Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cười khúc khích khi cảm nhận được những nụ hôn nhẹ lướt qua sau gáy. Có vòng tay ôm lấy eo tôi và một hơi ấm rất ấm áp đến từ một cơ thể áp sát vào lưng tôi.

"Bella, chị trêu em!" Tôi định mắng cô ấy trong khi cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của cô ấy. Cô ấy bật ra một tiếng cười nhẹ từ phía sau tôi và ôm tôi chặt hơn.

"Bây giờ, Mudpup của tôi, em thuộc về ai? Em chỉ trao thân cho tôi đêm qua và bây giờ cố gắng trốn thoát??"

Tôi quay lại trong vòng tay của cô ấy và vòng tay của tôi qua đầu cô ấy. Có những vết bầm tím bao phủ quanh cổ cô ấy, và có một vết cắt nhỏ trên khóe môi do tôi cắn quá mạnh... Không thấy cô ấy phàn nàn về điều đó hay đánh tôi trong một giây...

Tôi để một tay mình lướt qua mái tóc xoăn mềm mại hơi rối sau đêm qua của cô ấy. Ôi Merlin, làm sao mà cô ấy có thể xinh đẹp như vậy vào buổi sáng? Đôi mắt sáng lấp lánh còn đang ngái ngủ, làn da trắng nõn hoàn hảo như ánh nắng ban mai, và chưa kể đến đôi môi hoàn hảo mà tôi chỉ muốn hôn đi hôn lại.

Và tôi đã làm vậy. Hôn nhẹ lên môi cô ấy và dùng tay mình xoa má cô ấy bằng ngón tay cái.

"Ôi Bella hoàn hảo của em, ý của em như những gì em đã nói đêm qua. Hình xăm là có thật, em thuộc về chị và chỉ có chị. Em chưa bao giờ nghĩ rằng em, một Gyffindor sẽ cho phép một con rắn Slytherin trên cơ thể mình... Nhưng sau đó em cũng không tin mình sẽ cho phép một Slytherin trên giường của em... "

Cô ấy cho tôi một cái tát nhẹ vào cánh tay, và cười cùng với tôi. Tôi có thể cảm thấy bàn tay còn lại của cô ấy vẫn đang chạy lên xuống hình xăm trên đùi tôi.

"Tôi có thể nói thật lòng, Mione, em đã cho tôi những món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được vào đêm qua. Em có muốn ăn sáng trên giường không? Tôi có thể gọi cho Dobby"

Tôi cười với cô ấy và lắc đầu. Cô ấy nhướng mày với tôi khi tôi trèo lên người cô ấy. Tôi giảm bớt khoảng cách giữa chúng tôi để mũi chúng tôi chạm vào nhau và nhìn vào mắt cô ấy.

"Em biết mình muốn ăn gì ngay bây giờ, và rất tiếc Dobby không thể phục vụ món đó, nên hãy để em tự đi lấy ..."

Tôi bắt đầu hôn cổ cô ấy và di chuyển cơ thể của mình xuống dưới và tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là một tiếng cười khúc khích và những lời tiếp theo khiến tôi đắm chìm...

"Ôi cưng là bé bùn bẩn thỉu..."

-

3h30 chiều, Bella và tôi cuối cùng cũng đã rời giường và chuẩn bị sẵn sàng. Khi tôi nói điều này, ý tôi là chúng tôi đã rời giường lúc trưa nhưng đã tắm chung, điều đó dẫn đến các hoạt động khác, sau đó có vấn đề về quần áo và cuối cùng chúng tôi quay lại giường để thực hiện các hoạt động khác trước khi thức dậy. Sau đó chúng tôi định pha trà, nhưng điều đó dẫn đến việc Bella đặt đầu vào giữa hai chân tôi trên mặt quầy. Lần tắm thứ hai chúng tôi dừng lại nếu không giáo sư Snape sẽ bị sốc khi đến nơi. Tôi bước vào phòng khách và đi thẳng vào nhà bếp để làm...

"Sao rồi?"

"Merlin ở trên!" Tôi nắm chặt áo trong tay và quay lại thì thấy Severus và Luna đều đang ngồi trên ghế sofa của tôi với Dobby đang phục vụ trà. Ông ấy nở một nụ cười trên môi và Dobby có vẻ hơi lo lắng.

"Dobby xin lỗi Cô chủ Mione, nhưng ngài Sev và cô Luna đã đến cùng lúc 5 phút trước và ngài Sev bảo Dobby đừng làm phiền đôi uyên ương và Dobby đã khuyên Cô chủ đừng có ..."

"Không sao đâu Dobby, cảm ơn đã chăm sóc họ cho tôi! Cậu có phiền khi lấy cho tôi và Bella một ít trà được không?"

"Dobby sẽ rất vinh dự!" Tôi mỉm cười khi gia tinh nhỏ của tôi nhấp ngón tay và 2 chiếc cốc nữa xuất hiện trên bàn. Cậu ấy đi tới thực hiện nghĩa vụ của mình là lấp đầy chúng trong khi tôi đi tới để ngồi xuống.

"Bồ chưa trả lời câu hỏi của Severus, Mione?"

"Vâng, cảm ơn Luna, chị ấy đã có một đêm rất tốt với mình! Sinh nhật tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay, mình có thể thêm..." Cả Sev và Luna đều nở nụ cười sau lưng tôi khi người phụ nữ lộng lẫy của tôi bước vào phòng, trên người mặc một trong những bộ váy giản dị hơn khi ở nhà riêng của cô ấy, nhưng tôi có thể nói rằng, cô ấy trông vẫn rất đẹp trong đó...

"Bây giờ cô có thể ngừng nhìn chằm chằm vào cô Granger, cô đã có cả đêm và sáng với cô ấy, hay chưa đủ thời gian để tàn phá cô ấy hoàn toàn?" Tôi rướn cổ lên khi Bella cúi xuống để hôn lên môi tôi và tôi thở dài mãn nguyện khi cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Em không nghĩ sẽ có đủ thời gian cho em và Bella..." Hai người trên chiếc ghế sofa khác bắt đầu giả vờ nôn mửa và cười với nhau. Tôi ngồi với vẻ mặt cau có và đưa ánh mắt dò hỏi về phía hai người bạn trước mặt.

"Uh uh, sao chuyện này lại xảy ra vậy?? Hai người trở thành bạn thân từ khi nào?"

"Khi Luna tiếp cận tôi 4 ngày trước và khuyên tôi hôm nay không nên đến quá sớm để bắt gặp Bella giữa hai chân của cô trên mặt quầy ở đằng kia..." Tôi cảm thấy hơi nóng bốc lên má và đỏ mặt ngay lập tức khi Bella ngồi bên cạnh tôi. Hai người khác tham gia cùng cô ấy và tôi đánh vào tay Bella.

"Đánh giá công bằng, tôi sẽ cho rằng dự đoán của tôi là rất chính xác, Hermione?" Tôi khoanh tay ngồi đó như một đứa trẻ hai tuổi, không thể tin được là họ đang tấn công tôi!

"Vậy, cô là Luna. Tôi đoán cô thực sự là một tiên tri ​​như Hermione và Severus đã nói với tôi. Nếu cô muốn, tôi có một số cuốn sách khi trở lại Manor, tôi có thể gửi cho cô cách quản lý sức mạnh và làm cho nó mạnh hơn?"

"Điều đó sẽ rất được đánh giá cao, thưa cô.."

"Không, Luna, chỉ là Bellatrix hay Bella, như những người bạn tốt, bồ với cô gái của mình!" Tôi nở một nụ cười trên khuôn mặt của mình do sự tương tác của Bella với Luna. Thành thật mà nói, đây là cách tôi muốn hình dung cuộc sống của mình, với những người bạn của tôi đang ở đây và mọi người hòa thuận với nhau.

"Vậy hãy nói cho tôi biết, cô Granger... Cô ấy có thích món quà của cô không?" Tôi lại đỏ mặt và mọi người lại một lần nữa cười cho sự bất hạnh của tôi. Tôi sẽ không bao giờ nói với hai người này bất cứ điều gì nữa vì giờ họ là những người bạn thân của nhau...

"Đừng bĩu môi, Tình yêu của tôi, em sẽ có những nếp nhăn khi ở tuổi của tôi..." Điều đó thậm chí còn khiến tôi bật cười và buổi chiều của chúng tôi tràn ngập tiếng cười và sự gắn bó trước khi đến lúc chúng tôi quay trở lại lâu đài. Sev đã đi đến mạng floo, tôi và Luna sẽ đi bộ trở lại khi Sev đã báo tin về việc chúng tôi đến và chúng tôi đã va vào Luna.

"Tôi sẽ cho hai người một chút thời gian và đợi Hermione ở tầng dưới..." Cô ấy nhìn cả hai chúng tôi và tiến về phía trước để trao cho Bella một cái ôm. Họ kéo đi và Luna nở một nụ cười với Bella.

"Cảm ơn cô đã làm cho người bạn thân nhất của tôi hạnh phúc..." Bella đáp lại Luna bằng một nụ cười thật lòng.

"Giữ an toàn nhé Luna, cô sẽ sớm nhận được những cuốn sách tôi gửi..." Luna đi về phía cửa, để lại tôi và Bella một mình. Tôi đã có thể cảm thấy những giọt nước mắt đang tụ lại bởi vì tôi biết đây chỉ là một ngày gặp bạn bè, nhưng nó không dễ dàng chút nào khi tôi không biết khi nào sẽ lại có. Tôi sải bước đến gần Bella, vòng tay qua eo cô ấy trong khi rúc mình vào cổ và tóc cô ấy. Tôi cố gắng che giấu điều đó nhưng hơi thở mạnh vẫn thoát ra khỏi tôi và Bella siết chặt lấy tôi trong khi đặt những lời thì thầm vào tai tôi.

"Tôi biết, tôi biết. Tôi cũng cảm thấy như vậy nhưng em chỉ cần nhớ, tôi sẽ luôn quay về bên em. Mọi lúc, tôi hứa." Tôi ngoáy mũi và lau nước mắt khi nhìn vào mắt Bella và thấy cô ấy hiểu từng lời cô ấy nói.

"Em yêu chị, Bella..."

"Tôi cũng yêu em, tình yêu của tôi. Tôi sẽ sớm gặp lại em, và một ngày nào đó sẽ không cần một Phù thủy nhỏ xinh như vậy vừa khóc vừa nói hẹn gặp lại..." Tôi ôm cô ấy lần cuối và đi về phía cửa căn hộ của chúng tôi. Trước khi đi, tôi liếc nhìn Bella lần cuối và thấy cô ấy cũng đang lau nước mắt. Tôi nở một nụ cười buồn và vẫy tay khi đóng cửa lại. Tôi tựa đầu vào cánh cửa trước khi hít thở sâu và đi xuống cầu thang.

"Xin hãy bình an, Bella..." Điều này mỗi lúc một khó hơn. Nhưng như họ nói... Mọi thứ phải tiếp tục ...

Chuyến đi bộ trở về từ Hogsmeade là không bình thường, hầu hết sinh viên vẫn ở đó cho chuyến đi cuối tuần nên lâu đài yên tĩnh khi chúng tôi quay trở lại. Luna nhìn tôi và tôi biết ánh mắt của cô ấy. Thương xót. Tôi biết mọi người sẽ nghĩ gì, nói gì về tôi khi tất cả những điều này được công bố, bởi vì tôi không có ý định giữ bí mật mãi mãi. Cuộc chiến sẽ đi theo một trong hai cách và nếu cần, tôi sẽ chạy trốn và tôi sẽ giữ Bella chạy trốn cùng tôi. Tôi không cần phải là phù thủy sáng giá nhất ở lứa tuổi của mình, tôi đã có sẵn những kế hoạch mà Bella chưa biết về nó.

Có một hòn đảo Muggle ngoài khơi bờ biển Scotland, bạn chỉ có thể đến nó bằng thuyền, ngay cả phép thuật cũng không thể đưa bạn vào hòn đảo vì không ai biết nó trông như thế nào trừ khi bạn đã sống ở đó hoặc đã đến thăm rất nhiều, điều này là do sương mù bao quanh hòn đảo. Cách duy nhất cho phép bạn vượt qua là nếu bạn sở hữu một nơi ở hoặc có gia đình thân thiết ở đó. Khung cảnh khi bạn đến đó thật đẹp, những cuộc đi dạo là một thứ gì đó từ khu rừng cấm và ngôi nhà nhỏ mà bà nội đã khuất của tôi để lại cho là quá đủ cho hai người, đủ lớn để thậm chí bắt đầu một gia đình. Bella đã gửi tiền cho tôi hàng tháng, nhiều hơn những gì tôi cần và cô ấy tin rằng tôi đã tiêu nó vào những thứ ngớ ngẩn ở tuổi thiếu niên, nhưng sự thật là, tôi đã tiết kiệm nó và có một buổi đổi tiền mỗi tháng nên nó chuyển thẳng vào tài khoản Muggle của tôi. Không có dấu vết. 

Nếu chúng tôi phải trốn, tôi sẽ chạy và không bao giờ nhìn lại. Cha mẹ tôi đã sống ở Úc, và mọi người nghĩ rằng tôi sẽ trả lại những ký ức của họ khi chiến tranh kết thúc. Tôi không có ý định làm điều này. Họ được an toàn và hạnh phúc khi rời khỏi thế giới phép thuật. Tôi nhớ bạn bè của tôi, nhưng Bella là tất cả của tôi và nếu không có cô ấy, tôi không nghĩ mình có thể sống trên thế giới này nữa. Tôi tin tưởng vào lời tiên tri nhiều như vậy, tôi cần phải có một kế hoạch B vì hiện tại tôi đang lún quá sâu và tôi từ chối để mất cô ấy. Bản thân Merlin sẽ đến và đưa cô ấy ra khỏi tay tôi. Luna móc cánh tay của cô ấy vào tay tôi khi chúng tôi đi qua Đại sảnh khi bữa tối chuẩn bị được dọn ra. Một con gia tinh chạy đến hướng tôi bối rối và chạy thẳng vào chân tôi.

"Ồ!"

"Ồ Không không không Twizzler xin lỗi cô, ôi rất xin lỗi! Chắc chắn Twizzler đã làm bị thương..." Yêu tinh nhỏ muốn lấy một cái nĩa trên bàn để tự làm mình bị thương nhưng tôi đã nắm lấy nó trước và kéo lại.

"Không có Twizzler, xin lỗi cô, gia đình tôi không được biết, nếu không Twizzler sẽ còn đau hơn, tôi sẽ cố gắng tự làm tổn thương mình để cô hài lòng. Cô vui lòng ..."

"Twizzler! Này, anh bạn nhỏ, lại đây và nhìn tôi..." Tôi kéo Elf nhỏ đối mặt với tôi và đôi mắt to đầy vẻ sợ hãi của nó khiến trái tim tôi tan nát một chút. Cậu ta đã nói rằng gia đình của mình sẽ đối xử tồi tệ hơn những gì cậu ấy có thể làm.

"Twizzler, đó chỉ là một tai nạn, không cần phải làm tổn thương chính mình và tôi cấm bạn tự làm tổn thương mình!"

"Cô là... Cô Hermione Granger... Gia tinh khác nói với Twizzler về lòng tốt của cô. Cô khiến Twizzler xấu hổ khi nói rằng không tin một phù thủy có thể tốt đẹp hoặc tuyệt vời như họ đã nói... Xin thứ lỗi cho Twizzler..."

"Tôi tha thứ cho bạn Twizzler, bây giờ hãy quay trở lại những gì bạn đang làm và cố gắng không làm tổn thương bản thân một lần nữa." Tôi cho anh ta một cái tát nhẹ vào đầu, anh ta đỏ mặt và bỏ chạy ra sau bếp. Tôi đoán chúng tôi tới đủ sớm để thấy nhà bếp Elf vẫn đang làm loạn trong hội trường. Luna kéo tôi đến chỗ ngồi của chúng tôi trong khi chúng tôi đợi những người còn lại trong nhóm đến.

"Mình mừng cho bồ Mione, mình không biết bồ đã thực sự hạnh phúc như thế nào với Bellatrix, nhưng hôm nay chắc chắn đã cho mình thấy tình yêu của hai người như thế nào. Mình không bao giờ thấy mọi thứ cho đến khi chúng xảy ra không còn xa nữa, nhưng khi chăm chú nhìn, mình tiếp tục nhìn thấy và đó là bạn khi trẻ hơn. Nhưng trông cô ấy khác..."

"Bella..." Tôi mỉm cười với những gì Luna đã nói... Tôi luôn muốn có một đứa con và việc ở bên Bella trong những tháng qua khiến tôi chỉ muốn ở bên cô ấy chứ không ai khác.

"Mình chỉ hy vọng tương lai vẫn không thay đổi và trở thành sự thật... Rõ ràng là mình nhìn thấy mọi thứ, nhưng có những việc có thể được thực hiện để thay đổi sự kiện. Giống như khi mình ngăn giáo sư Snape bước vào phòng của hai người. Mình biết mình sẽ không cố ý can thiệp vào tương lai nhưng mình nghĩ bồ sẽ đánh giá cao tầm nhìn đó."

Cô ấy gửi một nụ cười về phía tôi và một lần nữa tôi lại đỏ mặt như một kẻ ngốc

"Không có gì phải xấu hổ, Mione. Bồ không phải là người đầu tiên mình thấy tương lai về tình dục, nhưng công bằng mà nói thì bồ là người ồn ào nhất..."

"Ừ, cảm ơn vì điều đó Luna... Ồ, nhìn đây là các chàng trai và Ginny, tốt hơn hết là hãy tìm một chủ đề khác để nói ngoài đời sống tình dục của mình!" Luna tiếp tục cười trong khi tôi đánh lạc hướng bản thân bằng cách chất một ít thức ăn vào đĩa của mình. Bây giờ tôi chỉ nhận ra rằng thứ duy nhất tôi ăn hôm nay là Bella... Tất cả chúng tôi đều cười và nói đùa trong suốt bữa ăn, như thể thế giới sẽ không sớm xảy ra chiến tranh. Những lúc như thế này, tôi có thể là một thiếu niên vô tư và không phải lo lắng liệu câu thần chú tiếp theo có cứu sống mình hay không.Tôi chỉ ước Bella ở đây, bên cạnh tôi để tận hưởng sự tự do. Cô ấy kết hôn năm 17 tuổi với một người đàn ông mình không yêu và sau đó bị Voldemort ép tham gia. Cô ấy đã trao 14 năm cuộc đời của mình cho hắn ta tại Azkaban và sau đó khi được thả, cô ấy phải quay lại với hắn ta một lần nữa.Ôi Bella, Bella ngọt ngào của em, chị khiến em phải làm gì bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro