Còn nếu anh vẫn còn đủ bốn chiếc răng khôn thì là 32."

"Em thực sự định nhổ hết răng của anh à?"

Jiheon khó tin vặn hỏi.

"Tất nhiên là không. Em sẽ không bao giờ làm thế. Em không bao giờ muốn làm tổn thương anh."

Jaekyung nói lại một lần nữa như để nhấn mạnh.

Nhưng Jiheon thấy sắc thái kỳ lạ này thật đáng lo ngại, khiến anh càng sợ hãi hơn.

"Dù sao đi nữa, nếu anh định làm vậy thì hãy viết cam kết trước đi."

Jaekyung tìm thấy một tờ giấy A4 mới tinh trên bàn và đưa cho Jiheon. Khi Jiheon nhận nó và ngồi xuống, Jaekyung còn có lòng đưa cho anh một cây bút.

"Anh nói là anh sẽ viết nó, nhưng em biết là bản cam kết này không có giá trị pháp lý nếu không có công chứng mà, đúng không?"

"Em biết. Chỉ là hình thức thôi. Có nó sẽ gây áp lực tâm lý anh nhiều hơn là không có."

Khả năng bộc lộ mọi ý định đen tối một cách bình tĩnh của Jaekyung cũng là kỹ năng đáng nể.

Jiheon do dự không biết có nên viết bản cam kết hay không, mặc dù anh đã quyết định, nhưng anh tự hỏi liệu làm như vậy có thực sự ổn không.

'Thôi, không có gì sai trái hết. Dù sao cũng chỉ là một bản cam kết, nhỉ? Nó không có hiệu lực pháp lý, nhưng nó có thể được sử dụng làm bằng chứng, cũng tốt thôi. Nếu hai đứa kết thúc bằng việc cãi vã, mình có thể nộp bản ghi nhớ này làm bằng chứng rằng mình đã bị đe dọa.'

Sau khi tự thuyết phục mình, Jiheon nhanh chóng viết bản cam kết trước khi quyết tâm của anh dao động. Sau khi viết xong, anh đưa nó cho Jaekyung mà không chút do dự.

Jaekyung nhận lấy bản cam kết và bắt đầu đọc to.

"Bản cam kết. Với tư cách là nhân viên của Spoin, Jeong Jiheon hứa sẽ thực hiện yêu cầu của vận động viên Kwon Jaekyung mỗi lần cậu ấy quay quảng cáo. Tuy nhiên, tôi không có nghĩa vụ phải tuân theo bất kỳ điều gì có vấn đề về mặt pháp lý, tài chính hoặc đạo đức."

Sau khi đọc xong nội dung bản cam kết, Jaekyung vẫn im lặng, chăm chú nhìn tờ giấy. Jiheon cảm thấy bất an, tự hỏi liệu có điều gì không ổn không.

"Có lẽ nghe hơi lạ vì anh viết nó quá sơ sài... Mà dù sao thì đó cũng chỉ là thủ tục thôi, anh có cần phải sửa lỗi ngữ pháp không? À, có thủ tục nhất định nào khi viết một bản cam kết như vậy không?"

"Nhưng mà, hyung à."

Trong lúc Jiheon đang lo lắng, Jaekyung đột nhiên gọi anh, khiến anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Ơi, cái gì, cái gì thế?"

Cả hai ngồi trên ghế, ánh mắt họ cùng lúc chạm nhau, khiến Jiheon cảm thấy nặng nề vì ánh nhìn đó.

"Phần này."

Jaekyung nói và gõ nhẹ vào bản cam kết.

"Không phải nên nói là 'miễn là không có vấn đề pháp lý', thay vì 'có vấn đề đạo đức' sao?"

"Cái gì?"

"Miễn là không có vấn đề gì về mặt pháp lý, anh nghĩ thế chứ?"

Jaekyung chớp mắt và hỏi, nhưng Jiheon nhất thời không biết nói gì.

Jaekyung mỉm cười với anh rồi gấp đôi bản cam kết lại.

Jiheon sửng sốt đến nỗi không nhận ra rằng Jaekyung vừa mỉm cười với anh lần đầu tiên.

Jaekyung gấp đôi tờ giấy ghi nhớ lại rồi gấp lại lần nữa, bỏ vào túi quần sau. Cậu nói với Jiheon vẫn đang ngồi thừ trên ghế.

"Vậy chúng ta đi thôi? Chúng ta còn phải ký hợp đồng nữa mà.."

Không đợi Jiheon trả lời, Jaekyung một mình rời khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng to lớn của Jaekyung bước qua cánh cửa, Jiheon muộn màng bắt đầu đặt câu hỏi về quyết định của mình.

'Lẽ nào mình đã phạm phải một sai lầm lớn.'

——————

Chap này dài ghê á, hơn 3k chữ. Edit hộc máu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro