Chap 5: Bà Shim muốn gặp cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Jiheon đang loay hoay không biết nên nói gì thì bà Shim đã chủ động lên tiếng.

[Dù sao thì, cậu trợ lý. Tôi đã đưa số điện thoại của mình theo yêu cầu của nhà tài trợ, nhưng thực ra hiện tại chúng tôi đã bàn hợp đồng với một bên khác rồi.]

"Chắc là Kavva đúng không ạ?"

[Đúng. Thật buồn cười khi giả vờ không biết gì dù đã có bài viết về nó. Vậy hãy để tôi nói rõ ràng hơn nhé. Tôi nghĩ chúng tôi có thể sẽ ký hợp đồng với Kavva.]

Quyết định của bà Shim rất nhanh chóng, đúng như Jiheon đã dự đoán. Anh không khỏi ấn tượng trước sự thẳng thắn của bà ấy. Thay vì dây dưa thêm một cuộc trò chuyện sau này vì phép lịch sự, bà ấy chọn lập tức đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Mặc dù những người khác nhau có thể có phản ứng khác nhau nhưng Jiheon tin rằng thà bị từ chối rõ ràng ngay từ đầu nếu điều đó là không thể còn hơn cứ nhập nhà nhập nhằng. Việc đưa ra câu trả lời sớm sẽ cân nhắc hơn nhiều so với việc tra tấn người khác bằng hy vọng hão huyền. Bằng cách đó, người bị từ chối sẽ nhanh chóng bỏ cuộc và từ bỏ. Đó là cách giảm lãng phí thời gian và công sức nhất.

"Tôi biết rồi..."

Jiheon lẩm bẩm, giả vờ thất vọng. Anh nên lịch sự nói, 'Tôi hiểu. Kavva là một công ty xuất sắc và tôi chắc chắn rằng họ sẽ hỗ trợ rất nhiều cho cậu Kwon Jaekyung. Nếu có bất cứ điều gì chúng tôi có thể làm cho cậu ấy, xin vui lòng liên hệ với chúng tôi.'

Tuy nhiên, anh vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng phải hoàn thành.

"Xin lỗi, nhưng bà có phải là mẹ của Kwon Jaekyung không ạ?"

[Cái gì? Tất nhiên rồi.]

Bà Shim có vẻ bối rối, thắc mắc tại sao Jiheon lại hỏi một câu hỏi hiển nhiên như vậy. Mặc dù vậy, Jiheon vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng.

"Cô ơi, cô có nhớ cháu không? Chúng ta đã gặp nhau cách đây rất lâu ở Trung tâm bơi lội Ilsan đó ạ?"

[Ồ, thật sao?]

Bà Shim đáp lại với vẻ lạnh lùng, chắc chắn hồi đó bà ấy đã gặp rất nhiều người và không thể nhớ nổi từng người một. Tuy nhiên, Jiheon vẫn không hề bối rối và tiếp tục nói chuyện một cách thân thiện.

"Vâng ạ. Cháu từng tập luyện ở đó, thậm chí còn chào hỏi mấy lần với cô. Lúc đó cậu Kwon Jaekyung chắc đang học lớp bốn, lớp năm."

[À, vậy à....?]

Bà Shim có vẻ hơi thận trọng khi Jiheon đề cập đến việc tập luyện, dù sao thì cũng có rất nhiều vận động viên đã tập luyện ở đấy trong thời gian đó. Sau một hồi im lặng, bà ấy lại hỏi.

[Đợi chút, tên cậu là gì nhỉ?]

"Cháu là Jeong Jiheon, thưa cô."

[Trời ơi!]

Một sự phấn khích đột ngột phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.

[Thật à? Vận động viên Jiheon phải không? Ôi chúa ơi! Ôi trời! Thế giới thật tròn quá đi!]

"Cháu không còn là vận động viên nữa rồi ạ."

Bà Shim đáp lại một cách nhẹ nhàng, [Ồ, cô biết rồi.] Sự hoài nghi của bà ấy về tình huống này thể hiện rõ khi bà ấy liên tục lặp lại, [Ôi chúa ơi, cái quái gì thế này, không thể tin được!] Cuối cùng, giọng nói quen thuộc của bà ấy vang lên.

[Vậy cháu đã nghỉ việc làm vận động viên và hiện đang làm việc cho một công ty à? Thật sự là bây giờ cháu đang làm việc cho công ty này sao?"

"Vâng, thưa cô. Cháu đang làm việc cho Spoin."

[Cô hiểu rồi. Ôi chúa ơi.....]

Bà Shim có vẻ không biết phải làm gì. Bà ấy biết lúc này lên tiếng là không thích hợp, nhưng bà ấy cũng không muốn bỏ lỡ Jiheon.

"Cháu có thể nói đây là một công ty thực sự tốt. CEO của chúng cháu từng là một vận động viên bóng chuyền chơi ở giải chuyên nghiệp. Anh ấy hiểu rõ vị trí của các vận động viên hơn bất kỳ ai. Chúng cháu có nhiều nhân viên từng là vận động viên như cháu. Chúng cháu tin chắc rằng mình có thể hỗ trợ tuyệt đối cho cậu Kwon Jaekyung. Đó là lý do tại sao chúng cháu thực sự mong muốn được gặp và nói chuyện với cô ạ."

Jiheon duy trì giọng điệu thân thiện nhưng lịch sự hơn, nhằm mục đích làm nổi bật thế mạnh của công ty và tạo dựng niềm tin bằng cách gợi lại những mối quan hệ trong quá khứ của họ.

Tuy nhiên, bà Shim suy cho cùng vẫn là bà Shim.

[Cô biết. Một công ty như vậy chắc chắn sẽ ưu tiên vị trí của các vận động viên hơn tất cả. Nhưng cô nên làm gì đây? Hiện tại, bọn cô gần như đã hoàn tất việc đàm phán với Kavva. Mọi người chỉ cần ký vào các tài liệu nữa là được. Tuy nhiên, nếu chúng ta liên hệ với công ty khác trong giai đoạn này thì sẽ không phù hợp phải không? Cháu đã đề cập rằng chúng ta không cần phải ký hợp đồng, nhưng thật kì lạ nếu tự nhiên lại đi làm mất thời gian của cháu.]

Nói cách khác, bà Shim nói rõ rằng bà ấy không quan tâm đến việc xem xét lại hợp đồng và không có ý định tạo hy vọng hão huyền cho bất kỳ ai.

Jiheon một lần nữa ngưỡng mộ sự thẳng thắn của bà ấy. Tâm trí đốc thúc anh rằng nên cố gắng thuyết phục bà ấy, và nói rằng: "Chúng cháu rất vui khi có một cuộc gặp ngắn gọn. Sẽ không lãng phí thời gian đâu ạ, đó là một cơ hội tuyệt vời." Tuy nhiên, Jiheon không muốn đẩy sự việc đi xa hơn.

Trong tình huống mà một quyết định đã được đưa ra, cố gắng thay đổi nó sẽ chỉ khiến cả hai bên xung đột.

"Cháu hiểu rồi. Cháu hiểu ý của cô, thưa cô. Cô nói đúng. Nếu hợp đồng đã tiến triển đến mức đó thì việc can thiệp vào Kavva sẽ là không lịch sự. Kavva là một công ty tốt, và chắc chắn họ sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu Kwon Jaekyung trong nhiều mặt. Cô đã có một lựa chọn đúng đắn, thưa cô."

Jiheon kết thúc câu trả lời của mình bằng cách khen ngợi đối thủ với quan điểm tích cực vừa phải.

[Cô nghĩ cháu đã cố gắng để gọi cho cô, Jiheon, nhưng cô rất tiếc vì mọi chuyện đã được lên kế hoạch từ trước.]

"Không, đừng thế, thưa cô. Cháu còn ngạc nhiên hơn là cô vẫn còn nhớ đến cháu đấy."

Anh thật sự có ý đó.

"Thành thật mà nói, cháu đã suy nghĩ về điều này trước khi gọi cho cô. Cháu lo rằng việc đột ngột nhắc đến chuyện đó có thể khiến cô bối rối, nhưng cháu rất ngạc nhiên khi cô có thể nhớ ra cháu. Cảm ơn cô."

[Haiz, làm sao cô có thể quên cháu được? Jaekyung rất thích cháu đó.]

Bà Shim cũng khá khéo léo trong việc xu nịnh, giống như bà ấy của mười năm trước. Bất cứ khi nào nhìn thấy Jiheon, bà ấy sẽ hỏi anh điều này điều nọ, và cuối cùng, bà ấy luôn nói: "Cô hy vọng chấn thương của cháu sẽ sớm bình phục, Jiheon. Cháu phải thể hiện vẻ ngoài ngầu lòi của mình chứ. Jaekyung thực sự thích cháu rất nhiều đó."

Tất nhiên, Jiheon không hoàn toàn tin vào điều này.

[Cô sẽ gọi lại cho cháu sau. Thỉnh thoảng hãy gặp nhau và dùng bữa nhé.]

Nó cũng giống như trước đây. Jiheon biết anh sẽ gặp rắc rối nếu coi lời nói của bà Shim là sự thật. Anh đã trải nghiệm điều này rất nhiều lần.

Nhận ra đó là một lời nói dối lịch sự, anh đáp lại bằng những gì người kia muốn nghe.

"Vâng, cháu sẽ đợi, thưa cô. Cháu biết cô chắc chắn đang bận và cháu đã chiếm nhiều thời gian của cô. Xin hãy gửi lời hỏi thăm của cháu tới cậu Kwon Jaekyung nữa nhé."

Với nụ cười trên môi, Jiheon kết thúc cuộc gọi và thản nhiên nhét điện thoại di động vào túi quần.

Xong. Anh tin rằng mình đã làm xong phần việc của mình. Có vẻ như hợp đồng với Kavva đã được giải quyết, nếu anh nói rằng anh bị từ chối vì việc cho một công ty khác can thiệp vào là không lịch sự, thì Giám đốc điều hành Go sẽ phải hiểu cho thôi.

Jiheon liên tục thở dài và với tay lấy bao thuốc lá nằm trên bàn. Châm điếu thuốc lên và hít một hơi thật sâu, anh thấy nhẹ nhõm hơn trước những lo lắng mà mình phải đối mặt.

Mặc dù biết rằng hút thuốc ngay sau khi đến nơi làm việc là không thích hợp, nhưng anh tự cho bản thân lý do rằng mình có thể làm được điều này vì anh vừa đạt được điều gì đó. Anh cứ như vậy mà từ từ nhấm nháp điếu thuốc.

Trở lại văn phòng sau khi tận hưởng thời gian hút thuốc buổi sáng, anh nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ Giám đốc điều hành Go. Ý nghĩ châm một điếu thuốc khác thoáng qua trong đầu, nhưng Jiheon đành cưỡng lại sự cám dỗ, đặt điện thoại xuống và đứng dậy.

'Dù sao thì tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi. Tôi thực sự đã cống hiến hết mình, bên kia đã muốn từ chối thì tôi có thể làm gì khác đây?'

Trong khi cố gắng tìm cách bày tỏ suy nghĩ của mình một cách lịch sự và tôn trọng nhất, anh đã lên đến tầng 4, nơi đặt văn phòng Giám đốc điều hành.

Jiheon gõ cửa với vẻ mặt đau khổ, sau đó nghe thấy một giọng nói từ bên trong vọng ra: "Vào đi." Jiheon hít một hơi thật sâu và mở cửa.

"Ồ, cậu Jeong!"

Giám đốc điều hành Go bật dậy khỏi ghế như thể có một chiếc lò xo gắn vào mông. Ông già chạy ra khỏi bàn như một con sóc bay, vỗ nhẹ vào lưng Jiheon và nói:

"Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Trưởng phòng Choi! Anh ấy nói chúng ta sẽ gặp nhau vào chiều mai và thử nói chuyện."

"Trưởng phòng Choi ạ...?"

Jiheon chớp mắt, cố không hỏi đó là ai. Có vẻ như Giám đốc điều hành đã đoán trước được sự bối rối của anh và nhanh chóng làm rõ:

"Ồ, cậu không biết Trưởng phòng Choi à? Anh ấy phụ trách Kwon Jaekyung. Trưởng phòng Choi của Liên đoàn bơi lội ấy!"

"À."

Jiheon lẩm bẩm.

Vì Kwon Jaekyung không có công ty quản lý, nên người này đã hỗ trợ hoạt động của cậu ấy bằng cách sắp xếp các nhà tài trợ tạm thời thông qua bộ phận hỗ trợ vận động viên trong liên đoàn. Jiheon nghe nói tổng giám đốc là Choi gì đó, nên có vẻ như đang nói về người này.

Đột nhiên, cậu tỉnh táo lại.

'Nếu ai đó ở vị trí này yêu cầu sắp xếp một cuộc gặp gỡ, điều đó có nghĩa là cuối cùng công ty sẽ gặp cậu ấy phải không? Kwon Jaekyung? Với công ty mình à? Thật sao? Nhưng tại sao?'

Trước khi Jiheon kịp nói ra câu hỏi của mình, Giám đốc điều hành Go đã háo hức bắt đầu nói.

"Tôi nghĩ bà Shim đã nói điều gì đó như, 'Dù vậy, chính cậu Jeong đã liên hệ trực tiếp với tôi. Chúng ta có nên cho họ một cơ hội không?' Chắc là, việc cậu liên hệ với bà ấy là một quyết định đúng đắn! Đôi khi, cậu không thể bỏ qua mối liên hệ giữa mọi người với nhau đâu. Ngoài ra, về mặt kỹ thuật, cậu còn là tiền bối của Kwon Jaekyung nữa, phải không?"

'Việc tôi có phải là tiền bối của cậu ấy hay không có thực sự quan trọng khi tôi đã giải nghệ rồi không? Chúng tôi thậm chí còn chưa tập luyện cùng nhau và chỉ nói chuyện vài lần.'

Dù muốn bày tỏ suy nghĩ của mình một cách quyết đoán nhưng anh không thể tự mình thách thức Giám đốc điều hành.

Thay vào đó, anh vẫn giữ nụ cười và trả lời:

"Vâng, thưa ngài. Tôi rất vui vì bà ấy vẫn còn nhớ đến tôi. Thật may là mọi chuyện đều ổn. Vậy thì, tôi nên quay lại làm việc và–"

"Được, được. Đi đi."

Giám đốc điều hành Go vừa nói vừa xua tay cắt ngang câu nói của Jiheon. Ông ta đích thân mở cửa với thái độ vui vẻ và nói thêm:

"Và vì chiều mai cậu sẽ đi vắng khoảng một hoặc hai giờ nên cậu phải đảm bảo chuẩn bị trước mọi thứ để tránh gián đoạn trong công việc nhé."

Sửng sốt trước lời nói của Giám đốc điều hành, Jiheon quay lại hỏi: "Dạ?

"Thưa ngài, tại sao chiều mai tôi lại..."

Đã quá muộn để Jiheon nói, "Có lẽ nào...?"

"Ngài muốn tôi tham gia cuộc họp sao, thưa ngài?"

"Ồ, tôi đã nói gì nào?"

Giám đốc điều hành Go mở to mắt như muốn nói, "Tại cậu lại hỏi những điều hiển nhiên như vậy?"

"Bà Shim thực sự muốn cậu có mặt ở đó, cậu Jeong. Cứ coi như cậu đang sắp xếp cuộc họp cho chúng ta đi, có được không?"

"..."

Jiheon không còn gì để nói. cậu tuyệt vọng và muốn hút một điếu thuốc ngay bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro