Chap 7: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiheon tưởng Jaekyung sẽ hỏi ý nghĩa ngay lập tức, nhưng không, Jaekyung chỉ im lặng và nhìn Jiheon, đôi mắt nâu long lanh ánh nước.

Thái độ bức xúc trước đó của anh đã biến mất. Bây giờ, Jeekyoung đang nhìn anh như thể cậu sẽ khóc bất cứ lúc nào.

Lần đầu tiên Jiheon thấy được dáng vẻ đúng với lứa tuổi của Jaekyung.

'Ồ, đúng vậy. Em ấy mới 12 tuổi.'

Jiheon nhận ra điều đó ngay lập tức và anh hối hận vì lời nói của mình. Ý nghĩ trút giận lên một đứa trẻ vô tội khiến anh cảm thấy xấu hổ về bản thân. Anh ngại đến mức muốn bỏ chạy khỏi chỗ đó.

Ngay cả bây giờ, nhớ lại những ký ức đó vẫn khiến khuôn mặt Jiheon đỏ bừng vì xấu hổ. Nếu có thể, anh muốn tìm ngay một cái hố nào đó để chui xuống

Jiheon cúi đầu, dùng lòng bàn tay che mặt.

Sau đó anh đã ngay lập tức xin lỗi và cố gắng kết thúc mọi chuyện bằng những lời lẽ tử tế. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể xóa bỏ được lỗi lầm của mình.

Khi nghĩ về ngày hôm đó, điều đầu tiên anh nghĩ đến không phải là lời chia tay giữa anh và cậu bé mà là hành vi trẻ con của chính mình và vẻ mặt tổn thương trên khuôn mặt của Jaekyung.

Khi đó, Jiheon vẫn còn trẻ, suy nghĩ non nớt hơn vẻ bề ngoài trưởng thành của anh. Nhưng đó tất nhiên chẳng thể là một cái cớ. Jaekyung trẻ hơn anh nhiều, và dù cho có tìm kiếm một lời biện minh, thì thật đáng xấu hổ khi một học sinh trung học 18 tuổi cư xử như vậy với một cậu bé 12 tuổi.

'Không biết là hôm nay em ấy có ở đó không...'

Jiheon băn khoăn, xoa xoa đôi má nóng bừng.
.
Vì nghe tin Jaekyung đã giao lại mọi vấn đề liên quan đến hợp đồng cho mẹ nên khả năng đích thân Jaekyung tự tham dự là rất thấp. Hơn nữa, đó thậm chí còn không phải là một cuộc ký kết hợp đồng mà chỉ là một cuộc nói chuyện đơn giản.

Còn chưa đầy hai tháng nữa là đến cuộc thi, sẽ chẳng có vận động viên nào cố tình bỏ tập chỉ để tham gia một cuộc họp.

"Thưa cậu, cậu có muốn tôi thả cậu ở cổng chính không?"

Nghe câu hỏi của tài xế taxi, Jiheon vội vàng ngẩng đầu lên. Qua cửa sổ xe, anh có thể nhìn thấy tòa nhà khách sạn nơi họ đã chỉ định cuộc gặp mặt..

"À vâng. Vui lòng dừng ở cổng chính."

Theo chỉ dẫn, tài xế taxi dừng xe ngay trước cổng chính của khách sạn. Sau khi thanh toán tiền xe và bước xuống, Jiheon kiểm tra lại thời gian trên điện thoại di động. Lúc đó là 2:46 chiều và cuộc hẹn được ấn định vào đúng 3 giờ.

Ngồi trên chiếc ghế sofa trống ở sảnh tầng 1, Jiheon đợi CEO Kang Taejin và Trưởng nhóm quản lý Lee Yoojung. Sau khi xử lý một số công việc bên ngoài, hai người họ quyết định trực tiếp đến đây.

May mắn thay, đánh giá hành vi tự sắp xếp công việc của Giám đốc điều hành, CEO Kang dường như nhận thức rõ ràng về việc chú mình đang lạm dụng chức quyền. Vậy nên, giám đốc điều hành Go không có mặt trong buổi gặp mặt.

Số lượng người đến buổi gặp mặt chỉ có vậy, không có ai từ nhóm Pháp lý hay Trưởng bộ phận Jin từ Văn phòng Hỗ trợ Chiến lược có mặt.

Đương nhiên, luật sư cũng không cần hôm nay, vì đây chỉ là buổi giới thiệu đơn giản về tầm nhìn của công ty, sự hỗ trợ của công ty dành cho các vận động viên và chiến lược họ sẽ sử dụng để hỗ trợ vận động viên Kwon Jaekyung.

Ngoài ra, với tính cách của bà Shim, hiển nhiên là bà ấy sẽ hỏi đủ thứ câu hỏi, nên CEO Kang đánh giá rằng Trưởng nhóm Lee nên có mặt, thay vì bận rộn với công việc riêng của mình.

Jiheon đồng ý với lý do này. Mối quan tâm hàng đầu của bà Shim là khoản tiền trả trước cho các vận động viên, vậy nên sự tham gia của luật sư lúc này là không cần thiết. Nếu đúng như vậy thì cuộc gặp gỡ này, bản thân nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

'Mình cũng không biết nữa. Nhưng ngài CEO nói rằng việc gặp gỡ và cho mọi người biết công ty chúng ta như thế nào là một việc rất ý nghĩa.'

Ngài Kang và trưởng nhóm quản lý sẽ lo việc đó. Jiheon nghĩ thầm rồi thở dài, ngồi sâu hơn vào ghế sofa. Anh có thể nghe thấy ai đó đang nói chuyện điện thoại từ phía sau.

"Không, cậu ta nói rằng có chết cậu ta cũng sẽ không tham dự Thế vận hội. Cậu ta quyết tâm giải nghệ sau cuộc thi này. Chúng ta cần phải chấp nhận điều đó và đưa điều khoản vào trong hợp đồng rằng cậu ta sẽ không tham gia bất kỳ cuộc thi nào trong tương lai."

Jiheon giật mình đứng hình tại chỗ. Anh không có thời gian để hoảng sợ trước việc mình vô tình nghe được cuộc trò chuyện của người khác.

Thế vận hội, giải nghệ sau cuộc thi, các cuộc thi trong tương lai, hợp đồng, v.v.

Tất cả những từ đó nghe quen thuộc một cách kỳ lạ. Có vẻ như người đó rõ ràng là người trong ngành mà Jiheon đang làm.

Chả nhẽ còn có cơ quan thể thao nào khác ở đây hôm nay? Một công ty đang trong quá trình ký hợp đồng với một vận động viên đội tuyển quốc gia sở hữu những kỹ năng phi thường, đủ để tự quyết định việc tham gia Thế vận hội?

Ngay khi Jiheon nghĩ: 'Có lẽ nào...?' Người đứng sau anh đã xác nhận sự nghi ngờ này.

"À, tất nhiên là mẹ cậu ta đứng về phía chúng ta, nhưng bà ấy thừa nhận rằng bà ấy không thể vượt qua được tính bướng bỉnh của con trai. Bà ấy nói rằng mình đã làm mọi cách để thuyết phục cậu ta ký hợp đồng với một công ty. Việc còn lại là của chúng ta."

'Thực sự là Kwon Jaekyung.'

Jiheon kết luận. Tất cả mọi thứ được đề cập đều là về Kwon Jaekyung.

Điều đó có nghĩa là người đứng sau Jiheon là một nhân viên của Kavva, và nhìn vào bầu không khí lúc này, có vẻ như cuộc đàm phán với Jaekyung diễn ra không suôn sẻ.

'Có chuyện này thật à? Bà Shim gọi chúng tôi vì lý do này phải không? Hay bà ấy gọi chúng tôi đến đây để đối đầu với Kavva?'

Không, quan trọng hơn là tại sao Kwon Jaekyung lại không tham gia Thế vận hội sắp tới?

Jiheon suy nghĩ nghiêm túc trong khi vẫn tựa người vào ghế sofa.

Giành được Grand Slam đã vô cùng ấn tượng, nhưng thành thật mà nói, hai danh hiệu Olympic liên tiếp sẽ còn có giá trị hơn trên thị trường quảng cáo. Hay Jaekyung đang sử dụng điều này như một chiến thuật đàm phán chống lại Kavva?

Lúc Jiheon đang cố gắng tập trung giữa dòng thông tin dồn dập thì điện thoại của anh vang lên báo hiệu một cuộc gọi đến.

[Cậu Jeong, cậu đâu rồi?]

Đó là cô Lee Yoojung, trưởng nhóm của Ban quản lý.

"À, tôi đang ở tiền sảnh."

Jiheon nhanh chóng đứng dậy, dùng một tay che miệng nói nhỏ:

"Nhưng tôi không nghĩ bây giờ cô nên đến đây. Vui lòng cho tôi biết địa điểm và tôi sẽ đến đó."

[Ồ, vậy à? Thế thì đi thẳng lên. Chúng ta sẽ gặp nhau ở phòng của vận động viên Kwon Jaekyung.]

Sau khi biết được số phòng, Trưởng nhóm Lee Yoojung cúp máy. Jiheon nhét điện thoại di động vào túi và tìm kiếm thang máy. Tuy nhiên, cả ba thang máy trung tâm đều đang chật kín và đằng sau có một hàng dài người đang đợi.

Nghe nói hôm nay có một hội nghị chuyên đề và triển lãm quy mô lớn diễn ra tại khách sạn, những người này có thể là người tham dự.

Với tốc độ này, thang máy ở đầu hành lang bên kia cũng sẽ gặp tình trạng tương tự.

Jiheon khoanh tay đứng nhìn một lúc. Căn phòng anh cần đến nằm trên tầng 21. Anh liếc nhanh mũi giày, trong đầu suy nghĩ tính toán. Cuối cùng, anh quyết định đi cầu thang thoát hiểm.

Khi đặt chân được lên tầng 21, Jiheon khẳng định mình có một quyết định đúng đắn. Nếu còn đứng chờ thang máy, có thể anh sẽ mất khoảng mười phút, nhưng sử dụng cầu thang bộ sẽ giảm thời gian đó xuống còn chưa đầy năm phút. Tuy nhiên, nó khiến anh cảm thấy kiệt sức khủng khiếp.

Jiheon thở hổn hển khi bước dọc hành lang. Tuy nhiên khi về đến phòng, anh đã gần như trở lại trạng thái bình thường, ngoại trừ những giọt mồ hôi chảy ròng trên trán và trên cổ, nơi mà anh không hề chú ý đến.

"Cậu Jeong."

Đội trưởng Lee đứng trước phòng nhìn thấy Jiheon trước và ra hiệu cho anh. CEO Kang cũng nhìn lại và tỏ ra hơi ngạc nhiên.

"Sao đổ mồ hôi nhiều thế? Ngoài trời nóng quá à?"

"Tôi đi cầu thang lên."

Ngay cả Trưởng nhóm Lee cũng có vẻ sửng sốt.

"Lên đây? Nhưng đây là tầng 21 mà?"

"Cô đang đánh giá thấp một cựu vận động viên đội tuyển quốc gia đó à? Dễ như ăn bánh thôi."

CEO Kang, người từng là vận động viên bóng chuyền quốc gia, tự hào nói.

Dù đây không hẳn là chuyện dễ dàng nhưng Jiheon không muốn tranh cãi thêm.

"Lau mồ hôi trước đi."

Đội trưởng Lee lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra và đưa cho Jiheon.

"Cảm ơn cô. Tôi sẽ giặt trước rồi trả lại cho cô."

Jiheon lau mồ hôi và nói. Đội trưởng Lee xua tay từ chối.

"Không cần, cậu cứ cầm nó đi. Hoặc vứt đi cũng được. Tôi đang định mua cái mới vì dù sao cái này cũng khá cũ rồi."

"Vậy tôi sẽ mua cho cô cái mới."

Jiheon mỉm cười, gấp chiếc khăn tay lại và nhét vào túi áo sơ mi.

"Bây giờ chúng ta đi vào nào."

CEO Kang lập tức gõ cửa. Lúc sau, một người phụ nữ trung niên ra mở.

"Chắc hẳn mọi người là đại diện của Spoin. Chúng tôi đang đợi các cậu đây. Xin mời vào."

Người chào đón họ với nụ cười ấm áp chính là bà Shim, mẹ của Jaekyung. Bà ấy đưa CEO Kang và Trưởng nhóm Lee vào trong trước, và khi nhìn thấy Jiheon, bà ấy thốt lên: "Ôi chúa ơi, vận động viên Jiheon," rồi dang tay ra và ôm.

"Đã lâu lắm rồi."

"Cháu chào cô. Quả thực là đã lâu không gặp."

"Đúng vậy! Đã gần một thập kỷ rồi phải không?"

"Vâng, nhưng bây giờ trông cô còn đẹp hơn cả mười năm trước. Trông cô trẻ quá."

"Trời ơi, sao mà thế được!"

Bà Shim mỉm cười xua tay nhưng lời khen của Jiheon là thật lòng.

Bà sành điệu hơn, làn da thì căng bóng.Thật ra, từ hồi xưa bà Shim đã có làn da đẹp. Tại sao lại không chứ? Là mẹ của một cậu con trai tuyệt vời như vậy, bà ấy có thể nhận được những lời khen ngợi và ghen tị từ những người xung quanh, điều này giúp bà ấy tự tin giữ nụ cười trên môi suốt cả ngày.

"Đi lối này."

Bà Shim dẫn ba người tới bàn phòng khách. Từ đó, họ có thể nhìn thấy nhà bếp và hai phòng ngủ, cho thấy đây là một căn phòng để ở chứ không phải khách sạn thông thường.

"Jaekyung đang làm vật lý trị liệu. Thằng bé sẽ ra ngoài sớm thôi."

Bà Shim vừa nói vừa chỉ vào cánh cửa đóng chặt bên trong.

Jiheon không khỏi cảm thấy nặng nề khi nghe những lời đó. Anh đã mong là mình sẽ được nghe tin Jaekyung đi tập huấn.

Ngay từ lúc tình cờ nghe được nhân viên Kavva nói chuyện điện thoại ở sảnh, anh đã thấy có linh cảm không tốt đối với lần gặp mặt này.

"Tôi biết rồi. Cảm ơn mọi người vì đã dành thời gian cho chúng tôi trong lịch trình bận rộn của mình."

CEO Kang cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.

"Dù sao thì cũng là vận động viên Jiheon, không, ý tôi là Trợ lý Giám đốc Jiheon đã trực tiếp liên hệ với tôi mà, ít nhất tôi cũng nên làm như thế."

Lúc này, trưởng nhóm Lee Yoojung mỉm cười và nói đùa:

"Anh Kang, anh nhất định phải khen ngợi cậu Jeong."

"Ồ, tất nhiên rồi. Tất nhiên rồi."

CEO Kang trả lời.

Bà Shim quay sang Jiheon một lần nữa, mỉm cười và nói.

"Chúng tôi có mối quan hệ rất thân thiết với cậu Jeong. Jaekyung đến trung tâm bơi lội vào thời điểm đó vì vận động viên Jeo - ý tôi là trợ lý Jeong. Jaekyung liên tục nói rằng thằng bé muốn tập luyện ở cùng một nơi với anh Jiheon nên chúng tôi thậm chí còn chuyển đến cả Ilsan."

Nếu Giám đốc điều hành Go mà nghe thấy, ông ta sẽ hét lên, "Đợi đã, cái quái gì vậy? Cậu ta nói là không hề quen biết, nhưng bà lại bảo là rất thân!"

Jiheon nuốt nước bọt, nghĩ rằng thật may mắn khi Giám đốc điều hành Go không có mặt hôm nay. Tuy nhiên, CEO Kang đã tích cực phản hồi với vẻ mặt vui vẻ.

"Cậu Jeong Jiheon giành được huy chương tại Giải vô địch thế giới là một chuyện lớn."

"Đúng vậy. Thật hiếm khi một vận động viên bơi lội Hàn Quốc giành được huy chương ở một sự kiện như vậy, trong khi lúc đó cậu ấy mới chỉ là học sinh trung học. Tin tức liên tục chiếu video thi đấu của cậu ấy, và khi Jaekyung xem được, thằng bé nói rằng nó cũng muốn được tập bơi ở đó".

"Vận động viên Kwon Jaekyung có lẽ sẽ xuất sắc ở bất cứ nơi nào cậu ấy tập luyện."

Jiheon nhanh chóng xen vào, cố gắng chuyển sự chú ý từ bản thân sang Jaekyung.

"Cậu ấy sinh ra đã có thể chất tốt và còn có niềm đam mê cháy bỏng. Việc tập luyện từ khi còn bé là một lợi thế lớn. Ngay cả người lớn cũng không thể sánh bằng."

Để chuyển chủ đề từ anh sang Jaekyung, Jiheon đã dành những lời khen ngợi có cánh nhất.

"Ồ tất nhiên rồi. Một thiên tài sẽ không thể trở thành người giỏi nhất thế giới nếu không chăm chỉ."

CEO Kang gật đầu nhiệt tình và tiếp tục:

"Đúng vậy, tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu cậu ấy có thể thể hiện tham vọng của mình ở nội dung hỗn hợp. Nên khi nghe tin cậu ấy đã giành được huy chương vàng ở nội dung hỗn hợp tại Đại hội thể thao châu Á, tôi nghĩ đó là điều đáng mong đợi. Có ý kiến ​​​​cho rằng vận động viên dành được huy chương vàng ở nội dung này chính là những nhà vô địch thực sự."

"À đúng rồi. Nhắc mới nhớ, Jaekyung đang bắt đầu chuẩn bị cho nội dung hỗn hợp nhưng..."

Bà Shim đang định nói tiếp thì cánh cửa mở ra, một bác sĩ vật lý trị liệu và một người đàn ông lớn tuổi từ bên trong bước ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro