Chap 6: Điển hình của một Alpha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều thứ Ba, Jiheon hoàn thành công việc sớm và sắp xếp lại không gian làm việc. Sau khi anh tắt máy tính và chuyển tiếp cuộc gọi đến điện thoại di động, Trợ lý Nam thò đầu qua vách ngăn bên cạnh.

"Cậu Jeong, bây giờ cậu định ra ngoài à?"

"Ừ, chốc nữa tôi sẽ quay lại."

"Không quay lại cũng được, cứ kéo Kwon Jaekyung về cùng là được."

"Tôi sẽ đi nhanh thôi vì nay tôi định tăng ca."

Trợ lý Nam bật cười. Rõ ràng lời nói của Trợ lý Nam chỉ là một trò đùa. Anh biết, nhưng lúc này, anh không vui nổi.

"Giám đốc, tôi đi đây."

Jiheon báo cáo với sếp trước khi rời khỏi văn phòng.

Khi anh bước ra khỏi tòa nhà, cái nóng ngột ngạt ngay lập tức khiến anh nghẹt thở. Mùa hè được dự đoán sẽ nóng hơn bình thường và khi tháng 7 đến, nhiệt độ ban ngày ở Seoul tăng vọt lên 34 độ C.

Jiheon gọi taxi ngay trước tòa nhà công ty. Vì là cuộc họp quan trọng nên anh đã cẩn thận lựa chọn áo sơ mi và cà vạt, cả ngày không hút một điếu thuốc nào vì sợ sẽ để lại mùi hôi trên người. Tuy nhiên, cái nắng chói chang khiến cho việc giữ vững sự mát mẻ thật khó khăn.

"Đến Jamsil nhé, bác tài."

Anh đề cập tên khách sạn với tài xế taxi. Chiếc xe di chuyển nhanh chóng dưới tay lái điêu luyện của tài xế.

Jiheon một lần nữa kiểm tra thời gian và tựa người vào ghế. Điều hòa quá mạnh nhanh chóng làm đôi tay trần của anh lạnh cóng, Jiheon khoanh tay và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tất nhiên anh vẫn sẽ phải trải qua chuyện này như một phần công việc của mình, nhưng nó vẫn hoàn toàn không có cảm giác thực tế.

Việc anh gặp được Kwon Jaekyung thật khó tin.

Kwon Jaekyung, được biết đến là người không bao giờ lắng nghe bất kỳ công ty nổi tiếng nào ngay cả khi họ cầu xin cậu gặp mặt một lần, nhưng lại sẵn sàng trao cơ hội cho Spoin, một công ty khởi nghiệp chỉ mới 5 năm tuổi. Thậm chí, lý do Kwon Jaekyung làm như vậy cũng là vì Jiheon. Phần này là phần khó tin nhất.

Không phải vậy sao? Đã một thập kỷ trôi qua và điều họ làm nhiều nhất chỉ là thỉnh thoảng chào hỏi nhau. Jiheon không đủ thân thiết để coi mình là một người bạn với Kwon Jaekyung và anh cũng không nhớ mình có tặng thứ gì quan trọng cho cậu ấy không.

Vì vậy, việc nhận được cuộc gọi ngày hôm qua đã khiến Jiheon mất cảnh giác. Anh không hề biết rằng mẹ của Kwon Jaekyung lại vui mừng khi gặp anh đến thế.

Nhưng một lần nữa, bà Shim vẫn luôn như vậy. Nói một cách tích cực thì bà ấy là người đặc biệt hòa đồng, theo chiều hướng xấu hơn, thì bà ấy chỉ đang cư xử một cách thân thiện ngay cả với người lạ. Bà thân thiện và hòa đồng hơn con trai của mình gấp mấy lần, như thể muốn bù đắp cho sự thẳng thắn của Kwon Jaekyung.

Đặc biệt, bà ấy rất thích Jiheon.

Dù cho có cách xa thế nào, bà Shim cũng không bao giờ tỏ ra thờ ơ, và luôn nồng nhiệt chào đón anh. Bà ấy sẽ hỏi thăm tình trạng của anh như thế nào, về vết thương ở vai và chứng đau khớp của anh, thậm chí còn nói về những chất liệu của bộ đồ bơi mà anh không đặc biệt quan tâm đến. Và khi kết thúc cuộc trò chuyện, bà ấy sẽ nói:

- Mong Jaekyung sớm lớn lên và tập luyện cùng cháu, Jiheon. Cháu không biết Jaekyung thích cháu đến mức nào đâu. Chúng ta đến đây sau khi thằng bé xem video Giải vô địch thế giới của cháu trên TV và muốn tập luyện ở cùng nơi với cháu.

Chắc hẳn bà ấy đã nói điều đó hai mươi lần, nhưng lần nào cũng như thể lần đầu tiên. Jiheon luôn trả lời một cách nhẹ nhàng: "Ồ, thật sao ạ?"

Câu trả lời đó đã trở thành khuôn mẫu tiêu chuẩn cho chính anh vì không chỉ mẹ Jaekyung, mà hầu như tất cả phụ huynh cấp 1 và cấp 2 đều bám lấy Jiheon và nói những điều tương tự.

Trong thời gian đó, khi Jiheon vừa giành được huy chương tại Giải vô địch thế giới và trở thành chủ đề nóng, bọn trẻ bắt đầu gia nhập trung tâm bơi lội nơi anh tập luyện. Nhân viên trung tâm cảm thấy khó chịu trước những yêu cầu thường xuyên của phụ huynh, hỏi liệu con họ có thể được huấn luyện viên của Jeong Jiheon huấn luyện hay không.

Dù vậy, hiếm có ai chuyển đến Ilsan như Kwon Jaekyung. Đi lại xa như thế chắc mệt lắm. Hầu hết các bậc cha mẹ ở tỉnh xa đều thích để con ở nhà người thân hoặc chỉ có một người cha/mẹ đi theo con.

Tuy nhiên, mẹ Kwon Jaekyung đã táo bạo quyết định chuyển cả gia đình đến Ilsan. Jiheon không biết bố Kwon Jaekyung phản ứng thế nào trước quyết định này nhưng rõ ràng là anh trai của Jaekyung không hề vui.

Làm sao cậu ta có thể không như vậy chứ? Cậu ta phải bất ngờ chuyển từ Seoul đến Ilsan chỉ vì thằng em trai của mình. Vào thời điểm đó, anh trai của Jaekyung đang là học sinh cấp hai. Không đời nào cậu ta có thể vui mừng vì giờ đây sự tập trung của gia đình xoay quanh em trai mình, trong khi cậu ta thì đang nhạy cảm và tràn đầy lo lắng.

Hầu như ngày nào sau giờ học, anh trai của Kwon Jaekyung cũng đến trung tâm bơi lội đợi em trai kết thúc buổi tập để hai người có thể cùng nhau về nhà trên xe của mẹ.

Jiheon đã nhiều lần nhìn thấy anh trai của Kwon Jaekyung ngồi chờ trong phòng khách. Cậu ta trông khang khác Kwon Jaekyung và luôn nhìn cậu ấy với vẻ bất mãn.

Điều này khiến Jiheon nhớ đến em gái của mình, em ấy cũng thường phàn nàn với mẹ rằng bà ấy chỉ quan tâm đến mỗi mình Jiheon. Tuy nhiên, khác với mẹ Jaekyung, mẹ Jiheon không mấy hào hứng với việc đến bể bơi thường xuyên vì chồng bà là quân nhân và điều đó có thể gây náo loạn.

Đương nhiên, mẹ của Jiheon không làm theo khuôn mẫu điển hình của những bậc cha mẹ khác khi đón con đi tập về. Bà chủ yếu liên lạc với huấn luyện viên của Jiheon qua điện thoại. Còn em gái của Jiheon dường như cảm thấy thất vọng vì chế độ ăn uống của gia đình chỉ tập trung vào anh trai cô, cũng như không khí gia đình ưu tiên lịch thi đấu của Jiheon.

Khi còn nhỏ Jiheon chẳng thể hiểu được cảm xúc của em gái. So với gia đình các vận động viên khác, gia đình anh làm như vậy cũng chẳng là gì, khiến anh thấy cách cư xử của em gái thật kỳ lạ.

Tuy nhiên, khi lớn lên, anh nhận ra được những thách thức mà các bậc cha mẹ có con là vận động viên phải đối mặt và anh bắt đầu hiểu nỗi thất vọng của em gái.

Có lẽ đó là lý do, khi nhìn thấy anh trai Kwon Jaekyung ngồi một mình trong phòng khách, Jiheon sẽ cảm thấy nuối tiếc cho cậu ta, thậm chí càng đồng cảm hơn khi biết cậu ta bằng tuổi em gái mình. Jiheon sẽ chào hỏi thân thiện và thỉnh thoảng đãi cậu ta đồ uống hoặc đồ ăn nhẹ.

Vì vậy, khi nhìn thấy Jiheon, cậu ta sẽ gọi anh là "Hyung, hyung" và đi theo anh khắp nơi. Đôi khi còn không chịu buông Jiheon cho đến khi hết giờ tập luyện.

Bây giờ Jiheon nghĩ lại về điều đó mới thấy, rõ ràng là anh trai của Jaekyung khá giống mẹ.

Điều thú vị là dù thường xuyên tiếp xúc với gia đình Jaekyung nhưng Jiheon lại hiếm khi trò chuyện trực tiếp với Kwon Jaekyung. Cậu ấy thậm chí còn không chào Jiheon khi họ gặp nhau ở bể bơi chứ đừng nói đến nói chuyện.

Tuy nhiên, đó là vấn đề của Kwon Jaekyung chứ không phải của Jiheon, cậu bé đó không chào hỏi ai trong trung tâm bơi lội ngoài huấn luyện viên phụ trách. Kwon Jaekyung chỉ làm việc của riêng mình với vẻ mặt gần như trống rỗng, dường như không để ý đến những điều xung quanh.

Kwon Jaekyung cũng không khác gì Jiheon. Cậu không chào hỏi Jiheon đàng hoàng ngay từ đầu, nhưng cũng làm như thể không hề nhìn thấy Jiheon khi họ tình cờ gặp nhau. Hành vi này vẫn tồn tại bất kể họ gặp nhau ở đâu, dù đó là ở hồ bơi, phòng khách hay quán cafe.

Ngay cả khi Jaekyung đến gần lúc Jiheon đang nói chuyện với anh trai cậu ấy, Jaekyung cũng sẽ phớt lờ cả hai như thể họ không tồn tại.

Với hành vi này, Jiheon cảm thấy khó tin lời bà Shim khi nói Jaekyung rất thích Jiheon và muốn rủ Jiheon đến bể bơi để cùng tập luyện. Không phải là cậu ấy coi thường và phớt lờ anh sao?

Nửa năm sau đó, vào cái ngày mà Jiheon rời trung tâm bơi lội, thật bất ngờ khi Kwon Jaekyung chạy ra ngoài và đuổi theo anh.

- Hyung, anh ngừng việc bơi lội thật à?

Jiheon vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, sao đứa trẻ này lại đuổi theo anh nhanh thế.

Anh ước gì mình có thể nói "Ừm, cố gắng lên nhé" như anh nói với những vận động viên khác, nhưng anh lại không thể làm được, chỉ đứng đực ra đó và nhìn chằm chằm Jaekyung, rồi cảm thấy bối rối.

- Sao anh lại bỏ cuộc chứ? Vì anh là Beta à, hyung? Anh bỏ cuộc vì anh không phải là Alpha sao?

Có lẽ cho rằng Jiheon cố ý không muốn trả lời nên Jaekyung càng nắm chặt tay anh hơn.

Jiheon không quan tâm đến giọng điệu bức xúc hay câu trả lời mà Jaekyung tùy ý đưa ra. Anh đã trải qua chuyện này nhiều lần. Mỗi lần anh nói với huấn luyện viên, các quan chức liên đoàn, các thành viên hiệp hội vận động viên và giáo viên chủ nhiệm ở trường rằng anh sẽ bỏ bơi lội, họ đều nói giống y như vậy.

Nhưng không hiểu sao, khi nghe được điều đó từ Jaekyung, anh lại không thể chịu đựng nổi.

'Không, không phải vậy'

Lý do đã rõ ràng.

Lý do khiến anh tức giận trước lời nói của Jaekyung rất rõ ràng.

- Hyung, anh đã biết ngay từ đầu rồi phải không? Có rất nhiều Alpha trên thế giới, và anh cũng không hề thua kém những người đó, thậm chí sải tay của anh còn rất dài. Anh có thể làm được mà, vậy tại sao lại bỏ cuộc trước khi cố gắng chứ?

Người nói được câu đó là một cậu bé 12 tuổi, và được chẩn đoán là Alpha vài ngày trước.

Tất nhiên là Jiheon biết. Đó không phải lỗi của Jaekyung. Suy cho cùng, việc sinh ra là Alpha không phải là điều người ta có thể lựa chọn hoặc kiểm soát. Bản thân Jiheon từng mong muốn trở thành Alpha nếu được lựa chọn.

Vì vậy anh không cần phải phản ứng mạnh mẽ trước lời nhận xét của Jaekyung. Liệu anh có tiếp tục bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì cậu bé nói mà không rõ tình hình không? Hay có lẽ đó là điều mà anh sẽ phải trải qua trong tương lai?

Jiheon cố gắng tự an ủi mình bằng những suy nghĩ này, Jaekyung tiếp tục nói.

- Ngay cả Alpha cũng cần dùng thuốc để sống như một vận động viên. Họ nói rằng thuốc của mỗi người là khác nhau nên có thể có một số tác dụng phụ, nhưng ít nhất anh sẽ không phải dừng bất kỳ thứ gì, hyung.

Nghe những lời đó, trái tim vốn vừa mới bình tĩnh lại của Jiheon lại run lên.

'Thuốc? Cậu ta đang nói thuốc à? Cái quái gì vậy? Tôi phải sống với một con chip trong cơ thể đến hết đời, và cậu nói là chỉ cần dựa vào thuốc.'

Người ta nói rằng khi một cảm xúc đạt đến cực điểm, nó có thể được thể hiện theo cách ngược lại, và điều đó đúng.

Jiheon chỉ cười trước lời nói không chút ác ý của đứa trẻ.

- Này, anh chưa bao giờ thấy em nói nhiều như vậy.

Jiheon mỉm cười gỡ tay Jaekyung ra khỏi cánh tay anh.

- Cả một năm nay anh chưa từng nghe thấy em nói chuyện lần nào, vậy mà hôm nay lại có phúc ghê ta.

Jaekyung cố gắng bắt lại Jiheon bằng cách gọi anh là 'hyung', nhưng Jiheon giả vờ nhấc chiếc túi đang đeo trên vai lên để tránh sự tiếp xúc giữa hai người. Rồi anh lùi lại một bước và nói.

- Những gì em đang nói là điển hình của một Alpha. Anh chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng với em nên anh không biết luôn đó.

Jaekyung dừng lại. Bàn tay định nắm lấy Jiheon cứng đờ trong không trung. Jiheon liếc xuống bàn tay đó và mỉm cười với Jaekyung lần nữa.

- Nhưng mà hôm nay anh đã phát hiện ra rồi.

Anh nhẹ nhàng nói đùa, nhưng đứa trẻ rõ ràng biết ý nghĩa thực sự đằng sau những lời nói đó.

Bởi vậy mà trông Kwon Jaekyung như đang bị tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro